Editor: Nguyetmai
Hạ Kỳ dắt Tiểu Miêu Miêu đến quầy đồ ăn vặt.
Tiểu Miêu Miêu nhìn quầy đồ ăn vặt, định ngồi xuống theo phản xạ, nhưng vừa đặt mông xuống, Tiểu Miêu Miêu chỉ cảm thấy ghế hơi nóng, còn hơi cộm lên.
Cô bé nghi ngờ quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy Hạ Kỳ đang khom người kê tay dưới mông mình, Tiểu Miêu Miêu đứng bật dậy theo phản xạ.
"Thất cách cách, anh làm gì vậy?"
Sau khi Tiểu Miêu Miêu đứng dậy, Hạ Kỳ bình thản lấy một tờ khăn giấy trong túi ra, lau đi lau lại ghế nhiều lần mới từ từ đứng dậy.
Cậu thấy cái ghế này đã quá cũ, mất đi cái màu ban đầu trở thành màu đen đen lại còn có cả dầu mỡ bám trên đó nữa. Đáy mắt cậu tràn đầy sự ghét bỏ: "Ghế bẩn."
Nói rồi, cậu lại lấy một tờ khăn giấy khác ra lau lại lần nữa.
Nền giáo dục tốt khiến Hạ Kỳ không thể nào vứt cục giấy xuống đất. Cậu thong dong cầm trong tay, bế Tiểu Miêu Miêu lên ghế, xoa đầu cô bé.
"Em ngoan ngoãn chờ ở đây nhé, Thất cách cách đi mua thịt nướng cho em."
"Vâng ạ." Tiểu Miêu Miêu chống cằm, nghiêng đầu, nói: "Em muốn ăn thịt nướng, còn muốn ăn cánh gà, còn muốn ăn bánh bao cắt lát nướng, còn muốn ăn…"
Tiểu Miêu Miêu nói lèo đủ các món. Hạ Kỳ ghi nhớ từng cái trong lòng: "Được rồi, anh biết rồi, em ngồi ngoan ngoãn ở đây nhé, không được chạy lung tung, biết không?"
Những món này, dù Tiểu Miêu Miêu không dặn thì Hạ Kỳ cũng biết. Sớm chiều sống chung với Tiểu Miêu Miêu sáu năm, cậu biết rõ tất cả thói quen, sở thích của cô bé.
Tiểu Miêu Miêu gật đầu, chìa bàn tay nhỏ xíu ra: "Để điện thoại anh lại đi, em sẽ không chạy lung tung."
"Không được."
Hạ Kỳ từ chối Tiểu Miêu Miêu mà không hề nghĩ ngợi.
Bây giờ Tiểu Miêu Miêu ngày càng ham mê điện thoại, mỗi lần cầm điện thoại là cúi đầu chơi không ngừng, trong đầu toàn là trò chơi. Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì Tiểu Miêu Miêu cũng phải đeo kính.
Vừa nghĩ tới cặp mắt to xinh đẹp của cô bé sẽ bị kính cận che lại, lòng Hạ Kỳ cực kỳ khó chịu.
Tiểu Miêu Miêu níu lấy vạt áo sơ mi của Hạ Kỳ: "Đừng mà, nếu anh không để điện thoại lại, em cũng sẽ không muốn ngoan ngoãn ngồi ở đây."
"Em đi đi, đến lúc đó, Thất cách cách mua thịt nướng về sẽ cho người khác ăn."
Một bên là thịt nướng của mình, một bên là điện thoại nhung nhớ đã lâu. Đề bài lựa chọn này thật sự quá khó.
Tiểu Miêu Miêu nhìn Hạ Kỳ với đôi mắt to lóng lánh tội nghiệp: "Có thể được hết cả hai cái không?"
"Không." Hạ Kỳ kiên quyết lắc đầu.
"Ôi trời!" Tiểu Miêu Miêu bực bội nắm tóc, bĩu môi oán giận: "Cuộc đời thật khổ quá mà."
Hạ Lăng đứng cạnh bàn, đút hai tay vào túi quần, nhàn rỗi đứng nhìn Tiểu Miêu Miêu. Tiểu Miêu Miêu ai oán trừng mắt nhìn Hạ Kỳ, đều bị Hạ Kỳ lẳng lặng phớt lờ.
Thật sự là hết cách, Tiểu Miêu Miêu đành thỏa hiệp: "Em muốn ăn thịt nướng."
"Ngoan!" Hạ Kỳ vuốt tóc cô bé, cất bước rời đi.
Để lại Tiểu Miêu Miêu chán ngán nhìn quanh hai bên, gật gà gật gù như gà con mổ thóc.
"Ôi… không muốn ở đây…"
Đột nhiên, một giọng nói nũng nịu giằng co truyền vào tai Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu giật mình, bỗng lấy lại tinh thần, quay về phía phát ra tiếng động.
"Ngoan nào cục cưng, em biết không, anh nhớ em muốn chết luôn."
"Nhưng mà… nhưng mà… chỗ này…"
"Cục cưng à, em không cảm thấy chỗ này rất kích thích sao? Hả?"
"Lỡ như có người đến… A…"
"Tiểu yêu tinh, ngoài miệng nói không muốn, nhưng cơ thể lại phản đối em kìa, bên dưới đều ướt cả rồi, ngoan ngoãn chuẩn bị chiều anh đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...