Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Editor: Nguyetmai

Hạ Kỳ nào còn dám tiếp tục quấy rầy.

Cậu vội vàng nói: "Vâng, ngày mai nói" rồi lập tức cúp điện thoại.

Ngọc Mạn Nhu nhìn điện thoại mình đã bị cúp, bất lực giãy giụa dưới người Hạ Lê Hân: "Hạ Lê Hân, sao anh cúp điện thoại của em?"

Hạ Lê Hân quay đầu lại, vô tội sờ mũi mình: "Là con em cúp."

Ngọc Mạn Nhu: "…"


Nhưng kẻ đầu têu là anh!

Nếu không phải Hạ Lê Hân xen vào cuộc nói chuyện ban nãy, nói không chừng bây giờ cô đã đàm phán được hợp đồng của Tiểu Miêu Miêu với Hạ Kỳ.

Thế nhưng điện thoại đã bị cúp máy, Ngọc Mạn Nhu muốn nói gì cũng đã muộn rồi. Lúc Ngọc Mạn Nhu giãy giụa ban nãy đã làm cho tấm chăn trên người cô trượt xuống, lộ ra thân thể trắng mịn, nõn nà. Nhất là phía trước ngực như ẩn như hiện, khiến cho cánh đàn ông điên cuồng. Hạ Lê Hân chính là người điên cuồng nhất trong đó, có điều anh là chồng hợp pháp của cô.

Cơ thể cao lớn của Hạ Lê Hân nghiêng qua, bàn tay lớn luồn vào trong tấm chăn, trượt xuống thuận theo đường cong xinh đẹp của Ngọc Mạn Nhu. Lúc bàn tay lớn này đặt trên da thịt mình, Ngọc Mạn Nhu cảm thấy như vừa bị điện giật làm cho giật mình. Cô bắt lấy bàn tay đang đi lung tung của Hạ Lê Hân, đẩy ra rồi nói: "Không muốn."

Đôi mắt sâu thẳm, tối tăm như một vòng xoáy màu đen giống hệt Hạ Kỳ. Khóe môi xấu xa khẽ cong lên, giọng nói vì đang phải nhịn thứ gì đó mà mang theo sự khàn khàn trêu ngươi.

"Vợ yêu, đêm xuân đáng giá nghìn vàng. Em không muốn anh, hay là đang chơi lạt mềm buộc chặt? Hả?"

Nói rồi tay Hạ Lê Hân đã trượt đến vị trí mẫn cảm nhất của Ngọc Mạn Nhu.

Ở phương diện này, Hạ Lê Hân là một cao thủ tán tỉnh. Huống hồ hai vợ chồng đã ở cùng nhau bao nhiêu năm, anh đã sớm biết được điểm mẫn cảm của Ngọc Mạn Nhu. Chẳng mấy chốc, lý trí của Ngọc Mạn Nhu đã tan rã.

Vào thời khắc giao hòa này, tiếng kêu trầm thấp của người đàn ông và tiếng rên khe khẽ của người phụ nữ như hòa làm một.


Sức khỏe của ông nội Hạ Kỳ có vấn đề nên việc quản lý công ty đều rơi lên vai Hạ Lê Hân. Lúc trước đều là Ngọc Mạn Nhu quay phim ở đâu thì Hạ Lê Hân sẽ xử lý công việc ở thành phố đó. Nhưng bây giờ thì không giống thế, mỗi ngày hai người đều bay hai nơi khác nhau, rất ít khi đoàn tụ được với nhau nên hai vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Bây giờ vất vả lắm mới được sờ vào đối phương, nếu không ăn đủ vốn trong một lần thì sao có thể xứng đáng với lần đoàn tụ này?

Chuyện ấy cứ tiếp diễn đến tận quá nửa đêm. Sức lực của Ngọc Mạn Nhu đều đã bị Hạ Lê Hân vét đến cạn kiệt, ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy. Hạ Lê Hân đau lòng hôn lên trán Ngọc Mạn Nhu rồi ôm cô vào phòng tắm để tắm rửa.

Ngày hôm sau, Ngọc Mạn Nhu ngủ một giấc đến lúc Mặt trời lên cao. Lúc cô tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Hạ Lê Hân, phần giường bên cạnh cũng đã trống trơn, lạnh lẽo.

Nếu không phải cảm giác đau nhức rõ ràng trên người nói cho cô biết Hạ Lê Hân đã tới thì có lẽ cô đã xem buổi tối hôm qua như một giấc mộng xuân. Vì sức khỏe của ba chồng nên đã rất lâu rồi cô không được tỉnh dậy trong lòng anh.

Sâu thẳm trong trái tim cô là sự mất mát khó tả, có điều rất nhanh sau đó Ngọc Mạn Nhu đã bị tờ giấy trên bàn thu hút sự chú ý. Trên tờ giấy là vài chữ rồng bay phượng múa, vừa nhìn đã biết là của Hạ Lê Hân để lại.


"Nhu Nhi, anh đi đây, muốn em ngủ thêm một lúc nên không nỡ đánh thức em. Trong lò vi sóng có bữa sáng anh tự làm, nhớ ăn xong rồi đến đoàn phim."



Một câu thôi đã khiến cho trái tim Ngọc Mạn Nhu ấm áp trở lại, lấp đầy mọi sự trống trải ban nãy.

Kéo rèm cửa sổ ra, nhìn ánh Mặt trời sáng rỡ ngoài phòng chiếu rọi, gương mặt xinh đẹp của Ngọc Mạn Nhu hiện lên sự dịu dàng, khóe môi cũng cong lên thành đường cong hoàn hảo.

Giữa vợ chồng không cần quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, cũng không cần sự lãng mạn sến súa. Chỉ cần một bữa sáng, một câu quan tâm đã đủ khiến cho đối phương vô cùng cảm động rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận