Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Editor: Nguyetmai

Đây là cách cuối cùng mà Ngọc Mạn Nhu nghĩ ra rồi, nếu như Hạ Kỳ lại từ chối thì cô cũng chẳng còn cách nào khác nữa.

Hạ Kỳ nhíu mày: "Quản lý?"

"Ừ." Ngọc Mạn Nhu nói: "Tiểu Miêu Miêu cần có một người quản lý công việc, nhận kịch bản, sắp xếp thời gian quay phim, nhận hay từ chối quảng cáo nào vân vân, tất cả những chuyện này sẽ đều do con quyết định."

Điều kiện này rất hấp dẫn, Hạ Kỳ bắt đầu cảm thấy hơi xiêu lòng. Nhưng...

Trước khi Hạ Kỳ lên tiếng thì Ngọc Mạn Nhu lại nói trước: "Con trai, mẹ biết là con không thích công khai xuất hiện nên mẹ mới cho con làm quản lý đứng phía sau. Tất nhiên, nếu con vẫn chưa yên tâm thì những lúc Tiểu Miêu Miêu diễn có thể đứng cạnh để quan sát."

Ngọc Mạn Nhu đã hạ giới hạn của mình xuống mức thấp nhất có thể rồi. Nếu Hạ Kỳ vẫn không đồng ý thì cô sẽ đi tìm diễn viên khác.

Một giây, hai giây, ba giây…

Thời gian dần dần trôi đi, Hạ Kỳ vẫn không đưa cho Ngọc Mạn Nhu một câu trả lời như mong muốn. Mỗi khi kim giây nhích thêm một lần, trái tim Ngọc Mạn Nhu lại chùng xuống một chút.

Đúng lúc trái tim cô gần như rơi xuống đáy vực rồi, Hạ Kỳ lại đưa tay ra: "Đưa kịch bản cho con xem qua."

"Ý của con là?" Ánh mắt Ngọc Mạn Nhu sáng rực lên.


Hạ Kỳ nhíu mày, trầm giọng nói: "Mẹ đừng hy vọng quá nhiều."

Cậu chỉ xem kịch bản một chút thôi, còn về việc có đồng ý cho Tiểu Miêu Miêu diễn không thì cậu sẽ cân nhắc thêm.

Vốn dĩ Ngọc Mạn Nhu đến đây đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vốn cũng chẳng hy vọng rằng Hạ Kỳ sẽ đồng ý. Bây giờ cậu hỏi đến kịch bản là đã nằm ngoài mong chờ của Ngọc Mạn Nhu rồi. Vì theo cô, nếu Hạ Kỳ đã hỏi đến kịch bản rồi tức là có khoảng năm mươi phần trăm rằng cậu sẽ đồng ý.



Ngọc Mạn Nhu để lại kịch bản cho Hạ Kỳ, không chần chừ lâu mà quay người rời đi, để lại không gian riêng cho hai người. Hạ Kỳ xem qua kịch bản trên tay, sau đó gập lại. Cậu vừa ngồi vào ghế sofa thì một miếng pizza được đưa đến bên miệng.

"Thất cách cách, ăn pizza."

Miệng Tiểu Miêu Miêu phồng lên, trong miệng nhồm nhoàm pizza, đôi môi cũng trở nên bóng nhẫy. Pizza là món rất đậm vị phô mai và hành tây, Hạ Kỳ chau mày lại, nắm cổ tay Tiểu Miêu Miêu, để pizza sang một bên: "Ngoan nào, Thất cách cách không ăn, em tự ăn đi."

"Em không ăn nổi nữa."

"Ợ."

Nói xong Tiểu Miêu Miêu còn "ợ" một tiếng.


Hạ Kỳ: "…"

"Hì hì."

Tiểu Miêu Miêu xấu hổ cười hai tiếng, sau đó dùng bàn tay sạch sẽ xoa xoa bụng mình, sau đó dụi vào người Hạ Kỳ: "Thất cách cách, anh ăn đi mà."

"Thất cách cách thật sự không thích ăn món này." Hạ Kỳ bất đắc dĩ nhìn Tiểu Miêu Miêu: "Nếu em ăn không hết thì để lại vào hộp đi."

Hạ Kỳ không thích việc ăn xong rồi mà trong miệng vẫn còn vương lại mùi đồ ăn.

Đặc biệt là mấy mùi nồng như hành, gừng, tỏi, hành tây và ớt xanh. Mà mấy thứ này lại là nguyên liệu chính của pizza.

Tiểu Miêu Miêu lắc đầu: "Cái này Miêu Miêu ăn dở rồi, không bỏ lại vào được nữa."

Lúc này Hạ Kỳ mới nhìn rõ, miếng pizza trên tay Tiểu Miêu Miêu đã bị ăn mất quá nửa rồi, chỉ còn lại một miếng hình quạt.

Hạ Kỳ xoa xoa đầu cô bé: "Vậy em vứt đi."

Tiểu Miêu Miêu không đồng ý trừng mắt với Hạ Kỳ: "Thất cách cách, cô giáo dạy rồi, không được lãng phí thức ăn."

Hạ Kỳ bỏ kịch bản xuống: "Vậy thì sao?"

Tiểu Miêu Miêu lại đưa pizza đến gần miệng Hạ Kỳ, kiêu ngạo nhìn cậu: "Anh ăn."

Hạ Kỳ: "…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận