Translator: Nguyetmai
Từ lúc tỉnh dậy, Tiểu Miêu Miêu đã khóc liên tục, đến bây giờ vẫn chưa uống một giọt sữa nào.
Chị Trương đã từng ở nhà họ Hạ một thời gian, Hạ Kỳ cũng coi như thân thiết với chị ấy, cậu bèn gọi chị Trương lại, bảo chị ấy đi pha sữa cho Tiểu Miêu Miêu.
Cậu dặn chị Trương nên đổ bao nhiêu nước, độ ấm ra sao, bỏ mấy muỗng sữa bột.
Nếu không phải Tiểu Miêu Miêu đang ở trong lòng cậu, thì cậu thích tự tay pha hơn.
Tiểu Miêu Miêu thật sự đói bụng, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy bình sữa để uống.
Lúc Tiểu Miêu Miêu uống sữa, đôi mắt lấp lánh dường như trở nên lờ đờ hơn, sau khi uống hết bình sữa, Tiểu Miêu Miêu đã ngủ thiếp đi, nhưng tay vẫn còn nắm lấy áo sơ mi của Hạ Kỳ, cứ như sợ cậu sẽ chạy mất.
Hạ Kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành bế Tiểu Miêu Miêu ngồi lên ghế sofa, Hạ Mộng kinh ngạc nhìn cô con gái ngoan ngoãn ngủ say nằm nhoài trong lòng Hạ Kỳ: "Tối qua nó quấy mẹ đến tận nửa đêm, nhóc con này vẫn không chịu ngủ, mới sáng tinh mơ đã bắt đầu khóc inh ỏi, bây giờ lại ngủ dễ dàng thế này."
Vì Tiểu Miêu Miêu quấy khóc, nên Hạ Mộng cũng không được ngủ yên ổn, quầng mắt thâm đen thành một mảng.
Hạ Kỳ nhìn Hạ Mộng, lại cúi đầu, cậu cũng không biết tại sao, lúc cậu ở bên cạnh Tiểu Miêu Miêu, đa số đều là cô bé ngủ say trong lòng cậu, không cần phải dỗ, mà tự cô bé ngủ thiếp đi.
Cậu nghi ngờ trên người mình có tỏa ra thứ gì đó như thuốc an thần! Hai mắt Hạ Mộng giống như phát sáng nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh thư thái của Hạ Kỳ: "Hạ Kỳ ơi, con nói cho mẹ Hạ nghe xem, con đã dùng cách gì để dỗ Tiểu Miêu Miêu ngủ thế!"
"Con không cần dỗ, em ấy tự mình ngoan ngoãn ngủ đấy ạ."
"…" Hạ Mộng hiển nhiên không tin.
Hạ Kỳ mím môi tiếp tục nói: "Mẹ Hạ, con cảm thấy có thể là Tiểu Miêu Miêu bây giờ bắt đầu biết lạ người rồi đó!"
"…" Khóe miệng Hạ Mộng giật giật.
Thường thì lúc em bé bắt đầu biết lạ người không phải luôn thích bám lấy mẹ của mình sao?
Sao con của cô lại ngược đời như thế cơ chứ?
Ngọc Mạn Nhu ngồi bên cạnh ra chừng cảm thông vỗ vai Hạ Mộng, tỏ ý an ủi.
Cô cũng thường bị hai đứa con của mình ghẻ lạnh, những chuyện thế này quen là được rồi.
Hạ Mộng thở dài, xoay người chuẩn bị kể khổ với Ngọc Mạn Nhu, thì một tia sáng lấp lánh chiếu vào mắt cô.
Hạ Mộng giơ tay che mắt, sau đó nhìn về phía tia sáng, ánh mắt dừng lại sợi dây chuyền kim cương hình mèo nhỏ trên cổ Tiểu Miêu Miêu.
"Sợi dây chuyền đẹp quá!"
"Đẹp quá!"
Ngọc Mạn Nhu và Hạ Mộng cùng kinh ngạc thốt lên, sợi dây chuyền này là Hạ Kỳ lén làm, vậy nên Ngọc Mạn Nhu không hề hay biết cậu có sợi dây chuyền thế này.
Hạ Kỳ nhìn sợi dây chuyền trên cổ Tiểu Miêu Miêu, khóe môi cong lên, cậu ngẩng đầu lên nhìn Hạ Mộng, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu trang nghiêm, kính cẩn giống như đang tuyên thệ.
"Mẹ Hạ, con thích Tiểu Miêu Miêu, là kiểu yêu thích muốn lấy em ấy." Cậu ngập ngừng, rồi nói tiếp: "Con biết điều này có thể kỳ quặc, nhưng con hứa với mẹ, con sẽ đợi đến khi Tiểu Miêu Miêu tròn mười tám tuổi, nếu em ấy thích con, con sẽ cưới em ấy, nếu em ấy không thích con, vậy con sẽ… chúc phúc cho em ấy."
Sẽ không xảy ra tình huống "nếu như" thứ hai.
Vẻ mặt của Ngọc Mạn Nhu và Hạ Mộng đều hiện ra nét kinh ngạc, Hạ Mộng thích Hạ Kỳ, Ngọc Mạn Nhu thích Tiểu Miêu Miêu, hai người vốn dĩ định đính hôn từ nhỏ cho hai đứa.
Tiểu Miêu Miêu cứ bám lấy Hạ Kỳ như thế thì cũng chẳng cần mất công suy nghĩ đến mong muốn của con bé. Nhưng vì nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Hạ Kỳ, trước đây bọn họ cứ lo lắng Hạ Kỳ sẽ không đồng ý, không ngờ cậu lại chủ động đề cập đến.
Vừa hợp ý của Hạ Mộng luôn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...