Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Editor: Nguyetmai
"Muốn sau này không tìm được bạn gái thì cậu cứ đi trêu ghẹo thoải mái."
Sau khi dửng dưng bỏ lại câu nói đó, Hạ Kỳ đút tay vào túi quần rồi rời đi. Câu nói này của Hạ Kỳ có ẩn ý.
Cậu có thể nhìn ra tình cảm của Miêu Kỳ Phong dành cho Tiểu Lâm Lâm không tầm thường, nhưng cậu cũng hiểu rõ tính cách của em gái cậu. Con bé chắc chắn là kiểu người không thể chứa nổi hạt cát trong mắt mình. Nếu Miêu Kỳ Phong thật sự trở thành loại người lăng nhăng, thì giữa cậu ta và Hạ Lâm chắc chắn sẽ không thể có kết quả gì.
Đương nhiên, ý của Hạ Kỳ cũng không phải là Miêu Kỳ Phong và em gái mình chắc chắn sẽ ở bên nhau, mà chỉ là nhắc nhở Miêu Kỳ Phong mà thôi.
Miêu Kỳ Phong là người thông minh. Hạ Kỳ vừa nói, cậu ta đã hiểu ngay là Hạ Kỳ có ý gì.
Cậu ta rùng mình, hơi sợ hãi nói: "Thôi bỏ đi! Tớ cũng không có phúc hưởng."
Nói xong, cậu ta cũng chạy đi, để lại một mình Trì Húc đứng đó chẳng hiểu mô tê gì.
"Hai người đó chơi trò bí hiểm gì vậy nhỉ?"
Trì Húc buồn cười lắc đầu rồi cũng đuổi theo hai người họ. Trước đây, cậu ta đã từng gặp mặt Hạ Kỳ một lần. Sau này Hạ Kỳ vào đội thể thao, cậu ta cảm thấy Hạ Kỳ hợp tính, nên dần dần trở thành bạn bè.
Miêu Kỳ Phong và Hạ Kỳ như hình với bóng, thế là cậu ta cũng quen cả với Miêu Kỳ Phong. Ba người hợp thành mối quan hệ Tam giác vàng.
Không ngờ tình cờ quen biết lại có được tình bạn cả đời của ba người.
…
Vừa tập luyện xong, Hạ Kỳ lập tức đi thay đồ.
Trì Húc cầm một chai nước khoáng đi tới nhìn Hạ Kỳ đã ăn mặc chỉnh tề, hỏi: "Lại đi đón cô vợ chưa cưới của em hả?"
"Ừm." Hạ Kỳ trả lời rồi đeo cặp lên lưng.
Trước khi đi, Trì Húc đưa nước cho Hạ Kỳ: "Bổ sung chút nước đi."
"Cảm ơn nhé!"
Hạ Kỳ cầm nước, vỗ vai Trì Húc rồi rời khỏi sân vận động.
Miêu Kỳ Phong đi tới, nhìn theo bóng lưng Hạ Kỳ, hằn học nói: "Cái đồ mê gái bỏ bạn."
Trì Húc lạnh lùng nhìn Miêu Kỳ Phong: "Anh thấy em đang ghen tị thì có!"
"Em… em làm gì mà phải ghen tị với cậu ấy chứ!"
"À…" Trì Húc chăm chú suy nghĩ một lát, rồi nói: "Ghen tị vì em không có duyên với con gái bằng cậu ấy!"
"Ai nói?"
Miêu Kỳ Phong hơi chột dạ, nhưng khóe mắt lại lập tức lơ đãng liếc về đám con gái đang đi về phía sân vận động bên này.
Cậu ta nghĩ thầm: đám con gái này đến thật đúng lúc.
Miêu Kỳ Phong ngẩng đầu ưỡn ngực, ngóng cổ gào lên: "Ai nói em không có duyên với con gái, anh nhìn đi, fans của em tới rồi đó."
Miêu Kỳ Phong chỉ vào đám con gái đằng sau.
Trì Húc nghi ngờ nhìn cậu ta: "Em chắc rằng họ tới tìm em chứ?"
"…"
Ban đầu Miêu Kỳ Phong cũng không chắc lắm, nhưng khi thấy các bạn nữ đang đi về phía mình, cậu ta liền chắc chắn.
"Ừ, chắc chắn!"
Miêu Kỳ Phong đắc ý nhìn cậu ta với ánh mắt khiêu khích.
Trì Húc: "…"
Cuối cùng, quả nhiên đám nữ sinh kia đều đến trước mặt Miêu Kỳ Phong. Dẫn đầu là một bạn nữ có mái ngố.
Cô nàng níu lấy tay áo của Miêu Kỳ Phong, lắc qua lắc lại.
"Phong Phong ~"
Cô nàng vừa mới mở miệng, da gà trên người Trì Húc đã thi nhau nổi lên.
Miêu Kỳ Phong cũng cảm thấy hơi xấu hổ, kín đáo kéo tay mình về, khô khan mấp máy môi: "Cậu… cậu gọi tớ làm… làm gì?"
"Chuyện là… Cậu có thấy nam thần Hạ Kỳ của tớ ở đâu không?"
Cô nàng chớp đôi mắt to tròn, không ngừng chớp mắt với Miêu Kỳ Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...