Editor: Nguyetmai
Đôi tay to dày của Hạ Kỳ lau vệt kẹo trên khóe miệng Tiểu Miêu Miêu, cưng chiều vuốt ve mái tóc mượt mà của cô bé, đeo ba lô lên vai, tay còn lại nắm tay cô bé dắt về nhà.
Tiểu Miêu Miêu vừa ăn cây kẹo trên tay vừa ngẩng đầu nhìn Hạ Kỳ: "Thất cách cách, sao Lâm Lâm không đến?"
"Hôm nay Lâm Lâm không khỏe nên nghỉ ở nhà rồi."
Hạ Kỳ đưa tay lau vệt kẹo bên khóe miệng cô bé.
Từ sau khi Tiểu Miêu Miêu đi mẫu giáo thì không gọi cậu là ôn ã nữa, mà gọi là Thất cách cách.
Dù trong lòng cô bé biết "cách cách" có nghĩa là công chúa thời cổ đại, là cách gọi tôn kính với phụ nữ, nhưng Tiểu Miêu Miêu đã quen gọi Hạ Kỳ là "Thất cách cách" rồi, nên cũng không đổi.
Vì từ "cách cách" và "anh trai" có phát âm gần giống nhau, nhưng dù có gọi như vậy thì vẫn có thể nghe ra cô bé gọi cậu là anh Kỳ.
Hạ Kỳ cũng lười sửa lại cho Tiểu Miêu Miêu. Chỉ cần cô bé vui là được rồi.
Cậu nắm tay Tiểu Miêu Miêu chỉ cao đến đùi mình, bàn tay lớn nắm lấy tay nhỏ, lòng bàn tay có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của tay cô bé.
Hạ Kỳ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ hạnh phúc của Tiểu Miêu Miêu, chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như lúc này.
Advertisement / Quảng cáo
Thiên tài trên thế giới thường cô độc. Trước năm mười tuổi, Hạ Kỳ vẫn cho rằng mình sẽ cô độc suốt cả quãng đời còn lại.
Nhưng sau khi gặp được Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ mới tìm được ý nghĩa trong cuộc sống này.
Đời này, cậu chỉ muốn dốc hết sức để bảo vệ nụ cười trên gương mặt cô bé.
"Miêu Miêu, em phải lớn nhanh hơn chút, biết không?"
Tiểu Miêu Miêu ngẩng gương mặt như đóa hoa nhỏ của mình lên, đôi mắt đen láy, rực rỡ, ngây ngô nhìn Hạ Kỳ: "Thất cách cách, bây giờ Miêu Miêu đã lớn rồi!"
"Ừm, Miêu Miêu của anh đã là một cô gái lớn rồi."
...
Lúc về đến nhà thì cây kẹo trên tay Tiểu Miêu Miêu đã hoàn toàn chui vào bụng cô bé.
Vừa vào trong nhà, Tiểu Miêu Miêu đã rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Hạ Kỳ, sau đó chạy về phía ghế sofa.
"Thất cách cách, em đi xem ti vi nha!"
Vì Tiểu Miêu Miêu vội vã chạy luôn nên không phát hiện khi tay mình vừa rút ra thì ngay lập tức bị Hạ Kỳ nắm trong tay một lần nữa.
Advertisement / Quảng cáo
Cánh tay Hạ Kỳ khá dùng sức, Tiểu Miêu Miêu đã chạy được một quãng lại bị anh túm về.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô bé va vào lòng Hạ Kỳ, mũi nhỏ đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc của cậu.
Mũi cô bé đau nhức, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.
Tiểu Miêu Miêu nước mắt lưng tròng, lấy tay đẩy Hạ Kỳ ra. Khi Hạ Kỳ nhìn thấy nước mắt của Tiểu Miêu Miêu, trong lòng không khỏi áy náy. Cậu vốn muốn an ủi cô bé một chút, không ngờ rằng Tiểu Miêu Miêu lại đẩy cậu ra. Cơ thể cậu mất thăng bằng, ngã ngồi trên mặt đất.
Phía sau Hạ Kỳ là tủ đựng giày bằng gỗ. Khi lưng cậu đụng vào cái tủ thì đôi lông mày thanh tú nhíu lại một cái.
Một giây sau, cả người Hạ Kỳ được bao phủ bởi một mùi sữa ngọt ngào quen thuộc, tầm mắt cũng bị che khuất.
Hạ Kỳ không quan tâm đau đớn sau lưng, sững sờ ngẩng đầu lên, thời điểm con ngươi màu mực đối diện với đôi mắt đen láy của Tiểu Miêu Miêu, cậu hồn siêu phách lạc, quên đi tất cả.
Hai tay Tiểu Miêu Miêu chống lên hai bên tủ giày, nhìn xuống Hạ Kỳ từ trên cao, bất mãn bĩu đôi môi hồng: "Thất cách cách, anh đụng em đau quá."
Hạ Kỳ vẫn chưa lấy lại tinh thần, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tiểu Miêu Miêu: "Anh xin lỗi."
Tiểu Miêu Miêu lắc đầu: "Em không chấp nhận lời xin lỗi của anh."
"Vậy em bảo anh phải làm sao bây giờ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...