Translator: Nguyetmai
Hạ Mộng rất không bằng lòng bế cô bé Tiểu Miêu Miêu. Mình chỉ mới vừa đi công tác vài ngày mà con bé đã quên mình ngay được, bây giờ cô bế một cái còn phải nhờ phúc của Hạ Kỳ, vừa nghĩ thôi đã thấy phiền muộn.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to sáng long lanh, đầy mong đợi của con gái mình, Hạ Mộng vẫn rất nhớ cơ thể thơm mùi sữa của cô bé.
Khi Hạ Mộng vừa ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng, dường như tất cả mệt mỏi vì bôn ba cả một đoạn đường đã biến mất, ngay cả trái tim trống trải cũng được con gái lấp đầy.
Ngọc Mạn Nhu đang định đến nhìn con dâu nhỏ nhà mình, nhưng khi vừa nhấc chân thì đã bị con trai mình kéo sang một bên.
"Con làm gì đó?" - Ngọc Mạn Nhu bất mãn nhìn con trai. Cô còn chưa thấy con dâu nhỏ đâu!
Vừa nãy khi Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu thì Hạ Mộng cản tầm mắt cô. Bây giờ Tiểu Miêu Miêu đang nằm trong lòng Hạ Mộng, cô lại không thấy được gì hết.
Đến khi cô chủ động đi sang xem con dâu, kết quả lại bị thằng con xui xẻo nhà mình lôi đi.
Hạ Kỳ lo nếu cậu không kéo Ngọc Mạn Nhu đi thì nói không biết hai người sẽ còn nói thêm những chuyện kinh người gì nữa.
Cậu mới mười tuổi, còn chưa đủ tuổi để nghĩ đến chuyện tình cảm, sao có thể đứng yên để chuyện cả đời của mình bị quyết định qua loa như thế chứ?
Huống chi bây giờ Tiểu Miêu Miêu chỉ là một búp bê sữa. Một đứa bé mười tuổi như cậu yêu đương với một búp bê sữa chưa tròn một tuổi, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy kỳ cục.
Ngọc Mạn Nhu không biết trong lòng Hạ Kỳ đang nghĩ gì. Vừa nãy cô đã quyết định với Hạ Mộng, đính hôn cho Tiểu Miêu Miêu rồi.
Hơn nữa vẫn còn nhiều thời gian. Hạ Mộng và Tiểu Miêu Miêu cũng ở trong khu này, hôm nào cô sẽ đến nhà chào hỏi chính thức.
Sau khi nghĩ thông suốt thì Ngọc Mạn Nhu liền cho con gái cưng nhà mình uống sữa.
Hạ Lâm được nuôi bằng sữa mẹ. Trong khoảng thời gian Ngọc Mạn Nhu không ở đây, Hạ Lâm cũng không biết nói. Mặc dù cô bé vẫn uống sữa bột nhưng lần nào cũng uống không nhiều, chỉ mới mấy ngày mà khuôn mặt nhỏ tròn trịa đã sọp đi trông thấy.
Trái lại Tiểu Miêu Miêu lại hoàn toàn coi nhà họ Hạ như nhà mình, ăn no, ngủ kĩ, khuôn mặt tròn xoe phúng phính, bây giờ Hạ Mộng sắp ôm không nổi rồi.
Hạ Kỳ đưa bình sữa vừa được hâm nóng cho Hạ Mộng: "Dì, có lẽ bây giờ Tiểu Miêu Miêu cũng đói bụng rồi."
Cậu thiếu niên nhét tay vào túi, trên gương mặt non nớt có vẻ trưởng thành không phù hợp với độ tuổi. Cậu mặc một bộ áo sơ mi trắng, quần đen, rất đẹp trai.
Vừa rồi Hạ Mộng đã nghe chị Trương nói ngoại trừ thời gian đi học, Hạ Kỳ vẫn luôn tự mình chăm sóc Tiểu Miêu Miêu, thậm chí còn chăm sóc rất tốt.
Mẹ vợ càng nhìn con rể, càng thấy vừa ý, khóe miệng cô bất giác nở nụ cười hài lòng.
Hạ Kỳ nhìn Hạ Mộng đang cười quái dị, trong lòng có một linh cảm chẳng lành. Cậu gạt đi sự kỳ lạ trong lòng mình, khẽ gọi Hạ Mộng: "Dì Hạ?"
"Không cần khách sáo như vậy. Sau này con gọi mẹ Hạ là được rồi." Hạ Mộng lấy lại tinh thần, mỉm cười, lấy bình sữa trong tay Hạ Kỳ: "Để mẹ Hạ cho con bé uống."
"…"
Sau khi nghe Hạ Mộng xưng mẹ Hạ, Hạ Kỳ không nhếch nổi môi nữa.
Cậu đã xem tư liệu về Hạ Mộng. Năm nay cô mới hai mươi tư tuổi. Tự dưng lại gọi một người phụ nữ hơn mình mười bốn tuổi là mẹ khiến cho Hạ Kỳ dở khóc dở cười.
Sau khi Tiểu Miêu Miêu uống sữa xong, Hạ Mộng liền bế Tiểu Miêu Miêu đi về, chị Trương cũng đi cùng hai người.
Lúc mọi người rời đi, Ngọc Mạn Nhu cũng vừa hay đi xuống từ trên lầu. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy cô con dâu nhỏ của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, bầu bĩnh hình trái xoan, lông mi vừa đen vừa dày lại cong vút, đôi mắt to đen lay láy, cứ chớp chớp giống như biết nói. Lúc nhìn thấy Ngọc Mạn Nhu, Tiểu Miêu Miêu còn nở nụ cười tủ của mình ra nữa.
Dáng vẻ đáng yêu như vậy đã tóm được trái tim của Ngọc Mạn Nhu chỉ trong chớp mắt: "Con bé thật xinh đẹp. Chờ hôm nào mẹ chồng mang sính lễ sang thăm con nhé!"
Hạ Kỳ: "…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...