Editor: Nguyetmai
Con chuột Mickey quay lưng về phía Ngọc Mạn Nhu nên cô không phát hiện bên trong bộ đồ con chuột Mickey chính là con trai mình. Còn Hạ Lâm ở ngay đối diện con chuột Mickey này. Từ góc nhìn của cô bé vừa khéo có thể nhìn thấy đôi mắt trong mũ đội đầu của con chuột Mickey. Đôi mắt kia giống hệt của anh trai cô bé, như một vòng xoáy sẫm màu trong bầu trời đêm, vừa hấp dẫn, lại vừa nguy hiểm.
"Tiểu Miêu Miêu, mẹ Ngọc…"
Ngọc Mạn Nhu đưa tay định kéo Tiểu Miêu Miêu đi. Nhưng tay cô vừa vươn ra đã bị một bàn tay nhỏ mềm mại túm lấy.
Ngọc Mạn Nhu cúi đầu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia: "Lâm Lâm, con kéo mẹ làm gì thế?"
Hạ Lâm vẫy tay với Ngọc Mạn Nhu, ra hiệu cho cô cúi đầu xuống.
Ngọc Mạn Nhu từ từ cúi đầu để vừa tầm với cô bé. Hạ Lâm ôm cổ cô, kề môi đến sát bên tai cô, thì thầm: "Con chuột Mickey chính là anh Hạ Kỳ đó ạ."
Ngọc Mạn Nhu sững sờ, ngơ ngác nhìn con chuột Mickey đang nắm tay Tiểu Miêu Miêu, nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng đến đứa con trai tuấn tú ngất trời của mình được.
Bình thường mỗi lần cô muốn hóa trang cho thằng bé một chút là nó lại nhăn mặt bỏ đi. Thế mà hôm nay, thằng bé lại không chút khó chịu, tự động ngoan ngoãn mặc bộ quần áo rất hài hước như thế.
Ngọc Mạn Nhu sờ cằm, trầm tư.
Xem ra chỉ cần liên quan đến Tiểu Miêu Miêu thì chuyện gì Hạ Kỳ cũng có thể làm.
Advertisement / Quảng cáo
…
Xác định được con chuột Mickey chính là Hạ Kỳ rồi, Ngọc Mạn Nhu liền để Tiểu Miêu Miêu đi. Hạ Kỳ không muốn để lộ thân phận mình trước ống kính nên Ngọc Mạn Nhu cũng phối hợp rất ăn ý.
Ngọc Mạn Nhu kéo bàn tay lớn của con chuột Mickey, khách sáo nói: "Nếu Tiểu Miêu Miêu đã thích cậu như vậy thì nhờ cậu chăm sóc Miêu Miêu nhà chúng tôi nhé."
Hạ Kỳ cũng phối hợp với Ngọc Mạn Nhu, thản nhiên nói: "Cô yên tâm đi!"
"À còn nữa, cô cũng sẽ không để cháu chăm sóc con bé không công như thế đâu. Mười tệ này cho cháu, coi như là tiền công!"
Ngọc Mạn Nhu nói rồi lấy một tờ mười tệ ra khỏi túi áo, đặt lên bàn tay đang đeo găng tay của Hạ Kỳ. Hạ Kỳ cúi xuống nhìn tờ tiền trên tay, khóe miệng khuất trong mũ đội đầu giật giật.
Đồng Dao đứng kế bên nhìn tờ tiền có in hình Chủ tịch Mao màu lam kia, cũng không nói nên lời.
Vật giá bây giờ leo thang chóng mặt như vậy, hơn nữa lại còn ở nơi mà một cây kẹo mút cũng có giá năm tệ này, Đồng Dao thật sự không biết mười tệ kia có thể mua được thứ gì.
Đồng Dao nhìn mười tệ trong tay con chuột Mickey, cảm thấy thật sự quá đáng thương, nên bèn lấy một tờ màu đỏ chót trong túi mình ra, định đưa cho con chuột Mickey, nhưng chưa kịp đưa thì đã bị Ngọc Mạn Nhu ngăn cản.
"Dao Dao, chúng ta qua bên kia mua mấy cây kem ăn đi!"
Advertisement / Quảng cáo
Nói rồi, cô liền không cho Đồng Dao giải thích, kéo tuột cô ấy đi.
Thế nhưng Chu Gia Kiện lại không muốn đi. Cậu bé muốn ở cạnh Tiểu Miêu Miêu.
Chu Gia Kiện đi đến trước mặt Tiểu Miêu Miêu, đôi mắt to nhìn Tiểu Miêu Miêu đang ôm lấy đùi chuột Mickey làm nũng, hỏi: "Em… chơi cùng hai người… được không?"
Nghe thấy thế, Tiểu Miêu Miêu quay đầu lại, đồng ý ngay tức khắc: "Được..."
Cô bé còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị ai đó bịt kín miệng lại. Tiểu Miêu Miêu hướng đôi mắt vô tội nhìn Hạ Kỳ. Cậu lắc đầu với cô bé, rồi nói với Chu Gia Kiện: "Em không chơi cùng bọn anh được."
"Tại sao?"
Hạ Kỳ vừa nói xong, nước mắt liền rưng rưng trong hốc mắt của Chu Gia Kiện, miệng của cậu bé cũng bĩu xuống.
"Anh chỉ chơi cùng một em nhỏ thôi. Bây giờ đã có em ấy rồi nên không thể chơi với em được."
"Vậy… em với Miêu Miêu… anh một mình đi."
Lúc nói chuyện, Chu Gia Kiện lắp ba lắp bắp, nhưng cũng không khó để hiểu được ý của cậu nhóc. Cậu bé muốn chơi với Tiểu Miêu Miêu, còn Hạ Kỳ thì tự chơi một mình đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...