Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Editor: Nguyetmai

Đợi Tiểu Miêu Miêu đi nặng, tắm rửa xong xuôi, thì Hạ Kỳ đã mệt đến nỗi nằm ngủ luôn trên giường.

Tiểu Miêu Miêu mặc một bộ đồ ngủ liền thân, ngồi quỳ trên chiếc giường lớn, bàn tay nhỏ mềm mại đẩy người Hạ Kỳ: "Ôn ã, ăn vẫn chưa kể chuyện cổ tích cho Miêu Miêu nghe mà*."

(*) Ông xã, anh vẫn chưa kể chuyện cổ tích cho Miêu Miêu nghe mà.

Hạ Kỳ rất mệt, hơn 6 giờ sáng đã phải dậy để đi học, buổi trưa nhận nhiệm vụ, buổi chiều đi học, buổi tối về nhà chăm sóc cho Tiểu Miêu Miêu. Hai mí mắt cậu hiện giờ dính chặt lấy nhau như keo 502 vậy, không cách nào mở ra được.

Đôi tay to lớn chính xác bắt lấy Tiểu Miêu Miêu, kéo cô bé vào lòng, khiến thân thể mềm mại của Tiểu Miêu Miêu lập tức ngã vào người cậu.


"Ôi chao!"

Chiếc mũi nhỏ nhắn của Tiểu Miêu Miêu đập vào trước vùng ngực cứng cáp của Hạ Kỳ, đến nỗi đỏ ửng lên.

Tiểu Miêu Miêu từ trong lòng Hạ Kỳ ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to lóng lánh, trách mắng cậu: "Ôn ã, ăn xấu lắm*!"

(*) Ông xã, anh xấu lắm!

Hạ Kỳ thật sự buồn ngủ lắm rồi, chẳng còn tư tưởng đi dỗ dành Tiểu Miêu Miêu nữa, bàn tay to ấn đầu Tiểu Miêu Miêu vào trong lòng: "Miêu Miêu ngoan, ôn ã buồn ngủ rồi, đừng làm ồn nữa."

Nói xong, Hạ Kỳ trở mình, siết chặt Tiểu Miêu Miêu vào trong lòng, hệt như ôm một cái gối ôm vậy, sau đó thì liền ngủ say.

Buổi trưa Tiểu Miêu Miêu đã ngủ rồi, nên bây giờ không hề buồn ngủ tí nào, cô bé rút bàn tay nhỏ của mình từ trong lòng Hạ Kỳ ra, dùng ngón tay nghịch ngợm lung tung, vẽ vòng tròn trên mặt Hạ Kỳ.

Khi ngón tay chạm phải đôi môi mỏng màu đỏ của Hạ Kỳ, cô bé khựng tay lại, cảm thấy như có một luồng điện xẹt qua. Môi Hạ Kỳ mềm mại, tựa như chiếc bánh kem mềm xốp vậy.

Đôi mắt to long lanh của Tiểu Miêu Miêu chuyển động, túm lấy vạt áo trước ngực Hạ Kỳ, giãy giụa thoát ra. Cô bé ngồi trên người Hạ Kỳ, hai tay chống ở ngực cậu, đôi mắt quét qua quét lại lên mặt Hạ Kỳ mấy lượt, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại của Hạ Kỳ, đầu lưỡi cô bé liếm cánh môi của chính mình, sau đó há miệng cắn vào môi cậu.

Trong lúc mơ màng, Hạ Kỳ chỉ cảm thấy cánh môi mình tê dại, phía trên còn có cảm giác ướt át, Hạ Kỳ đưa đầu lưỡi ra thăm dò.

Tiểu Miêu Miêu "ăn" phải đầu lưỡi của Hạ Kỳ thì kinh ngạc mà mở to hai mắt, đôi mắt vốn đã to giờ đây lại càng trợn to hơn, tròng mắt như muốn rớt cả ra ngoài. Cô bé vội vàng thu mình vào trong chăn, ôm cánh tay của Hạ Kỳ và ngủ, lén lút hệt như bị người ta bắt quả tang vậy.


...

"Hu hu..."

Đến nửa đêm, Hạ Kỳ nghe thấy tiếng khóc ở ngay bên cạnh mình. Nhờ có ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ, Hạ Kỳ nhìn thấy thân hình nhỏ bé ở trên giường đang lăn qua lăn lại, còn khóc thút thít nữa.

Cậu vươn cánh tay dài ra kéo Tiểu Miêu Miêu vào trong lòng, bàn tay vỗ về Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu đừng khóc, có ôn ã ở đây."

Tay Tiểu Miêu Miêu túm lấy vạt áo trước ngực Hạ Kỳ, trên khuôn mặt nhỏ yêu kiều đều là những giọt nước mắt trong suốt.

"Hu hu... ôn ã, Miêu Miêu đau chân..."

Trước kia, lúc Hạ Kỳ ở nhà, bất kể đi chỗ nào, Tiểu Miêu Miêu cũng không cần đặt chân xuống đất, bởi vì cô bé chỉ cần nằm ngoan ngoãn ở trong lòng Hạ Kỳ là được.


Nhưng hiện giờ đang quay chương trình thực tế, cánh tay của Ngọc Mạn Nhu không đủ lực, đa số đều là dắt Tiểu Miêu Miêu đi, hôm nay lại nhảy múa hơn nửa tiếng đồng hồ nữa, nên đến tối Tiểu Miêu Miêu liền bắt đầu thấy đau chân.

"Miêu Miêu đừng khóc, ôn ã xoa chân cho em nhé?"

Tiểu Miêu Miêu ghé đầu vào ngực Hạ Kỳ, rầu rĩ gật đầu.

Tay Hạ Kỳ di chuyển trên cẳng chân Tiểu Miêu Miêu, dùng lực vừa phải, một tay khác nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tiểu Miêu Miêu, còn miệng thì kể chuyện cổ tích, mục đích là để phân tán sự chú ý của cô bé.

Cơn đau trên đùi từ từ giảm xuống, Tiểu Miêu Miêu nghe Hạ Kỳ kể chuyện xưa, rồi dần đi vào giấc ngủ.

Hạ Kỳ khẽ nhếch môi, ôm Tiểu Miêu Miêu chặt hơn một chút. Ánh trăng rọi vào căn phòng, chiếu sáng cả một vùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận