Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Editor: Nguyetmai

Không chờ Vương Tiểu Vũ hỏi cho rõ ràng, Hạ Kỳ ngay lập tức đổi vị trí với cậu bạn bên cạnh. Sắc mặt Vương Tiểu Vũ nhăn nhó, khó coi như khỉ ăn ớt.

Cô bé vốn cho rằng không còn Tiểu Miêu Miêu nữa, cô bé có thể thường xuyên tiếp cận Hạ Kỳ để xây dựng tình cảm, nói không chừng một ngày nào đó cậu ấy sẽ thích mình.

Ai ngờ giữa đường lại đột nhiên xuất hiện một Miêu Kỳ Phong.

Hơn nữa, hình như Hạ Kỳ còn thân thiết với Miêu Kỳ Phong hơn cả với mình. Hai người không chỉ ngồi cùng bàn, mà lúc về nhà cũng đi một đường, cô bé có còn cơ hội không?

Vả lại, trên đời này, người khó theo đuổi nhất không phải là con trai đã có bạn gái, mà là con trai đã có bạn trai. Bởi vì người ta trời sinh đã không thích con gái.


Vương Tiểu Vũ có phần nhụt chí, thậm chí còn hơi bối rối.

Chương trình học hành của lớp 7 này cũng chưa có gì nặng nề, hơn nữa chỉ cần hở ra là đám nhóc lại túm năm tụm ba buôn chuyện trên trời dưới bể. Huống chi lại là chuyện của một bạn nam đẹp trai như Hạ Kỳ. Cho nên chẳng mấy chốc, tin đồn Hạ Kỳ thích con trai lập tức lan truyền ra toàn trường.

...

Buổi tối sau khi hết tiết tự học, Miêu Kỳ Phong cũng không đợi Hạ Kỳ nữa, mà tự trốn về trước.

Sau sáng sớm hôm nay, ánh mắt của mọi người trong lớp nhìn hai người bọn họ đều không giống như trước nữa, khiến cậu ta cảm thấy vô cùng ngứa ngáy và cực kỳ khó chịu cứ như bị rận cắn.

Hiện giờ là thời điểm nhạy cảm, nên Miêu Kỳ Phong cảm thấy bản thân vẫn cần phải tránh để bị nghi ngờ. Nhưng Miêu Kỳ Phong không biết rằng, càng tránh để bị nghi ngờ thì càng khiến người ta sinh nghi.

Hạ Kỳ ngược lại rất bình tĩnh, thu dọn xong đồ đạc của mình liền ung dung xách cặp rời đi. Chỉ cần Hạ Kỳ đi đến chỗ đám con trai thì tất cả đều lập tức tránh ra, bộ dạng sợ hãi giống như Hạ Kỳ là thú dữ hay thảm họa vậy.

Hạ Kỳ khẽ nhếch môi, để lộ ra nụ cười châm chọc, cho dù cậu có đói bụng ăn quàng cũng sẽ không lựa chọn mấy người bọn họ. Huống chi, cậu cũng không thích con trai.

Hạ Kỳ ngồi lên xe riêng, thắt đai an toàn xong, hờ hững căn dặn bác tài: "Đi đến Nhà Dâu Tây trước đã."

"Được!"


Bác tài liền bẻ tay lái, quay đầu xe sang hướng khác.

Nhà Dâu Tây là một tiệm bánh ngọt, nhưng tiệm bánh ngọt này chỉ chuyên làm bánh ngọt vị dâu tây, chắc là cô chủ tiệm này cực kỳ thích ăn dâu tây.

Vừa khéo Tiểu Miêu Miêu cũng là một con "sâu" dâu tây, cho nên mỗi lần Tiểu Miêu Miêu đòi ăn bánh ngọt, Hạ Kỳ đều sẽ tới chỗ này mua.

Sau khi tới nơi, Hạ Kỳ kéo cửa xe ra tự mình đi vào cửa hàng.

Hiện tại đã hơn 9 giờ tối, nếu không phải Hạ Kỳ gọi điện thoại trước bảo là để lại cho cậu một bánh Mousse dâu tây, có lẽ bây giờ chủ tiệm đã đóng cửa rồi.

Nhìn thấy cậu thiếu niên tuấn tú bước vào, cô chủ tiệm bánh khẽ nở nụ cười, đưa cho Hạ Kỳ bánh kem đã sớm được đóng gói xong.


Cô chủ biết Hạ Kỳ thường xuyên dẫn theo một bạn nhỏ ba tuổi đến đây ăn bánh ngọt, hơn nữa bạn nhỏ kia thường gọi thiếu niên này là "ôn ã".

Hai người một lớn, một nhỏ đến đây không biết bao nhiêu lần nên cô chủ và Hạ Kỳ dần dần trở nên quen thuộc, cô ấy cũng biết bạn nhỏ ba tuổi kia là cô vợ chưa cưới của Hạ Kỳ.

Tuy thấy một thiếu niên mười ba tuổi yêu đương cùng với một bé con ba tuổi là một chuyện rất kỳ lạ, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng cảnh tượng Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu rất động lòng người.

Hạ Kỳ đưa tiền cho cô chủ. Cô chủ vừa nhận tiền, vừa cười trêu chọc Hạ Kỳ: "Lại tới mua bánh kem cho cô bạn gái nhỏ của cháu à?"

"Vâng!"

Cô chủ của cửa tiệm này khoảng tầm hơn hai mươi, sắp ba mươi tuổi, mái tóc dài tới eo quen nếp buông xõa hững hờ. Cả người toát ra phong thái trầm tĩnh, dịu dàng, khiến Hạ Kỳ có ấn tượng rất tốt. Cho nên, mặc dù cậu rất không thích cười nói với người khác, nhưng vẫn tươi cười với cô chủ tiệm bánh này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận