Translator: Nguyetmai
Miêu Kỳ Phong bị Hạ Kỳ từ chối nên không vui ra mặt. Cậu ta thẳng tay đặt đĩa cá nướng trên tảng đá lớn bên cạnh Hạ Kỳ, động tác hơi thô lỗ khiến cho cá nướng và rau quả trong đĩa nảy lên.
Miêu Kỳ Phong chống nạnh, cặp mắt đào hoa híp lại, gần như bốc hỏa, hoàn toàn không còn chút dịu dàng như khi nói chuyện với đám con gái ban nãy: "Hạ Kỳ, mẹ nó chứ, cậu không thể cho tớ chút mặt mũi à. Đây là thứ mà tớ cực khổ lắm mới nướng xong, tớ còn chưa ăn nữa đấy!"
Hạ Kỳ ghét nhất là những ai nói tục trước mặt cậu. Cậu nhíu mày, bố thí cho Miêu Kỳ Phong một cái liếc mắt, giọng nói trầm thấp rõ ràng: "Cậu chắc chắn đây là cậu nướng?"
"…"
Đúng là không phải cậu nướng. Vừa nãy cậu vẫn luôn nằm phơi nắng trên tảng đá. Đây là của mấy bạn nữ đưa tới.
"Hơn nữa, trước khi tới đây, cậu nói hai chúng ta dẫn Tiểu Miêu Miêu đi phơi nắng. Thế nhưng bỗng dưng lại xuất hiện một đống người thế này là sao?"
Giọng nói của Hạ Kỳ thản nhiên, không xao động, nhưng Miêu Kỳ Phong càng nghe thì mồ hôi trên trán càng túa ra nhanh hơn.
Cậu ngượng ngùng nói: "Nếu như tớ nói với cậu có nhiều người đi như vậy thì cậu có đi không?"
"Không."
Miêu Kỳ Phong ra vẻ "tớ biết ngay mà", đưa tay lên: "Thế nên tớ buộc phải nói lời nói dối thiện chí này."
"Ý của cậu là cậu đã nói dối mà còn lý lẽ?"
Miêu Kỳ Phong: "…"
Cậu ta cũng đâu dễ dàng gì. Trước đó cậu ta đã khoe khoang khoác lác với mọi người, nói Hạ Kỳ sẽ tham gia chuyến dã ngoại vào thứ bảy này.
Hạ Kỳ là nhân vật đặc biệt trong lớp. Trước giờ cậu không tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào nên khi vừa nghe nói Hạ Kỳ cùng đi dã ngoại thì cả lớp đều reo hò ầm ĩ.
Thân là anh em tốt như Miêu Kỳ Phong đương nhiên hiểu rõ tính tình Hạ Kỳ. Nếu cậu không nói dối thì chắc chắn Hạ Kỳ sẽ không đến. Nếu không lừa Hạ Kỳ đến được thì chẳng khác nào cậu tự vả vào mặt mình.
Người nhà họ Miêu các cậu chắc chắn không thèm làm những việc mất mặt như vậy.
Tuy việc cậu nói dối là không đúng, nhưng cậu không thể nhận thua với nhiều người trong lớp như vậy, nếu bị lộ thì thật sự mất hết thể diện!
Lúc này, Miêu Kỳ Phong bưng đĩa cá nướng đặt trên tảng đá lên, kiêu ngạo quay đầu: "Cậu muốn ăn hay không thì tùy, bổn thiếu gia đây không hầu nữa."
Hạ Kỳ liếc nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Miêu Kỳ Phong, tay đỡ trán. Đúng là ngây thơ!
Nếu Miêu Kỳ Phong biết trong lòng Hạ Kỳ nghĩ về cậu như thế thì cậu chắc chắn sẽ đỏ mặt tía tai phản bác: Cậu mới ngây thơ. Cả nhà cậu đều ngây thơ! Biểu hiện của tớ mới là tiêu chuẩn của đứa trẻ mười tuổi, ai như cậu, hệt như một ông cụ non.
***
Trên đường về, Hạ Kỳ không ngồi cùng xe với Miêu Kỳ Phong.
Cậu ôm Tiểu Miêu Miêu lên chiếc xe gần nhất. Miêu Kỳ Phong liếc nhìn gương mặt lạnh tanh không thay đổi của Hạ Kỳ, hừ lạnh một tiếng rồi bước lên chiếc xe phía trước.
Để lại đám bạn phía sau ngơ ngác nhìn về phía họ.
Lúc đó khoảng cách giữa Miêu Kỳ Phong và Hạ Kỳ hơi xa đám bạn, nên bọn chúng chỉ có thể nhìn thấy hình như Hạ Kỳ và Miêu Kỳ Phong đang xích mích, chứ cũng không biết được tại sao bọn họ lại giận nhau.
Lúc đến, Miêu Kỳ Phong là người sắp xếp chỗ trên xe. Cậu, Hạ Kỳ và hai bạn nam trong lớp ngồi cùng một xe, còn những bạn nữ ngồi cùng một chiếc, những bạn nam ngồi xe còn lại.
Bây giờ người phụ trách chuyện này là Miêu Kỳ Phong lại "đem con bỏ chợ", nên mọi người phải bắt đầu tự tìm xe để ngồi.
Đừng nhìn tuổi tác của bọn chúng còn nhỏ, nhưng đã có vài đôi yêu nhau rồi. Những cặp yêu nhau thì ngồi cùng nhau, còn mấy cậu bé độc thân ngồi cùng Miêu Kỳ Phong, chỉ còn thừa lại vài bạn nữ lạc đàn.
Chiếc xe Hạ Kỳ đang ngồi vẫn còn chỗ trống. Mấy bạn nữ nhìn nhau, trong đó có một bạn nữ mạnh dạn, đầy tự tin đi đến trước xe, ánh mắt khi chạm vào gương mặt lạnh lùng, kiêu ngạo của của cậu thì lập tức trở nên căng thẳng.
Cô bé hít sâu một hơi, tự cổ vũ bản thân nhiều lần trong lòng rồi mới hơi câu nệ hỏi: "Cậu Hạ, bọn mình đi cùng xe với cậu được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...