Translator: Nguyetmai
"Mẹ, mẹ bảo bọn họ tắt hết camera, rồi bảo chú Vương đến trường đón con đi."
Sau khi suy nghĩ, Hạ Kỳ vẫn quyết định về nhà. Chỉ cần tắt mấy cái camera kia đi thì khi chương trình thực tế phát sóng sẽ không có bóng dáng của cậu.
"Được được được." Ngọc Mạn Nhu nghe thấy Hạ Kỳ định về nhà thì liên mồm đồng ý.
Cô không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con. Nếu Hạ Kỳ còn không về, có lẽ sáng mai mắt của Tiểu Miêu Miêu sẽ sưng húp lên mất.
Sau khi cúp điện thoại, Ngọc Mạn Nhu vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiểu Miêu Miêu, cầm khăn ướt lau sạch khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, ngoan nhé, một lát nữa là ôn ã về thôi."
"Thật ạ?" Đôi mắt buồn thiu của Tiểu Miêu Miêu bỗng chốc sáng lên.
"Thật." Ngọc Mạn Nhu mỉm cười, xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, đặt cô bé lên giường: "Con chơi với Lâm Lâm trước đi, mẹ Ngọc ra ngoài đón ôn ã của con, được không?"
"Con đi cùng được hông ạ?" Tiểu Miêu Miêu chớp đôi mắt to tròn, tràn đầy mong đợi nhìn Ngọc Mạn Nhu.
"Được, nhưng bây giờ mẹ Ngọc đi vệ sinh một lát, con ở đây chờ mẹ chút nhé."
"Vâng ạ!"
Ngọc Mạn Nhu nói xong liền mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài. Tiểu Miêu Miêu nhìn theo hướng Ngọc Mạn Nhu rời đi, trong lòng vẫn hơi nghi hoặc. Hông phải trong nhà tắm có bồn cầu ư, tại sao phải ra ngoài đi vệ sinh nhỉ? Thế giới của người nhớn thật khó hiểu*.
(*) Không phải trong nhà tắm có bồn cầu ư, tại sao phải ra ngoài đi vệ sinh nhỉ? Thế giới của người lớn thật khó hiểu.
Tiểu Miêu Miêu lắc đầu, vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Lâm đang chơi một khối vuông nhỏ nhiều màu sắc. Cô bé tò mò bò qua, hỏi: "Nâm Nâm, em đang chơi gì thế*?"
(*) Lâm Lâm, em đang chơi gì thế?
…
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Ngọc Mạn Nhu liền đi thẳng xuống cầu thang, vào một căn phòng nào đó dưới tầng một. Trong căn phòng này toàn là máy giám sát và máy tính để phục vụ việc cắt ghép, biên tập chương trình. Ở đây còn có đạo diễn và hai nhân viên, cộng thêm trợ lý đạo diễn và quản lý tên Lạc Vi của Ngọc Mạn Nhu.
Từ khi ghi hình, những người này đã ở trong căn phòng này. Vì lo lắng hai cô bé nhìn thấy bọn họ sẽ không được tự nhiên, nên cả ngày nay, bọn họ vẫn ở cắm rễ trong căn phòng nhỏ này.
Khi hai cô bé ngủ trưa, mọi người mới có thể ra ngoài hoạt động một chút. Mấy người trong phòng đang ngồi xổm trước máy giám sát quay cảnh hai cô bé đang chơi rubik.
"Được rồi, mọi người tạm dừng công việc ở đây đi. Mau tới đây ăn chút gì này!"
Ngọc Mạn Nhu xách mấy hộp đồ ăn vào. Lúc gọi đồ buổi tối, cô đã gọi luôn vài suất cho mọi người ở đây. Cô bỏ vào lò vi sóng cho nóng lên rồi mới mang tới. Dù sao bọn họ cũng ở trong này cả ngày, gần như không có cơ hội ra ngoài mua cơm. Hơn nữa, sau khi kết thúc công việc tối nay thì cũng hơn 10 giờ rồi.
Nhân viên đứng gần Ngọc Mạn Nhu nhất nhận lấy hộp cơm: "Cảm ơn chị Mạn."
Ngọc Mạn Nhu đi đến trước máy giám sát, vỗ vai anh nhân viên đang ngồi đó, hỏi: "Thế nào, hôm nay có được coi là quay thành công không?"
"Quá hoàn hảo." Anh ta nhìn Ngọc Mạn Nhu với vẻ thán phục: "Chị Mạn, hình ảnh quay được trong nhà chị đều là cực phẩm của cực phẩm, thật đấy! Ngay cả biên tập video như bọn em cũng không biết chọn lựa thế nào. Bây giờ đang lưỡng lự, không biết phải cắt như thế nào ở bên kia kìa."
Quay chương trình thực tế đương nhiên không thể phát sóng hết toàn bộ nội dung ghi hình trong nửa tháng lên ti vi. Bọn họ sẽ phải biên tập những cảnh quay chất lượng trong nửa tháng lại thành 48 tiếng đồng hồ, sau đó mới phát sóng lên ti vi.
Vậy mà mười mấy tiếng ghi hình được trong nhà Ngọc Mạn Nhu vào hôm nay, ngoại trừ thời gian ngủ trưa và một vài cảnh lặt vặt ra, thì mười tiếng còn lại đều là tinh hoa. Thậm chí anh ta còn có cảm giác ghi hình một tuần ở đây là bọn họ đã có thể quay sang nhà khác rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...