Translator: Nguyetmai
Hạ Kỳ là một cậu bé khôi ngô, tuấn tú từ nhỏ, nên dường như đã quen với những ánh mắt như vậy rồi. Nhưng cậu vẫn không muốn ngay cả ăn trưa mà mình cũng không được yên thân. Dù là người thần kinh vững chắc đến đâu cũng không chịu nổi chuyện bị một đám bạn học nữ nhìn chằm chằm lúc ăn cơm.
Cậu từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đút hai tay vào túi quần, lạnh nhạt rời khỏi sảnh trước ánh mắt si mê của đám nữ sinh kia. Mãi đến khi Hạ Kỳ đi rồi, đám bạn nữ kia vẫn chưa hoàn hồn.
Hạ Kỳ vừa đi ra, Miêu Kỳ Phong đã bưng khay cơm đến, đúng lúc bắt gặp những ánh mắt si mê vẫn chưa kịp thu hồi của những bạn nữ kia. Miêu Kỳ Phong tự đắc, cho rằng mấy bạn nữ kia thấy mình mà trúng tiếng sét ái tình, âm thầm lắc đầu cảm thán. Đẹp trai khổ thế đấy, đi đâu cũng gặp ánh mắt si mê này. Phải làm sao mới được đây!
Miêu Kỳ Phong giẫm một chân lên ghế, đặt khuỷu tay lên đầu gối, phiền não chống cằm. Sau đó, cậu ta tự cho rằng mình rất đẹp trai, hất tóc mái cắt ngang trán, chổng mông, lắc eo, chuẩn bị cho đám con gái mê trai kia một nụ hôn gió quyến rũ. Tay cậu ta che trên môi, từ từ mở mắt…
Đột nhiên, Miêu Kỳ Phong liền thấy cô lao công đang rướn cổ đến trước mặt, bốn mắt nhìn nhau.
"A a a!"
Miêu Kỳ Phong kêu lên kinh hoàng, rồi nhảy lùi về phía sau mấy bước. Chỉ cần nghĩ tới chuyện vừa rồi mình suýt hôn cô lao công là cậu ta lại rùng mình.
Miêu Kỳ Phong khoanh hai tay trước ngực, ấm ức hỏi: "Cô đã làm gì cháu rồi?"
Cô lao công cười khẩy. Bà đây ngứa mắt nhất là mấy đứa con trai mà suốt ngày uốn éo, yểu điệu như con gái.
Giọng cô lao công lạnh tanh: "Này cậu, cậu không biết phải bảo vệ của công sao? Cậu nhìn đi, ghế bị cậu giẫm đầy dấu chân lên rồi."
Nhìn theo ánh mắt của cô lao công, Miêu Kỳ Phong liền thấy hai dấu chân in trên ghế. Miêu Kỳ Phong cười ngượng, nhích tới từng bước nhỏ, rút khăn lau trong tay cô lao công ra, lau sạch dấu chân trên ghế, cười híp mắt nhận lỗi: "Dì à, đều là lỗi của cháu, để cháu lau lại cho dì nhé."
Thấy Miêu Kỳ Phong ăn năn nhận lỗi, còn lau ghế sạch sẽ, sắc mặt cô lao công mới tốt lên một chút. Bọn trẻ thời nay đều ỷ nhà có tiền, chẳng có tý ý thức nào, vứt rác lung tung, phá hoại của công, không tôn trọng công sức lao động của người khác, khiến cho mấy cô lao công nhận tiền lương ít nhất, nhưng lại phải làm việc nặng nhọc nhất.
Có điều, tuy giới tính thằng nhóc này hơi nhập nhằng, nhưng tính cách vẫn còn chấp nhận được. Chỉ là lúc xoay người đi, cô lao công vẫn không quên dặn dò: "Lần sau nhớ chú ý đấy."
"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi ạ." Miêu Kỳ Phong cười tít mắt, gật đầu lia lịa.
Đợi đến khi cô lao công đi xa rồi, Miêu Kỳ Phong mới thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Đúng bà la sát mà!
Miêu Kỳ Phong đưa tay lên chải chuốt kiểu tóc của mình, đồng thời đánh mắt sang mấy bạn nữ vừa rồi. Chỉ là hiện giờ, các cô bé ấy đã không còn nhìn cậu ta nữa, mà đang nhỏ giọng bàn tán.
"Bạn nam vừa rồi đẹp trai thật, cứ như soái ca bước ra từ trong truyện manga vậy."
"Đúng vậy đúng vậy, vừa nãy lúc cậu ấy đi ngang qua tớ, tớ còn nhìn mặt cậu ấy. Chậc chậc, làn da căng mịn hơn cả da em bé luôn ấy."
"Còn cả lông mi của cậu ấy nữa, con trai gì mà lông mi dài như vậy, thật khiến người ta ghen tị."
"Cậu ấy học lớp mấy nhỉ?"
"Học sinh lớp bảy đó. Hơn nữa, tớ còn nghe nói hình như cậu ấy là Trạng nguyên nhí của toàn thành phố năm nay đấy, tên là cái gì Kỳ ấy."
"Hạ Kỳ."
"Đúng rồi đúng rồi, chính là cậu ấy."
Miêu Kỳ Phong nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, đứng hình tại chỗ… Mẹ nó, còn có thể vui vẻ làm bạn được nữa không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...