Translator: Nguyetmai
Trên người Tiểu Miêu Miêu còn có mùi sữa thơm của em bé. Hạ Kỳ cũng không tỏ ra khó chịu, ôm chặt cô bé trong lòng mình.
Chuyện chị Trương lo lắng cũng không xảy ra. Hạ Kỳ vẫn cẩn thận bế Tiểu Miêu Miêu vào phòng mình.
Mặc dù Hạ Kỳ còn nhỏ, nhưng vì đã tập luyện lâu nên lực cánh tay và lực cân bằng rất tốt. Nếu cậu không dám chắc thì cũng đã chẳng mạnh miệng nhận bế.
Cô bé đáng yêu như vậy mà ngã, cậu còn đau lòng hơn cả khi mình ngã nữa.
Hạ Kỳ nhẹ nhàng đặt Tiểu Miêu Miêu vào trong nôi, để cô bé nằm ngủ nghiêng sang một bên.
Cậu hôn lên mặt Tiểu Miêu Miêu một cái, cũng mặc kệ Tiểu Miêu Miêu có hiểu hay không, xoay người dịu dàng nói bên tai: "Ngủ ngon."
Đêm mùa hè hơi lạnh. Hạ Kỳ lấy một tấm chăn nhỏ ra đắp cho Tiểu Miêu Miêu, sau đó đi đến máy tính bên cạnh rồi ngồi xuống.
Cậu vừa bật máy tính lên, một cửa sổ video call đã xuất hiện.
"Hello con trai cưng."
Một người phụ nữ xinh đẹp, hoạt bát như ánh nắng ban mai xuất hiện trên màn hình máy vi tính, phong cảnh sau lưng cô là bầu trời xanh trong trẻo, có bãi cát trải dài, còn có cả nước biển trong xanh, bên cạnh cô còn có một người đàn ông giống Hạ Kỳ đến tám phần.
Một tay người đàn ông vòng qua eo người phụ nữ, tay trái của ông còn bưng một đĩa salad hoa quả, trong đôi đồng tử chỉ phản chiếu bóng dáng của người phụ nữ trong lòng, không thèm liếc nhìn đứa con trai qua màn ảnh nhỏ dù chỉ một cái.
Bàn tay to của người đàn ông chu du trên cơ thể người phụ nữ, hoàn toàn không bận tâm đến cảm nhận của con mình.
Hạ Kỳ rất bình tĩnh, vờ như không thấy, chỉ rút một quyển luyện đề ra, từ tốn làm bài tập.
Mấy chiêu thức hành hạ FA của ba mẹ cậu đã sớm làm cậu miễn nhiễm rồi.
Người phụ nữ đánh mạnh vào chân tay đang cử động của người đàn ông kia, sau đó lại hung dữ trừng mắt với người đàn ông đang tủi thân một cái rồi mới cười híp mắt nhìn về phía con trai qua màn hình.
"Con trai, sau khi mẹ đi rồi, Tiểu Lâm Lâm có quấy khóc không?"
Việc vợ mình phân biệt đối xử với mình và con trai đã khiến cho người đàn ông không vui, nheo mắt lại.
Xem ra quyết định dẫn Ngọc Mạn Nhu đi du lịch của anh là chính xác. Nếu không thì cô chỉ chú ý đến hai đứa con, nào có tâm trạng mà quan tâm đến anh chứ!
Hạ Kỳ vờ như không thấy ánh mắt sát thủ của ba mình, ngoan ngoãn trả lời: "Không ạ, Tiểu Lâm rất ngoan."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Nghe thấy câu trả lời của Hạ Kỳ, sự lo lắng vẫn canh cánh trong lòng Ngọc Mạn Nhu cuối cùng cũng được tháo gỡ.
Từ khi lên làm mẹ, cho dù đi đến đâu, cô cũng không yên lòng về con mình.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Ngọc Mạn Nhu phát hiện trong phòng con trai có thêm một chiếc nôi, đôi mắt xinh đẹp liền ánh lên vẻ nghi hoặc: "Con trai, trong phòng con bày nôi ra làm gì thế?"
Hạ Kỳ vô thức quay đầu liếc nhìn phía sau. Lúc trông thấy cô nhóc Tiểu Miêu Miêu đang ngủ ngon lành trong nôi, đôi mắt liền ánh lên vẻ ấm áp.
Cậu đổi chủ đề: "Mẹ, mẹ còn có chuyện gì không? Nếu không có gì nữa thì con tắt video đây. Con còn phải làm bài tập nữa."
"À cũng không còn gì."
Cô gọi video chỉ là muốn hỏi con trai xem Tiểu Lâm Lâm ở nhà có ngoan không, tiện thể nhìn Tiểu Lâm Lâm một lát. Ai ngờ cô còn chưa nói ra thì video đã bị tắt.
Ngọc Mạn Nhu: "…"
"Thằng bé tích cực làm bài tập đến thế từ bao giờ vậy chứ?" - Ngọc Mạn Nhu nhỏ giọng thầm thì.
"Không phải nó tích cực làm bài tập, mà là nó tích cực với vợ nó thì có."
"Anh nói gì?"
"Không có gì."
Hạ Lê Hân nhún vai. Vợ anh không thấy, nhưng anh thì có.
Trên cái nôi đặt trong phòng con trai có treo một chiếc màn màu hồng.
Anh sẽ không nói cho Ngọc Mạn Nhu biết. Nếu không, với tính tình của cô, khi biết con trai mình lừa về cho cô một cô con dâu nhỏ thì chắc chắn sẽ dọn hành lý về nhà ngay mất.
Nếu thế, chẳng phải kế hoạch tuần trăng mật của anh sẽ bị phá hỏng rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...