Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

"Đặc quyền?" Hiệu trưởng nghe thấy điều kiện của Hạ Kỳ cũng không tức giận.

Việc thầy hiệu trưởng không hề thảng thốt hay giật mình cũng nằm trong dự liệu của Hạ Kỳ. Cậu không thích chiến đấu mà không chuẩn bị, trước khi đến đây cậu đã điều tra thầy hiệu trưởng này.

Hiệu trưởng của trường cấp hai này đối xử với học sinh giỏi rất khoan dung. Chỉ cần bạn học giỏi, thì bạn có thể lấy được đặc quyền của hiệu trưởng ở đây. Điều kiện tiên quyết là không được quá đáng.

Có thể đây là cách để khích lệ học sinh tích cực học hành, vì vậy, hằng năm, Trường Trung học Anh Xán của bọn họ đều có tỷ lệ lên lớp cao nhất trong tất cả các trường trung học toàn thành phố.

Chỉ là, lúc hiệu trưởng nghe Hạ Kỳ nói đến là muốn đặc quyền thì sắc mặt rõ ràng đã không còn tốt như vừa rồi.

Lần này Hạ Kỳ đứng đầu toàn thành phố, ông lo Hạ Kỳ sẽ làm bộ làm tịch, đưa ra yêu cầu nào đó làm ông khó xử. Hơn nữa, cậu chỉ mới mở miệng nói mấy câu đã khiến tim hiệu trưởng đập thình thịch.


"Thầy hiệu trưởng không cần khó xử, em biết chừng mực mà."

Thấy tâm tư của mình bị một thiếu niên mười mấy tuổi nhìn thấu, hiệu trưởng ngượng ngùng mỉm cười.

"Xem em nói kìa, Hạ Kỳ, em muốn đặc quyền gì nào?"

"Em muốn rất đơn giản, thứ nhất, em không muốn nhà trường can thiệp vào chuyện tình cảm của em."

Cậu không muốn giống như hồi tiểu học, lại bị gọi phụ huynh lần nữa.

"Chuyện này không thành vấn đề."

Hạ Kỳ yêu đương với một đứa bé ba tuổi đã không còn là chuyện mới mẻ gì trong trường bọn họ. Dù sao người ta yêu đương cũng được sự đồng ý của phụ huynh hai bên, hiệu trưởng như ông muốn quản cũng không có cửa. Huống chi mẹ vợ của Hạ Kỳ không phải nhân vật đơn giản, có thể tẩy não cả giáo sư ưu tú nhất và cổ hủ nhất Trường Tiểu học Anh Xán của bọn họ. Có thể thấy được chút ít bản lĩnh!

"Thứ hai, em không muốn mặc đồng phục của Anh Xán."

Đồng phục của Anh Xán mặc dù nhìn đẹp hơn đồng phục của các trường khác, nhưng kiểu dáng quá rườm rà, Hạ Kỳ không thích.

"Được." Điều kiện này vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của ông.

"Thứ ba, khi đi học, rất có thể em sẽ đến trễ hoặc nghỉ học." Hạ Kỳ lạnh nhạt nói: "Trên đây chính là ba đặc quyền em muốn."

Hiệu trưởng nhíu mày, hai cái trước còn dễ nói. Còn cái thứ ba…


"Em nghỉ học không đến lớp, vậy có thể đảm bảo lúc thi em vẫn đạt điểm tuyệt đối không?"

"Em đã dám nhắc đến điều kiện với thầy, thì em nhất định có thể."

Vẻ mặt cậu thiếu niên nghiêm túc. Nếu là người khác, có lẽ hiệu trưởng sẽ nghĩ là cậu ta đang mạnh miệng. Nhưng với cậu thiếu niên này, ông không thể không tin.

Lúc cậu thiếu niên này học tiểu học, dù là làm bài thi bình thường hay thi học kỳ thì cậu đều làm bài rất tốt.

Ngay cả các đề bài dễ dàng bị trừ điểm, Hạ Kỳ cũng có thể đạt được điểm tối đa. Thiếu niên này có một bộ não được ông trời ban tặng, vì vậy cậu có tư cách nhắc đến đặc quyền.

"Được, thầy có thể đồng ý với em, nhưng thầy hy vọng em cũng sẽ không để thầy thất vọng trong kỳ thi tháng đầu tiên!"

"Em nói được thì nhất định sẽ làm được." Hạ Kỳ thản nhiên nhếch môi.

Cậu biết, vào trường trung học Anh Xán là lựa chọn chính xác. Hạ Kỳ không thích trói buộc, mà thầy hiệu trưởng này lại rất hợp rơ với cậu.




Hạ Kỳ vừa ra khỏi văn phòng hiệu trưởng đã nhìn thấy Miêu Kỳ Phong đang định chạy lên lầu.

"Cậu định đi đâu vậy?" Hạ Kỳ gọi Miêu Kỳ Phong lại.

Lúc Miêu Kỳ Phong nghe thấy giọng Hạ Kỳ liền dừng chân lại, quay người chạy đến trước mặt Hạ Kỳ, thở hổn hển hỏi: "Sao cậu lại đến văn phòng của thầy hiệu trưởng vậy?"

Hạ Kỳ đút hai tay vào túi quần, khuôn mặt đẹp trai hiện ra vẻ thản nhiên nói: "Không có gì, tìm thầy hiệu trưởng tâm sự lý tưởng nhân sinh thôi."

"…"

Khóe miệng Miêu Kỳ Phong co giật hai lần.

Tìm hiệu trưởng tâm sự lý tưởng nhân sinh? Cậu ta chê mạng mình không đủ lớn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận