Translator: Nguyetmai
"Điều kiện gì?"
Ngọc Mạn Nhu bỗng xoay người qua. Cô biết thằng nhóc thối này không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
…
Ngọc Mạn Nhu và Hạ Kỳ ngồi bên bàn ăn, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai chịu thu hồi tầm mắt của mình trước.
Cuối cùng, vẫn là Ngọc Mạn Nhu phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người trước: "Điều kiện gì?"
Hạ Kỳ nói: "Sau khi tham gia xong chương trình thực tế lần này, sau này Tiểu Miêu Miêu không được xuất hiện trước giới truyền thông nữa."
Cậu đã thấy rất nhiều con của những ngôi sao tham gia chương trình thực tế kiểu này trên tivi bị lợi dụng độ hot mà quay quảng cáo, hoặc là tiếp tục hoạt động sôi nổi trong giới truyền thông. Có nhiều người nhờ lên chương trình mà nổi tiếng, sẽ bị paparazzi theo dõi suốt 24/24, ngay cả một chút riêng tư cũng không có. Có nhiều người tức nước vỡ bờ. Cậu không muốn để Tiểu Miêu Miêu sau này ra ngoài cũng phải lén lén lút lút.
Ngọc Mạn Nhu suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Chuyện này không thành vấn đề."
Cô chỉ muốn cho hai cô bé một trải nghiệm mới, ở nhà cùng chơi với hai đứa, chứ cũng không có suy nghĩ để hai đứa kiếm tiền nuôi gia đình.
"Vậy là tốt rồi." Hạ Kỳ chỉ có một điều kiện này, sau khi nói xong, cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Tiểu Kỳ." Ngọc Mạn Nhu gọi Hạ Kỳ lại. Cậu dừng bước, chỉ nghe Ngọc Mạn Nhu nói: "Mẹ không phải loại người dùng con cái để lăng xê kiếm tiền, lần này tất cả cát sê khi lên chương trình thực tế mẹ sẽ chia đều cho Tiểu Miêu Miêu và Hạ Lâm không thiếu một đồng."
"Con không cần."
Ngọc Mạn Nhu vừa nói xong, chỉ thấy trên lầu vọng xuống tiếng trẻ con non nớt.
Hạ Lâm được thím Nghiêm bế xuống nhà, sự già dặn của cô bé không phù hợp với gương mặt bầu bĩnh, non choẹt của mình chút nào: "Cứ đưa hết tiền cho chị dâu của con là được, sau này lớn lên con sẽ tự kiếm."
Mặc dù Tiểu Miêu Miêu lớn hơn cô bé, lại còn là vợ của anh trai, nhưng Hạ Lâm luôn xem Tiểu Miêu Miêu như em gái.
Chị gái chiếu cố em gái, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?
Ngọc Mạn Nhu cười vô cùng vui vẻ, hai đứa con của cô thật là tốt bụng. Thật ra Ngọc Mạn Nhu chỉ nghĩ đúng một điểm. Hai đứa con của cô không thật sự tốt bụng, mà là chỉ tốt bụng với người nhà, còn với người ngoài thì rất hung dữ!
…
Địa điểm ghi hình chương trình thực tế là ở biệt thự của Ngọc Mạn Nhu, thời gian ghi hình là nửa tháng, vừa khéo không làm chậm trễ Tiểu Miêu Miêu và Hạ Lâm nhập học.
Hạ Kỳ đi học vào ngày bắt đầu ghi hình.
Trong lúc ghi hình, Hạ Kỳ bị Ngọc Mạn Nhu đuổi đến ký túc xá trong trường ở.
Máy quay được đặt trong phòng ngủ của Tiểu Miêu Miêu, phòng ngủ của Hạ Lâm, phòng khách, phòng bếp. Dù sao chỉ cần là chỗ có thể ghi hình thì tất cả đều được lắp đặt một cái camera không dễ dàng bị phát hiện.
Lo lắng Tiểu Miêu Miêu và Hạ Lâm nhìn thấy camera sẽ không quen, Ngọc Mạn Nhu trùm lên mỗi cái camera một con rối nhỏ.
Sáng sớm ngày quay đầu tiên.
Thói quen khi thức dậy của Tiểu Miêu Miêu là lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng, trước đây lăn một vòng là sẽ lăn vào lòng Hạ Kỳ, nhưng lần này bất luận cô bé lăn thế nào cũng không lăn vào lồng ngực ấm áp kia, Tiểu Miêu Miêu có chút không vui. Cô bé vùi khuôn mặt nhỏ vào gối, nhỏ giọng hờn dỗi: "Ôn ã!"
Không ai để ý tới cô bé.
Tiểu Miêu Miêu lại kêu lớn hơn: "Ôn ã!"
Vẫn không có ai để ý đến cô bé. Tiểu Miêu Miêu mở mắt không nổi, cô bé chống tay ngồi dậy trên giường, bàn tay nhỏ xíu dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, mái tóc mây khi ngủ bị làm cho rối tung rối bời. Khóe miệng vẫn còn dính nước miếng, dáng vẻ ngây ngô lại đáng yêu.
Tiểu Miêu Miêu mở mắt, khi nhìn thấy bên giường trống không, cảm xúc nhỏ nhoi khi vừa thức dậy đột nhiên bùng nổ.
"Ôn ã… ăn đi đâu rồi… con muốn ôn ã… con muốn ôn ã, hu hu…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...