Translator: Nguyetmai
Hạ Kỳ từ từ đặt ngón tay lên bàn phím, mười đầu ngón tay gõ như lướt tạo ra một hàng chữ ngắn gọn.
Hạ Hạ Đại vương: "Có việc."
Võ Mỵ Nương: "Việc gì?"
Hạ Hạ Đại vương: "Không liên quan đến chị."
Võ Mỵ Nương: "…"
Võ Mỵ Nương: "Tiểu Hạ Hạ, chúng ta thân thiết thế này, cứ che giấu thế này mà được à?"
Hạ Hạ Đại vương: "Tôi bận nhiều việc."
Cô gái bên kia máy tính im lặng đảo đôi mắt xinh đẹp, sau đó đặt tay lên bàn phím.
Võ Mỵ Nương: "Cậu mà bận việc gì, không phải là bận ôm cô vợ nhỏ của cậu sao?"
Hạ Hạ Đại vương: "Chúc mừng chị, chị trả lời đúng rồi."
Võ Mỵ Nương: "…"
Khó khăn lắm mới được người online, cô hết sức hào hứng nhấn khung chat để trò chuyện, kết quả lại là một thằng nhóc thối tha không hiểu đạo lý.
Hạ Kỳ không nói chuyện phiếm với Võ Mỵ Nương nữa. Cậu tắt khung chat đi, mở thanh nhiệm vụ rồi bắt đầu đi làm nhiệm vụ.
Cốc cốc…
Hạ Kỳ làm xong nhiệm vụ, lúc tắt máy vi tính đi thì cửa phòng bị ai đó gõ vang.
Hạ Kỳ đóng laptop lại, hờ hững nói: "Vào đi."
Sau khi được đồng ý, Ngọc Mạn Nhu bưng một ly sữa bò vào. Lúc bước vào phòng, Ngọc Mạn Nhu vô thức nhìn thoáng qua cục bông đang cuộn tròn trên giường, hạ giọng nói: "Tiểu Miêu Miêu ngủ rồi à?"
"Vâng." Hạ Kỳ xoay ghế về phía Ngọc Mạn Nhu, nhìn Ngọc Mạn Nhu, hỏi: "Đã muộn thế này rồi, mẹ tìm con có chuyện gì không?"
"Mẹ có vài chuyện muốn hỏi ý kiến của con." Ngọc Mạn Nhu đặt ly sữa bò ở trước mặt Hạ Kỳ, ngồi trên ghế đối diện Hạ Kỳ.
"Chuyện gì ạ?" Hạ Kỳ cảnh giác nhìn thoáng qua ly sữa bò, không vội giơ tay cầm lấy. Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.
"Chuyện là…" Ngọc Mạn Nhu xoa xoa hai tay dưới gầm bàn: "Gần đây mẹ nhận tham gia một chương trình thực tế giữa ba mẹ và con cái."
"Vâng." Hạ Kỳ gật đầu, sau đó nói: "Chuyện này mẹ nên thương lượng với Tiểu Lâm chứ!"
Tham gia chương trình thực tế này hầu hết đều là những đứa bé dưới tám tuổi, độ tuổi của cậu rõ ràng không phù hợp.
"Chuyện này không liên quan đến Tiểu Lâm."
"Vậy liên quan đến ai?" Hạ Kỳ cầm ly sữa bò lên, khẽ nhấp một hớp, hỏi.
Ánh mắt Ngọc Mạn Nhu chợt lóe: "Liên quan đến cô vợ nhỏ của con."
"Khụ khụ…" Hạ Kỳ vẫn chưa nuốt ngụm sữa bò xuống, sặc ở cổ họng: "Mẹ nói gì ạ?"
"Mẹ nói, chương trình giữa ba mẹ và con cái này, mẹ định đưa Hạ Lâm và Tiểu Miêu Miêu cùng đi."
Giọng của Ngọc Mạn Nhu trở nên càng lúc càng nhỏ, đây là cách tốt nhất mà cô nghĩ ra.
"Con không đồng ý." Hạ Kỳ không chút nghĩ ngợi, nói.
Hạ Kỳ nhìn thoáng qua ly sữa bò trong tay, sau đó không chút do dự nhét lại cho Ngọc Mạn Nhu. Cậu biết, Ngọc Mạn Nhu vô duyên vô cớ đưa ly sữa bò cho cậu chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
Hạ Kỳ hơi hối hận vì vừa nãy đã uống một ngụm. Cậu không thích Tiểu Miêu Miêu xuất hiện trên tivi. Cũng không thích Tiểu Miêu Miêu vào giới giải trí. Giới giải trí có thể tạo ra một người nhưng cũng có thể hủy hoại một người.
Hơn nữa, bây giờ trên mạng có rất nhiều kẻ biến thái, sẽ tạo tài khoản post bài bôi xấu ngôi sao nào đó trên tivi lên Weibo. Có rất nhiều ngôi sao nhảy lầu tự sát vì không chịu nổi áp lực trong giới giải trí, kiểu đó ở đâu cũng có.
Tiểu Miêu Miêu là người cậu nâng niu, là người quan trọng nhất trong lòng cậu. Cậu không muốn Tiểu Miêu Miêu của cậu bị đặt dưới ánh sáng đèn sân khấu, rồi bị người ta soi xét, bình phẩm từ đầu đến chân.
Ngọc Mạn Nhu nói: "Tiểu Kỳ, mẹ biết con yêu quý Tiểu Miêu Miêu, nhưng con không thể quá độc đoán."
"Con không có." Cậu hoàn toàn là vì muốn tốt cho Tiểu Miêu Miêu.
"Vậy con đã hỏi ý kiến của Tiểu Miêu Miêu chưa? Con biết con bé không thích đi sao?"
Hạ Kỳ giải thích: "Bây giờ em ấy còn nhỏ, chưa đủ khả năng phân biệt đúng sai."
Nếu đi hỏi ý kiến của Tiểu Miêu Miêu, với tính tình tò mò, bất cứ cái gì cũng không từ chối của Tiểu Miêu Miêu, nhất định sẽ không hề suy nghĩ mà đồng ý ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...