Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

“Nghiệt súc! Ngươi đáng chết!” Nghe xong lời của nàng ta, Hoàn Nhan Bất Phá chỉ nhíu mày, còn chưa nói gì, thì Thái Hậu đã cố gắng chống đỡ cơ thể, đứng dậy quát lớn.

Qủa nhiên là tham lang, làm dao động cơ nghiệp trăm năm của Đại Kim ta! Nghĩ đến con mình tương lai không còn con trai để kế thừa cơ nghiệp, tim Thái Hậu lại quặng đau lên.

Nghe thấy lời mắng chửi tức giận của Thái Hậu, vẻ mặt của Giang Ánh Nguyệt vặn vẹo, ra hiệu cho tên sĩ tử đến giết Thái Hậu. Thấy Giang Ánh Nguyệt muốn động đến mẫu thân của mình, Hoàn Nhan Bất Phá không thể nhịn nữa, đột ngột đứng dậy, bắt lấy tay Giang Ánh Nguyệt, cướp dao găm trên tay nàng ta, quay người nàng ta úp sấp xuống án kỷ (cái bàn), rồi lấy dao áp lên cổ nàng ta.

Biến cố đột ngột thay đổi, nhóm tử sĩ giả dạng vu sư Tát Mãn ngây người một lúc, rồi trong chớp mắt đó, nhóm cấm vệ vốn đang suy yếu bỗng dưng khỏe mạnh hung hăng chạy đến, chỉ trong hai ba động tác đã đem bọn chúng chế ngự. Nhóm cấm vệ còn lại thì phân phát thuốc giải mê dược cho nhóm triều thần.

Sắc mặt Giang Ánh Nguyệt lập tức thay đổi, không dám tin cất tiếng hỏi: “Ngươi không trúng mê dược? Nói vậy, kế hoạch của ta ngươi đã biết được từ sớm? Vậy chuyện Thành Vương tạo phản cũng là giả? Các ngươi hợp mưu tính kế ta?”

“Thành Vương tạo phản là thật. Cho dù Trẫm biết, cũng không thể cắt được ý muốn của hắn, hắn muốn cái gì, hắn sẽ tự mình ra sức cố gắng chiếm đoạt, Trẫm sẽ không ngăn cản. Trẫm chỉ để ý nhất là, là muốn tự tay nghiền xương của ngươi thành tro. Đời này Trẫm chưa từng bị ai tính kế như vậy cả!”

Nghĩ đến bản thân thế nhưng bị đầu độc, đời này không thể có được mụn con với Tiểu Nha Đầu, Hoàn Nhan Bất Phá thật sự hận Giang Ánh Nguyệt đến tận xương tủy, nâng dao lên, gọt một cái lên ngón tay của nàng ta.

“Ngón tay này đã đủ bốn tiền chưa? Hình như còn chưa đủ nhỉ?” Hắn cay nghiệt nói: “Trẫm sẽ không giết ngươi ngay, Trẫm chỉ cắt dần mỗi bốn tiền thịt một trên người ngươi, ngươi nói xem, ngươi có thể chống đỡ được bao lâu đây?” Hắn nhẹ nhàng đặt câu hỏi, làm mọi người ở đây run rẩy trong lòng.

Giang Ánh Nguyệt kêu gào thảm thiết, lại đột nhiên cười khúc khích lên, hớn hở nói: “Ta đã sớm phòng ngừa có kẻ sẽ phản bội ta, quả nhiên là thế! Hoàn Nhan Bất Phá, ngươi cho rằng ta không chừa đường lui cho mình sao? Ta khuyên ngươi nên sớm thả ta ra, còn không, tâm can bảo bối của ngươi sẽ thảm lắm đấy!”

Nàng ta vừa dứt lời, một lão mama xách theo một cung nữ cả người vô lực từ phía sau Thái Hậu đi lên, kéo mạn che trên mặt nàng cung nữ đó xuống, rồi đút thuốc giải cho nàng ấy, sau đó dùng dao áp vào cổ họng của nàng.

“Bảo nhi?! (Nha Đầu?!)”, thấy rõ gương mặt của cung nữ kia, Âu Dương Tĩnh Vũ và Hoàn Nhan Bất Phá đồng thời hoảng sợ kêu lên.


“Cha! Hoàn Nhan Bất Phá! Thật xin lỗi!” Bị hạ mê dược rất nặng, ngay cả nói chuyện Âu Dương Tuệ Như cũng không có sức, chỉ có thể tựa người vào lão mama, trơ mắt nhìn biến cố xảy ra , tâm tình lên xuống không yên. Đến khi bị xách ra ngoài, uống xong thuốc giải, nàng cười khổ, xin lỗi với giọng không lưu loát. Lần này, là nàng níu chân bọn họ rồi.

Vốn là nàng đang ở nhà chiến đấu với cái áo chẽn, thì vị mama bên người Thái Hậu đến đón nàng đi xem thiên phạt, nàng cảm thấy kỳ quái, không hiểu tại sao không phải là An Thuận đến đón nàng, đang định tìm cớ từ chối, lại bị một chiếc khăn tay nồng nặc mùi hương áp vào mũi, sau đó là mặc cho bà mama kia bày bố.

“Thả ta ngay! Còn không, bảo bối của ngươi sẽ lập tức máu văng ba thước!” Giang Ánh Nguyệt đắc ý cười lớn, nàng lưu lại quân bài quan trọng này cuối cùng cũng có công dụng, giết Hoàn Nhan Bất Phá mà hắn không kịp trở tay.

“Giang Ánh Nguyệt, ngươi dám động vào một sợi tóc của nàng thử xem?!” Hoàn Nhan Bất Phá cắn răng, đè mạnh xuống lưng nàng ta.

Xương cốt trên người Giang Ánh Nguyệt phát ra tiếng “răng rắc” như đang vỡ vụn, ngay cả kỷ án bên dưới cũng mãnh liệt lung lay, gần như sụp xuống, có thể thấy Hoàn Nhan Bất Phá nặng tay đến mức nào.

Lão mama thấy vậy, lập tức áp mạnh dao găm vào cổ họng Âu Dương Tuệ Như, cứa rách da của nàng, chảy ra một dòng máu nhỏ. “Buông chủ tử ra.” Bà ta lạnh lùng nói, lại thị uy bằng cách áp dao vào cổ Âu Dương Tuệ Như thêm chút nữa, khiến nàng đau đến nhíu mày.

Gân xanh trên trán Hoàn Nhan Bất Phá giật mạnh, một lát sau chậm rãi buông Giang Ánh Nguyệt ra.

Giang Ánh Nguyệt dựa người trên án kỷ rồi xoay người, trượt xuống nằm xụi lơ trên đất, hít thở từng ngụm từng ngụm một, một hồi sau mới lảo đảo đứng lên, đi đên bên cạnh mụ mama kia, giơ bàn tay chỉ còn bốn ngón cầm lấy dao găm từ tay mụ ta, thay mụ ta kềm lấy Âu Dương Tuệ Như, đắc ý cười ha hả.

“Hoàn Nhan Bất Phá, cho dù ngươi có lợi hại thế nào đi nữa, thì cũng không thoát nổi một chữ “tình”! Anh hùng khó qua được ải mỹ nhân, quả nhiên đúng vậy!” Nàng ta châm chọc nói.

Nghe xong lời nàng ta, cả triều thần đều kinh hãi, đồng loạt quay mặt nhìn nhau. Hai mắt Âu Dương Tĩnh Vũ lướt qua một tia kinh ngạc, nhưng lại biến mất ngay lập tức, rồi lập tức dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Hoàng Thượng. Sao ông có thể so đo xét nét việc Hoàng Thượng sinh ra loại tình cảm cấm kỵ với nữ nhi mình cơ chứ? Ngược lại ông còn càng mong sao tình cảm của Hoàng Thượng với nữ nhi ông thật sâu đậm nữa kìa, như vậy, hắn mới dốc hết sức đi cứu nữ nhi của ông.


Hoàn Nhan Bất Phá bị châm chọc, nhưng cũng không phản bác lại. Hắn sợ chỉ cần hắn nói sai một câu, sẽ khiến mụ điên Giang Ánh Nguyệt xuống tay với bảo bối của mình, hậu quả đó hắn không thể nào tiếp nhận nổi.

“Sao vậy? Sao không phản bác lại? À, ra là bảo bối đang nằm trong tay ta, nên sợ chứ gì?” Giang Ánh Nguyệt bắt đầu điên cuồng lên, rồi từ từ nói: “Hoàn Nhan Bất Phá, nếu ngươi tự mình cắt đứt kinh mạch tứ chi, ta sẽ thả ả ra; còn nếu ngươi không đồng ý, thì ta sẽ lập tức giết ả, ngươi tự chọn đi!”

Dứt lời, nàng ta áp sát mắt, độc ác nhìn Âu Dương Tuệ Như, thấp giọng nói: “Âu Dương Tuệ Như, hôm nay sống chết của ngươi đều nằm trong tay Phụ Hoàng thân yêu của ngươi đấy. Nếu chẳng may đi xuống suối vàng, người ngươi nên hận cũng không phải là ta đâu, mà chính là hắn đấy nhé!”

Nghe thấy lời thỏ thẻ của nàng ta, Âu Dương Tuệ Như chỉ lạnh lùng cười lơ đễnh, nhưng Hoàn Nhan Bất Phá lại không chịu đổi mà lảo đảo thân người. Sau khi đứng vững, hắn vươn tay về phía cấm vệ, kiên định nói: “Đưa đao cho Trẫm”. Hắn đã quyết định tự cắt đứt kinh mạch của mình.

Giang Ánh Nguyệt kinh ngạc, sau đó là vô cùng vui sướng, hô lớn, “ Hay! Hay cho một gã si tình!”

“Hoàng Thượng, xin đừng!” Chúng quần thần đồng thanh ngăn cản, nhưng cũng không khiến Hoàn Nhan Bất Phá buông đao.

Lúc này đột nhiên Âu Dương Tuệ Như cất tiếng cười, tiếng cười còn lớn hơn, điên cuồng hơn so với Giang Ánh Nguyệt, chặn lại hành động của Hoàn Nhan Bất Phá. Tất cả mọi người, bao gồm cả Giang Ánh Nguyệt đều đồng loạt nhìn về phía nàng, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Không phải vì quá hoảng sợ, nên bắt đầu nổi điên rồi chứ?

“Giang Ánh Nguyệt, hôm nay ngươi đã phạm phải ba sai lầm vô cùng lớn đấy, vì ba sai lầm này nên ngươi nhất định sẽ thất bại, ngươi có biết không?” Nàng khinh miệt nhìn Giang Ánh Nguyệt, chậm rãi nói.

“Ồ? Vậy sao? Ba sai lầm gì? Nói nghe xem thử?” Giang Ánh Nguyệt hứng thú hỏi, chỉ cho rằng nàng đang giãy dụa mà thôi.

“Thứ nhất, ngươi không nên xem thường ta! Ta cũng không phải là tiểu thư khuê các!” Nói xong, nhân lúc Giang Ánh Nguyệt mất tập trung, Âu Dương Tuệ Như đột ngột nghiêng đầu, tránh khỏi lưỡi dao, rồi chụp lấy tay phải của nàng ta, bóp mạnh vào miệng vết thương đang còn chảy máu.


Giang Ánh Nguyệt thét một tiếng thảm thiết, dao găm lạch cạch rơi xuống. Mụ mama bên cạnh muốn chạy đến giúp, lại bị Âu Dương Tuệ Như đá mạnh một cái ngã lăn quay, đau đớn không đứng dậy nổi.

Vừa chế ngự hai người, tự giải cứu bản thân xong, nhưng Âu Dương Tuệ Như cũng không thả lỏng bàn tay đang bóp lấy vết thương của Giang Ánh Nguyệt ra, ngược lại còn hung hãn đạp mạnh nàng ta xuống đất, đến khi nàng ta té xuống xong, nàng lập tức bước đến, rồi điên cuồng giẫm đạp lên đầu, ngực, bụng của nàng ta, vừa hung hãn nói lớn: “Sai lầm thứ hai của ngươi, chính là không nên mang ta ra để uy hiếp Hoàn Nhan Bất Phá,; còn sai lầm thứ ba, chính là, đã muốn giết người thì không nên dai dẳng dây dưa, cà kê dê ngỗng!”

Kiếp trước vì muốn diễn tốt một vai trong một bộ phim nói về quân đội, nên nàng đã tự mình trãi nghiệm cuộc sống của những nữ bộ đội đặc chủng, kỹ năng đánh giáp lá cà học được vô cùng nhuần nhuyễn. Sở dĩ nãy giờ còn chậm chạp chưa chịu ra tay, cũng vì dược tính của thuốc mê còn chưa tan hết, nên vẫn chưa nắm chắc mà thôi. Cũng may Giang Ánh Nguyệt thích diễn đúng kiểu nhân vật phản diện là kéo dài thời gian, đã thay nàng tranh thủ thời gian khôi phục thể lực. Còn không, nàng đã thanh toán Giang Ánh Nguyệt từ lâu rồi!

Tất cả oán hận từ lúc xuyên qua đến nay đều được phóng thích ngay thời khắc này, đôi chân của Âu Dương Tuệ Như vô cùng tàn nhẫn, thẳng chân giẫm đạp khiến Giang Ánh Nguyệt kêu khóc không thôi, trong chốc lát bộ dạng đã bị biến đổi hoàn toàn.

Tất cả mọi người ở đây đều nhìn đến choáng váng, miệng há hốc thiếu điều nhét được cả quả trứng gà. Hình như vị Thái Tử Phi này còn hung hãn hơn cả trong truyền thuyết nữa thì phải? Bọn họ đều có chung suy nghĩ như vậy.

Hoàn Nhan Bất Phá giật mình trong chớp mắt, rồi lập tức tỉnh táo lại, phất tay ra lệnh cho cấm vệ quân kéo nàng ra, rồi mang Giang Ánh Nguyệt và mụ mama kia áp giải xuống. Nếu bị bảo bối của mình đạp chết thì không hay, phải lăng trì từng dao một mới tốt!

Hắn lạnh lùng thầm nghĩ, rồi mạnh mẽ kéo Âu Dương Tuệ Như vào lòng, vùi mặt vào cổ nàng, thật lâu không muốn ngẩng lên.

Âu Dương Tuệ Như mỉm cười, ôm lấy thắt lưng cường tráng của hắn, cùng hắn khăng khít thân mật.

Hai người ôm nhau, an ủi nhau, bầu không khí tốt đẹp như thế, nên người khác không dám đến quấy rầy, chỉ lặng lẽ thu dọn tàn cục.

“Bảo nhi!” Nhưng vẫn có người không nghĩ như thế, lớn gan phá vỡ bầu không khí ấm áp này.

Hoàn Nhan Bất Phá bực bội, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ vì đây là nhạc phụ tương lai của mình, trước khi người chưa tới tay, thì tuyệt đối không được đắc tội với ông ấy, nên đành ấm ức buông Tiểu Nha Đầu trong lòng ra.

“Cha!” Âu Dương Tuệ Như chuyển người nhào vào vòng ôm của cha già Âu Dương nhà mình, Hoàn Nhan Bất Phá nhìn thấy mà tức đỏ cả mắt.


Hắn vừa định bước lên tách hai người ra, thì có binh sĩ chạy đến thông báo, đường lên núi đã thông thoáng rồi, mọi người đã có thể rút lui.

Trong lòng Thừa Tướng còn rất bối rồi, đang định hỏi rõ tình huống với nữ nhi mình, nhưng nghe thấy lời này, lập tức nắm tay nữ nhi bước đến hành lễ với Hoàn Nhan Bất Phá, “Hoàng Thượng, ở đây nhiều việc, tiểu nữ cũng bị hoảng sợ, kính xin Hoàng Thượng cho phép vi thần mang nàng về nhà chẩn bệnh.”

Con mắt nào của ông thấy nàng bị hoảng sợ hả? Rõ ràng người bị hù chết là Giang Ánh Nguyệt mà! Hoàn Nhan Bất Phá thấy Thừa Tướng trợn mắt nói dối thì chỉ biết nở nụ cười, nhưng nghĩ lại, trên cổ Tiểu Nha Đầu còn đang bị thương, tuy rằng vết thương không sâu, nhưng cũng không thể không bôi thuốc. Với lại hắn cũng bận rộn nhiều việc, rồi thu dọn cục diện rối loạn trong kinh, quả thật không thể phân thân ra mà bên cạnh Nha Đầu mãi được, vậy thì cứ để nàng về nhà mẹ đẻ vài ngày đi, đợi khi hắn dọn dẹp xong hết thải, sẽ tiến hành Đại hôn với nàng, lập tức, ngay lập tức!

Nghĩ như vậy, nên Hoàn Nhan Bất Phá đành phải gật đầu với vẻ không tình nguyện, gọi xe ngựa đến, để hai người họ xuống núi trước.

Ngồi trong xe ngựa, nhìn cảnh tượng đẫm máu hai bên đường, rồi nhìn thấy thi thể những sĩ tử của Giang Ánh Nguyệt đang nằm la liệt, Âu Dương Tuệ Như nhíu mày, buông rèm xuống, không muốn nhìn nữa.

Tuy rằng đã thả rèm xuống, nhưng mùi máu tươi trong không khí cũng không mất đi, dạ dày nàng cứ cuồn cuộn lên, rồi ngồi trong xe nôn thốc tháo.

“Bảo nhi con sao vậy?” Thừa Tướng nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, lo lắng hỏi.

“Không sao ạ, chỉ là nghe mùi máu, cảm thấy muốn nôn thôi.” Nàng cảm thấy ổn hơn một chút, rồi dùng khăn thêu lau miệng, mệt mỏi xua tay nói. Trong lòng thầm than dạo này mình càng ngày càng ra dáng liễu yếu đào tơ rồi, có chút xíu mùi máu cũng không chịu nổi, cứ như là phụ nữ có thai!

Phụ nữ có thai? Nàng giật mình, cúi đầu thầm tính ngày, bỗng dưng cảm thấy vô cùng đau đầu.

Phải không vậy? Không phải nói Hoàn Nhan Bất Phá bị đầu độc sao? Nàng lo lắng nghĩ, nhìn về phía cha già Âu Dương nhà mình, sắc mặt nặng nề nói: “Cha, về nhanh rồi gọi đại phu đến xem cho con.”

Thừa Tướng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu liên tục.

Hết chương 82 – Càfé Sáng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui