Trong lúc Âu Dương Tuệ Như điên cuồng trả thù Giang Ánh Nguyệt, Hoàn Nhan Bất Phá đang ở một gian phòng ngầm của điện Thái Hòa xem xét thương thế Vệ vương.
Bởi vì thương thế Vệ vương quá nặng, không thể tùy ý di chuyển, các ám vệ ở Thái Hòa điện lại liên tục tìm được mấy gian phòng ngầm, vừa vặn dùng để bí mật chạy chữa cho Vệ vương, thuận tiện thẩm vấn cung nữ Bích Lan.
Cung nữ Bích Lan đã cắn lưỡi tự sát, trước khi tự sát vẫn một mực khẳng định Vệ vương mơ tưởng Thái tử phi, cố ý mua chuộc nàng dẫn Thái tử phi tới phòng ngầm, ý đồ lợi dụng mê dược cưỡng gian Thái tử phi.
Hiển nhiên là đối với lời khai của nàng ta Hoàn Nhan Bất Phá chỉ cười nhạt, thấy người đã chết cũng không có bực mình. Mấy loại cơ sở ngầm này, hắn nhất định tìm ra từng cái từng cái một, sau đó diệt hết toàn bộ, tự sát một tên, trái lại còn giúp hắn giảm đi không ít chuyện.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, loại ngũ thạch tán này đã được luyện hóa lần thứ hai, dược lực khá mãnh liệt, Vệ vương hút quá liều, trúng độc quá sâu, e là vẫn chưa hể tỉnh lại.” Viện thủ Thái Y Viện vất vả cứu chữa một đêm, không có hiệu quả gì, cuối cùng nơm nớp lo sợ nói ra kết luận chẩn đoán.
Hoàn Nhan Bất Phá bình tĩnh quan sát Vệ vương hôn mê bất tỉnh, tâm tình tối tăm. Vệ vương nhìn như hoang dâm, nhưng trên thực tế lại chính là một loại ngụy trang, năng lực không hề thua kém Thành vương, đối với đứa con trai này, hắn vốn tưởng rằng nó còn có thể đi được xa hơn, lại không nghĩ rằng cuối cùng chôn vùi ở trên tay Giang Ánh Nguyệt, còn bị nàng ta hắt một thân nước bẩn.
Giang Ánh Nguyệt, chuyện chỗ này, nhất định Trẫm phải nghiền ngươi thành tro. Lệ khí trong lồng ngực hắn không ngừng khởi động, lạnh lùng nghĩ ngợi.
“Bí mật đưa hắn trở về, trông nom cho tốt , nếu vẫn không tỉnh lại, có thể sống thêm một ngày cũng tốt. Ngươi tiếp tục nghĩ cách tìm thuốc giải.” Hắn nhìn thái y, rồi dặn dò cẩn thận.
Thái y khom người thưa vâng.
Một ám vệ trình bản vẽ ra, nói, “Bẩm Hoàng Thượng, đây là bức vẽ xây dựng điện Thái Hòa tìm được từ trong người Vệ vương, bọn thuộc hạ thật sự tra xét không ra hắn từ ai hay từ chỗ nào mà có được, xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Hoàn Nhan Bất Phá tiếp nhận bản vẽ, phát hiện trên đó chỉ ghi rõ vị trí phòng ngầm tối hôm qua, tất cả những căn phòng ngầm còn lại thì không có đánh dấu, không khỏi cười lạnh, “Hóa ra chính là bản vẽ này dụ Vệ vương vào đó. Nếu không tra được nguồn gốc, nói vậy bức bản vẽ này là hắn ngẫu nhiên có được ở ngoài cung, có kẻ cố ý đưa mồi cho hắn. Giang Ánh Nguyệt thật là có thủ đoạn, chỗ nào cũng có cọc ngầm, khiến cho trẫm khó mà đề phòng, ngay cả theo dõi cũng không theo dõi nổi. Bên cạnh Trẫm, bên cạnh Thái Hậu, bên cạnh Thái tử, bên cạnh Vệ vương, nói không chừng còn có Ngự dược phòng, Thái Y Viện, Thành vương, Thuận vương… Hừ! Cái lưới thật lớn mà! Các ngươi xuống đi, tăng cường điều tra, Trẫm không trừ tận gốc thế lực của nàng ta, ngôi vị hoàng đế Đại Kim này cũng khó mà giữ được!”
Hoàng Thượng giải thích vấn đề nghiêm trọng như vậy, ám vệ rùng mình, cẩn thận thưa vâng.
“Hoàng Thượng, người nhìn xem, phòng ngầm, bản vẽ, ngũ thạch tán, Hồng Hoàn, từng chuyện từng chuyện cũng không thể do nghịch tặc bình thường có thể làm được, Giang Ánh Nguyệt này chắc không phải là người trong hoàng thất Đại Chu chứ?” An Thuận sau một hồi trầm ngâm, nói ra suy đoán của mình.
“Ừm. Trẫm cũng sớm hoài nghi.” Hoàn Nhan Bất Phá gật đầu, sắc mặt âm trầm, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Giang Ánh Nguyệt trong thành viên hoàng thất Đại Chu.
“Chẳng lẽ là trẻ mồ côi trong hoàng thất?” Hắn nhỏ giọng lầm nhẩm, chỉ cảm thấy đầu óc thông thoáng hơn rất nhiều. Đúng vào lúc này, một gã ám vệ vội vàng tiến vào, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
“Trẫm biết trong lòng nàng nghẹn lắm, lại không nghĩ tới ngay cả một khắc nàng cũng không đợi nổi! Thật sự là nha đầu làm cho người ta đau đầu!” Hoàn Nhan Bất Phá mỉm cười, lắc đầu thở dài, trong lời nói không có sự tức giận, ngược lại toàn là dung túng và sủng nịch.
“An Thuận, đi, bãi giá đến hồ Phong Vũ.” Hắn nhấc chân, sải bước đi về phía hồ Phong Vũ, An Thuận vội vàng vâng dạ, nhanh chân đuổi theo.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Bên hồ Phong Vũ, Âu Dương Tuệ Như vẫn còn đang gõ một cái rồi lại một cái vào Giang Ánh Nguyệt lặn ngụp trong nước, tựa như đang tao nhã săn bắt, lại như đang trêu chọc con mồi gần chết dưới chân mình, tư thái lãnh khốc nói không nên lời, lại thanh nhã đến cực hạn.
Nàng đang chơi đùa vui sướng, lại không biết rằng, có người đang bình tĩnh nhìn một màn này trong rừng cây cách đó không xa.
“Vương gia, là Thái tử phi. Nàng đang làm cái gì vậy?” Tiếu Diệp hộ tống Thuận vương đi điện Càn Thanh thỉnh an Hoàn Nhan Bất Phá, đi ngang qua hồ Phong Vũ, thấy Vương gia nhà mình đứng lại, vẻ mặt chăm chú trông về hồ băng xa xa phía trước, hắn nhìn theo qua đó, thị lực lại không bằng Thuận vương võ công cao cường, chỉ nhìn thấy hai thân ảnh mơ mơ hồ hồ, không khỏi tò mò hỏi.
“Nàng đang giết người!” Lời Thuận vương mang theo ý cười, nói ra làm người nghe kinh sợ, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vài phần thưởng thức.
Đệ muội này làm cho hắn mở mang tầm mắt, hắn cũng không biết, nữ nhân cũng có thể mạnh mẽ như vậy, cũng có thể lạnh lùng như thế, ngay cả giết người cũng có thể tao nhã mà ung dung đến như vậy. Nữ nhân đặc biệt như thế, kết đôi cùng với Thái tử thật sự là đáng tiếc!
“Gì? Giết ai?” Nữ nhân trong hoàng cung, kẻ nào có thể là người mềm lòng nương tay? Tiếu Diệp cũng không kinh ngạc, chỉ càng thêm tò mò.
“Giết thị thiếp Thái tử vừa mới nạp đó.” Thuận vương lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt tập trung hình bóng diễm lệ cao ngạo trên mặt băng kia, trong con mắt tất cả đều là ý cười.
Chủ tử? Tiếu Diệp vội vàng cúi đầu, che giấu kinh sợ trên mặt, cố gắng duy trì giọng nói bình thản, “Vậy chúng ta có cần qua đó để ngăn cản?” Dứt lời, hắn chăm chú nhìn bóng lưng Thuận vương, hai đấm nắm chặt, chỉ đợi hắn gật đầu, liền lập tức tiến lên cứu viện.
“Vì sao phải ngăn cản? Chẳng qua là một thị thiếp mà thôi, Thái tử phi có quyền xử trí. Hơn nữa thị thiếp kia mưu toan vinh hoa phú quý, lại dám lấy mạng phụ hoàng để đánh cược, xoay người lại còn không cảm thấy hổ thẹn nhào lên Thái tử, nên chết từ sớm!” Thuận vương cười khẽ một tiếng, giọng điệu vô cùng không tốt.
Hắn không rõ, vì sao con mắt Thái tử lại không tốt đến như vậy, có Thái tử phi tốt đẹp lại không cần, mà đi coi trọng một nữ nhân không đứng đắn.
Tiếu Diệp không lên tiếng, cắn chặt răng, gân xanh hằn rõ trên trán, ngũ tạng như đang thiêu đốt nhìn màn trình diễn đơn phương hành hạ đến chết cách đó không xa. Ngay lúc hắn ta sắp kiềm chế lo lắng không nổi nữa, định không quan tâm gì nữa mà lao ra, Thái tử mang theo Hình Phương Lan cùng vài tên thị vệ đang từ chỗ khác đi về phía hai người.
“Là Thái tử.” Thuận vương cau mày, vẻ mặt bất ngờ, “Đi, qua đó xem.” Hắn sợ đệ muội hắn sẽ thiệt thòi trên tay Thái tử.
“Dạ.” Tiếu Diệp nhỏ giọng đáp một tiếng, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng sóng trào cuồn cuộn trong mắt, lập tức chân bước rất nhanh, thế mà lại lướt qua Thuận vương, đi đằng trước.
Thuận vương đối với tâm phúc mình thật khoan dung, và cũng lơ đễnh, thấy Thái tử cực nhanh đi về phía Thái tử phi, mặt đầy sát khí, bước chân bất giác cũng nhanh hơn.
Đội ngũ hai bên hai hướng nhanh chóng đi về chỗ Âu Dương Tuệ Như và Giang Ánh Nguyệt nơi tâm hồ.
“Thái tử đến đây.” Thấy Thái tử dẫn theo một đám thị vệ đi tới, trên mặt Giang Ánh Nguyệt lộ ra nụ cười thắng lợi.
Âu Dương Tuệ Như quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Thái tử mặt mày sát khí chạy tới. Nàng nhịn không được mà phun một ngụm, phỉ nhổ Thái tử, đồng thời cũng phỉ nhổ chính mình.
“Mẹ kiếp! Đụng phải định luật của nhân vật phản diện!” Âu Dương Tuệ Như hổn hển, thốt ra một câu thô tục.
Cái gọi là định luật nhân vật phản diện đó là: nhân vật phản diện lằng nhằng lít nhít, nhào qua nhào lại trước khi làm chuyện xấu xa, kết quả, vốn có thể giết chết nhân vật chính, nhưng ngược lại bị nhân vật chính chờ được cứu binh đến, rốt cuộc công toi.
Giang Ánh Nguyệt nghe thấy nàng thở hổn hển, tuy rằng không rõ ý của nàng, nhưng cũng biết nàng rất bực bội, trên mặt không khỏi lộ ra một chút châm biếm.
“Ngươi rất đắc ý?” Âu Dương Tuệ Như cúi người, lạnh lùng đến gần Giang Ánh Nguyệt hỏi, liếc thấy Thái tử càng chạy càng gần, bỗng nhiên cười rạng rỡ, giơ quải trượng lên cao, nhắm đầu Giang Ánh Nguyệt gõ mạnh xuống.
“Không!” Giang Ánh Nguyệt nhấc tay bảo vệ đầu, thê lương hét lên một tiếng.
Quải trượng nặng nề đập xuống đầu, phát ra tiếng trầm đục, máu tươi bắn toé ra, Giang Ánh Nguyệt chớp mắt, từ từ chìm xuống hồ.
“Âu Dương Tuệ Như, ngươi đáng chết!” Bị chậm một bước, Thái tử trơ mắt nhìn Giang Ánh Nguyệt chìm xuống, tay nắm một cây đao, tới gần Âu Dương Tuệ Như, sắc mặt dữ tợn rống lên.
Âu Dương Tuệ Như cười cười như gió thoảng mây trôi, lui ra phía sau một bước hỏi, “Ngươi không đi cứu nàng sao? Chậm thêm chút nữa nàng ta mới thật sự sống không được.”
Thái tử vốn định chính tay đâm Âu Dương Tuệ Như lại do dự, vứt mạnh đao trong tay lại, nhảy xuống một cái ào chỗ vết nứt, lặn xuống đáy hồ vào thật sâu, tìm kiếm bóng dáng Giang Ánh Nguyệt.
Thấy động tác Thái tử không chút do dự, Âu Dương Tuệ Như cười trào phúng, nghĩ ngợi: Thái tử đối với Giang Ánh Nguyệt thật đúng là tình thật ý sâu, có phần ‘Chân tình’ này bảo vệ đến cuối cùng, Giang Ánh Nguyệt chết cũng không oan.
Âu Dương Tuệ Như chờ mong ở trên mặt nước, đợi Thái tử nổi lên. Giang Ánh Nguyệt vừa chìm xuống không bao lâu, Thái tử rất nhanh tìm được nàng, ôm nàng vào trong lòng, kéo nàng lên mặt nước để thở.
Thấy bọn họ thò đầu ra, Âu Dương Tuệ Như nở nụ cười, cầm lấy quải trượng, hung hăng quật tới đầu Thái tử. Nàng muốn làm như vậy lâu lắm rồi.
Thái tử nghiêng đầu tránh né, bả vai lại vẫn bị trúng một kích thật mạnh, không khỏi tức giận bừng bừng, lớn tiếng quát hỏi, “Âu Dương Tuệ Như, ngươi điên rồi sao? Dám mưu sát Thái tử?”
Đáp lại hắn là Âu Dương Tuệ Như lại thêm dùng lực mà đánh. Mà bọn thị vệ Thái tử mang tới nhìn thấy Thái tử phi hành động ngoan ác, lo lắng trong lòng cũng không dám đi qua, chỉ vì các cấm vệ Thái tử phi đang giơ đao nhọn hàn quang lấp loáng, đằng đằng sát khí ngăn trở đường đi bọn họ.
Các cấm vệ được đưa cho Thái tử phi, đương nhiên chỉ nhận thức nàng làm chủ tử, chỉ nghe theo mệnh lệnh của nàng, nàng muốn giết chết Thái tử, bọn họ sẽ không ngăn cản. Kỷ luật nghiêm minh, đây là sự giáo dục thâm căn cố đế của bọn họ, chỉ có Hoàng Thượng tự mình giá lâm, ngăn cản Thái tử phi, hoặc là Thái tử phi tự nguyện buông tha, bọn họ mới có thể dừng tay.
Thuận vương đi tới thấy Thái tử phi ấy mà ngay cả Thái tử cũng dám đập vào, lại thấy cấm vệ của nàng khống chế được bọn thị vệ Thái tử, không khỏi bước chậm lại.
Đệ muội thật sự là to gan! Bất quá, cũng là thật khiến người yêu thích! Bổn vương cũng muốn đập Thái tử cho nhừ tử, muốn thế đã thật lâu! Thuận vương lắc đầu, buồn cười nghĩ thầm.
Ngay lúc hắn còn đang ngẩn người, Tiếu Diệp chạy phía trước lại đột nhiên tăng tốc độ nhanh hơn, đẩy Âu Dương Tuệ Như còn đang hành hung ra, không chút do dự nhảy vào trong nước, phối hợp Thái tử cứu Giang Ánh Nguyệt lên.
Âu Dương Tuệ Như không phòng bị phía sau còn có thể có người tới, bị Tiếu Diệp đẩy một cái, ngã xuống đất, chỉ bằng khoảnh khắc này, Tiếu Diệp, Thái tử, Giang Ánh Nguyệt đã bình yên lên bờ, đang nằm trên mặt đất thở hổn hển.
“Thái tử phi không có việc gì chứ?” Trong mắt Thuận vương ẩn chứa hung dữ nghiêm khắc liếc Tiếu Diệp kẻ tự ý hành động, vươn tay dìu Âu Dương Tuệ Như, giọng điệu hỏi có chút quan tâm.
“Hoàng huynh, ta không sao.” Âu Dương Tuệ Như xua tay, đứng lên mỉm cười, nhìn về phía Giang Ánh Nguyệt phun ra ngụm hai nước, đang từ từ mở hai mắt, vẻ mặt u ám.
“Âu Dương Tuệ Như, ngươi dám mưu hại Cô và Ánh Nguyệt, Cô giết ngươi!” Hoàn Nhan Cảnh thở đã rồi, đột nhiên xoay người đứng lên, nhặt cây đao hắn bỏ lại lên, giơ lên cao nhắm vào Âu Dương Tuệ Như nhào đến như liều mạng, bộ dáng như muốn bầm thây vạn đoạn Âu Dương Tuệ Như.
“Ngươi cứ thử xem!” Âu Dương Tuệ Như lắc mình ra phía sau Thuận vương, hấc hàm, lời lẽ khinh thường khiêu khích.
Hai mắt Hoàn Nhan Cảnh đỏ quạch, nháy mắt như đánh mất lý trí, vài bước vọt tới trước mặt nàng, giơ đao chém lung tung, mà ngay cả Thuận vương đứng trước nàng cũng muốn giết chết luôn.
Thuận vương che chở Âu Dương Tuệ Như phía sau thoải mái tránh né, mặt mày mang theo ý cười khinh miệt trêu đùa như mèo vờn chuột, cũng không đánh trả.
Thái tử chém càng thêm ra sức, thấy Âu Dương Tuệ Như đang tránh ở sau lưng Thuận vương bỗng nhiên thò đầu ra, nhìn phía sau hắn, trên mặt lộ ra nụ tươi cười xán lạn, hô to một tiếng, “Phụ hoàng!” .
Thái tử cả kinh, đang muốn quay đầu nhìn, từ phía sau lại có một chưởng phong mạnh mẽ, ngực hắn đau nhói, bị hất bay ra, đập thật mạnh ở trên mặt băng, rồi trợt ra xa chừng mười thước mới khó khăn dừng lại.
Thái tử gian nan đứng dậy, máu tươi tràn ra khóe miệng, nhìn lại phương hướng chưởng phong đánh úp, chỉ thấy Hoàn Nhan Bất Phá đang khoanh tay đứng tại chỗ, liếc hắn, cặp mắt lạnh như băng không mang theo nửa phần cảm tình kia giống như đang nhìn một vật chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...