Giang Ánh Nguyệt vừa rời khỏi, thì Hoàn Nhan Bất Phá cũng bảo tất cả cung nhân trong điện ra ngoài, chỉ còn lại hai người mà thôi.
Đợi nhóm cung nhân lần lượt lui ra xong, Âu Dương Tuệ Như mới thu lại vẻ nghiêm khắc trên mặt, nở nụ cười thật tươi nhìn Hoàn Nhan Bất Phá, giơ bát thuốc lên: “Phụ Hoàng, nên uống thuốc rồi ạ.”
Hoàn Nhan Bất Phá nhìn nàng thật sâu, cũng không nhận bát, mà từ từ nhắm mắt lại, lúc nhắm mắt lại, thì hình ảnh vết thương đầm đìa máu tươi lại hiện lên trong đầu hắn, làm đầu hắn đau đớn, gân xanh hai bên thái dương lộ rõ ra ngoài. Rồi đột nhiên hắn mở mắt ra, quát lớn: “Bưng thuốc ra ngoài! Không được để trước mặt Trẫm nữa!”
“Phụ Hoàng! Ngài vẫn là Phụ Hoàng của ta sao? Sao lại lòng dạ đàn bà như vậy? Ta từng nghe Hoàng Tổ Mẫu nói, từ nhỏ ngài đã chinh chiến khắp nơi, trãi qua bao lần giết chóc đẫm máu, còn từng ăn cả tim của thủ lĩnh bộ lạc đối địch. Những chuyện như vậy ngài đều đã làm qua, sao có bát thuốc thế này mà lại sợ không dám uống?” Ánh mắt Âu Dương Tuệ Như rực lên, ẩn chứa sự tức giận.
Hoàn Nhan Bất Phá giơ tay, chỉ vào bát thuốc, rồi đi tới gần nàng, nhấn mạnh từng từ một: “Ăn thịt người khác và ăn thịt của ngươi có thể so sánh với nhau sao? Ngươi là bảo bối của Trẫm, không phải kẻ thù!”
Âu Dương Tuệ Như khó khăn né tránh bàn tay của hắn để bảo vệ bát thuốc trong tay, lại bị hơi thở nóng hổi phun bên sườn mặt và câu từ xúc động của hắn kích thích làm cho trái tim mãnh liệt liên hồi.
Chết tiệt! Bây giờ không phải là lúc ngươi nhộn nhạo! Cái gì “bảo bối”? Bất quá cũng chỉ là cách gọi thân thiết của trưởng bối dành cho vãn bối mà thôi! Ngươi đừng ở đó mà tự mình đa tình nữa! Phụ thân ngươi không phải cũng gọi ngươi là “bảo nhi” đấy thôi!
Âu Dương Tuệ Như nhắm mắt, không đối diện với ánh mắt nóng bỏng của hắn nữa, trong lòng liên tục cảnh bảo bản thân không được tiếp tục trầm mê, không được rơi vào tay giặc, sau đó mới dần dần ổn định, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như xưa, đến khi mở mắt ra, thì chỉ còn đôi mắt tĩnh lặng, nhìn không ra cảm xúc gì.
Nhìn Tiểu Nha Đầu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc như thế, ánh mắt Hoàn Nhan Bất Phá thoáng qua vẻ thất vọng, rồi lại thầm tán thưởng sự bình tĩnh và lý trí của nàng.
Đối diện với sự tiếp cận của mình, đối diện với loại tình cảm cấm kỵ bất ngờ xuất hiện, áp lực và sự kháng cự của nàng hắn đều đã dự đoán qua, vì vậy, cũng chỉ hơi thất vọng một chút mà thôi, cũng không đến nỗi đau lòng quá mức. Hắn có thể tiếp tục chờ, đến khi Tiểu Nha Đầu vứt đi cái danh Thái Tử Phi cũng không muộn, như vậy, nàng sẽ không cần phải ôm lấy những áp lực mà đoạn tình cảm này gây ra, chỉ cần yên tâm đứng bên cạnh hắn, để hắn che chở là được rồi.
Nhưng mà, đối với đoạn tình cảm trái với đạo đức bất ngờ xuất hiện này, nàng còn có thể lý trí phân tích thiệt hơn, rồi khống chế nỗi lòng để bảo vệ bản thân mình tốt nhất, vậy mà dù biết rõ việc cần thuốc dẫn là giả, vẫn khư khư cố chấp đâm đầu vào là sao? Chẳng lẽ chỉ vì để chèn ép Giang Ánh Nguyệt, mà nàng cứ thế không tiếc thứ gì, thậm chí là tự tổn hại bản thân mình?
Nghĩ như vậy, nên Hoàn Nhan Bất Phá mím môi, vì sự hời hợt và xúc động của Tiểu Nha Đầu mà tức giận, rồi lùi lại tạo khoảng cách với nàng một chút, nhìn vào bát thuốc, lạnh lùng nói: “Mang thuốc đi đi, đừng để Trẫm lập lại lần nữa! Trẫm thật không biết trong đầu ngươi đang nghĩ gì nữa! Không phải bình thường ngươi thông minh lắm sao? Sao lại tin vào phương thuốc vớ vẩn như thế? Cứ vậy mà nghe theo không chịu suy nghĩ, còn cố tình cắt thịt chính mình nữa, chẳng lẽ cung nhân tôi tớ trong cung chết hết cả rồi? Hửm? Thật ngu xuẩn!”
Ngu xuẩn sao? Mình vất vả khổ cực như thế, đổ mồ hôi, nước mắt, máu cũng chỉ vì hắn, thế nhưng chỉ đổi được hai từ “ngu xuẩn” hay sao? Âu Dương Tuệ Như vô cùng đau lòng, ngay sau đó là vô cùng tức giận.
“Ta ngu xuẩn sao? Chẳng lẽ ta có thể vì chuyện thuốc dẫn mà đôi co với Giang Ánh Nguyệt, đem bệnh tình của ngươi vứt qua một bên? Đám cung nhân sẽ nhìn ta thế nào? Mà còn chưa nói, nếu ta chậm đi dù chỉ một phút, thì ngươi còn chịu thêm bao nhiêu khổ sở nữa, ta nhẫn tâm thế nào đây hả? Phương thuốc này ta không thể không dùng, nếu thật sự muốn cắt thịt người làm thuốc dẫn, thì ngươi cũng chỉ có thể uống máu uống thịt của ta, những vật dơ bẩn khác thì đừng mơ!”
Câu cuối cùng đã để lộ hoàn toàn ý muốn chiếm hữu của nàng, nên Âu Dương Tuệ Như hơi mất tự nhiên tạm ngừng một chút. Nàng kềm lại lửa giận đang bùng cháy trong đôi mắt, lại cầm bát thuốc nâng lên trước mặt Hoàn Nhan Bất Phá, nói với giọng cương quyết: “Thuốc này ngươi nhất định phải uống!”
Đôi mắt bùng bùng lửa giận của Tiểu Nha Đầu như lóe ra hào quang rực rỡ, hai gò má ngọc ngà cũng theo đó mà ửng hồng lên, cả người rực rỡ đến chói mắt, khiến Hoàn Nhanh Bất Phá hoa mắt si mê, không thể rời mắt đi được, tâm trí đang hoảng hốt vừa mới tỉnh táo lại một chút, lại bị câu tuyên ngôn độc chiếm vừa rồi của nàng giáng thêm một đòn chí mạng nữa, trái tim lại không thể kềm chế mà kích động trào dâng.
Sao ngươi lại có thể trêu chọc lòng Trẫm như thế? Mỗi khi Trẫm thấy mình đã yêu ngươi đến cực điểm, thì ngươi lại dùng hành động chứng minh, ngươi đáng giá để Trẫm yêu ngươi hơn nữa! Ngươi bảo Trẫm phải làm gì với ngươi đây? Khảm (như khảm xà cừ lên đồ gỗ ấy) vào thân thể Trẫm, biến thành xương thịt của Trẫm được không?
Cố gắng hết sức đè nén sự xúc động và tình yêu đang bùng cháy trong lòng, những tức giận vừa rồi như đã tan thành mấy khói từ lâu, Hoàn Nhan Bất Phá cúi mắt, giấu đi đôi mắt bỏng cháy, nhìn xuống chén thuốc đang kề sát vào mũi mình, nhếch môi một chút, cất giọng trêu tức hỏi lại: “Nhất định phải uống sao? Nếu Trẫm không uống thì sao hả?”
Là đang khiêu khích sao? Mình đang tức điên người, đối phương còn có thể ở đó trêu chọc, cứ như chắc chắn là mình không thể làm gì được hắn vậy, hơn nữa, chết tiệt, nàng tốn công tốn sức như thế là vì ai?
Tự cảm thấy không đáng trong lòng, chút lý trí cuối cùng còn sót lại của Âu Dương Tuệ Như bị lửa giận thiêu rụi mất tăm. Nàng liếc nhìn Phụ Hoàng đang dùng tư thái nhàn nhã nhìn mình chăm chú, rồi bỗng nhiên nàng nở nụ cười, giơ bát thuốc lên, mạnh mẽ đổ vào miệng mình rồi áp tới bờ môi hắn.
Không ngờ được Tiểu Nha Đầu sau khi bùng nổ lại làm ra hành động kinh người như thế nên Hoàn Nhan Bất Phá lập tức ngẩn người, cho đến khi đầu lưỡi của đối phương mạnh mẽ tiến công qua, ngang ngược cạy mở khớp hàm hắn, hắn mới đột nhiên hoàn hồn, đồng tử co lại, không chút nghĩ ngợi lập tức mở miệng ra, đón nhận đầu lưỡi linh hoạt kia, cũng đồng thời nuốt xuống dòng nước thuốc đắng chát.
Đầu lưỡi hai người không tự giác mà quấn vào nhau, Âu Dương Tuệ Như như lạc vào sương mù trong chớp mắt, sau đó lập tức khôi phục lại thần trí, đợi khi Phụ Hoàng nuốt hết nước thuốc xong, nàng vội vàng rời khỏi nụ hôn kia, quỳ gối bên giường, dập đầu mạnh xuống, sắc mặt trắng bệch nói: “Phụ Hoàng không chịu uống thuốc, nên con dâu chỉ có thể dùng miệng bón thuốc. Phụ Hoàng hôn mê bất tỉnh là chuyện không thể ngờ được, nên chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi. Nay Phụ Hoàng đã tỉnh lại, hi vọng có thể thông cảm cho con dâu, còn không , con dâu thật không biết phải làm thế nào. Vừa rồi nhất thời xúc động đã mạo phạm Phụ Hoàng, thỉnh Phụ Hoàng giáng tội!” Dứt lời, nàng dập đầu ba cái thật mạnh, đây là làn đầu tiên nàng làm đại lễ như vậy với Hoàn Nhan Bất Phá.
Trong lòng không ngừng phiền muộn về hành vi không để ý trước sau của mình, tim Âu Dương Tuệ Như đập nhanh, không biết Phụ Hoàng sẽ đối xử với mình thế nào đây, có cho rằng mình hành xử tùy tiện bừa bãi không nữa?
Nghĩ đên đây, nàng nhíu chặt đôi mày lại, trong lòng lo lắng vô cùng. Nàng không muốn chỉ vì sai lầm này mà khiến Phụ Hoàng chán ghét rồi vứt bỏ mình. Nàng yêu Phụ Hoàng, hành động theo bản năng vừa rồi đã làm nàng hiểu ra, nhưng cũng biết thứ tình yêu này là không thể. Như vậy, cứ quý trọng thật tốt khoảng thời gian cuối cùng này đi, để theo thời gian rồi chìm dần vào quên lãng. Chỉ mong sao Phụ Hoàng không phát hiện ra tình cảm của nàng, để nàng có thể tự mình giữ lấy chút ngọt ngào xen lẫn chua xót đó.
Từ “con dâu” đã lâu không thấy nay lại quanh quẩn bên tai, làm hắn đau đớn vô cùng, nó đã kéo khoảng cách giữa nàng và hắn ra xa, nhìn Tiểu Nha Đầu trong nháy mắt đã cách xa mình, Hoàn Nhan Bất Phá đỡ trán, cảm thấy vô cùng thất bại. Lúc thì như con thú nhỏ giơ nanh múa vuốt, chưa từng có từ trước đến nay, khi thì lại nhát gan như con rùa vậy, lập tức lùi bước, Tiểu Nha Đầu luôn luôn thay đổi thất thường như thế, thật làm hắn vừa yêu lại vừa hận!
Nụ hôn vội vàng vừa rồi có ý nghĩa thế nào, bản thân hắn hiểu rất rõ, Nha Đầu thương hắn, đảo mắt một cái đã lên tiếng nói dối, ý muốn qua ải mà thôi, hành động ngốc nghếch như thế, nhưng cũng đáng yêu đến cực điểm, làm ý định muốn chọc thủng tâm tư nàng của hắn lập tức phai nhạt. Thật ra, thỉnh thoảng Tiểu Nha Đầu quyến rũ như vậy, nhìn nàng làm vài hành động đáng yêu cũng là một loại lạc thú! Hơn nữa, nàng là người Hán, nhất định không thể tiếp nhận được đoạn tình cảm đột ngột xuất hiện này, dù sao cũng cần một thời gian để nàng suy ngẫm, nàng chỉ mới mười bảy tuổi, có thể bình tĩnh như vậy đến giờ cũng không dễ dàng gì. Thôi, nàng thích trốn thế nào thì cứ trốn thế ấy đi, nàng còn nhỏ, cần được vô ưu vô lo, loại phiền muộn thế này để mình Trẫm nhận là được rồi, đợi khi Trẫm dẹp hết mọi trở ngại, nàng chỉ cần thoải mái chấp nhận tình cảm của Trẫm là được!
Bất đắc dĩ nghĩ xong, Hoàn Nhan Bất Phá khoát tay, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra chút khác thường nói: “Ngươi đứng lên đi, ngươi cũng vì nghĩ cho thân thể Trẫm, có tội gì chứ? Trẫm biết ngươi thẳng tính, cũng cố chấp, nhưng dù cho tức giận cũng phải biết đúng mực, sao lại làm ra hành động lỗ mảng thế này? Ngươi đem Thái Tử để chỗ nào vậy? Cũng may vừa rồi trong điện không có ai, lần này bỏ qua, nếu còn có lần sau, Trẫm sẽ thẳng tay trị tội ngươi đấy!” Nói xong lời nói vô cùng trái lương tâm, rồi nhìn qua vẻ mặt thả lỏng của Tiểu Nha Đầu, hắn hơi nhếch môi một chút, vươn tay nói: “Mang bát thuốc lại đây, Trẫm uống.”
Cứ tạm thời để Tiểu Nha Đầu được yên tâm đi, tránh cho dọa nàng chạy mất. Hôm nay có được nụ hôn ngoài ý muốn này, coi như bù vào việc ngươi chọc giận Trẫm trước đó vậy. Hoàn Nhan Bất Phá chua sót nghĩ thầm. Cả thiên hạ này đều là của Trẫm, Trẫm coi trọng cái gì đều có quyền cướp đoạt mang về, duy chỉ có người trước mắt này lại hoàn toàn không dám ép buộc, đối phương chỉ cần nhăn mày một chút đã khiến hắn vô cùng đau lòng rồi.
“Phụ Hoàng, thỉnh uống thuốc.”
Âm thầm nhìn kỹ vẻ mặt của Hoàn Nhan Bất Phá, thấy trên mặt hắn không có gì khác thường, trong lòng Âu Dương Tuệ Như mới hơi an tâm một chút, cung kính cầm bát thuốc dâng lên, trong lòng lại cảm thấy may mắn vô cùng vì sự dễ dàng tha thứ của Phụ Hoàng đối với hành vi lớn mật vừa rồi của mình. Hành động vừa rồi, cũng đủ để khép vào tội khi quân, đủ để nàng chết một trăm lần rồi, nhưng Phụ Hoàng chỉ nói hai ba câu qua loa rồi nhẹ nhàng buông tha. Xem ra, hành động hiếu thảo xả thân cắt thịt của nàng đã làm hắn cảm động, như vậy, tuy rằng lần này nàng bị thương, nhưng thực tế vẫn hời lớn, cũng tương đương với việc có được một kim bài miễn tử ẩn hình, sẽ có lợi rất lớn cho việc sau này hòa ly.
Nghĩ xong, Âu Dương Tuệ Như đang chìm trong cảm giác hối hận lập tức chuyển biến tốt đẹp lên, không thể không nói, loại thần kinh thô và tâm tính thoải mái rộng rãi của nàng ở dị thế quả thật giúp ích rất lớn.
Hoàn Nhan Bất Phá uống thuốc xong, đem bát đưa cho nàng, ý tứ xâu xa nói: “Nha đầu làm gì Trẫm cũng có thể bao dung được, Nha Đầu có thể tin vào Trẫm, có chuyện gì không cần giữ trong lòng. Nhớ kỹ, Trẫm vĩnh viễn là chỗ để ngươi dựa vào.”
Trái tim Âu Dương Tuệ Như đập hỗn loạn lên, nhưng ngay giây sau đã bình ổn trở lại, lơ đểnh đáp lời một tiếng. Vĩnh viễn dựa vào sao? Trên đời này, chỉ có bản thân mới là chỗ để ta có thể vĩnh viễn dựa vào mà thôi, mà Hoàn Nhan Bất Phá, cuối cũng cũng sẽ cách nàng càng ngày càng xa, nếu sau này gặp lại, chỉ mong hắn vẫn coi nàng là hậu bối thân thiết, sẽ không xa lánh, chán ghét mà vứt bỏ nàng là được rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt không cho là đúng của Tiểu Nha Đầu, Hoàn Nhan Bất Phá lại cảm thấy thất bại tăng thêm một tầng nữa.
Vẫn không chịu kể khổ với Trẫm , không cần sự giúp đỡ của Trẫm sao? Một mình ngươi sao có thể đấu thắng được với con rắn độc Giang Ánh Nguyệt chứ? Thôi, tùy ý ngươi vậy, Trẫm sẽ bảo vệ ngươi, chỉ mong sau này ngươi có thể hiểu được, Trẫm chính là chỗ để ngươi dựa vào cả đời. Vuốt mày, Hoàn Nhan Bất Phá mệt mỏi nghĩ.
Nhìn thấy hắn mệt mỏi, trong lòng Âu Dương Tuệ Như không muốn chút nào, vội vàng dịu dàng khuyên hắn: “Phụ Hoàng, ngài mệt rồi, nằm xuống ngủ một giấc đi ạ, nghỉ ngơi tốt, bệnh tình sẽ nhanh khỏi hẳn thôi.” Dứt lời, nàng đỡ Hoàn Nhan Bất Phá nằm xuống, sau đó vén lại góc chăn.
Bị Tiểu Nha Đầu mạnh mẽ ép xuống gối, Hoàn Nhan Bất Phá có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng nghe theo nàng nhắm mắt lại. Có người thương mến bên cạnh, người có tính cảnh giác cực cao như hắn chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, gương mặt nghiêm nghị thường ngày cũng thả lỏng ra hơn.
Đợi Hoàn Nhan Bất Phá ngủ xong, Âu Dương Tuệ Như đứng dậy ra khỏi nội điện, đến chỗ An Thuận đang canh bên ngoài, dặn dò vài câu rồi bước ra khỏi điện.
Giang Ánh Nguyệt vẫn còn đang quỳ bên ngoài chờ nàng mà. Từ lúc bị buộc phải cắt bốn tiền thịt, nàng đã nghĩ kỹ rồi, nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu, thậm chí phải trả gấp trăm ngàn lần nữa kìa! Nàng mất nhiều công sức như thế, bao nhiêu thứ làm nền như vậy, cũng đã đến lúc đòi lại rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...