Ngày hôm đó, Hoàn Nhan Bất Phá đã có thể xuống giường, được Âu Dương Tuệ Như dìu đi mấy vòng
quanh tẩm điện, hai gò má xanh xao cũng có chút thần thái hơn, quả thật
đã khỏe hơn rất nhiều.Nhóm Thái y lần lượt bắt mạch cho Hoàng Thượng,
chẩn đoán xong, tất cả đều mỉm cười gật đầu, “Mạch tượng của Hoàng
Thượng đã không còn bất ổn như trước nữa, đã ổn định và có sức sống lại, chỉ cần uống thêm hai thang thuốc điều dưỡng cơ thể nữa, thì ít ngày
sau đã có thể khỏi hẳn rồi ạ.”
Âu Dương Tuệ Như nghe vậy thì cong môi cười, thi lễ với nhóm Thái y, rồi nói với giọng điệu cảm kích: “Tất cả đều nhờ vào công lao chẩn đoán và chữa bệnh của các vị Thái y, hiện
tại điều kiện có hạn, nên bản cung chỉ có thể thi lễ với các ngài tỏ
lòng biết ơn, sau khi hồi cung bản cung sẽ hậu tạ thật tốt.”
Được Thái Tử Phi tôn kính, lại nói lời thành khẩn như thế, nhóm Thái y thụ
sủng nhược kinh, vội vàng khoát tay không dám nhận, liên tục nói đây là
bổn phận của họ.
“Thái Tử Phi muốn thưởng, thì các ngươi cứ thật
tâm nhận là được rồi, nếu các ngươi không nhận, ngược lại càng Khiến
Thái Tử Phi áy náy hơn!” Có Tiểu Nha Đầu ngày ngày làm bạn, tuy rằng bị
bệnh, nhưng tâm tình Hoàn Nhan Bất Phá lại rất vui vẻ, cười sảng khoái
một tiếng rồi lên tiếng khuyên nhủ các vị Thái y.
Tiểu Nha Đầu
không phát hiện ra sao? Cách nói cách làm của nàng, cực kỳ giống thê tử
của hắn, chỉ có thê tử mới vì trượng phu thu xếp những khoản ân tình
này. Hoàn Nhan Bất Phá nghĩ thầm trong lòng, sau đó cảm thấy thư thái
đến cực điểm, ánh mắt tràn ngập vui mừng.
Tiễn các vị Thái y về
xong, Âu Dương Tuệ Như lại đỡ Hoàn Nhan Bất Phá nằm lên sạp, để hắn nằm
đó nghỉ ngơi, sau đó nàng đi tuần tra một vòng, xử lý vài chuyện vặt
trong cung.
Nhìn thấy mọi thứ trong cung đều ngay ngắn trật tự,
lòng người cũng yên ổn, bắt đầu bừng bừng sức sống trở lại, Âu Dương Tuệ Như rất hài lòng, nhưng nàng cũng không vui vẻ được bao lâu, vì từ điện Càn Khôn có người đến hồi bẩm, Hoàng Thượng đột nhiên nôn ra máu, sốt
cao, đau bụng khó chịu, bệnh tình đang chuyển biến xấu hơn.
Đầu Âu
Dương Tuệ Như ong ong lên, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng trong phúc
chốc, đợi khi nàng hoàn hồn lại, thì lập tức chạy về phía điện Càn Khôn.
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng lúc nàng đi Phụ Hoàng vẫn còn rất khỏe, tại
sao mới đó bệnh tình lại trở nặng rồi? Đúng rồi, Giang Ánh Nguyệt còn
chưa hiến thuốc mà! Lần chuyển biến xấu này, có phải là một tình tiết
trong vở kịch do bàn tay đại thần an bày hay không? Vẻ mặt Âu Dương Tuệ
Như lạnh lẽo, vừa chạy vừa suy nghĩ.
Chạy đến điện Càn Khôn, thì
thấy nhóm Thái y đã tụ tập đông đủ, đang vây quanh giường Hoàn Nhan Bất
Phá chẩn bệnh. Âu Dương Tuệ Như đi qua, nhìn thấy Phụ Hoàng nhắm nghiền
hai mắt, đôi mày nhíu lại, đang lâm vào hôn mê, trên mép áo vẫn còn dính máu vừa rồi nôn ra, nàng vô cùng đau lòng, cũng kèm theo vô cùng tức
giận.
Nếu việc này là do ngươi làm, vậy hôm nay ta sẽ đại khai sát
giới nhé? Hai mắt nàng đỏ ngầu, nhìn qua tất cả cung nhân trong điện,
cay nghiệt nghĩ thầm.
Giang Ánh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt Âu Dương Tuệ Như lướt qua, không kịp nghĩ gì, đã vội vàng cúi đầu xuống trước,
trong lòng run rẩy từng cơn, như đang té ngã trên tảng băng rạn nứt.
Nàng vẫn luôn cho rằng Âu Dương Tuệ Như chỉ là một ả đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, chịu không nổi gió mưa, nhưng hôm nay, cả người Âu Dương
Tuệ Như toát ra vẻ lạnh lẽo khát máu không thua gì Hoàn Nhan Bất Phá,
khí thế mạnh mẽ khiếp người này làm nàng sợ hãi. Thì ra, vẫn là nàng đã
tự phụ quá mức, xem thường đối phương, trách sao lại ngã thảm như vậy.
Nhưng mà khí thế mạnh mẽ thì làm được gì chứ? Bệnh tình Hoàn Nhan Bất Phá đã
nguy kịch như vậy, dựa vào ngươi có thể cứu được hắn sao! Để ta xem lần
này ngươi xoay chuyển Càn Khôn thế nào! Giang Ánh Nguyệt đè nén nỗi sợ
hãi trong lòng, khóe miệng cong lên một vòng cung giễu cợt, ánh mắt đầy
vẻ đắc ý.
Âu Dương Tuệ Như cũng chẳng thèm quản Giang Ánh Nguyệt
nghĩ gì, nữ nhân này chắc chắn là đang đắc ý rồi, nhưng nàng không ngại, chỉ cần có thể cứu được Phụ Hoàng, để nàng ta thỏa nguyện một lần thì
có làm sao?
Cúi mắt, nàng thu lại vẻ lạnh lùng, Âu Dương Tuệ Như
nâng tay, ý bảo đám cung nhân trong điện theo nàng ra ngoài, không cần
quấy rầy nhóm Thái y chẩn bệnh.
Đám cung nhân nơm nớp lo sợ theo sau Thái Tử Phi, trong lòng sợ hãi vô cùng.
“Hoàng Thượng phát bệnh khi nào? Tình huống ra sao? Ai là người hầu hạ lúc đó? Nói rõ ràng cho bản cung nghe!” Nàng đứng bên ngoài điện, nhìn xuống
đám cung nhân, lớn tiếng hỏi.
“Dạ, hồi bẩm Thái Tử Phi, lúc ấy là nô tỳ hầu hạ ạ. Nô tỳ hầu hạ Hoàng Thượng ăn trưa xong, Hoàng Thượng
nói muốn nằm nghỉ ngơi một mình một chút, bảo nô tỳ rời khỏi tẩm điện,
hơn nửa giờ sau nô tỳ đi vào, thì Hoàng Thượng đã nôn ra máu rồi hôn mê. Những chuyện khác thì nô tỳ không biết, thỉnh Thái Tử Phi minh giám.”
Một ả cung nữ quỳ mạnh xuống, dùng đầu gối đi đến bên chân Âu Dương Tuệ
Như cầu xin.
Âu Dương Tuệ Như lùi về sau mấy bước, cũng không để ý đến ả cung nữ đang khóc thảm thương, chỉ lạnh lùng hỏi tiếp: “Bữa trưa
Hoàng Thượng ăn gì?”
Ả cung nữ kia dập đầu một cái rồi nói tiếp: “Bữa trưa chỉ là một bát cháo, không có gì khác nữa ạ.”
“Bát cháo đâu? Đã rửa chưa? Nếu chưa rửa, mang đến đây cho bản cung xem!” Vẻ mặt Âu Dương Tuệ Như không có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng ra lệnh.
Cung nữ kia vội vàng đứng dậy, chạy xuống thiện phòng tìm bát cháo, trong
lòng Âu Dương Tuệ Như nóng như lửa đốt, một khắc cũng không chờ nổi, nên tự mình đi theo nàng kia xuống thiện phòng kiểm tra.
Đã qua hơn
nửa canh giờ, bát cũng đã rửa từ lâu, nhưng Âu Dương Tuệ Như vẫn không
bỏ cuộc, xắn tay áo lên giở nồi kiểm tra, xem thức ăn còn thừa lại, đến
khi nàng nhìn thấy khoảng nửa bát cháo còn lại trong nồi, thì lập tức
không thở nổi, một tay hất văng nồi cháo đi, nồi cháo đụng vào vách
tường rớt xuống, phát ra một tiếng loảng xoảng thật lớn, làm đám cung
nhân trong thiện phòng hồn vía lên mây.
Trước giờ Thái Tử Phi đều bình dị gần gũi, nổi giận đến luống cuống thế này, đây là lần đâu tiên bọn họ nhìn thấy.
“An Thuận, đem tất cả những kẻ làm trong thiện phòng nhốt lại! Thẩm tra!
Mạnh tay thẩm tra! Xem xem cháo thịt nạc rau cần này là do ai nấu!” Âu
Dương Tuệ Như tức giận hai má đỏ bừng, lửa giận trong ngực không ngừng
đốt cháy lý trí của nàng, khiến nàng không thể kiềm chế được. Tuy biết
rất rõ là do Giang Ánh Nguyệt gây ra, thì hiển nhiên sẽ không thể tra ra được, nhưng nàng vẫn muốn làm nàng ta phải kinh sợ một phen, sẵn đó
chặt đứt đi vài tay chân của nàng ta một lần.
“Thái Tử Phi, cháo
này có vấn đề gì sao ạ?” An Thuận khó hiểu hỏi. Chỉ cần nhìn qua, không
cần kiểm tra thế nào, sao Thái Tử Phi lại biết được? Thật thần kỳ.
“Hừ, người bị bệnh thương hàn thì đường ruột sẽ rất yếu, chỉ có thể ăn được
thức ăn lỏng không có tạp chất gì, chính vì vậy bản cung mới căn dặn các ngươi chỉ có thể ngày ngày cho Hoàng Thượng ăn cháo trắng, không được
đổi thứ khác, các ngươi đem mệnh lệnh của bản cung như gió thoảng bên
tai sao? Cháo thịt nạc rau cần tuy rằng có thể tẩm bổ, nhưng cháo nấu
với rau cần lại rất khó tiêu hóa, đối với người bị bệnh thương hàn thì
thứ đó chắc chắn là thạch tín (tên một loại độc), sẽ làm chảy máu đường ruột, bệnh tình sẽ trầm trọng hơn! Nếu bản cung
biết được ai là người gây ra, bản cung nhất định sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết!”
Âu Dương Tuệ Như vừa ra chỉ thị đàn áp người vừa
giải thích cặn kẽ với An Thuận, đến khi nói xong câu cuối cùng, ánh mắt
nàng đỏ lên, như vô tình cố ý liếc về phía Giang Ánh Nguyệt.
Giang Ánh Nguyệt bị nàng nhìn mà sởn cả tóc gáy, trong lòng lại chấn động vì
sự hiểu biết của nàng. Thì ra nàng ta có thể giúp Hoàn Nhan Bất Phá
nhanh chóng khôi phục sức khỏe không phải chỉ dựa vào may mắn, mà là dựa vào kiến thức và sự hiểu biết của nàng ta. Vậy thì xem ra, tất cả những mệnh lệnh kỳ quái trước đó đều có lý do cả, chỉ là nàng ta lười giải
thích với các nàng mà thôi. Nếu không phải lần bệnh thương hàn ngoài ý
muốn của Hoàng đệ, căn bản nàng sẽ không bao giờ biết được nguyên do.
Qủa nhiên nữ nhi của Âu Dương Tĩnh Vũ không hề đơn giản, chỉ trong vòng
một nén nhang nhỏ đã có thể phá giải được ván cờ mà nàng vất vả lắm mới
bày bố được, thật giận bản thân mình xưa kia bị đối phương che mắt! Mặc
kệ nàng ta là cố ý hay vô tình nhằm vào mình, nhất định phải diệt trừ
mới được!
Giang Ánh Nguyệt lạnh lùng nghĩ thầm, lại không hề lo
lắng Âu Dương Tuệ Như sẽ điều tra được điều gì. Lần này, nàng đã sử dụng ván bài chưa lật được chôn bên cạnh Hoàn Nhan Bất Phá, người đó là tử
sĩ, vô cùng trung thành và tận tâm với nàng, đương nhiên sẽ biết ứng phó thế nào với loại tình huống này.
Qủa nhiên, chẳng bao lâu sau An Thuận đã mang đến tin tức Phó tổng quản ngự thiện phòng cắn lưỡi tự
sát. Manh mối đã bị cắt đứt, việc này dù muốn thế nào cũng không có chỗ
kiểm chứng, dù cho Âu Dương Tuệ Như giận đến run người cũng không thể
làm gì được, đành phải theo luật xử lý mà thôi.
Bên này nàng bận
rộn nghiêm khắc tra xét thiện phòng, còn bên kia, thì nhóm Thái y bận về việc…. tìm cách cứu chữa cho Hoàng Thượng, ai ai cũng trong tình trạng
lo âu, mỗi người đều nhễ nhại mồ hôi.
“Tình huống sao rồi?” Âu Dương Tuệ Như vẻ mặt bình tĩnh, cũng bình tĩnh cất tiếng hỏi Thái y.
“Hồi bầm Thái Tử Phi, Hoàng Thượng chảy máu đường ruột, sốt cao không ngừng, bọn nô tài đã cố sức tìm mọi cách nhưng vẫn không hiệu quả, bây giờ chỉ có thể dựa vào ý trời, nếu đêm nay Hoàng Thượng vẫn không hạ sốt và
ngừng chảy máu, có lẽ…..”
Trưởng nhóm Thái y không dám nói hết lời, chỉ có thể khấu đầu thật mạnh, quỳ trên mặt đất.
An Thuận nghe vậy thì thân mình lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.
Âu Dương Tuệ Như mặt không biểu cảm gật đầu, ánh mắt trống rỗng, không
biết suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau, nàng cúi người đỡ Thái y dậy,
nhẹ nhàng nói: “Làm phiền Thái y ở đây chăm sóc Phụ Hoàng, đợi bản cung
tìm ra biện pháp.”
Nhóm Thái y thấy Thái Tử Phi không như những
quý nhân khác hoảng sợ rồi uy hiếp chặt đầu linh tinh, trong lòng cảm
kích vô cùng, lại dập đầu ba cái nữa, cẩn thận cam đoan với nàng sẽ cố
hết sức.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, Giang Ánh Nguyệt cúi đầu
cười thầm, châm chọc ngẫm nghĩ: Tìm biện pháp sao? Khẩu khí lớn thật
nha! Âu Dương Tuệ Như ơi, ngươi sẽ nghĩ ra biện pháp gì đây hả? Đợi đến
khi ngươi cùng đường, ta đây lại đứng ra hiến thuốc, có thể cứu được
Hoàn Nhan Bất Phá, đến lúc đó xem ai nở mày nở mặt hơn ai! Bao ngày
ngươi tận tâm chăm sóc đều sẽ trắng tay cả, hahaha!
Âu Dương Tuệ
Như ý vị sâu xa liếc nhìn Giang Ánh Nguyệt đang cúi đầu không thấy vẻ
mặt, bờ môi mím thành một đường thẳng tắp, nghĩ thầm: Bệnh tình Phụ
Hoàng nguy kịch, Giang Ánh Nguyệt ngươi coi như không, ngươi có thể chờ, nhưng ta thì nửa khắc cũng chờ không nổi! Không chịu hiến thuốc sao?
Được thôi, vậy ta sẽ ra tay đàn áp, bắt ngươi phải hiến thuốc!
Nghĩ xong, Âu Dương Tuệ Như nâng cằm, nhìn An Thuận rồi ra lệnh: “An công
công, phiền ngài gọi tất cả cung nhân không mắc bệnh đến đây, bản cung
có lời muốn nói!”
An Thuận thấy được rõ ràng khả năng ứng biến của
Thái Tử Phi, nên có thể nói hiện tại nàng nói gì ông đều nghe nấy, cũng
không hỏi nhiều, chỉ nghe lệnh mà nhanh chóng làm việc, khoảng một khắc
sau, tất cả cung nhân đã tập hợp đông đủ.
“Hoàng Thượng lại bệnh nặng, các ngươi biết chứ?” Âu Dương Tuệ Như nhìn lướt qua tất cả cung nhân một lần, đi thẳng vào vấn đề.
Đám cung nhân không ai dám lên tiếng trả lời, chỉ đồng loạt cúi đầu thật
thấp. Nhất thời trong điện trở nên lặng ngắt như tờ, không khí vô cùng
nặng nề.
Âu Dương Tuệ Như cũng không cần bọn họ trả lời, lập tức
nói tiếp: “Những gì có thể làm được đều đã làm, các vị Thái y cũng đã
hết cách, nói là chỉ có thể dựa vào số mệnh mà thôi. Nhưng bản cung
không tin vào số mệnh! Không đến cuối cùng, bản cung tuyệt đối không
buông tay, bất kể phương pháp gì, chỉ cần có thể áp dụng, bản cung đều
sẽ thử qua. Thuốc trong cung không được, vậy thì đổi sang thuốc dân
gian. Các ngươi đều đến từ dân gian, kiến thức nhất định nhiều hơn bản
cung, nếu ai đã từng nghe qua phương thuốc gì, thì cứ nói lại cho bản
cung, bất kể lai lịch, bất kể thành phần, lại càng không quản hiệu quả,
bản cung cũng sẽ không truy cứu, còn đặc xá cho các ngươi ra cung.”
Giọng nói hơi khàn khàn, Âu Dương Tuệ Như dừng lại một chút, rồi tiếp tục
nói: “Bản cung đã nói đến nước này, các ngươi cũng nên tự hiểu, nếu bây
giờ không dâng ra, đợi về sau nhắc lại, nhất định bản cung chẳng những
không ban thưởng, còn sẽ bị khép tội làm trì hoãn bệnh tình nhà vua, mưu đồ hành thích. Nếu Phụ Hoàng có mệnh hệ gì, bản cung sẽ là người đầu
tiên tuẫn táng (chôn theo) cùng Phụ Hoàng, đương nhiên các ngươi cũng không thể thoát được, nên tất cả nên ngẫm kỹ lại đi, suy nghĩ kỹ rồi nói ra sau!”
Âu Dương Tuệ Như cầm chặt tay vịn ghế, vẻ mặt căng thẳng, chờ đợi Giang Ánh Nguyệt đưa ra quyết định.
Nàng tin chắc, nhất định Giang Ánh Nguyệt sẽ không chịu chết ở đây. Nếu nàng ta chết, thì Lưu Văn Thanh làm sao bây giờ? Hắn đã theo phe Thái Tử, cứ cho là không tranh cướp với Thái Tử, cũng không thể tránh được cơn lốc
chính trị, không phải cũng sẽ cùng chìm với thuyền Thái Tử hay sao. Chạy trốn sao? Dựa vào tình cảm của Thái Tử đối với hắn, thì chắc chắn sẽ
kéo hắn cùng nhau chịu chết! Các Hoàng Tử khác và phe phái của họ cũng
không để yên cho cái bia như hắn tiêu diêu tự tại được đâu.
Rất
tốt! Ta đây cũng chẳng ngại Giang Ánh Nguyệt cứ khư khư ngậm miệng không nói, có Phụ Hoàng làm bạn, còn có tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt tuẫn táng theo sau, chuyến du hành dị thế này cũng coi như đáng giá! Âu Dương Tuệ Như
nghĩ xong, thoải mái nở nụ cười.
Nàng nói xong, bỗng dưng trong
lòng cảm thấy rất thoải mái, nhưng lòng dạ Giang Ánh Nguyệt bây giờ thì
cứ như đang trên đỉnh núi cao, đang trên bờ vực sụp đổ.
Vất vả
lắm mới mưu tính cho bệnh tình Hoàn Nhan Bất Phá thêm trầm trọng hơn, cơ hội ra tay ngay trước mắt, lại bị hai ba câu nói của Âu Dương Tuệ Như
làm cho hết đường. Âu Dương Tuệ Như mở miệng xin thuốc với đám cung nhân trước, nếu bây giờ nàng dâng phương thuốc ra, thì rõ ràng càng giúp Âu
Dương Tuệ Như dệt hoa trên gấm (đã tốt lại càng tốt thêm), còn nếu chần chừ không dâng ra, thì đó là tội làm trì hoãn bệnh tình
nhà vua, mưu đồ hành thích, còn không dâng ra thì bị tuẫn táng theo Hoàn Nhan Bất Phá. Ba con đường này, đường nào nàng cũng không muốn đi,
nhưng nàng hiểu rõ, nàng không thể chết được, cho nên, chỉ có thể chọn
con đường đầu tiên mà thôi.
Trong lòng có biết bao thù hận và
không cam lòng không thể buông xuống, nên Giang Ánh Nguyệt phải suy nghĩ thật cặn kẽ, rồi mới đưa ra quyết định tốt nhất. Nàng nhắm mắt, từ
trong đám người chậm rãi bước ra, quỳ mạnh một cái bên chân Âu Dương Tuệ Như.
Nàng lại thua trong tay nữ nhân này lần nữa! Nhận định đó
đè nén trong lòng, làm nàng cảm thấy đau đớn đến mức hít thở không
thông.
Càfé: Nhắc đến bàn tay đại thần vở kịch, bỗng dưng ta lại nhìn ở một góc độ
khác, thật ra Giang Ánh Nguyệt không sai, chỉ là trên lập trường của
nàng ta, nàng ta không thể không làm vậy, có thể nói nàng ta là nhân vật đáng thương nhất trong truyện này, gánh nặng của nàng ta quá lớn, trách nhiệm của nàng ta quá nặng nề, đã vậy còn bị ngược thê ngược thảm. Chỉ
có thể trách nàng ta xui xẻo rơi vào tay bà mẹ ruột vô – cùng – cưng –
chiều – con: Phong Lưu Thư Ngốc mà thôi. Nói thật ta rất thích Tuệ Như
nhưng hoàn toàn không ghét Giang Ánh Nguyệt tí nào cả, vì nàng ta đã làm rất tốt trách nhiệm của mình, rất đáng khâm phục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...