Thiên Hàng Đại Nhâm Vu Tư Nhâm Dã




Làm vài món đồ cho bé xong Võ Sở Vũ liền cảm thấy có chút nhàm chán, cô nghĩ làm chút gì đó cho Tư Nhâm Dã.
Chuyện đầu tiên Võ Sở Vũ nghĩ đến là cái khăn bị Tư Nhâm Dã mượn hoa hiến Phật, nếu nàng không cần khăn vậy làm cái khác, nếu nói thứ Tư Nhâm Dã tuyệt đối có thể sử dụng đến, không thể có gì khác ngoài túi đựng tiền.
Quyết định xong, Võ Sở Vũ lại có vấn đề mới, cô từ nhỏ tập võ, Võ tam tiểu thư không biết thiêu, nha đầu Võ Hàm Vũ kia càng đừng hy vọng.
Võ Sở Vũ biết phải mặt dày mày dạn đi tìm Nhâm Hảo Nhi.
Nhâm Hảo Nhi đương nhiên rất vui lòng, Tư Nhâm Dã không học, Nhâm Hinh cũng không học, tịch mịch nhiều năm như thế, rốt cuộc có người tới nguyện ý học.
Nhâm Hảo Nhi dạy rất kiên nhẫn cẩn thận, Võ Sở Vũ học vô cùng nhanh, một lát sau liền có thể tự mình làm.
Nhâm Hảo Nhi nhìn nhìn Võ Sở Vũ thêu, thường chỉ điểm vài câu, Võ Sở Vũ rất biết điều, Nhâm Hảo Nhi nói gì đều thật sự nghe theo.
Nhâm Hảo Nhi nhìn thấy Võ Sở Vũ mang thai đã lớn, hình như có suy nghĩ gì đó trong chốc lát, chậm rãi mở miệng nói:
- Sở Sở, sắp tới con có tính toán gì chưa?
- Bây giờ còn chưa có - Võ Sở Vũ cũng nghĩ một lát, đích xác không có tính toán gì.
Nếu nói ở lại chỗ này, nhưng chính mình danh phận gì cũng không có.
Tuy đây không phải việc khó, nhưng nói thế nào cũng muốn nói rõ với Võ gia trước tiên, còn phải Tư Nhâm Dã vui vẻ đồng ý.
Tư Nhâm Dã hiện tại vui, chỉ sợ sau khi biết được tâm tư của mình liền không vui.
- Vị hôn phu kia của con sẽ đến đón con? - Không cần Nhâm Hảo Nhi nói Võ Sở Vũ cũng biết là Tư Nhâm Dã nói cho Nhâm Hảo Nhi biết.
Nhâm Hảo Nhi giọng điệu thản nhiên, lúc nói chuyện còn đang thêu gì đó, một câu hỏi thật không giống câu hỏi.
- Đại nương, người nói con còn có thể đi cùng huynh ấy sao? - Võ Sở Vũ ngẩng đầu nhìn Nhâm Hảo Nhi một chút rồi lại cúi đầu tiếp tục thêu.
- Không sao? - Tính không tốt của Tư Nhâm Dã tuyệt đối là di truyền từ Nhâm Hảo Nhi.
Nhâm Hảo Nhi nói thế nào cũng đã sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ cần dùng tới đáp án lập lờ nước đôi.

- Nếu là mấy tháng trước, lúc vừa mới ở đây, huynh ấy tới đón con thì con sẽ cùng huynh ấy trở về, sau đó cái gì cũng nghe theo huynh ấy.
Có lẽ do trời cao đã an bài, có lẽ do thư của con tới trễ vài ngày, có lẽ do huynh ấy suy nghĩ mất vài ngày, kỳ thật đều là chuyện không thể thay đổi, chỉ là con sẽ không theo huynh ấy đi nữa.
Võ Sở Vũ dừng lại việc trong tay, chính cô cũng không rõ vì sao ở nơi này càng lâu lại càng không muốn rời khỏi.
Kỳ thật Lâm Tử Phong tới còn là nhanh, có thể khi đó do cô đã quyết định cần ở đây sinh ra đứa bé, có lẽ chẳng qua là vì đứa bé là của Tư Nhâm Dã, có lẽ là vì lúc mình yếu ớt nhất có Tư gia cho mình dựa vào, cho mình cảm thấy kiên định, so với vị hôn phu thanh mai trúc mã Lâm Tử Phong kia còn kiên định hơn.
- Con đã không định đi theo y, vậy con có nghĩ tới đi đâu chưa? Nếu chưa thì ở lại chỗ này, làm bạn với ta - Ở chung lâu ngày, Nhâm Hảo Nhi thích Võ Sở Vũ phát ra từ nội tâm.
Võ Sở Vũ thực kiên cường, kiên cường lại có lúc tuỳ hứng, lại thực ôn nhu, cũng không già mồm cãi láo, mang đủ tiêu sái của người trong võ lâm.
Cũng không biết gia thế nhà cô lớn thế nào, nếu không phải như vậy thì sẽ không có chuyện cô cảm thán như vậy nhưng cũng không chịu bỏ qua.
Nhâm Hảo Nhi đã sớm coi Võ Sở Vũ như nửa con gái, không phải vì đứa bé trong bụng cô, có đôi khi còn cảm thấy áy náy, nói thế nào cũng là đứa trẻ nhà mình hại cô, tuy rằng chuyện như vậy đều là đôi bên không muốn.
Có đôi khi lại cảm thấy vui mừng, cũng bởi vì dạng này mà mang cho mình rất nhiều vui vẻ, nếu Võ Sở Vũ muốn ở lại Tư gia cả đời, Tư gia cũng sẽ đồng ý.
- Con không đi cùng huynh ấy, huynh ấy và cha con cũng sẽ không bỏ qua, con ở lại chỗ này cũng chỉ làm liên lụy tới mọi người, đến lúc đó con trốn tránh bọn họ cũng không thể trốn bao lâu - Võ Sở Vũ biết được Nhâm Hảo Nhi đối với mình là chân tâm thật ý, cũng bởi vì như thế nên tâm tư mình đối với Tư Nhâm Dã càng thêm khó mà mở miệng, như vậy thì người bị cô phụ sẽ nhiều lắm.
- Bọn họ còn có thể thế nào? Binh đến tướng ngăn, nước tới đập chặn, con như vậy càng không thể để con tự ra ngoài.
Con cứ yên tâm ở lại chỗ này, trong nhà cũng không phải không có người lớn.
Bọn họ mang đến nhiều người hơn nữa, có thể nào đại khai sát giới đối với chúng ta sao? Người chúng ta liên lụy cũng không ít, bọn họ làm lớn chuyện cũng không có được nhiều lợi ích.
Nhâm Hảo Nhi kéo tay Võ Sở Vũ, nói hào khí vạn trượng, nếu lần này chảy nước, sao có thể sẽ trong, đứa bé ở Tư gia cũng không có ngày an bình, cùng lắm là cá chết lưới rách (kết cục cuộc chiến thảm khốc).
Đây cũng chính vì phần lớn mặt mũi của Tư gia là do Nhâm Hảo Nhi định đoạt, phụ nhân (phụ nữ có chồng) thông thường làm sao được sảng khoái như này.
- Đại nương, con biết mọi người đều rất tốt với con.
Chỉ là con đi ra ngoài một chút cũng tốt.
Chuyện này đến lúc đó rồi nói sau.
Thế sự vô thường - Võ Sở Vũ hiểu thế sự vô thường đích xác quá sâu, thế nên cô thường xuyên ôm ý tưởng đi một bước tính một bước.
Cô cũng thật sự không muốn liên lụy tới Tư gia, hiện giờ đã muốn gây đủ phiền hà.

Đang nói chuyện thì Tư Nhâm Dã liền vào, vẻ mặt hưng phấn, còn chưa đến gần liền kêu vài tiếng mẹ, chờ lúc vào bình phong, thấy Võ Sở Vũ ngồi ở bên giường thêu thêu thì vẻ mặt hưng phấn liền đổi thành hiếu kì.
- Sao vậy, vui vẻ như vậy? - Tư Nhâm Dã là đứa con hiếu thuận, mỗi lần trở về đều chào hỏi cha mẹ, có khi giống đứa con chưa lớn.
- Không thế nào cả, hôm nay thấy đồng tốt, chủ nhân có việc gấp cần bán, con mua lại giá thấp.
Võ Sở Vũ nghe xong hiểu được đại khái, trên đời này chỉ có đất và tiền mới có thể khiến Tư Nhâm Dã vui vẻ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhâm Hảo Nhi cũng không rõ Tư Nhâm Dã làm thế nào mà học được thói yêu tiền, đáng khen còn biết đúng mực, cũng chưa từng can thiệp vào.
- Việc gấp? Bán thế không lỗ sao? Nếu vì đi kiếm tiện nghi mà mất lớn thì cũng không hay - Chuyện Tư gia đã sớm giao cho Tư Nhâm Dã xử lý, Tư Nhâm Dã làm không tệ, Tư gia càng ngày càng giàu, có thể tích đủ chạy thuyền vạn năm, hỏi một chút sẽ được.
- Không có, việc này mấy hôm trước con đã biết, con đã đi thăm dò qua, bởi vì huynh đệ của người nọ ở ngoài biển buôn bán lật mất thuyền, người nọ muốn mang theo một số tiền lớn đến cứu, mảnh ruộng này bọn họ cũng không thể quản, bán bọn họ cũng bớt lo.
Khế đất đều đã bày ở trước mặt tri huyện, không lỗ - Tư Nhâm Dã cầm lấy cái chén trên bàn tự rót một chén nước uống hết, khẩu khí mới chậm rãi lại, trong giọng có đắc ý khó giấu.
- Cô đang thêu cái gì vậy? Muốn tặng cho tình lang nào sao? - Tư Nhâm Dã vẫn tràn ngập tò mò đối với chuyện Võ Sở Vũ thêu, nhịn không được đưa đầu qua xem, nhìn thấy cũng không tệ lắm, cũng coi như có một hình dạng.
- Tặng cho cô, cô nhận hay không nhận? - Võ Sở Vũ ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, san bằng đường thêu cầm trên tay, sờ sờ.
Sau đó ngẩng đầu lên cười với Tư Nhâm Dã, má lúm trên mặt lõm sâu.
Má lúm đồng tiền của Võ Sở Vũ rất sâu, mỉm cười cũng có thể thấy.
Tư Nhâm Dã luôn rất thích má lúm của Võ Sở Vũ.
- Vì sao không nhận, tâm ý của tiểu nương tử, thế nào cũng phải lĩnh - Tư Nhâm Dã từ trước đến nay binh đến tướng ngăn, nước tới đập chặn, lời trêu đùa người há mồm sẽ tuôn ra.
- Vậy tướng công lĩnh tâm ý, cũng không thể quên mất thiếp thân - Võ Sở Vũ cúi đầu tiếp tục thêu lên, cô hiểu Tư Nhâm Dã, lời này đều là chơi đùa mà thôi, nghĩ mà tâm tình liền có chút mất mát rồi lại có điểm vui vẻ cùng ngượng ngùng.
- Đó là điều tất nhiên, có tiểu nương tử xinh đẹp như thế, ta làm sao có thể cô phụ - Tư Nhâm Dã nói còn chưa đủ, thậm chí vươn tay tuỳ tiện sờ soạng cằm Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ đương nhiên hồng thấu mặt.
Ngồi nhìn màn trêu đùa vui vẻ này, Nhâm Hảo Nhi lại không nói gì, cầu mắt chuyển động nhìn hai người, không biết suy nghĩ gì.
Thẳng đến khi hai người trở về phòng thì Nhâm Hảo Nhi cũng không hề nói gì, chỉ là đồ thêu trên tay cũng không còn tâm tư tiếp tục thêu.
Qua mấy ngày nữa, cái túi tiền kia không biết thay đổi mấy lần, cuối cùng thêu thành thứ cũng khiến người khác thỏa mãn.

Đêm đó Võ Sở Vũ liền lấy ra cái túi đưa cho Tư Nhâm Dã.
Lúc Tư Nhâm Dã nhận cái túi còn có chút kinh ngạc, qua một lát lại xoay người hỏi Võ Sở Vũ:
- Đây thật sự là cho tôi?
- Cô không cần sao? Vậy trả lại cho tôi - Võ Sở Vũ nói xong muốn đoạt lại cái túi kia, Tư Nhâm Dã thế nào để cô thực hiện được.
- Đương nhiên cần, cô đã tặng cho tôi làm sao còn có thể lấy lại.
Tôi còn tưởng rằng hôm đó cô chỉ nói đùa với tôi chứ - Tư Nhâm Dã cười hì hì, cầm cái túi lật tới lật lui, thích ngay lập tức.
- Cô cần chia ra những lời nào là nói đùa, những lời nào là nói thật - Võ Sở Vũ không phải đang hỏi Tư Nhâm Dã.
Tuy rằng nhỏ giọng nhưng Tư Nhâm Dã cũng nghe thấy, chỉ là không hiểu lắm ý của Võ Sở Vũ nên không tiếp lời, tiếp tục vuốt cái túi của mình, lúc này liền lấy ra từ trong ngực mấy khối bạc vụn và tiền đồng bỏ vào thật cẩn thận, tiếp theo thả cái túi vào trước ngực.
- Cái túi là để đeo trên đai lưng, có ai cho vào ngực bao giờ - Võ Sở Vũ thấy Tư Nhâm Dã không có chút ý tứ muốn đeo ra thì không khỏi suy nghĩ có phải nàng ghét bỏ hay không.
- Ôi, cái túi đẹp như vậy, đeo ra bên ngoài bị người khác nhìn sẽ rất đáng tiếc, tuyệt đối không thể để bẩn được - Tư Nhâm Dã nói xong còn vỗ vỗ ngực ở vị trí cái túi, trong lòng kiên định.
- Tôi thấy là cô sợ bị cắt cái túi mới đúng, nói ra cũng thật đường hoàng - Võ Sở Vũ nhanh chóng lĩnh ngộ được ý đồ chân chính của Tư Nhâm Dã, thập phần bất đắc dĩ.
- Điều này cũng không sai, đánh mất tiền rất đáng tiếc mà.
Quan trọng là cái túi này, đánh mất rồi làm sao tìm được cái giống thế - Tư Nhâm Dã miệng rất lợi hại, nói lời ngon tiếng ngọt cũng rõ ràng mạch lạc.
- Cô chỉ cần thực sự nghĩ như vậy là được rồi - Võ Sở Vũ không muốn tranh luận với Tư Nhâm Dã, đi đến bên giường chuẩn bị trải chăn.
Tư Nhâm Dã nhanh chân theo đi lên, còn cầm cái vòng ngọc.
- Này, cho cô.
Võ Sở Vũ nhất thời có chút ngu ngơ, vắt cổ chày ra nước này cũng sẽ tặng đồ? Hơn nữa vòng ngọc này sáng màu thông thấu, giá tiền xa xỉ như vậy, nàng nỡ bỏ được?
- Đây là đồ cưới của mẹ tôi, bà cho tôi, tôi cũng không thể mang - Tư Nhâm Dã sắc mặt thoải mái, Võ Sở Vũ nghĩ Tư Nhâm Dã đối với thứ mình không cần thật ra lại hào phóng thật sự.
Võ Sở Vũ nhận lấy vòng ngọc mang trên tay, nhìn dưới ánh sáng nến, thích ngay lập tức.
- Thật là đẹp mắt - Tư Nhâm Dã thần sắc có chút mê muội.
- Cám ơn - Võ Sở Vũ thần sắc có chút ngượng ngùng, dưới ánh nến ửng đỏ có chút mông lung.
- Tôi nói cái vòng - Tư Nhâm Dã nói như đúng rồi, luôn không hiểu phong tình.
- Tôi biết! - Võ Sở Vũ có chút tức giận, trợn mắt với Tư Nhâm Dã, dậm chân đi tới bên giường.

- Cô đeo luôn sao? - Tư Nhâm Dã như đang nói lời vô nghĩa, Võ Sở Vũ cũng không thèm để ý.
- Cô đeo cái vòng nhiều không tiện, làm việc còn phải chịu đau - Tư Nhâm Dã làm sao là người quan tâm đến người khác, Võ Sở Vũ biết Tư Nhâm Dã là quan tâm cái vòng bị bể hay không.
- Cô cho tôi chính là của tôi, tôi thích mang lúc nào liền mang lúc ấy - Võ Sở Vũ học ngữ khí của Tư Nhâm Dã.
- Vậy cô phải cho con của chúng ta, cái này cần truyền xuống - Tư Nhâm Dã mắt nhìn chằm chằm cái vòng, nhất thời cũng không nỡ bỏ.
- Ý của cô là cái vòng này để bày cho tôi nhìn thôi? - Võ Sở Vũ quay đầu lại trừng mắt với Tư Nhâm Dã còn đang nhìn cái vòng.
- Có hay không cô tùy tiện xử trí, chỉ cần có thể lưu toàn thây cho Tư gia là được - Tư Nhâm Dã có chút sợ Võ Sở Vũ sẽ đột nhiên nhảy dựng lên đánh mình.
Tuy rằng người ta lớn bụng nhưng thân võ công kia cũng không chỉ là bày biện.
Huống hồ lời nói này đầy nhượng bộ, vốn là chuyện thật tốt, cũng không thể làm cứng.
- Dã nhân, nếu sinh con trai, có phải cái vòng này liền thuộc về tôi hay không?
- Con trai không phải còn muốn lấy con dâu sao, nếu cô vội thì đem cái vòng cho nó tự quản.
- Cô thế này mà cũng gọi là tặng vòng cho tôi sao?
- Vậy cô ở đây cả đời đi, cô có thể mang cả đời.









.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui