Thiên Hàng Đại Nhâm Vu Tư Nhâm Dã



Tư Nhâm Dã bị bệnh, cũng không biết vì sao, đại khái là ăn lầm đồ không tốt, đau bụng muốn chết.
Đại phu xem cũng chỉ nói đợi nàng đào thải ra uế vật là được, giảng mấy chương hiểu biết nhuận ruột rồi cho thuốc, uống hai ngày cũng không có chuyển biến tốt.

- Đi ra chưa? - Đây đã không biết là lần thứ mấy Võ Sở Vũ hỏi, Tư Nhâm Dã đi ra từ trong nhà xí, vẫn che bụng dưới bên trái, đi tới bên cạnh Võ Sở Vũ, theo thói quen tựa vào người Võ Sở Vũ, lắc đầu, ngay cả nói đều lười.
- Là nàng ăn trộm cái gì? - Dìu Tư Nhâm Dã hướng vào trong nhà, Võ Sở Vũ trong lòng rất gấp gáp, bệnh này tới quá đột ngột, không có điềm báo.
- Ta có thể trộm ăn cái gì chứ? Nhất định là có liên hệ với Võ gia của nàng, bỏ thuốc ta - Bụng rốt cục dừng đau, Tư Nhâm Dã nặng nề thở ra một hơi, tới nói chuyện cũng không dám thẳng thân người chỉ sợ bụng lại đau, cong lưng đi tới, phảng phất như đã qua năm mươi.
- Đại phu nói tất cả là do nàng tràng khí không thông, chính mình ăn loạn làm mò còn nghi ngờ đến ta - Võ Sở Vũ dìu Tư Nhâm Dã ngồi ở mép giường, Tư Nhâm Dã lập tức nằm xuống.
- Các người trên giang hồ nhiều thuốc trăm kỳ ngàn quái, không khéo chờ nàng nhìn ra manh mối gì cũng đã thành quả phụ - Tư Nhâm Dã cẩn thận nằm nghiêng, kéo tay Võ Sở Vũ.
- Không nên nói lung tung.
Nàng biết điều một chút, uống thuốc biết điều một chút, nghỉ ngơi, chẳng bao lâu là ổn - Võ Sở Vũ bị Tư Nhâm Dã nói xong có chút lo lắng chưa vơi, lời nói này càng giống như đang an ủi mình - Nếu không ta hồi kinh hỏi phụ thân một chút có ai khả nghi không?
- Đừng, nàng ở bên cạnh ta ta liền không đau - Tư Nhâm Dã tự nhiên hiểu bản thân có vấn đề về ruột, khí tràng bị ngăn ở nơi đó nhưng cũng không có cách, nói chút muốn để Võ Sở Vũ khỏi khẩn trương, nhưng khiến Võ Sở Vũ rời đi không phải là chủ ý của nàng.
- Nếu không gọi đại phu châm mấy châm đi - Dùng châm cứu đâm vào huyệt vị là có thể ngừng đau phải không?
- Châm kim thì sẽ không đau sao? - Tư Nhâm Dã không hiểu những thứ này, chưa từng nghĩ tới.
- Có thể có thể, nếu thật sự không được thì chịu chút Ma Phí Tán - Một câu nói của Võ Sở Vũ làm thức tỉnh người trong mộng, Tư Nhâm Dã giống như đột nhiên kịp phản ứng.
- Đúng vậy, còn có thứ như Ma Phí Tán, bệnh bụng của ta đây không cần châm cứu vẫn có thể tốt.
Sao nàng không nói sớm.
- Ta cũng vừa mới nhớ tới - Võ Sở Vũ le lưỡi tỏ vẻ vô tội, Tư Nhâm Dã vô lực trừng mắt.
- Có phải nàng thật sự đau lòng ta không vậy?
Võ Sở Vũ liền sai nha đầu đi tìm tới đại phu.

Đây là đại phu xem bệnh cho Tư Nhâm Dã từ nhỏ, không biết châm cứu, cũng trải qua nhắc nhở của Võ Sở Vũ mới nhớ tới, liền bảo cho Võ Sở Vũ biết đại phu châm cứu cao tay chung quanh đây, nha đầu vừa mới đi tìm đại phu thì Tư Nhâm Dã lại đau đến lăn lộn trên giường.
Võ Sở Vũ ở một bên nhìn coi, muốn giúp đỡ nhưng không biết làm sao.
Đôi khi Tư Nhâm Dã quỳ ở trên giường, đầu tựa vào ván giường, hai tay ôm bụng, đợi cảm giác đau đớn hơi trì hoãn còn có thể hếch mông lên, Võ Sở Vũ thấy vậy lại vừa gấp vừa buồn cười.
Đợi bụng Tư Nhâm Dã an tĩnh lại thì nàng đã mồ hôi đổ đầu đầy, Võ Sở Vũ cầm khăn lau giúp mồ hôi, vẫn không quên trêu ghẹo:
- Nàng thật giống đang sinh nở.
- Còn không bằng sinh nở đâu, bụng cũng đã đau hai ngày còn chưa thấy sinh ra cái gì.
Chẳng bao lâu sau đại phu chuyên châm cứu tới, cũng không bắt mạch mà chỉ bảo Tư Nhâm Dã nằm xuống, hỏi chút tình hình, xoa tay bóp nặn nặn liền bắt đầu bày châm.
Đại khái là còn chưa tới lúc bệnh nguy kịch, châm cứu xong bụng Tư Nhâm Dã liền hết đau, cho đến nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc vì đau bụng không chịu được.
Võ Sở Vũ muốn đứng lên đi gọi đại phu thì Tư Nhâm Dã kéo Võ Sở Vũ lại, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Nhà xí."
Lần này bụng Tư Nhâm Dã cuối cùng hết giằng co, lưu loát thông suốt, Tư Nhâm Dã thuận tiện cho rằng bệnh bụng đã rời khỏi mình.
Đợi đến lúc đi ra ôm Võ Sở Vũ, thậm chí có chút cảm giác như sống lại.
Chỉ là đêm nay vẫn không bình yên, đại khái là có thể hiểu thuốc nhuận tràng kia rốt cục có tác dụng, Tư Nhâm Dã vào nhà xí trên dưới năm lần, Tư Nhâm Dã cảm thấy tất tần tật trên người mình đã bị kéo hết ra.
Ngày hôm sau vẫn bị tả, Tư Nhâm Dã thế nhưng rất vui vẻ, đối với nàng mà nói, chỉ cần không đau dạ dày liền tốt, đi tả vốn so sánh với kéo không ra còn tốt hơn.
Đợi khỏi hẳn thì một cả một nhà Tư gia cũng gầy một vòng.
Tư Nhâm Dã và Võ Sở Vũ gầy gò còn có thể hiểu được, còn Tư Lương và Nhâm Hảo Nhi thật sự là bị tôn tử và tôn nữ làm ầm ĩ.
Tư Nhâm Dã ngã bệnh, đương nhiên không quan tâm đến hai đứa bé, Võ Sở Vũ cũng bận rộn chiếu cố Tư Nhâm Dã, hai đứa bé vứt cho Tư Lương và Nhâm Hảo Nhi.
Hai người muốn trông coi bọn trẻ, không thể để chúng đi náo vợ chồng son đang dưỡng bệnh, nhưng hai đứa nhỏ này làm ầm ĩ chính mình, qua mấy ngày, so sánh với Tư Nhâm Dã càng giống như một trận bệnh nặng.
Ngày hôm đó, Tư Nhâm Dã đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, Võ Sở Vũ mang hai đứa bé rón rén đến gần.
Tư Nhâm Dã chưa mở mắt đã cảm giác có một thứ mềm nhũn lành lạnh du tẩu trên mặt mình, mùi mực nồng nặc xông vào mũi.
Tư Nhâm Dã cũng không vội mở mắt ra, đùa trò lừa bịp gì đây?
Đợi hai người bên cạnh rút đi chỉ để lại tiểu quỷ còn đang vô pháp vô thiên thì Tư Nhâm Dã một phát liền ôm lấy nó, túm lấy bút trên tay con bé vẽ trên mặt nó.

Người nhỏ kia đầu tiên là kinh ngạc, đợi lúc bút sắp rơi lên mặt mình thì liên tục giãy dụa không ngừng, vừa vươn người ra sau vừa lớn tiếng gọi:
- Mẹ, mau cứu con! Mẹ!
Võ Sở Vũ mặt tràn đầy nụ cười đứng xem, Tư Tuấn Sinh bò lên giường, bấu vào lưng Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã bị Tư Tuấn Sinh dính phía sau thì ngửa mặt lên.
Tư Mộc Vũ bị một cánh tay Tư Nhâm Dã áp chế hoàn toàn không có năng lực phản kháng, mở to mắt nhìn Tư Nhâm Dã hướng bàn tay ra phía sau cong lên cù Tư Tuấn Sinh.
Tư Tuấn Sinh nhột, một lúc bắn ra rất xa, bị Tư Nhâm Dã kéo lại đặt trên người Tư Mộc Vũ, đồng thời cù cả hai.
Tư Tuấn Sinh vừa tránh tay Tư Nhâm Dã vừa sợ đè lên Tư Mộc Vũ nên không dám giãy lộn xộn, cười đến nước mắt cũng chảy ra, cho đến khi Tư Mộc Vũ bắt đầu cù cậu bé thì rốt cục không nhịn được mà kêu cứu.
Võ Sở Vũ cạnh giường vừa mở rộng tay vừa hô to một tiếng:
- Ta tới đây! - Trực tiếp nhảy lên trên người Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã bị Võ Sở Vũ đè trên giường, hai tay bị ép chặt, hai tên tiểu quỷ vội vàng chui ra từ giữa hai người, bốn cái tay nhỏ bé gãi bên hông Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã bị Võ Sở Vũ áp chế không nhúc nhích được, vừa cười vừa la to, lúc sau cũng gọi mẹ liên tục khiến hai tên tiểu quỷ càng vui vẻ.
Trong phút chốc, hai tên tiểu quỷ đồng thời đánh tới Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ còn chưa ngồi dậy, Tư Nhâm Dã liền tung mình đè Võ Sở Vũ dưới thân, dồn dập hô:
- Mau, mau!
Tiểu Sinh vội vàng gục trên lưng Tư Nhâm Dã, tiểu Vũ cũng bò lên.
Võ Sở Vũ tuy muốn phản lại nhưng sợ tiểu Vũ bị lật ngã xuống đất, chỉ đành nằm bất động:
- Hai con thỏ nhỏ chết tiệt các con, ta đây thiệt tình giúp các con, các con làm thế này gọi là lấy oán báo ân.
- Cái này chúng ta gọi là khổ nhục kế! Không có chút mưu kế, ba thợ giày thối sao có thể áp chế Võ nữ hiệp chứ! - Tư Nhâm Dã một bộ dạng khởi nghĩa thành công, hai đứa nhỏ điều chỉnh thân thủ sắp cù Võ Sở Vũ.
- Các con không sợ đè chết mẫu thân các con là ta sao - Võ Sở Vũ trực tiếp vươn qua Tư Nhâm Dã, dự định xuống tay với hai đứa bé.
- Phụ thân nói, mẹ có thần công hộ thể, không sợ đè - Giọng nói ngọt ngào của Tiểu Vũ truyền đến, đang nằm úp sấp, đang cười toe toét đến vui vẻ, nước miếng cũng chảy xuống.
Tiểu Vũ mím miệng nắm một chút thịt buồn bên hông Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ co rụt lại mãnh liệt, rõ ràng Võ Sở Vũ rất vui vẻ.

Tiểu Sinh thấy muội muội đã động thủ thì cũng không còn nghiêm túc.
Võ Sở Vũ bị ép tới hết sức, lại bị cù đến có chút không nổi, mặt nghẹn đỏ chực ngất đi.
Hai đứa bé thấy mẹ không có động tĩnh thì liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bò xuống, ngay cả giầy cũng không đeo đã định chạy.
Tư Nhâm Dã thấy thì lập tức nóng lòng:
- Quay lại quay lại, mẹ các con giả bộ bất tỉnh đó.
- Chúng con còn không thừa dịp mẹ giả bộ bất tỉnh mà nhanh chóng chạy, cha lại đánh không lại mẹ - Tư Tuấn Sinh vừa nói chuyện vừa đeo xong giầy, ôm Tư Mộc Vũ còn đang mang giày chạy ra ngoài.
Tư Nhâm Dã nhìn đứa bị tiểu Sinh mang ra cửa, nhất thời cảm thấy đại nạn đã tới.
- Sao nàng không chạy? - Võ Sở Vũ dù bận vẫn ung dung nhìn Tư Nhâm Dã nằm úp sấp trên người mình đang quay đầu nhìn cửa.
- Chân đã tê - Tư Nhâm Dã cũng thành thật, nếu không phải tê chân thì đoán chừng nàng còn có thể chạy ra khỏi cửa trước cả tiểu Sinh.
Tư Nhâm Dã hướng về phía Võ Sở Vũ cười lấy lòng, hai tay cũng nâng lên vai.
- Còn khổ nhục kế đâu rồi, ngay cả quân trung thành cũng không có - Võ Sở Vũ nhìn trên mặt Tư Nhâm Dã bị vẽ đầy mực liền muốn cười, nén cười đến mức cực khổ.
Tư Nhâm Dã còn chưa nói gì thì ngoài cửa truyền tới một hồi tiếng la.
- Tam tỷ phu, tam tỷ phu, hôm nay Xuân Di Lâu lại có Xuân Nga biểu diễn - Người tới chính là ngũ thiếu gia của Võ gia, từ sau khi đưa hôn đến Tư gia, mỗi lần hắn đến phía Nam đều sẽ qua nhìn một cái, phần lớn là mang tiểu Sinh và tiểu Vũ đi chơi, rất ít khi cùng Tư Nhâm Dã ra cửa, nhưng bộ dạng rất thân quen này không giống là lần đầu tiên, Võ Sở Vũ không khỏi nhìn Tư Nhâm Dã, cả mắt đều là nghi ngờ.
Tư Nhâm Dã lập tức đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng không dám nhìn Võ Sở Vũ, run rẩy đứng lên:
- Đợi một chút.
Ngũ thiếu gia cũng không gấp đứng chờ ở cửa, chờ Tư Nhâm Dã hết tê chân ra mở cửa, ngũ thiếu gia vừa vào cửa đang muốn nói gì thì nhìn thấy Võ Sở Vũ như cả kinh, lại nhìn thoáng qua Tư Nhâm Dã, tràn đầy áy náy:
- Tam tỷ ở đây sao.
- Sao thế, đệ muốn dẫn tỷ phu của đệ đi làm chuyện gì không thể để người khác biết? - Võ Sở Vũ đã sớm sửa lại y phục, đứng lên đi tới, làm bộ như đã sớm biết được.
Ngũ thiếu gia thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, cũng không thấy Tư Nhâm Dã ở một bên nháy mắt nhướn mày với hắn, thuận miệng nói:
- À, tam tỷ, Xuân Nga là hoa khôi nổi danh Giang Nam, lần trước đã cùng tỷ phu đi nhìn qua, quả thật xinh đẹp, hôm nay tới đây lại nghe nói có biểu diễn, liền muốn kêu tỷ phu đi cùng.
Không có gì là chuyện không thể để người khác biết.
Ngũ thiếu gia mấy ngày trước đúng là đã tới Tư gia kêu Tư Nhâm Dã mang đi chơi buổi tối, Võ Sở Vũ không biết bọn họ là đi thanh lâu chơi.
Võ Sở Vũ Vừa nghe xong hai mắt nhìn chằm chằm Tư Nhâm Dã sắp phun ra lửa.
Ngũ thiếu gia nhìn mới biết mình hại tỷ phu, xem ra tối nay chỉ có thể tự mình đi, vừa tiếc hận thay tam tỷ phu, vừa may mắn vì mình chưa thành thân, không chào hỏi đã chạy ra ngoài.

Tư Nhâm Dã thấy ngũ thiếu gia vừa đi thì vội vàng đi tới bên cạnh Võ Sở Vũ:
- Sở Sở, không phải ta cố ý dấu diếm nàng, ngày đó thư đến chậm, nàng cũng buồn ngủ, hôm sau ta cũng quên chuyện này.
- Xem ra thanh lâu là một nơi tốt để giải sầu.
Tư đại gia, tối nay còn đi không? - Võ Sở Vũ chậm rãi nói, mặt không chút thay đổi khiến Tư Nhâm Dã rất gấp gáp.
- Không đi không đi, nàng không biết không có gì đáng quý.
Là ngũ đệ muốn đi, nhất định muốn nhìn cái gì kia, hắn thật vất vả mới tới một chuyến, làm tỷ phu như ta cũng không thể quá keo kiệt - Vừa nói Tư Nhâm Dã liền đắm chìm trong đau đớn vì bạc, nàng nhắc đến buổi tối kia liền thương tâm, nhiều bạc làm sao, đủ cho tiểu Vũ mua ít nhiều mứt quả, đủ cho Sở Sở mua ít nhiều bột nước Yên Chi.
- Vậy Xuân Nga chính là hoa khôi Giang Nam vì nhiều người mộ danh mà đến, có đẹp hay không? - Nói đến bạc Võ Sở Vũ càng thêm tức giận trong lòng, ngày thường mua cho mình chút Yên Chi liền nhăn nhăn nhó nhó, đi dạo thanh lâu lại hào phóng.
- Ta lại không quen, cũng không chú ý nhìn - Tư Nhâm Dã hiển nhiên còn đang đau lòng bạc của mình, mở miệng nói còn ủy khuất.
- Vậy nàng làm gì? - Võ Sở Vũ trong lòng cả kinh, Tư Nhâm Dã đây sẽ không động thủ sao, nghĩ lại, nàng tiêu nhiều tiền như vậy, đích thị là nghĩ rằng tìm lại gì đó, tìm mấy cô nương dường như rất có thể.
Võ Sở Vũ nhất thời lửa giận liều lĩnh lên, đang muốn mắng chửi người thì Tư Nhâm Dã rất đắc ý tiếp cận tới gần nhỏ giọng nói.
- Ta đã nói với nàng cái kia rồi mà, kêu cô nương thì có thể tùy tiện ăn đâu.
Dù sao ta cũng không thích nhìn cô nương, tiêu tiền liền muốn ăn lại, ngũ đệ nhìn cái gì kia nên cũng không ăn, vậy không phải thua thiệt sao, ta liền ngồi tại chỗ ăn cả đêm, ăn không tiêu, thiếu chút nữa phun ra - Tư Nhâm Dã oán trách một phút mê muội, nhất thời nghĩ thông suốt - A, nhất định là có gì đó không sạch sẽ ở đó, qua ngày ta liền bị bệnh, thanh lâu thật không phải là nơi tốt đẹp gì - Tư Nhâm Dã nghĩ thông suốt liền búng ngón tay, đem oán khí trong mấy ngày đổ lên đầu thanh lâu.
Võ Sở Vũ nghe xong lắc đầu, thật sự bất đắc dĩ, ở đâu thì mò ra tướng công thế này, đi thanh lâu chỉ ăn, cũng vì ăn quá nhiều mà gây họa cho bụng.
Dưới mắt dù muốn an ủi đi dạo thanh lâu, chẳng qua nhìn bộ dáng của nàng, đời này cũng sẽ không đi thanh lâu nữa.
- Sở Sở, lần sau có người gọi ta đi thanh lâu thì nàng làm bộ thực hung dữ như vậy, thế thì bọn họ sẽ không dám gọi ta đi thanh lâu.
Việc tiết kiệm tiền lại gọn gàng, bọn họ cũng không nói ta hẹp hòi.
- Vậy bọn họ sẽ nói nàng sợ vợ.
- Nói vớ vẩn, ai không sợ nàng chứ.
==================Hoàn=================



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận