Thiên Hàng Đại Nhâm Vu Tư Nhâm Dã




Võ Sở Vũ đụng phải một vấn đề nhỏ, đó là thử thế nào Tiểu Sinh cũng không bú sữa mẹ.
Dù Nhâm Hảo Nhi an ủi hồi lâu một bên, nói đây là tình huống bình thường thì Võ Sở Vũ vẫn không an tâm.
Giờ Võ Sở Vũ đang nằm ở trên giường vừa uống xong cháo, Nhâm Hảo Nhi liền bế đứa trẻ lại:
- Thử lại lần nữa, đứa nhỏ thích ứng rất tốt.
Võ Sở Vũ cởi vạt áo nhận lấy đứa trẻ, Tư Nhâm Dã còn đang cười nhìn chằm chằm Tư Tuấn Sinh, lúc Võ Sở Vũ hoàn toàn cởi bỏ áo thì Tư Nhâm Dã bật người quay đầu đi, mắt nhìn chằm chằm trần nhà đảo tới đảo lui.
- Thằng bé lại nhè ra.
Dã nhân, cô có biết vì sao thằng bé không uống không? - Võ Sở Vũ quay đầu hỏi Tư Nhâm Dã.
Lông mi Tư Nhâm Dã dựng lên, mở to hai mắt, hai tay đặt trên quần áo xoa xoa:
- Cô cũng biết tôi và thằng bé không quá quen thuộc.
- Có thể không có sữa, con có thể xoa xoa ra một ít sữa - Nhâm Hảo Nhi suy tư một lát mới trả lời Võ Sở Vũ, Tư Nhâm Dã đứng ở một bên, đầu nâng hơi mệt lại cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm sàn nhà.
- Dã nhi, con cũng đừng có chỉ ngồi không, giúp Sở Sở một chút - Nhâm Hảo Nhi nhìn Tư Nhâm Dã đứng ở một bên liền không nhịn được mở miệng nói.
Tư Nhâm Dã bật người ngẩng đầu cầm bát trên bàn:
- Con cầm chén ra ngoài - Nói xong liền vội vàng đi ra cửa.
Võ Sở Vũ nâng đầu nhìn cửa, như đang suy nghĩ gì, chỉ thấy má lúm trên gương mặt càng lún sâu.
Nhâm Hảo Nhi mới mang đứa trẻ đi xuống thì Võ Hàm Vũ liền tới cửa, nhìn qua lại không thấy ai, dựa vào mép giường ngồi xuống, trên mặt lại mang theo vài phần nghiêm túc:
- Tam tỷ, tỷ còn đi không?
- Tiểu Sinh còn nhỏ, đợi sau một tháng cần phải ngồi được đã - Trên mặt Võ Sở Vũ cũng không còn ý cười, đáp lại, ngẩng đầu miễn cưỡng cười cười.
- Vậy sau một tháng ngồi được thì sao? - Cũng không phải Võ Hàm Vũ bắt buộc Võ Sở Vũ rời đi, nàng chỉ sợ Võ Sở Vũ nhất thời quên mất rời đi.

- Ta cũng không biết.
Tư Nhâm Dã và ta còn như thế, ta không biết một tháng sau chúng ta sẽ không như vậy hay không.
Nhưng ta lại không muốn đi, ta với 'hắn' vẫn đã xảy ra một ít việc đặc biệt, ta cảm thấy có chút không giống với lúc trước, ta không nỡ bỏ rời đi lúc này, ta sợ sẽ bỏ qua - Võ Sở Vũ thật sự có chút không rõ.
- Tam tỷ, chỉ sợ đến lúc đó không phải tỷ muốn chạy hay muốn ở lại, Lâm sư huynh đã nói sẽ đến đón tỷ.
Muội cũng không thể luôn luôn bên tỷ, chờ tỷ ngồi được trong một tháng thì muội thật sự phải đi - Võ Hàm Vũ càng lo lắng hơn là cuộc sống sau này của Võ Sở Vũ, chỉ sợ không hề có tình yêu.
- Ta định chắc sẽ không theo sư huynh trở về, chỉ là sợ huynh ấy làm khó cho Tư gia, xem ra bản thân ta không thể không đi - Lời của Võ Hàm Vũ thật ra đã nhắc tới những điều Võ Sở Vũ nguyên bản đều biết rồi nhưng không muốn hiểu, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
- Tam tỷ, chỗ phụ thân, muội sẽ cố gắng hết sức giúp tỷ.
Buổi nói chuyện với Võ Hàm Vũ khiến bầu không khí trong phòng xuống mức thấp nhất, đợi đến khi Tư Nhâm Dã bưng cháo đến thì hai người đều chưa hề nói tiếp.
- Hàm nhi, đã nhiều ngày vội vàng, ngươi tự mình chiêu đãi đi, bữa tối đã sẵn sàng - Tư Nhâm Dã không quên nhắc nhở Võ Hàm Vũ có thể tới đại đường dùng bữa.
Tư gia vốn không có hạ nhân, Võ Sở Vũ đến đây cũng chỉ thêm mấy nha đầu, hiện giờ lại sinh Tư Tuấn Sinh, không quan tâm Võ Hàm Vũ cũng là bình thường.
- Quả nhiên là làm cha, thật đã học được khách khí với ta.
Lúc trước cũng không thấy ngươi từng chiêu đãi ta - Võ Hàm Vũ cười liền đi ra phía ngoài cửa.
Tư Nhâm Dã đưa cháo cho Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ nhận cháo, thổi thổi:
- Cô được dùng bữa tối chưa?
- Chưa, chờ cô uống xong cháo tôi liền đi.
Vừa rồi ăn vài thứ, vẫn còn no - Tư Nhâm Dã ngồi bên người Võ Sở Vũ, nhìn chằm chằm cô húp cháo.
- Dã nhân, vừa nãy là cô thẹn đỏ mặt sao? - Võ Sở Vũ uống cháo, nghĩ tới chuyện mới xảy ra.
- Hả? - Tư Nhâm Dã nhất thời khó hiểu, nghi hoặc nhìn Võ Sở Vũ, vừa khéo lúc này Nhâm Hảo Nhi lại ôm Tư Tuấn Sinh vào phòng, Tư Nhâm Dã nhất thời đỏ mặt.
- Sở Sở, tiểu Sinh vừa tỉnh ngủ cũng đã đói bụng, con thử lại lần nữa.
Võ Sở Vũ buông cháo, ngựa quen đường cũ liền cởi áo, nhìn thấy Tư Nhâm Dã lại dừng tay, không khỏi cười nói:
- Dã nhân, không sao - Nói xong cũng hơi hơi đỏ mặt, nhưng cũng nói không nên lời.

Tư Nhâm Dã giật giật đầu, vẫn không quay lại.
- A! Thằng bé uống.
Mẹ, Dã nhân xem, thằng bé uống rồi - Võ Sở Vũ có vẻ hưng phấn, Nhâm Hảo Nhi cuối cùng cũng yên lòng, Tư Nhâm Dã xoay đầu lại, nhìn nhìn Tư Tuấn Sinh, cười ngây ngô.
- Cảm giác thế nào? - Nhâm Hảo Nhi đứng ở một bên nhìn, cũng hết sức hài lòng, người có kinh nghiệm nên hỏi một chút người vừa mới làm mẹ.
- Tạm được, chỉ là có chút quái - Võ Sở Vũ mặt vẫn mang theo hồng phấn, ngẩng đầu trả lời Nhâm Hảo Nhi rồi lại lưỡng lự nhìn nhìn Tư Tuấn Sinh, động tác nhu thuận hơi vụng về, Nhâm Hảo Nhi càng nhìn càng vui mừng.
- Lần đầu tiên tự nhiên là quái.
Vẫn là tiểu Sinh biết thương mẹ, lúc trước Dã nhi không hiểu chuyện như vậy, không có răng cũng có thể cắn đau ta - Nhâm Hảo Nhi chỉ nói chuyện xưa giống như nói cho xong, Tư Nhâm Dã ở một bên mặc kệ.
Lúc này đối với nàng mà nói vốn có chút miễn cưỡng, hiện giờ bị nhắc tới thì làm sao còn có mặt mũi tiếp tục ở đây, nhưng vốn không đi được, chỉ có thể oán hận trừng mắt liếc mẹ ruột của mình một cái.
Mặt Võ Sở Vũ cũng hồng phấn không dứt, cả khuôn mặt nóng phừng phừng, thủy chung không dám ngẩng đầu lên trêu ghẹo Tư Nhâm Dã.
Tiểu Sinh này không phải chủ dễ hầu hạ, sinh hạ trắng béo, có thể uống sữa mẹ nhưng uống không quá nhiều, bất kể dỗ thế nào cũng không uống nhiều, cũng không phải đứa tham ăn.
Võ Sở Vũ nhanh chóng có phiền phức mới, đó chính là trướng sữa.
Mấy ngày trước Võ Sở Vũ còn có thể chịu đựng, qua mấy ngày Võ Sở Vũ liền kêu đau, tuy ngượng ngùng nhưng cũng không chịu được nữa nói với Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã làm sao mà biết còn có vấn đề như thế, hốt ha hốt hoảng đi gọi bà đỡ, xuất hiện tật xấu xấu hổ như vậy sao dám kêu đại phu nhìn.
- Trướng sữa cũng là chuyện bình thường, tiểu thiếu gia sức ăn bé, nên sữa không ra được tự nhiên trướng đau.
Điều này cũng không thể chịu đựng, dễ dàng ra bệnh, vẫn nên nghĩ cách cho đi là tốt nhất - Bà đỡ thấy nhiều, việc này thật ra rõ ràng hơn so với đại phu, chỉ là khó có thể khoe khoang, lời nói dĩ nhiên là nhiều lên.
- Đây là tự nhiên, bà đỡ cũng đừng bẻ hướng, nói phương pháp đi.
Sở Sở đau sắp không được - Tư Nhâm Dã thấy trán Võ Sở Vũ đều toát ra mồ hôi lạnh, cảnh tượng sinh nở mấy ngày trước còn rõ mồn một trước mắt, trong lòng thật sự luyến tiếc.
- Phương pháp tự nhiên là có, nhẹ thì dùng nước nóng vừa đủ, chỗ đại phu cũng có thảo dược, kêu nha đầu xoa cũng là một phương pháp tốt, tốt nhất chính là phương pháp mút sẽ ra nhiều sữa.
Bà đỡ lĩnh tiền thưởng liền đi.
Tư Nhâm Dã vội đi hiệu thuốc.

Chờ tới lúc Tư Nhâm Dã nấu xong thuốc bưng vào nhà, Võ Sở Vũ đã đau nói không ra lời.
Tư Nhâm Dã nhanh chóng ôm lấy Võ Sở Vũ, đem từng thìa từng thìa thuốc bón xuống.
Hiệu quả thuốc không nhanh, Võ Sở Vũ vẫn đau như cũ.
- Tại sao không gọi nha đầu xoa xoa? - Tư Nhâm Dã nói xong liền muốn đứng lên đi gọi nha đầu, Võ Sở Vũ cầm lấy vạt áo Tư Nhâm Dã không buông, Tư Nhâm Dã không còn cách nào đành phải ngồi xuống.
- Dù sao cũng ngượng ngùng, không bằng gọi cô hỗ trợ.
Dù sao cô cũng là nữ tử, không có cấm kị lớn giữa nam nữ - Võ Sở Vũ dần dần dịu lại, mặt tái nhợt hơi có điểm huyết sắc trở về.
- Vậy sao được chứ.
Tôi không biết - Tư Nhâm Dã sao chịu đáp ứng, nóng nảy đến ngay cả nói chuyện cũng cắn phải đầu lưỡi.
- Nha đầu cũng không biết, nếu vậy cô cần kêu đại nương hoặc Hàm nhi lại đây, ta đã sắp chết bỏ mình - Tư Nhâm Dã bốc thuốc đắng muốn chết.
Võ Sở Vũ suy nghĩ hồi lâu, kêu Nhâm Hảo Nhi và Võ Hàm Vũ hỗ trợ là quyết định không được, vậy còn làm sao nhìn người khác.
Nha đầu kia cũng không quen, càng nghĩ càng thấy Tư Nhâm Dã thích hợp nhất, nói cô không biết xấu hổ, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
- Vậy tự cô ra tay là được - Tư Nhâm Dã muốn nói cô cũng có tay, không cần người khác phải hỗ trợ.
- Nếu có thể tôi còn gọi cô sao - Võ Sở Vũ đỏ mặt cao giọng, căm giận xoay người sang chỗ khác.
Tư Nhâm Dã nào còn có thể không nghe theo, nghe nói xong liền đi mang tới nước ấm.
Lúc đưa tay đi cởi áo Võ Sở Vũ, tay đều có chút run rẩy, cắn răng cầm quần áo kéo ra, tay còn đang do dự thì Võ Sở Vũ bắt lấy tay Tư Nhâm Dã phóng tới trên ngực mình.
Không trâu bắt chó đi cày, Tư Nhâm Dã chỉ có thể kiên trì bắt đầu xoa.
- Cô ra ngoài đánh nhau? - Hiển nhiên có chút hiệu quả, Võ Sở Vũ còn có tâm tư nói chuyện cùng Tư Nhâm Dã.
- Hả? - Tư Nhâm Dã có chút không kịp phản ứng, ngẩng đầu lên, ánh mắt nguyên bản nhìn chằm chằm vào tay mình nhất thời dại ra vài phần.
Võ Sở Vũ không nói lời nào, chỉ chỉ mũi.
Tư Nhâm Dã nhanh chóng sờ sờ mũi, có cảm giác ẩm ướt, đưa tay nhìn, nguyên lai là chảy máu mũi, cũng vẫn trấn tĩnh:
- Ừ, gặp một ác bá, không nhịn được giáo huấn một chút, bị chút nội thương.
Cô không biết gã, gã sợ là nhiều tháng cũng không xuống giường được - Tư Nhâm Dã vẫn chuyên tâm xoa, cũng không dám nhìn Võ Sở Vũ nữa.
Võ Sở Vũ ôm lấy khóe miệng cười, đột nhiên cảm thấy đây vẫn có thể xem là một phương pháp câu dẫn lang quân thật tốt, nghĩ đến sắc mặt còn thản nhiên không ít.
Dụng tâm xoa nhẹ một lúc, Tư Nhâm Dã cũng thật sự lục căn thanh tịnh, nhất thời cũng không quản làn da kia trắng nõn mềm mịn biết bao nhiêu, có thể cảm giác được nơi đó thật có chút cứng, liền ở chỗ có cứng thoáng dùng sức xoa.

Không lâu sau liền có sữa chảy ra, Võ Sở Vũ làm sao còn có thể hờ hững, mắc cỡ đỏ mặt vội vàng cầm khăn lau lau, khép lại quần áo không cho Tư Nhâm Dã cử động nữa, nếu ngay từ đầu cô biết có kết quả như vậy thì sợ là thế nào cũng sẽ không bảo Tư Nhâm Dã ra tay.
Tư Nhâm Dã nhìn vẻ khó chịu của Võ Sở Vũ, nhịn không được cười lên, bị Võ Sở Vũ trừng vài lần cũng không nhịn được.
- Tôi lục căn thanh tịnh, cô không cần lo này nọ.
Nếu không được thì là vô dụng - Tư Nhâm Dã tốt bụng dỗ dành.
- Cô nói thoải mái ghê, đổi lại là cô thử xem? - Võ Sở Vũ mặt vẫn đỏ như cũ, không hề xấu hổ và giận dữ chết đi, chỉ băn khoăn đến Tư Tuấn Sinh.
- Cô cũng nói chúng ta đều là nữ tử, cũng không biết vừa rồi là ai kêu tôi xoa đâu.
Nữ hiệp hào khí sao đã tiêu tan? - Tư Nhâm Dã nói ra liền lại không nhịn được cười.
- Vậy cô cho tôi xoa lại - Võ Sở Vũ bĩu môi muốn khóc, ai ở trước mặt người trong lòng muốn như vậy, ai không muốn mình đẹp, có thể mình ở trước mặt Tư Nhâm Dã ngay từ đầu đã chưa từng đẹp, lại vừa mang thai vừa sinh con, hiện giờ khen ngược, vừa rồi cũng không biết sao lại mặt dày cầu khẩn, hiện giờ phản tác dụng, cô còn cười sao được.
Võ Sở Vũ nghĩ đi nghĩ lại lại có ý tứ cần rớt lệ, Tư Nhâm Dã thấy thế vội vàng dỗ dành:
- Cô nói giống thế nào liền giống như thế.
Võ Sở Vũ cũng chỉ vừa nói vừa cười mà thôi, Tư Nhâm Dã dỗ cũng không có hiệu quả cao, Tư Nhâm Dã hết cách, qua hồi lâu Võ Sở Vũ mới mở miệng hỏi:
- Có phải tôi rất xấu hay không?
- Không xấu không xấu, cô là nữ tử đẹp nhất tôi từng thấy - Tư Nhâm Dã nói lời này đích thị là nói thật.
- Nhưng tôi vừa mới...
- Cô đây là làm mẹ, làm nữ nhân đã làm mẹ làm sao xấu được? Nếu thật sự cảm thấy cô xấu thì tôi cũng không ở chỗ này - Tư Nhâm Dã thiện ý dỗ dành, Võ Sở Vũ giãy dụa hồi lâu, cuối cùng nhận.
Chỉ là đợi đến lúc vạt áo Võ Sở Vũ rớt ra thì mặt hai người lại hoàn toàn đỏ như cũ.
.




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui