Thiên Hàng Đại Nhâm Vu Tư Nhâm Dã



Lúc bà đỡ vội vội vàng vàng chạy tới, Võ Sở Vũ đang tựa vào đầu giường ăn nho Tư Nhâm Dã đã bóc vỏ, chỗ nào giống bộ dạng cần sinh con.
Bà đỡ đi qua ý bảo Võ Sở Vũ cởi quần, Võ Sở Vũ nâng thắt lưng cởi quần, dùng thảm nhỏ đắp lên.

Bà đỡ để Võ Sở Vũ gấp chân lên ngồi xong mới nhấc thảm nhỏ cùng váy lên, Tư Nhâm Dã đang định đi ra liền bị Võ Sở Vũ kêu lại:
- Cô ở chỗ này cho tôi - Cả khuôn mặt đều hồng thấu, Tư Nhâm Dã biết Võ Sở Vũ thẹn đỏ mặt, nhún nhún vai đứng ở đầu giường.
- Còn chưa đâu, còn phải chờ một lát.
Mới mở miệng tử cung - Bà đỡ vừa dứt lời Võ Sở Vũ liền nắm chặt thảm, cau chặt mày, hít khí mạnh, Tư Nhâm Dã luống cuống:
- Sao vậy?
- Đây là đau bụng sinh, sinh lúc quá trẻ thường xuyên có, thở sâu là được - Không đợi Võ Sở Vũ mở miệng bà đỡ đã trả lời.
Nhâm Hảo Nhi thấy Võ Sở Vũ còn phải đợi trong chốc lát liền mời bà đỡ đến đại đường chiêu đãi.
- Dã nhân, sinh con có phải rất đau hay không? - Võ Sở Vũ vừa rồi đau bụng sinh nên có chút sợ hãi, rất bất lực nhìn Tư Nhâm Dã ở một bên đang bóc nho.
- Tôi chưa sinh qua làm sao biết - Tư Nhâm Dã vừa bóc xong một viên nho, đưa tới trước mặt Võ Sở Vũ.
Võ Sở Vũ liền ăn ở tay Tư Nhâm Dã, đầu lưỡi còn khẽ khàng liếm liếm ngón tay Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã có chút quẫn bách thu tay về:
- Cô ăn ngon cũng đừng liếm tay tôi chứ.
- Vì sao? - Võ Sở Vũ cảm thấy thực nghi hoặc, chẳng qua cô muốn liếm nước nho trên ngón tay mà thôi, trải qua lời Tư Nhâm Dã vừa nói lại nghĩ đến tình cảnh kia, mặt cũng hồng vài phần.
- Rất kỳ quái - Tư Nhâm Dã liếm liếm ngón tay của mình rồi lại bắt đầu bóc, nguyên bản hành động tự nhiên hiện giờ lại khiến hai người đều xấu hổ đỏ mặt.
- Dã nhân, cô có yêu thích tôi không? - Võ Sở Vũ nhìn nhìn Tư Nhâm Dã, cũng chẳng biết tại sao mình lại hỏi ra miệng.

- Thích, không thích tôi ở chỗ này bóc nho cho cô làm gì, tự tôi không ăn sao? Nho này thực đắt tiền xa hoa - Tư Nhâm Dã vẻ mặt kỳ quái nhìn Võ Sở Vũ, hiển nhiên là cảm thấy vấn đề của Võ Sở Vũ rất nhàm chán.
- Tôi nói là yêu thích nam nữ - Nếu như đã mở miệng thì Võ Sở Vũ liền bất chấp, hiện giờ thật không biết chuyện này có bao nhiêu khó khăn.
- Ai yêu thích cô chứ, chúng ta đều là nữ - Tư Nhâm Dã rất kích động đứng dậy, vội vàng đem nho nhét vào miệng mình.
Võ Sở Vũ còn chưa mở miệng liền dừng lại, để tay lên bụng kêu đau.
- Thở sâu - Tư Nhâm Dã nhanh chóng đi lên giúp đỡ Võ Sở Vũ, cùng nhau thở sâu.
Lúc đau bụng sinh kết thúc, trên trán Võ Sở Vũ đã toát ra mồ hôi, Tư Nhâm Dã đẩy tóc dính trên trán Võ Sở Vũ qua một bên:
- Không phải sợ, không sao cả - Nói xong hôn một cái trên trán Võ Sở Vũ.
Võ Sở Vũ sợ dọa Tư Nhâm Dã chạy mất nên không hề ngẩng đầu, chỉ im lặng tựa vào lòng Tư Nhâm Dã.
Trong phòng còn chưa an tĩnh lại thì Võ Hàm Vũ liền vào.
- Đại nương nói tam tỷ còn phải chờ một lát, để ta tiến vào đến giúp.
Võ Hàm Vũ vào cửa liền thấy Võ Sở Vũ tựa vào lòng Tư Nhâm Dã, đột nhiên cảm thấy hai người cũng khá xứng.
Tam tỷ đã bao giờ đối đãi với Lâm sư huynh như thế, nhiều nhất là khi còn trẻ làm nũng lôi kéo tay Lâm sư huynh không buông.
- Tam tỷ, đích thị là cục cưng ở trong bụng tỷ rất thoải mái nên không chịu ra rồi.
Võ Sở Vũ còn chưa nói liền lại đau bụng sinh, đau bụng sinh này một lần lại lợi hại hơn lần trước, tay Tư Nhâm Dã đã bị Võ Sở Vũ nắm đỏ.
- Hàm nhi, lần tới tam tỷ ngươi đau bụng sinh thì ngươi tới cho cô ấy nắm đi, ngươi nội lực thâm hậu - Tư Nhâm Dã lắc lắc tay trượt xuống thảm rồi lại kéo lên.
- Đó là con của ngươi, cũng nên là ngươi hầu hạ mới đúng.
Võ Hàm Vũ còn chưa nói mấy câu bà đỡ liền tới, ai ngờ nhìn một lát lại đi ra ngoài.
- Tam tỷ, nhìn tỷ như thế sau này muội nào còn dám sinh con - Võ Hàm Vũ cảm thán Võ Sở Vũ sinh không dễ dàng, đã qua ba canh giờ, thật sự không tiến triển nhiều.
- Không giống nhau, ta mang thai Na Tra, không giống muội, đứa bé kia tự hiểu mà đi ra - Võ Sở Vũ nói xong không giống với lời trong lòng, đứa trẻ còn chưa ra đời thì trong lòng cô đã sinh tâm tư cần giáo huấn kĩ càng một trận.
Lại qua hai canh giờ, bà đỡ vào tiếp.

Tư Nhâm Dã và Võ Hàm Vũ an phận đứng ở đầu giường, không có chút tâm tư muốn tiến lên tìm tòi đến tột cùng.
- Dã nhân, tôi chịu không nổi nữa, cô lấy nắm lửa xông hắn xuất hiện đi - Võ Sở Vũ biệt khuất lên cũng sắp rớt lệ, tâm tư khóc không ra nước mắt thật sự khó hiểu, dù võ nghệ cao cường thì thế nào, đứa nhỏ ở trong bụng làm ầm ĩ lên không chịu đi ra thật đúng là không có cách.
- Phu nhân, người có thể sinh - Bà đỡ nói một câu, Nhâm Hảo Nhi liền hiểu đi ra ngoài.
Võ Hàm Vũ tự nhiên đi ra ngoài đun nước.
Võ Sở Vũ tâm trạng thống khoái như vừa mới tập được một môn võ nghệ.
Tư Nhâm Dã cũng chuyên tâm chuẩn bị chiến tranh, ngồi xổm trước giường, nắm tay Võ Sở Vũ.
- Phu nhân, dùng sức - Bà đỡ chỉ huy Võ Sở Vũ đầu đầy mồ hôi.
Võ Sở Vũ cắn răng dùng sức, lúc đau bụng sinh đến, tiếng gào cũng chưa tê tâm liệt phế đến vậy, Tư Nhâm Dã thấy mà đau lòng, ở một bên khuyến khích cổ vũ.
Lại sau một lần dùng sức, Võ Sở Vũ ngã xuống giường thở phì phò, tiếng nói đều mang theo tiếng khóc nức nở:
- Dã nhân, cô giúp tôi đi.
Tư Nhâm Dã đỡ Võ Sở Vũ, lau lau cái trán đầy mồ hôi, trán nàng cũng chảy mồ hôi, không khí trong phòng quá khẩn trương:
- Cô phải chịu đựng, tôi đếm một hai ba, cô hãy dùng sức - Tư Nhâm Dã cầm tay Võ Sở Vũ.
Vừa mới xổ tiếng thứ ba, Võ Sở Vũ dùng sức một phát thẳng người dậy, đầu đụng vào đầu Tư Nhâm Dã khiến Tư Nhâm Dã ngã xuống đất, té trên mặt đất cũng không quên khuyến khích:
- Tiếp tục dùng sức!
Võ Sở Vũ dùng sức rất nhiều vẫn không quên quan tâm Tư Nhâm Dã:
- Không sao chứ?
Tư Nhâm Dã ngồi về vị trí cũ, lại đỡ lấy thân người Võ Sở Vũ:
- Cô không biết giờ này có bao nhiêu đau.
Lời còn chưa dứt bà đỡ đã ngẩng đầu mang theo khinh bỉ nhìn chằm chằm Tư Nhâm Dã.

Tư Nhâm Dã chỉ có thể nhìn chằm chằm Võ Sở Vũ:
- Tiếp tục dùng sức!
Võ Sở Vũ thở sâu một cái, tiến vào một vòng dùng sức tiếp theo.
- Dùng sức, đứa trẻ đã sắp ra rồi! - Tiếng kích động của bà đỡ truyền đến khiến Võ Sở Vũ như nghe thấy tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lại làm một cái thở sâu.
- Ra rồi ra rồi, phu nhân, là một thiếu gia - Bà đỡ ôm đứa trẻ trên người còn dính máu đến trước mặt Võ Sở Vũ.
- Thật khá - Tư Nhâm Dã còn nắm tay Võ Sở Vũ, nhìn thấy đứa trẻ chỉ có thể nói ra một câu này.
Võ Sở Vũ cả người vô lực, nhìn thấy đứa bé thì rất vui vẻ, nước mắt liền rơi xuống:
- Thằng bé thật nhỏ.
Bà đỡ ôm đứa trẻ đi đến một bên, Võ Sở Vũ ngẩng đầu nắm chặt cánh tay Tư Nhâm Dã:
- Họ muốn dẫn đứa bé đi đâu?
- Họ phải giúp đứa bé tắm rửa sạch sẽ rồi bọc lại - Tư Nhâm Dã chỉ nhìn nhìn Võ Sở Vũ, nhẹ nhàng lau đi lệ ở khóe mắt Võ Sở Vũ.
- Các ngươi cẩn thận một chút, thằng bé thật sự rất nhỏ - Võ Sở Vũ nói xong lại muốn nâng người dậy.
Tư Nhâm Dã giúp Võ Sở Vũ đệm gối, Võ Sở Vũ tựa vào gối, ánh mắt luôn luôn đi theo đứa trẻ, một lát sau Nhâm Hảo Nhi liền ôm đứa trẻ đã sửa sang tốt đi đến trước mặt Võ Sở Vũ, đưa đứa trẻ cho Võ Sở Vũ.
Võ Sở Vũ nhận lấy đứa bé còn đang khóc, nhẹ nhàng vỗ về, cố gắng dỗ dành, Tư Nhâm Dã đụng lên trước, hôn một cái ở trán đứa trẻ rồi duỗi tay chỉnh lại quần áo đứa nhỏ.
Võ Sở Vũ nhìn nhìn đứa nhỏ, nói không ngớt đều phát ra ôn nhu:
- Cám ơn con rốt cục đã đi ra.
Có lẽ biết được mình đang ở trong lòng mẫu thân, đứa trẻ đã ngừng khóc, chỉ thỉnh thoảng còn kêu ra tiếng, qua một lát liền mở mắt, nhìn chằm chằm Võ Sở Vũ.
- Cô xem, thằng bé đang nhìn tôi - Võ Sở Vũ có chút kích động, ngẩng đầu lên nhìn Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã nhìn nhìn Võ Sở Vũ cười cười, động lên hôn một cái ở trán Võ Sở Vũ.
- Phu nhân, tiểu thiếu gia này cũng không nhỏ, trắng béo mập mạp, diện mạo thật sự tuấn tú vô cùng, nhìn ánh mắt rất giống phu nhân ngài - Bà đỡ rất vừa lòng với đứa nhỏ này, ở địa phương nhỏ này có thể nhìn thấy người giống chạm ngọc như thế ở đâu, bất tri bất giác liền nói nhiều hơn rất nhiều, cũng không tính là phách tu lựu mã (thành ngữ chỉ sự nịnh bợ).
- Bà đỡ, chúng ta đi ra ngoài đi, hôm nay thật đã làm phiền bà - Nhiều người ồn ào, Võ Sở Vũ và đứa trẻ đều cần nghỉ ngơi điều dưỡng, bọn họ đi ra ngoài cũng tiện thể kêu bọn Võ Hàm Vũ tiến vào nhìn một cái.
Nhâm Hảo Nhi mang theo bà đỡ và nha đầu ra cửa, Tư Nhâm Dã nhận lấy đứa nhỏ từ trong lòng Võ Sở Vũ, rất hưng phấn:
- Tiểu Tuấn Sinh của ta, bộ dạng thật đẹp mắt - Tư Nhâm Dã nhịn không được vươn tay ra sờ sờ mặt đứa trẻ, mặt đứa nhỏ vừa động liền hiện ra má lúm đồng tiền nhỏ.

Tư Nhâm Dã càng hưng phấn thêm:
- Sở Sở cô xem, thằng bé có má lúm này.
Võ Sở Vũ cũng bị hưng phấn theo, đưa tay ra sờ sờ.
Võ Hàm Vũ nín đã lâu, cuối cùng cũng có thể vào, cũng biết Võ Sở Vũ vừa nãy thật sự mệt mỏi, không nên quấy rầy, động tác đều mềm nhẹ đi nhiều.
Lúc Võ Hàm Vũ ôm qua Tư Tuấn Sinh, nhất thời có cảm giác mình đã là trưởng bối.
- Tam tỷ, tên thế nhưng chỉ có thể định là Tuấn Sinh sao?
- Đương nhiên, trước đây đã nói xong xuôi rồi - Không đợi Võ Sở Vũ mở miệng, Tư Nhâm Dã lập tức tiếp lời, sợ Võ Sở Vũ lật lọng, còn âm thầm tự nhủ tên mình đặt thật tốt, bằng không sao có thể tuấn tú như thế.
- Thật đáng tiếc - Võ Hàm Vũ ôm đứa trẻ lắc đầu.
Tư Nhâm Dã nghe xong bật người ôm lại đứa trẻ, hết sức bất mãn.
- Tư Tuấn Sinh rất dễ nghe, phải không tiểu Sinh? - Có lẽ động tĩnh vừa nãy khiến Tư Tuấn Sinh tỉnh lại, nghe được những lời này của Tư Nhâm Dã thì thật sự kêu một tiếng, nghe ra cực kỳ giống ừ.
Điều này khiến Tư Nhâm Dã không nhịn cười được, cười toe toét, miễn bàn vui vẻ bao nhiêu.
Võ Sở Vũ cũng không nói gì, chỉ nhìn nhìn hai người Tư Nhâm Dã.
Võ Hàm Vũ đâu còn có câu nào oán hận, trong lòng nhắc vài câu Tiểu Sinh, chỉ có thể coi như đã tiếp nhận rồi.
Võ Hàm Vũ và Tư Nhâm Dã tranh nhau ôm đứa trẻ, còn Võ Sở Vũ thế nhưng lại không ôm, Võ Sở Vũ tựa vào đầu giường như đang ngủ.
Vẫn là Tư Nhâm Dã phát giác ra trước, hư một tiếng liền đưa đứa nhỏ cho Võ Hàm Vũ, tiến đến ôm lấy Võ Sở Vũ, rút sạch gối đệm để cho Võ Sở Vũ nằm xuống dưới vài phần, đắp chăn cẩn thận.
Võ Sở Vũ liền tỉnh lại, chỉ là lười mở mắt ra, chờ Tư Nhâm Dã dọn dẹp xong thì xoay người an ổn ngủ.
Võ Hàm Vũ nhìn vào trong mắt liền xuất hiện lòng hâm mộ, nếu có thể tìm người săn sóc như thế, sinh đứa bé cho hắn cũng đáng.
Nghĩ lại thì Tư Nhâm Dã này với tam tỷ nhà mình cũng rất xứng.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui