Hải đường thành thành thật thật ngồi ở ghế chủ tọa đối diện cửa chính,Mặc Phong và Mặc Vân ngồi ở phía dưới đối diện với Tử Kỳ ngồi bên kia. Nàng tháo khăn che mặt ra,dù sao đã vào phòng rồi,ở đây mọi người đều quen nhau cả,cởi ra thôi.
-Tử Kỳ,chủ nhân vẫn khỏe chứ?
Vẫn là Mặc Vân chủ động trước, Tử Kỳ nhíu mày buồn bực,nàng ta tốt nhất nên dẹp ngay nụ cười hồ ly kia đi.
-chủ nhân trường mệnh bách tuế,gặp dữ hóa lành,gặp hiểm cảnh có quý nhân phù trợ…
-phải phải,đại nạn đều vượt qua,chính sự đều được thông thuận,Tử Kỳ đại nhân hao tổn tâm cơ vất vả phò tá ...à, không biết Huyết Hoa trưởng lão tới Tây Hoàng thế nào rồi?
Mặc vân như trêu tức Tử Kỳ,cắt đứt câu hắn ta đang nói,lại hỏi một vấn đề khác.Tử Kỳ cũng chỉ đành uất nghẹn ,ngậm bồ hòn làm ngọt.
-sau đêm đón lễ trừ tịch với chủ nhân,sáng mồng một đã lên đường,bất quá có một vị phương xa đã dùng dằng ở lại tới tận bây giờ…
Mặc vân thu lại bớt khí độ thong thả, tỏ ra hứng thú,chớp đôi mắt đẹp nghe hắn bổ sung tiếp.
-cục diện trước mắt …Nam Hoa có Huyết Vũ minh chủ tọa trấn,chủ nhân vẫn điều thêm Xích Kỳ và Hoàng Kỳ tới trợ giúp…Bắc quốc vốn do Mặc Vân trưởng lão tiếp quản,lại trái ý chạy tới Đông kinh ,chủ nhân đành phái Bạch Kỳ và Ám kỳ tới thay thế…tình hình của Huyết Vân trưởng lão chắc hai vị cũng biết?
Mặc vân cười cười cầu hòa,biến cố của một người trong nhóm,những người còn lại đều rõ thông tin về nhau để còn kịp thời phối hợp .Sau trận chiến tại thành Tần Hoài,Huyết Vân cùng Tư Không Tuyết sơn lưu lại bản giáo Bạch liên sơn dưỡng thương cũng như tạm trú,có thêm Mặc Liên bên cạnh chiếu cố chạy ra chạy vào xem xét quán xuyến tình trạng coi như an lòng.
Trước sau khuôn mặt tuyệt sắc Mặc Phong không có biểu tình biến hóa nhiều,bên trong hắn đang có chút nóng gan nóng ruột ,mắt thoảng nhìn ra khoảng sân nhỏ rắc những sợi nắng chớm xuân hiếm hoi,không biết là ngóng trông đợi chờ cái gì ,biểu tình hơi khẩn trương.Mắt tinh ranh Tử Kỹ khẽ lướt tới bắt được tia đứng ngồi không yên của Mặc Phong ,trong lòng cũng thấy hả hê.
-…Tây Hoàng từ giờ có Mặc Hoa và Huyết Hoa cai quản …bất quá cái người chủ lực,hiện giờ đang ở đây bồi cờ với Cảnh Đế…nhị vị có cao kiến gì?
Hải đường một tay chống cằm, nhàn nhã nhìn 3 người bàn chính sự,để một kẻ ngoại tộc như nàng dự thính,chắc cũng chỉ là chuyện vụn vặt bên lề.
Mặc vân phản ứng trước,nàng đưa ngón trỏ đặt lên khóe môi hồng ,mắt đẹp khe khẽ chuyển,đầu cũng loạn được một vòng. Theo bản tính tùy hứng lại cố chấp của Dạ vũ,đi xa 5 năm chưa từng về một lần,nếu đã không trở về thì thôi,chứ trở về rồi,e rằng trừ phi chính miệng chủ nhân đuổi đi,bằng không phải đợi hắn tự nguyện, mà khi nào hắn mới nguyện ý lại trừ phi Mặc Hoa ở Tây hoàng gọi hồn hắn trở về cứu nguy.
Mà Mặc Hoa kia,bản lĩnh nằm vùng ở Nam quốc bao lâu vẫn không chút bại lộ ,thì quản cái Tây Hoàng một thời gian ngắn có nghĩa lý gì,cục diện trước đó đã được Dạ vũ sắp đặt ổn thỏa rồi,còn thêm Tiểu Hoa trợ thủ như hổ mọc cánh…thật thà mà nói,tên Dạ Vũ đó có thể đợi tới lúc thời cơ chín mùi rồi ra mặt đánh cú sau trót dứt điểm Tây Hoàng cũng được…
-chủ nhân gọi về sao?
Tử kỳ rầu rĩ trong lòng,như được hỏi đúng chỗ ngứa,ủy khuất bộc bạch.
- …cuối năm đều gọi về một lần,nhưng lần nào Dạ trưởng lão cũng bỏ qua,đột nhiên năm nay lại nổi hứng đùng đùng chạy tới còn không báo trước,làm ta nhìn thấy mà sửng sốt muộn phiền mãi…
Mặc Vân ý vị thâm trầm nhìn Tử Kỳ một lúc lâu mới nhàn nhạt đưa ra kết luận.
-…có thể thấy dạo gần đây ngươi sống cũng không dễ dàng a…dung nhan tiều tụy như thái giám bị thất sủng …
Nàng ta thật ra là muốn nói “tiểu tức phụ bị tương công bỏ bê…”
Hải đường tròn mắt nhìn Mặc vân giả bộ gật gù đồng tình,lại thấy Tử Kỳ kia nhăn nhó như nuốt phải ruồi, mặt vốn đã đen nay còn tăng thêm một tầng nhưng cũng chỉ tới mức hung hăng trừng mắt ,hình như chẳng phải lần đầu bị so sánh như thế.Hải đường lại chuyển ánh nhìn thấy Mặc Vân hơi liếc Mặc Phong, khóe môi khẽ cong một cách kín đáo rồi nàng ta lại quay trở về hỏi Tử Kỳ.
-làm sao mà Dạ trưởng lão lại được bồi cờ Cảnh đế?
Tử kỳ cũng chẳng thể hờn dỗi lâu,buồn bã kể lể với Mặc Vân.
-hai người cũng biết chủ nhân đánh cờ tệ như uống rượu …Cảnh đế ép chủ nhân bồi cờ, cũng chỉ là muốn giam lỏng chủ nhân thôi.Ban đầu là nghĩ chủ nhân hẳn sẽ đánh được ngang cơ đi,chẳng ngờ lại tệ như người mới học …Chủ nhân cũng cảm thấy chán nản vạn phần đúng lúc đó cái mặt mốc của Dạ trưởng lão lại lọt vào bộ nhớ chủ nhân…mà hắn từ lúc tới hôm nào cũng tự ý chạy theo vào cung,chạy ngang chạy dọc như chỗ không người .Chủ nhân liền tiến cứ hắn, tìm công việc cho hắn bớt hiếu động…
Hải đường nghe mà sửng sốt vạn phần,tên Hồng Y đó rốt cuộc làm cái chức vụ gì?lại có thể ngày ngày thân cận hoàng đế?
Mặc vân ngẫm nghĩ một chút rồi nhàn nhã hỏi.
-còn chủ nhân làm gì giết thời gian….?
-lúc 2 người đó đánh cờ,chủ nhân trực tiếp tới khu điện thờ…đương nhiên được bọn ám vệ của Cảnh đế bám theo giám sát…
-tới khu vực thờ cúng đó làm gì?
Tử kỳ lắc đầu nói tiếp.
-còn tới thật thường xuyên,hầu như là từ lúc có Dạ trưởng lão làm vật thay thế,chủ nhân liền một mực tới đó ...ngủ đến khi có người tới đánh thức…
Mặc vân đưa mắt nhìn Mặc Phong đúng lúc hắn ta cũng liếc tới,song phương dừng lại giây lát rồi dời đi.Nơi đó chắc chắn có vấn đề mới khiến chủ nhân quan tâm…
Mặc Vân trầm ngâm một chút rồi chuyển đề tài, thăm dò nói với Tử kỳ.
-giờ trước mắt,vấn đề nguy cấp nhất có lẽ là hôn sự của chủ nhân…
Vừa nghe tới đó Hải đường cảm thấy như bị sét đánh,không tự chủ được đứng phắt dậy,buộc miệng cao giọng vấn.
-cái gì?hôn sự của Vô Danh?
Dường như bấy giờ cái đám này mới để ý tới sự có mặt của nàng.Ánh mắt của Mặc Phong và Tử Kỳ nhìn nàng thập phần phức tạp trong đó ẩn chứ rất nhiều ý tứ có rõ ràng có mờ ám, hiện giờ Hải đường không có tâm tư phân tích,liền trực tiếp ném ánh nhìn nghi hoặc về phía Mặc Vân.
Mặc vân ho nhẹ một chút,cười cười rồi gật với nàng ý bảo đúng rồi, lại quay đi nói chuyện với Tử Kỳ.
-Tử Kỳ đại nhân,ngươi xem chủ nhân thích dạng cô nương thế nào?
Tử kỳ nhìn Hải đường mờ mịt nửa ngày rồi híp mắt nhìn biểu tình thâm trường của người hỏi.
-chủ nhân thích nữ nhi thế nào?
Hải đường dựng lỗ tai lên hóng, như ngồi trên đống lửa ,vẫn chưa ngồi lại ghế,có xúc động túm lấy cổ áo Mặc vân ép nàng ta một lúc phải nói cho xong đầu đuôi câu chuyện,đừng có nhỏ giọt từng tí một như trêu trọc người khác.
-…là…giống…
Tử kỳ nhìn Hải đường,nửa ngày cái lưỡi vẫn không uốn xong câu trọn vẹn.Hải đường thầm mắng, chết tiệt, ngươi theo đuôi tên đó cả ngày,sao lại ấp úng mãi không không biết sở thích của chủ tử nhà mình.
Mặc Vân thấy thế lại như tùy ý hỏi tiếp.
-thế này…trong đám nữ nhân như hoa như ngọc tới đây tuyển phi…ai thích hợp ngồi ghế chủ mẫu?
Mặc phong nhíu cặp lông mày nhìn đăm đăm Mặc Vân,đầu óc dường như hiểu ra ý định của nàng ta, lông mày lại nhíu càng chặt hơn,hắn nhìn biểu tình như kiến bò trên chảo lửa của Hải đường, đôi mắt thường ngày trong trẻo mà lạnh nhạt giờ lại tràn ngập đau thương cùng mất mát. Hắn biết rõ nàng chẳng phải thánh nữ,biết rõ thánh nữ đã đi thật xa, vĩnh viễn không còn cơ hội chuộc lại lỗi lầm năm xưa nhưng mỗi khi nhìn vào Hải Đường, thật sự rất khó ghìm được lòng tương tư.
Hơn nữa ý tứ sâu kín của Mặc Vân thế nào,từ lâu hắn đã rõ,cũng như nàng ta hiểu rõ ý tứ của hắn vậy.Tâm của hắn lúc trước sâu nặng thế nào,tâm của hắn bây giờ khó buông xuống thế nào,thì Mặc Vân kia cũng thế.Nàng ta một lòng một dạ vì chủ tử,trong tim can luôn cảm thấy dằn vặt khổ sở,thấy mình vô dụng bất lực thế nào trước sự ra đi của thánh nữ, cũng như trước sự suy sụp của chủ tử.
Hắn muốn chuộc lại lỗi lầm, Mặc vân kia cũng vậy,có điều cách thức cả hai vẫn ngang bướng cố chấp như thế.Mặc Phong nhìn Mặc vân,nụ cười nhẹ như gió thoảng lại nặng tựa cự thạch, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên,lúc đó hắn làm tổn thương hai người,bây giờ sẽ không để hai người đó chịu bất cứ đả kích nào.
Mà Mặc Vân kia đáp lại nụ cười bi thương đó bằng ánh mắt kiên định, bàn tay vô thức siết chặt, có thể thay đổi được tới mức nào nàng quyết không từ bỏ, tuyệt không muốn chuyện lúc trước lặp lại…về phần chủ nhân…tâm tư của người này sâu xa khó dò như biển cũng đơn thuần khó nắm bắt như nước…chỉ là chủ nhân cứ như vậy mãi,thì nàng dù có chết cũng không yên lòng nhắm mắt càng không có mặt mũi đi gặp thánh nữ.Dù cho có thống nhất tứ quốc chủ công cũng chỉ là cường nhân đứng trên đỉnh núi tuyết,vĩnh viễn khiến người khác nhìn mà thương tâm đau lòng dùm.
Tử kỳ lắc đầu, dù có mỹ nhân kinh tài tuyệt diễm sớm tối bên cạnh,e rằng cái nam nhân gương mặt như băng đúc còn đầu óc thì lười biếng trống rỗng kia cũng chẳng động tâm,hơn nữa căn bản chủ nhân còn chưa có liếc qua, mà cũng chẳng có hứng thú nhìn. Chủ nhân mỗi ngày ngắm Hắc Long nha còn nhiều hơn nhìn nữ nhân.
Hải đường nhìn biểu tình của Tử Kỳ, không hiểu, vậy là sao? Một rừng hoa cũng không chấm được bông nào? Biết hắn tâm cao khí ngạo rồi nhưng cũng không cần quá khắt khe vậy chứ? Đột nhiên Hải đường giật mình thất kinh,lắp bắp vấn.
-này…tuyển phi…vẫn là đang nói tới hôn lễ của Vô Danh?
Ba người không tiếng động ngầm đưa mắt nhìn nhau một lượt,cuối cùng Mặc Vân chớp mắt một cái, thong thả đánh tiếng trước.
-Hải đường cô nương,nàng trước cứ ngồi xuống,yên tâm,mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa,từ từ ta sẽ giải thích sau.
Hải đường hít sâu một hơi dài,cố nén tâm tình nhộn nhạo như núi lửa trực chờ bùng nổ. Sao đầu óc nàng lại không linh hoạt từ 1 suy ra 10 được nhỉ? Hỏi thêm một câu rồi mới ngồi xuống.
-hắn ta…chính là Minh Đạo Vương?
Mặc vân đưa mắt hội ý với hai tên kia ,cũng không phải là chờ bọn họ đồng ý,mà ý là ta xác nhận đây,trong khi hai tên còn đang ngần ngừ lưỡng lự thì nàng ta đã quay đi gật nhẹ xác nhận.
Hải đường cười khổ, nhìn hai tên nam nhân miệng như ngậm tăm kia rồi nhìn Mặc Vân,lại từ gương mặt nhu hòa của nàng ta nhìn trở lại đám nam nhân tâm tư rối rắm. Cái bọn này, không bao giờ nói rõ ràng một lần,toàn chơi trò vòng vo tam quốc, ý tứ lại còn ẩn chứa tầng tầng lớp nghĩa,nói một đằng có khi lại khiến nàng suy ra một nẻo. Dường như còn dấu giếm che đậy rất nhiều bí mật,đã thế chẳng thèm dò hỏi bọn họ nữa.
Có lẽ có những chuyện thân là thuộc hạ không thể nói ra,nếu đã vậy chi bằng cứ trực tiếp ép cung tênđầu sỏ. Mà nhắc đến tên Hồng y,miệng đối phương không khác vỏ trai vỏ sò,nàng có bản lĩnh thì cứ cạy.Nghĩ thế nàng đành từ bỏ ý định bốc đồng đó. Thôi vậy,dù sao bản thân cũng chẳng phải dạng ưa tọc mạch khoái đời tư người khác.
Mặc vân thấy Hải đường ngồi lại an ổn, liền mở miệng nói tiếp.
-chúng ta phận là thần tử, nhất định phải san sẻ ải mỹ nhân quan này
-san sẻ?Đối với chủ nhân mà nói,lấy hay không lấy cũng như nhau mà thôi,vị chủ mẫu đó dù cho thân phận công chúa tôn quý, tài sắc lại như thiên tiên cũng chỉ là hữu danh vô thực…cả đời cũng đừng mong lại gần phạm vi 1 trượng.
Hải đường nhíu mày,Tử Kỳ nói vậy là ý gì? Ví dụ một nam nhân thể chất bình thường, lấy cô vợ không những dung mạo như minh tinh điện ảnh còn là tổng giám đốc công ty danh tiếng, đối với chồng hết mực sủng ái nhưng anh ta trước sau vẫn thờ ơ lạnh nhạt, còn không cho phép tiến gần 1 trượng, thế thì cả đời cũng đừng mau có con nối dõi. Quan trọng là,mồi ngon rượu thơm dâng tận miệng lại còn chê bai thì chỉ xảy ra hai trường hợp, một là chồng bạn “cái đó”không thể cương, hai là, anh ta không thích nữ sắc.
Đối với đa số nam nhân ,khi nhìn thấy mỹ nữ chủ động có những cử chỉ mời gọi việc suy nghĩ bằng nửa thân dưới là phản ứng bình thường. Đàn ông ấy mà,một khí thú tính nổi nên rất khó dập tắt lửa,đối với họ quan hệ tình dục với gái đẹp chỉ đơn thuần là đi giải quyết vấn đề sinh lý, không nhất thiết cần phải có tình cảm ,chỉ cần làm hắn nổi nên cảm hứng. Cho nên ở thời cổ đại nam nhân buông thả sắc dục,không biết tiết chế mới lấy tam thê tứ thiếp,còn thời hiện đại chính là quan hệ sống thử thoải mái trước hôn nhân. Có một sự thật chung là, đa phần các đấng mày râu càng quyền cao chức trọng ,tiền bạc phủ phê quan hệ ngoài luồng càng mạnh.
Thế,tên Hồng Y đó cũng xem như lão đại của một tổ chức,việc nhìn thấy gái đẹp lại nhăn mặt nhíu mày tránh xa là biểu hiện chức năng sinh lý yếu? Khụ,chắc nàng phải đích thân kiểm tra xem sao ,chữa sớm chóng khỏi bệnh.
Nhưng nàng lại quên một điều, kỳ thực còn trường hợp thứ 3, số ít nam nhân hiếm hoi còn tồn tại, đối với tình cảm cá nhân không những cực cẩn thận còn cực coi trọng,có thể mắt vẫn bình thản nhìn mỹ nữ khỏa thân mà phía dưới không nổi nên phản ứng, nhưng chỉ cần đó là người mà bản thân đặt nặng tình cảm,một cử chỉ ngốc nghếch vụng về của nàng ta cũng đủ khơi nên dục vọng.
Tử kỳ cười cười nhếch mép, hắn ở bên cạnh Thiên Nguyên từ thủa niên thiếu, cùng nhau trải qua thời kỳ huấn luyện như địa ngục nhân gian, bao lần vào sinh ra tử lớn nhỏ, trong lòng chàng hắn ít nhiều cũng hiểu rõ. Dục vọng của chủ nhân, không phải là theo đuổi sở học tuyệt thế võ công đệ nhất thiên hạ khiến quần hùng vừa kính vừa sợ. Thiên Nguyên dễ dàng trao lại chức võ lâm minh chủ mà không chút lưỡng lự cho Huyết Vũ, duy có thanh Hắc Long Nha là có tâm tư lưu giữ.
Hắc long nha vốn của giáo chủ quá cố ma đao Vô Huyết Mặc Huyền, sau vì bảo vệ chàng mà Vô Huyết tử trận, thanh đao rơi vào tay quỷ đao Phong cuồng.Về sau lại nghe nói minh chủ võ lâm Vân Môn giết quỷ đao trả thù bằng hữu đoạt lại Hắc Long Nha,có điều thánh nữ cũng không phái người đòi lại đao mà cứ để Vân minh chủ sở hữu bên cạnh. Mãi đến sau này, khi Vân minh chủ tổ chức đại hội võ lâm để bầu ra minh chủ mới cũng làm lễ rửa tay gác kiếm cho bản thân, liền trao lại thanh Hắc Long Nha cho người thắng cuộc.
Chủ nhân nói,người duy nhất đối với Hắc Long Nha sinh ra một tình cảm khó hiểu,ngay từ lúc nhỏ lần đầu được diện kiến nó đã nảy nở hảo cảm ,sau này lớn hơn,lần thứ hai gặp lại,hảo cảm này dường như tăng thêm một bậc, giống như lâu nắm rồi mới có cơ hội tương kiến vật mà mình lưu luyến khiến bản thân dâng nên niềm xúc động ,như đoàn tụ với người thân.
Trở thành tiên phong bắc hổ tướng quân thống lĩnh 3 vạn hắc phong kỳ tinh nhuệ cũng chẳng khiến Thiên Nguyên nhúc nhích mày kiếm biểu lộ cao hứng.Trở thành Minh Đạo vương quyền uy tột đỉnh dưới một người trên vạn người, chàng dù có diện kiến hoàng hậu cũng không thèmhành lễ,dù có đối mặt với thừa tướng ,thái sư cũng lười mở miệng trước. Thực sự mà nói cũng chẳng phải là ham muốn thống nhất giang sơn họa đồ thu về một mối,chủ công chỉ coi nó là công việc ,đặt một phần tâm tư vào đó để giết thời gian.
Về phần chủ tử vì sao không có tính hướng với đám mỹ nữ. Hắn nghĩ tới đây thì thở dài não nề,mày càng nhăn tít lại,vô cùng muộn phiền …
-có Hải đường cô nương ở đây ,chúng ta nên tận dụng cơ hội này …một lần vất vả an nhàn cả đời?
Mặc Vân chém đinh chặt sắt nói,đưa mắt nhìn hai tên nam nhân,nhưng có lẽ là nhắm vào Tử Kỳ. Hải Đường nghe nhắc đến tên mình không tự chủ đề cao khẩn trương.Mặc Vân cười thân thiết với nàng,giọng nói càng thêm phần mềm mại.
-chắc nàng cũng không muốn nhìn thấy chủ tử bọn ta lấy cô nương nào khác,vậy Hải Đường cô nương bằng lòng giúp bọn này ,cũng là giúp chủ nhân Vô Danh một tay chứ?
Hải đường nhìn chằm chằm vào Mặc Vân, nàng ta cười hiền lành như thế,chủ ý trong đầu dường như chẳng bao giờ đơn thuần .Rốt cuộc định nhờ vả nàng cái gì đây?nàng còn chưa có nhìn thấy mặt mũi tên kia đâu nha, chưa biết chừng tên Hồng Y tính cách tồi tệ đó vừa nghe tin nàng tới đã bỏ chạy mất dạng.
-hắn không muốn lấy nương tử…nhưng lại không thể hủy hôn?
Hải đường thăm dò hỏi một lượt ba người, dừng lại trên mặt tên Tử Kỳ ,hắn lưỡng lự một hồi mới phun ra miệng.
-hôn lễ do Cảnh Đế làm chủ,không lấy không được…chủ nhân thì,không coi trọng việc này lên không làm ra phản ứng gì hết…
Hải đường nhíu mày tức giận, cái gì mà không coi trọng, thành gia lập thất là đại sự đời người,lấy hay không lấy làm sao có thể coi là như nhau được. Nam nhân chết tiệt ở đây lấy vợ đầu đa phần là vì gia thế cường đại nhà bên ngoại ,giúp hắn thăng quan tiến chức chẳng hạn. Sau khi vững vàng ngôi vị rồi bắt đầu lập phòng nhì,phòng tam phòng tứ mà bà vợ cả chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Đáng thương thay phụ nữ cổ đại phải tranh tranh đoạt đoạt ân sủng của tướng công thì mới có chỗ đứng trong gia tộc,nếu bị thất sủng ngay đến nô tì thấp kém của ái thiếp cũng có thể vênh mặt khi dễ.
Hải đường mím môi, Hồng Y kia chẳng lẽ là cái hạng người đó,là một kẻ mê ái tham quyền? Nàng lắc lắc đầu,không phải tên Tử Kỳ đã nói đối phương lạnh nhạt với nữ sắc hay sao? Nàng lại ra sức lắc đầu,tên Hồng Y đó không phải không có rung động với nữ nhân, là vì vết thương trong lòng vẫn chưa thể khép miệng,nên cự tuyệt mọi ánh mắt nữ nhân thân cận,hắn là người cực kỳ coi trong tình cảm, một khi để cho tình cảm nảy nở thì sẽ khiến rễ vươn thật sâu thật xa .
Nhưng tên kia đã từng chủ động hôn một lần,điều này nghĩa là đối phương cũng có chút ý tứ mờ ám gì đó với nàng? Hay chỉ là một thoáng hứng thú dậy sóng qua đi?
- hôn nhân là đại sự,tuy chủ nhân thờ ơ coi như không việc gì nhưng bọn ta là thuộc hạ thân tín tuyệt không chấp nhận thứ chủ mẫu không vừa mắt dù chỉ là hữu danh vô thực .Vậy Hải Đường cô nương …nàng bằng lòng tiếp quản vị trí đó chứ?
Một câu này của Mặc Vân trực tiếp khiến 3 người ngốc lăng tại trận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...