Huyết hải giáo ra đời cách đây gần 200 năm,do vị quốc sư cuối cùng của tiền triều Đông hải quốc sáng lập.Ngài là vị quốc sư tồn tại từ lúc Đông hải quốc thống nhất lục quốc cho đến khi lại chia làm tứ quốc.
Chứng kiến đế quốc Đông hải từ lúc hưng thịnh đến suy tàn,tuy nước nhà vẫn còn nhưng giờ ngài lại từ chức về ẩn cư tại một vùng hoang mạc gần biên giới Tây hoàng cùng một tiểu công chúa mới 5 tuổi và đội quân hộ vệ cuả riêng ngài đào tạo.
Vị quốc sư gieo quẻ tiên đoán,gần 200 năm sau hậu triều Đông hải quốc sẽ sinh ra một vị hoàng tử tài ba có khả năng thâu tóm thiên hạ,quy về một mối,từ đấy cho đến cả ngàn năm sau đều yên ổn thái bình,là thời kỳ thịnh trị vàng son cùng lâu dài nhất trong lịch sử.
Là 1 trong các vị hoàng đế được muôn dân tôn sùng và ca ngợi nhiều nhất.Nhắc tới những truyền kỳ về ngài thì không thể bỏ qua vị hoàng hậu bí ẩn có công lớn trong việc thu phục lòng người.
Có câu dân là nước,quân là thuyền,nước lên thì thuyền lên,nước có thể đưa thuyền đi cũng có thể khiến thuyền bị lật,một vị quân vương tài giỏi là người biết cách khôn ngoan lợi dụng sức mạnh của nước để đưa thuyền tới mọi nơi mình muốn,có được lòng dân thì đế vị tất vững chắc.
Khu vực ngài cho xây dựng căn cứ địa của Huyết hải giáo là một lòng trảo rộng lớn như một ốc đảo thiên đường giữa hoang mạc khô nóng.
Xung quanh ốc đảo được bao bọc bởi vô vàn dãy núi đá bảo vệ,chúng vừa cao vừa hiểm trở,địa thế dễ thủ khó công,hơn nữa bao vây dãy nuí đá trùng điệp chính là vùng hoang mạc rộng lớn không một bóng người định cư,bao gồm không nước,chỉ có mấy loài thực vật và động vật thưa thớt nghèo nàn.
Đường vào duy nhất vô cùng nhỏ hẹp chỉ đủ rộng cho 5 người cưỡi ngựa đi hàng ngang xuyên qua 2 dãy núi đá,mà trên mỗi đỉnh ngọn núi đá có một chòi căn gác,từ trên cao dễ dàng phát hiện ra kẻ xâm lược,có thể tập kích thuận tiện bằng tên hoặc đá tảng.
Cho nên sau này tuy bị quân binh triều đình Đông hải tấn công nhiều lần với số lượng lớn nhưng vẫn luôn đứng vững vàng.
Quốc sư trở thành giáo chủ đời đầu tiên cho tới khi tiểu công chúa tròn 15 thì qua đời.
Suốt 10 năm qua,ngài một mặt phái thuộc hạ đi khắp nơi thu thập trẻ mồ côi hoặc nghèo khó về huấn luyện,một mặt cũng ra sức đào tạo tiểu công chúa bé bỏng trở thành vị thánh nữ đầu tiên đồng thời cũng sẽ là duy nhất,tồn tại mãi mãi tới gần 200 năm sau.
Nàng phải học rất nhiều thứ,đặc biệt là những thứ tương lai sẽ giúp Huyết hải giáo có một chỗ đứng không thể lung lay trong võ lâm.Cũng là giúp cho Đông hải quốc sau này thống nhất tứ quốc.
Nàng đọc binh thư,học về cách bày binh bố trận,về kỳ môn độn giáp,về trận đồ bát quái,học về tâm kế,lợi dụng yếu điểm đối phương để trị đối phương.Hiểu biết rất nhiều về tinh tượng,phong thuỷ,đặc biệt là y thư …
Quốc sư căn dặn:”mọi sự tùy duyên,có những thứ không thể cưỡng cầu,có những việc phải đi theo thiên mệnh…đến lúc cần phải buông bỏ thì không nên chấp nhất…”
Nàng dùng hơn trăm năm làm được rất nhiều việc cũng học được rất nhiều thứ…mà việc nàng phải chứng kiến nhiều nhất chính là nhìn mọi người chết đi.
Nàng nhìn sư phụ ra đi trong một hang động tự nhiên ở gần đỉnh một ngọn núi đá khá cao.Hang thoáng rộng,khô ráo,xung quanh tường vẽ rất nhiều những bức bích họa nối tiếp nhau như kể một câu chuyện.
Đó là những bức họa do chính tay ngài tự phác họa,tô màu,từng đường nét từng màu sắc vô cùng chăm chút,cầu kỳ…
Trong suốt 10 năm,ngài luôn ở trong cái hang này,chỉ đạo mọi việc cho thuộc hạ thân tín làm,cùng là nơi nàng tới nghe
giảng.
Mỗi ngày lại được nhìn thấy bức tranh dần dần được sinh ra,cuối cùng nàng cũng hiểu,sư phụ đang kể về câu chuyện của ngài …sau khi dùng toàn bộ sức mạnh của mình truyền lại cho nàng…ngài ra đi thanh thản ,yên bình…
Nhìn lại toàn bộ số lượng tranh vẽ tường khổng lồ và đồ sộ,nàng cảm thấy sư phụ chẳng giống một con người chút nào.Ngài không thể hiện nhiều hỉ lộ ái ố ,ngài cũng chẳng sân si tham thâm và ngài dường như quá hoàn hảo…
Có lẽ bởi vì ngài nghĩ mọi chuyện đều phóng thoáng hào sảng hơn người thường …ngài vốn xem nhẹ mọi thứ…hoặc là chẳng có gì khiến ngài phải bận tâm…
…Bức vẽ ngài ly biệt người thân theo sư phụ…gương mặt hài tử non nớt với đôi mắt có vẻ hơi buồn…
bức vẽ ngài từ biệt sư phụ đi theo quan binh…gương mặt niên thiếu…bình thản vô ba…
Bức vẽ ngài chủ trì làm một buổi lễ lớn,có binh lính,quan viên,hoàng thất và nhà vua trẻ tuổi…nhưng gương mặt cả ngài vẫn bình thường như thể đã từng làm việc này rất nhiều lần rồi…
Và rất nhiều rất nhiều bức khác đều là cảnh ngài đối diện với nhà vua,biểu tình không cao ngạo không xiểm nịnh…Nhà vua già dần mà dung mạo của ngài vẫn như xưa…Tính cách đó,cử chỉ đó,khí chất đó…vẫn chẳng hề lung lay thay đổi…
Dù đứng trước thần dân bá tánh chỉ đạo họ trị thủy,hoặc đứng trong bầu không khí của dịch bệnh hoành hành…cùng những lương y khác bắt mạch,bốc thuốc…hoặc đến nơi thiên tai đói kém phát lương thực cứu đói…
Dù là trước tình huống gì,hoàn cảnh nào ngài cũng không bộc lộ quá nhiều cảm xúc…Vì ngài cho rằng,cảm xúc giống như một tấm màn sương mù,khiến ta nhìn mọi thứ một cách thiển cận,chỉ thấy được cái vỏ bọc,còn bản chất thật sự lại bị che mất…
Hồng trần là bể khổ…con người sinh ra vốn là tiến gần đến cái chết…có sinh ắt có diệt đó là lẽ vô thường…kiếp này thật ra đều là nhân quả của kiếp trước…đời người ngắn ngủi,sao lại phải điên đảo vì quá nhiều thứ…
Nàng nhớ,một năm trước khi sư phụ từ trần,dung mạo ngài bắt đầu thay đổi,trông già đi một chút,nhất là mái tóc,dần dần bạc rồi trắng hết cả đầu.
Một sáng như nhiều buổi sáng khác,nàng lại chạy lên ngọn núi đá cao nhất có hang động vẽ bích họa,nơi ở của sư phụ,để nghe giảng.
Ngài đứng quay lưng lại,mặt đón nắng sớm mai,nàng ở phía sau lặng lẽ hít thở theo.Đây vốn là hành động bình thường vẫn diễn ra đầu tiên trong ngày nhưng không hiểu sao từ lúc dung nhan ngài bắt đầu già đi,thì tâm tư của nàng cũng theo đó bất an tăng dần…
Đứng từ phía sau nhìn,cảm thấy dường như tùy thời ngài đều có thể từ từ tan biến,hòa vào nắng làm một…
“tuyết nhi,ta có vật này tặng con.”
Ngài ôn nhu nói,đôi mắt ngập tràn ấm áp,dứt lời liền đưa tay lên rồi vòng qua cổ nàng.Nàng cúi đầu nhìn liền phát hiện đây là một viên đá hắc ngọc hình quả lê ánh tím phần đầu được bọc lại bằng cái khoen bạc hình đài hoa với một sợi dây màu thanh thiên xỏ qua.
Nàng ngây ngốc nhìn nó,cảm giác rất thích.
“từ giờ con đã có thể đeo nó được rồi.”
Ngài hiền hòa nói,tiếp theo lại đặt vào lòng bàn tay nàng một sợi dây khác y đúc như thế,nói thêm.
“giữ tạm dùm ta…sau này nếu gặp được người hữu duyên thì tặng đi…”
Nàng không hiểu nhưng vẫn cất tạm nó vào ngực áo,tiếp đó sư phụ cầm lấy 2 bàn tay nàng,lòng 2 bàn tay đối diện nhau,từ đấy một luồng chân khí thanh thuần thong thả chảy vào cơ thể nàng.
“nhắm mắt lại,thả lỏng cơ thể,để luồng khí có thể tự do chạy khắp cơ thể con…”
Ngài nhẹ giọng hướng dẫn,nàng liền ngoan ngoãn làm theo,phó mặc cho dòng khí luân chuyển nhiều vòng đại chu thiên sau đó tất cả hội tụ ở vùng đan điền.
Nàng chỉ cảm thấy dòng khí chảy vào cơ thể vô cùng cuồn cuộn tưởng chừng như sẽ chảy mãi không ngừng.Cảm giác rất thư thái,dễ chịu…
“tuyết nhi…”
Ngài gọi tên nàng,âm thanh như gió mát cứ lưu chuyển bên tai nàng.Đôi mắt nàng hấp háy như muốn mở,tiếng ngài lại vang lên,nghe có chút mỏi mệt,có chút buồn buồn…
“đừng mở mắt…”
“tuyết nhi…”
“sư phụ?...”
“…tuyết nhi…sau này con không nên nảy sinh tình cảm luyến ái…ta và con thiên mệnh định sẵn cả đời cô đơn…ái tình…đối với cả ta và con đều không khác gì độc dược…tình càng đậm…độc càng sâu…cuối cùng sẽ hóa thành cát bụi…con…hãy ghi nhớ lấy…”
Dứt lời,một luồng gió ấm áp nhẹ bao lấy cơ thể nàng,sự ấm áp này,nàng cảm thấy rất đỗi thân quen,tựa như giọng nói,tựa như ánh mắt một người quan trọng khiến nàng giật mình mở bừng mắt…
Xung quanh nàng đâu còn ai…chỉ có 4 bức tường đá bích họa,lạnh lẽo…trống vắng…lệ…bất tri bất giác tuôn rơi…
Sau khi sư phụ mất,những vị giáo chủ kế nhiệm tiếp theo được tuyển lựa từ 10 người tài giỏi nhất trong số cả mấy trăm người.Rồi từ trong số đó dựa vào một cuộc nói chuyện cùng lúc,nàng tinh tế khéo léo đặt những câu hỏi và chọn ra được vị giáo chủ tiếp theo.
Những người còn lại sẽ trở thành trưởng lão,còn vị giáo chủ cũ sẽ trở thành hộ pháp của riêng nàng,nhưng hiện giờ nàng chọn từ trong số các trưởng lão.
10 người này sẽ được ban cho một miếng hắc ngọc hình lăng trụ lấp lánh ánh xanh dương,một đầu có bọc miếng khoen bạc như cái đài hoa là nơi xỏ sợi tơ xanh lơ,ban đầu nhìn sơ qua trông vô cùng tầm thường coi như miếng ngọc đeo trên cổ và nó có tính chất truyền thừa cho người kế vị sau.
Trong suốt hơn trăm năm dài dằng dặc,nàng đi rất nhiều nơi,gặp đủ mọi loại người,thấy đủ mọi loại chuyện,đã ngộ được những điều trước đây không hiểu…cảm thấy kiếp người như cỏ dại vừa tham lam lại kiên cường…
Chính trong những chuyến đi thực tế đó nàng dùng tài năng cứu giúp cho vô số lão bá tánh khốn cùng,nhân tiện giải quyết tham quan hoặc ác phú,chỉ là chút trừng phạt nho nhỏ,đại loại là hạ cổ trùng,bảo họ sống biết điều một chút nếu muốn có giải dược.
Danh tiếng vang vọng khắp nơi,triều đình đau đầu cho rằng nàng là yêu nữ mê hoặc dân chúng,nhiều lần vây bắt không thành bị nàng đùa bỡn quay mòng mòng,nhân sĩ chốn võ lâm kính trọng nàng,lão bá tánh biết ơn nàng,trăm họ gọi nàng là thanh y thánh.
Có một lần đi ngang qua thôn nhỏ,nơi đây xảy ra trận dịch mà bao đại phu đều không chuẩn ra căn bệnh.Nàng cũng lao tâm khổ tứ mãi cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân,chính tại nơi đây nàng nhận một cậu bé lám học trò.
Hài tử 10 tuổi,sớm không còn người thân,sống và theo học y của một đại phu trong làng từ nhiều năm trước,nhưng tư chất tiếp thu hơn người,tính cách lại ham học hỏi,rất có nhiệt tâm,nàng nhìn thấy cũng thuận mắt lên thu nhận.
Từ đó,ngoài vị hộ pháp luôn kè kè bên cạnh một bước không rời cùng 4 ẩn vệ làm chân sai vặt ra giờ có thêm một cậu nhóc làm phụ tá cũng không tệ.
Nàng lang bạt từ năm 15 tuổi,sau 50 năm vẫn chưa từng về lại bản giáo,đi khắp thiên sơn vạn thủy,để lại tiếng thơm vang dội tứ quốc.Những địa phương lưu lại,nàng lại mở một dược quán,đặt tên là Tâm y,nhưng chuyện này là bí mật,lão bản trên danh nghĩa là những thương nhân chịu ơn nàng đứng ra cai quản.
Nàng đã ngoài lục tuần nhưng dung nhan vẫn như xưa song mọi vật đều đổi khác,vị hộ pháp từ khi niên kỷ tứ tần đi theo nàng giờ cũng đã về trời,hài tử thông minh lanh lợi thủa nào giờ cũng đã trở thành nam nhân có thể nhờ vả tin cậy.
Tuổi ngoài 20 song danh tiếng y thuật của người này cũng vang xa không kém cạnh sư phụ,nhưng tính cách cổ quái khó hiểu khiến nhiều người ghen ghét,nên mọi người gọi hắn là Quaí độc tiên y.
Từ lúc nàng thoái ẩn giang hồ,lại lui về sống những tháng ngày trong cấm địa của bản giáo,cô độc một mình,ngoại trừ gặp hộ pháp,giáo chủ và các trưởng lão.
Thú vui tẻ nhạt của nàng thường là đọc sách và đọc sách,thỉnh thoảng lại tự chơi cờ hoặc đi bày trận đồ…nghe tai tiếng về cậu học trò giờ không có nàng kìm chế tha hồ mà bộc lộ bản tánh vừa xấu xa vừa càn quấy.
Dù sao mỗi năm đến ngày tết hắn đều trở về bản giáo mấy bữa,biếu nàng đủ thứ kỳ quái,cũng kể cho nàng nghe những chuyện hắn trải qua.Được cái tên này là một kẻ ưa hóng hớt thích xem chuyện bao đồng,nên có nhiều thứ để khoe,đi đến đâu cũng gây sóng gió thị phi,chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn…
Lần này hắn không về một mình,mang theo một bé gái khoảng 10 tuổi,trông rất khả ái,ngoại hình tuy chẳng giống lắm nhưng tính cách cứ y như là đúc ra từ một khuôn.Nàng lần lượt nhìn cách cười của 2 người rồi bình thản phán.
“chắc hài tử giống mẫu thân,vậy thê tử mới của ngươi đâu,sao giấu lâu thế?”
Lão nhân trăm tuổi râu tóc lốm đốm sợi bạc,đôi mắt sáng quoắc tinh anh,khuôn mặt đầy tiếu ý,mặc bộ thanh y tà áo nhẹ lay nhìn qua trông cũng có vẻ mang dáng dấp của tiên nhân.
Lão làu bàu:“sư phụ,đồ nhi chỉ có một ái thê,nàng ấy mất 50 năm rồi thì làm gì có hài tử,đây là đồ đệ mới thu nhận.Nó không phụ không mẫu,tính cách lại hợp ý nên ban đầu nhận nuôi để đó,về sau lại thấy tư chất học y dược thông minh lanh lợi chẳng kém đồ nhi hồi nhỏ nên quyết định mang về ra mắt sư phụ.Chi nhi,con mau quỳ xuống vái lạy sư tổ.”
Hài tử liền ngoan ngoan vui vẻ làm theo,cất giọng lanh lảnh trong veo vẻo.
“Đồ tôn Chi nhi ra mắt tổ sư”.
“dường như sư phụ con đã kể về ta cho con hay nên trong biểu cảm của con không quá sửng sốt...”
“vâng đúng ạ,người kể rất nhiều rất nhiều truyền kỳ về ngài…”
Nàng gật nhẹ hài lòng với biểu cảm của đồ tôn, rồi quay ra nói với lão nhân.
“Mộc nhi,con có tuổi rồi,đi cũng nhiều rồi,dừng chân được chưa?”
“sư phụ,đồ nhi cũng tính ở lại đây với ngài1 năm,tiện thể nhờ ngài chỉ bảo Chi nhi thêm,sau đó đồ nhi sẽ cùng Chi nhi về núi Mây,ở đó còn căn nhà mà từ khi nàng ấy không còn,đồ nhi cũng chẳng dám ở lại,chắc phải nhờ người tu sửa lại từ bây giờ…”
“ừm,cứ theo ý Mộc nhi đi…”
Nàng thoải mái đáp ứng,tuổi thật của nàng đã 145 rồi,nhưng dung nhan vẫn chỉ như hơn trăm năm trước,không chút biến hóa,duy có tính cách thì càng lúc càng thong dong điềm đạm.
Giờ có thêm một lớn một nhỏ ở bên cạnh không ngừng hoạt động,không gian khu cấm địa vốn tĩnh mịch u lạnh như có thêm sinh khí cho đến ngày 2 người họ ra đi,nàng lại phải tiếp tục chờ đợi,chờ đợi một người cả trăm năm sau mới ra đời.
CHƯƠNG 4.2:Thanh y thánh.
Việc chờ đợi đó tịch mịch ra sao thì chỉ có nàng biết,việc chờ đợi đó ý nghĩa thế nào cũng chỉ nàng hiểu…Cho nên ban đầu nàng còn hứng thú thử hình dung xem người đó dung mạo ra sao,bản tính thế nào,sẽ gặp gỡ trong khung cảnh ra sao,nói những gì…dần dà nàng thôi tưởng tượng.
Bởi vì nàng chợt nhận ra nghĩ ngợi quá nhiều về một người còn chưa gặp khiến tâm tình không thanh tịnh,những lúc bất ổn như thế thì lại nhớ tới sư phụ…Vị sư phụ dung mạo và khí chất như thiên tiên,thần bí và cao xa,nhưng luôn mang một vẻ thanh thản nhàn nhã.
Ngài vẫn thường lặng lẽ đứng phiá ngoài cửa hang bích động ngắm mặt trời lúc sáng sớm tinh mơ hoặc khi trời chiều chạng vạng…Còn nàng thì đứng ở phía sau ngắm bóng lưng ngài…
Vốn lúc người đó được 5 tuổi đã vô cùng muốn mang về bản giáo nhưng định mệnh lại chẳng chiều lòng…Nàng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn thêm 10 năm nữa…
10 năm sau,nàng đứng trên đỉnh núi cao nhất dãy Bạch Liên sơn,bên mép cửa bích hang,phóng tầm mắt ra xa xa nhìn một nhóm người áo đỏ nho nhỏ như một đàn kiến lửa tập trung ở giữa lòng hoang mạc.Bây giờ nàng đã 165 tuổi rồi…mà số tuổi của người ấy còn không bằng số lẻ của nàng.
…chờ đợi một lần,chờ hơn trăm năm…
Một tháng trước,tại thư phòng của thái tử,ngài đang ngồi chơi cờ với một vị phu nhân xinh đẹp hoa phục như lửa.
Thái tử 17 tuổi dung mạo phong hoa tuyệt đại,mặc cẩm y một thân quý khí,mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên cốt cách quần lâm thiên hạ khiến người khác càng không dám vọng tưởng.
Vị phu nhân kiều mị đánh cờ ngồi ngang hàng đối diện,ung dung tự tại không hề bị ảnh hưởng bởi cái khí chất cao cao tại thượng,thỉnh thoảng nàng lại nhấp một ngụm trà,thỉnh thoảng lại phe phẩy quạt lụa rõ dàng thoải mái như ở nhà mình vậy.
Thái tử hạ một quân cờ mặc ngọc,âm thanh thanh túy nhẹ vang lên vui tai.
“kỳ khảo hạch thế nào?”
“rất tốt a,tất cả đều hoàn thành,hơn 50 tân sát thủ,trong đó có một người duy nhất đoạt được mộc bài cung chủ!
“sẽ không là hắn chứ?”.
Nàng gập quạt lại giả vờ ngẫm nghĩ.
“hình như đúng là người đó đấy ạ!”
Thái tử ngước cặp mắt phượng,chờ đợi nàng nói thêm.
“giống như là đang phát tiết vậy…vị trí đứng đầu thuộc về hắn…”
Nàng nhẹ nhàng thông báo.Thái tử không nói gì cả,như ngẫm nghĩ song vẫn hạ cờ bình thường,một lúc lâu mới nhàn nhạt hỏi.
“lúc trước triều đình từng 2 lần vây đánh Huyết hải giáo nhưng đều đại bại,phần lớn là do không cách nào phá được thạch trận.Sư tổ của người không phải chính là thanh y thánhcủa Huyết hải giáo sao?Chắc hẳn người biết đường vào?...”
“ừm,chuyện này,thần lúc 10 tuổi quả thật có được sư phụ dẫn tới bái kiến sư tổ một lần,lúc đó có người ra dẫn đường,chính là con đường độc đạo duy nhất đó,nhưng vì lúc ấy còn nhỏ lại là chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi,tha lỗi cho thần hồi ấy lại không chịu nghi nhớ…”Nàng bình thản đáp lời.
“vậy sao?...huyết hải giáo là một nơi như thế nào?”
“rất đẹp”nàng trả lời ngay.“tổ sư cũng rất dễ gần…” .
“huyết hải giáo cướp bóc hơn trăm năm qua hẳn kim lượng chất cao thành núi…”
“đúng thế a”.nàng gật gù,thành thật đáp.“thần được sư tổ đích thân dẫn đi xem..”
“nếu có được…đội quân Hắc phong kỳ mới thành lập của ta hẳn không cần lo lắng nhiều…”
“quả thật có thể yên tâm về kinh phí…”.nàng lại gật gù sau đó gợi ý.
“thái tử,chẳng phải ngài ngày đêm vẫn mong muốn tiểu tử đó sớm chết…chi bằng ta phái hẳn đi …”.
Thái tử chậm chãi nhìn nàng hồi lâu,nàng điềm nhiên đón nhận ánh nhìn thâm thúy,rồi đột nhiên.
”chiếu tướng”.
Thái tử đổi đề tài có nghĩa là chuyện đó cứ theo vậy đi…
“ai da,ngài để ta thở chút coi”.nàng vội vàng giở giọng ca thán,nhưng vẫn đặt cờ hóa giải vô cùng tài tình.
“tài đánh cờ của người học được từ ai vậy?Nghe nói Quaí độc tiên y chơi cờ dở tệ mà…”
“đúng rồi,khi ấy thần được bồi cờ mấy lần với sư tổ…”nàng không chút che giấu.
“tính ra thanh y thánh bây giờ cũng phải hơn 150 tuổi.Vẫn chưa quy tiên à?hay là đã đắc đạo phi thăng thành thần tiên luôn rồi?”
“thần đã cắt đứt liên lạc với huyết hải giáo gần 20 năm.Giờ thân là các chủ của Thiên địa cung,chỉ phụng sự cho ngài thôi.Mà sư phụ của thần cũng thế,quy ẩn nơi núi cao rừng hiểm,không màng thế sự…ài,ngài ấy chỉ chờ ngày sư nương tới đón đi…”.
Một lát sau thái tử hỏi tiếp.“Còn cái người sống ở chùa An phước thì thế nào rồi?”
“còn có thể thế nào,mắt mù miệng câm…rất tu tâm dưỡng tính,hằng ngày ngồi gõ mõ và quét sân chùa…”
Trung bình 2 tháng một lần Nam cung phu nhân mới lại tới thăm Thái tử hoặc công khai dưới thân phận họ hàng hoặc bí mật khi đêm hôm tới,diện kiến thánh chủ xong thì tiện thể tạt té vào chào hỏi luôn,bẩm báo chuyện này chuyện nọ chuyện kia,vân vân và mây mây.
Mặc dù thái tử vẫn có cả đống tên mật thám tới tường trình đủ thứ vụ việc trên trời dưới biển…nhưng ngài vẫn muốn đích thân nàng tới…chỉ là rất ít người không bị căng thẳng dưới sự uy áp của ngài…có thể bình thản nhìn vào mắt ngài,đối đáp không e dè câu lệ,đặc biệt là chơi cờ chẳng hề nhân nhượng chẳng chừa chút mặt mũi nào cho ngài.
Trở lại hiện trường một tháng sau.
Một nhóm hồng y 50 người cưỡi ngựa tới bên ngoài con đường duy nhất có thể vượt qua dãy núi đá Bạch Liên sơn để tiến vào Huyết hải giáo thì xuống ngựa.
Hầu hết trông ai cũng còn khá trẻ tuổi nhưng toàn thân gọn gàng lại lộ ra khí chất nguy hiểm,giống như bầy thú đang chuẩn bị sẵn sàng săn mồi.
Con đường trông vừa nhỏ hẹp lại ngập tràn hắc ám đối với một đội quân,nhưng với một nhúm cao thủ thì không biết có mấy phần đe dọa.
Hoàng hôn hư ảo dần buông xuống phía sau lưng một thiếu niên đứng tách ra khỏi đàn như con thủ lĩnh đang quan sát hang ổ con mồi,khiến y phục đỏ tựa máu nhẹ lay động theo nhịp gió vi vu như được phủ lên một sắc thái ma mị.
Mái tóc dài đen tuyền,buông xõa tự do,tùy ý tung bay như giỡn cùng thứ ánh nắng vừa huy hoàng lại u lãnh.Tạo ra cái bóng tối tăm in trên mặt cát sinh động như một thực thể.
“ta sẽ vào thám thính trước”.
chàng đột ngột thốt ra,người phía sau cách một chút chăm chú lắng nghe.
“bình minh ngươi dẫn bọn họ tấn công”.chàng nói thêm.
“chủ nhân…”.giọng lo lắng vang lên ngay.
Chàng giơ cánh tay ra,chặn lại,kết thúc.
“yên tâm”.
Sau đó tức tốc lao vào chẳng chút chần chừ.
Con đường như bị bóng đêm trùm kín bởi 2 vách núi đá dựng đứng,cao chót vót,âm u và lạnh lẽo như muốn nuốt chửng vạn vật.Từ trên cao vút vút tiếng động xé gió lao tới như vũ bão.
Đôi mắt tuy đã quen với bóng tối nhưng để tránh được trận mưa tên như trút nước thế kia thì dù là ban ngày sáng chưng cũng khó.Nhưng đối với người được huấn luyện để trở thành sát thủ từ nhỏ thì đó cũng chỉ đơn giản như bài thi mà chàng đã xuất sắc vượt qua vừa rồi.
Đôi mắt của con người vốn không có mấy tác dụng trong đêm đen,đôi khi còn cản trở trong luyện công,bởi vì trong thực chiến quan trọng nhất là khả năng đọc khí của đối phương.
Cho nên sau này chàng có quen biết một người mù nhưng công phu võ học lại đạt tới trình độ không tưởng chính là người duy nhất có thể đấu ngang ngửa mà chàng xem là đối thủ.
Thường thì người ta sẽ dừng bước chạy để tập trung đối phó cả trăm mũi tên phóng tới cùng lúc,sau này liệu có ai có đạt tới trình độ vừa thi triển kinh công vừa gạt được trận mưa tên…
Đao pháp mà chàng sử dụng vận dụng triệt để nguyên lý đường cong để tạo ra một kết giới gió đánh bật mọi vật xâm phạm.Chính là đao pháp tuyệt mỹ mà chàng được tận mắt chiêm ngưỡng một lần cách đây 10 năm.Ấn tượng lần đó quá sâu sắc lên hình ảnh đã tự động khắc vào tâm trí chàng như một bản năng cho dù sau đó bị cho uống thuốc xóa bỏ ký ức.
Cứ chạy được 3 thước lại nghênh đón một đợt tấn công ồ ạt kéo dài gần một khắc,lần lượt 5 lần như thế tạo ra 5 đống mũi tên gãy văng nằm ngổn ngang xung quanh cách chàng một khoảng và nó chứng minh cửa ải đầu tiên của Huyết hải giáo đã thất bại.
Chàng tình nguyện tiên phong,phá tất cả mọi chướng ngại vật nếu gặp.Để xem rốt cuộc thì con đường độc đạo này gây khó dễ tới mức nào mà có thể cản phá được 2 đợt tấn công của quân lính triều đình.Cũng là muốn thể hiện chút gì đó cho bọn thuộc hạ mới được ban tặng kia thấy bản lĩnh của chủ tử họ tuy trẻ tuổi nhưng xứng để phụng sự.
Chàng lại lao tiếp,trước mặt con đường dài 1 dặm trở thành một cái hố sâu khoảng1trượng cắm chi chit chông gỗ vót nhọn.
Chàng không chút nao núng nhảy vào con đường,chân vừa chạm nhẹ vào cọc nhọn liền mượn lực tạo sức bật phóng ra xa hơn 2 trượng.Chẳng những thế,một loạt luồng tên theo gió lao tới vun vút,đao pháp thi triển,mạnh mẽ và nhanh chuẩn,dễ dàng gạt văng mọi hiểm nguy không chút chật vật.
Thử hỏi thiên hạ liệu có mấy ai mới 15,16tuổi lại đạt được trình độ khinh công thượng thừa tới vậy,đao pháp sử dụng lại uy lực bá đạo như thế.
Một phần là do tu luyện từ nhỏ,hai phần là do tư chất lĩnh hội hơn người,ba phần là do chế độ luyện tập khắc khổ nghiệt ngã,cuối cùng bốn phần là do ý trí kiên định quật cường,điên cuồng lao vào bất chấp mọi thử thách mọi giới hạn…
Sống10 năm như vậy,ngập tràn trong mùi máu hôi tanh,có ai nguyện ý một cuộc đời như thế…
Nhưng cũng phải nói lại là lượng tên bắn ra không nhiều bằng lúc đầu…
Nhẹ nhàng như một chiếc lá mượn sức gió thổi đẩy đi xa,gương mặt thiếu niên cương nghị mà bình thản,tĩnh lặng như thể đạp trên những ngọn cỏ hiền hòa nên chưa vương chút mồ hôi.
Mái tóc dài tùy tiện buông thả,hòa nhịp nhàng cùng tà áo,vui vẻ giỡn cùng đám gió theo mỗi bước lên xuống,theo mỗi đường vung đao.
Khi ẩn khi hiện như một yêu nghiệt dễ dàng thao túng vạn vật…bóng đen như làm nền cho sắc đỏ ma mị,không gian im ắng làm nổi bật âm thanh mỗi đường đao,cả khu vực như chìm trong mộng cảnh chỉ còn lại ánh đao lóe lên vun vút..
truyện tạm chia làm 2 cuốn thượng hạ,cuốn thượng là tranh mỹ nhân đoạt thiên hạ có 34 chương.
Nửa cuốn đầu tập trung nói về cặp đôi chính,nửa cuốn sau từ chương 15 tác giả dành đất diễn cho các nhân vật phụ .Trong nửa cuốn đó lại tập trung nói về một cặp đam mỹ.
sang cuốn hạ là ngao du tứ hải ngạo thị quần hùng thì tác giả sẽ ưu ái có cặp chính,cũng là lúc 2 người bọn họ được gặp lại nhau.
Hải đường chính là ngay từ đầu đã nhất kiến chung tình với Thiên nguyên,về phần đối phương là mưa dầm thấm lâu,lâu thật là lâu mãi sau mới chịu thừa nhận tình cảm.
cả cuốn hạ hầu như chỉ nói về quá trình làm sao Hải đường cưa cẩm được Thiên nguyên và người ta làm cách gì để cứng đầu bướng bỉnh làm khó lại.
cùng chịu khó chờ đợi và theo dõi xem chị nữ chính đã bày những chiêu trò ngốc ngếch gì lại dụ dỗ lôi kéo được Thiên nguyên cùng tham gia trò chơi ái tình.Dù Thiên nguyên cũng tìm mọi cách tránh dây dưa với Hải đường nhưng định mệnh lại luôn khiến người ta bất ngờ cùng đau đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...