Xe ngựa của Lý Lâm Phủ từ từ dừng lại trước mật Lý Khánh An.
Rèm xe kéo qua một nửa.
hé ra cái mũi to mập của Lý Lâm Phủ.
Hắn mỉm cười nói: “Thất Lang, nhanh vậy mà đã nhậm chức rồi à?”
Lý Khánh An cong người thi lễ nói: “Đa tạ tướng quốc đã tiến cử thuộc hạ!”
“Ha ha! Không cần đa tạ, ta suốt ngày cứ muốn tìm tí việc cho ngươi làm.
nhưng chưa có cơ hội.
Lần này hoàng thượng đề ra cửu môn tuần tra, ta chợt nghĩ ngay đến ngươi, ta cho rằng ngươi hoàn toàn có thể đàm nhiện.”
“Thuộc hạ tuyệt đối không phụ lòng tín nhiệm của tướng quốc.”
Lý Lâm Phủ mỉm cười nói: “Ngươi đừng cho rằng đây là công việc sung sướng đấy! Có chút lơ là thì sẽ đắc tội với người khác, nhưng nếu như làm một người tốt quá, thánh thượng lại không hài lòng.
Đường đi nước bước ở trong này, ngươi phải tự minh nắm bất.
Thất Lang, ngươi hiểu ý ta chứ?”
“Thuộc hạ hiểu rồi! Khi xưa Tào Mạnh Đức lấy gậy ngũ sắc để lập uy, lưu lại mỹ danh thiên cồ.
Thuộc hạ nguyện học hỏi Mạnh Đức, đề cho quyền quý Trường An nghe danh Khánh An mà biến sắc.” (Gậy ngũ sắc là dụng cụ dùng để chấp pháp, trên gậy có tô năm màu đỏ, vàng, lục, trắng, đen, lúc Tào Tháo ở Lạc Dương làm võ quan, ở hai bên cửa lớn mỗi bên treo mười mấy cây gậy ngũ sắc.
người phạm luật cấm.
bất kề là ai.
cũng đều dùng gậy đề đánh) Truyện "Thiên Hạ "
“Nói hay lắm!”
Lý Lâm Phủ ngước mặt lên trời cười lớn nói: “Ý nghĩa là đúng rồi, nhưng không thế tự so với Mạnh Đức.
ta đi trước đây, ngươi tự mà liệu cơm gắp mắm nhé!”
Nói xong.
Lý Lâm Phủ khoát tay một cái.
xe ngựa lăn bánh, quay đầu đi về phía Đại Minh cung.
Lý Khánh An mãi nhìn chiếc xe ngựa của tướng quốc đi xa.
lúc này mới quay lại nói với các tướng sĩ: “Lên ngựa! Đi Bình Khang phường trước.”
Vó ngựa như sấm lộc cộc đi như bay về phía Bình Khanh phường.
Hôm nay là ngày 12 tháng chạp, trong thành Trường An vẫn bận rộn như mọi khi.
nhưng rất nhiều người đều phát hiện rằng, bắt đầu từ sáng hôm nay, trong thành Trường An có thêm một đội kỵ binh tuần tra.
Mỗi người họ đều có hai ngựa, sau lưng vác trường cung.
tay cầm côn bạc, ai nấy quân phục sáng rõ, khí thế oai phong, so với Kim Ngộ vệ miệng mồm lèo mép, thì họ càng khiến người ta nể sợ trong lòng.
Rất nhanh, tin triều đình xây dựng cửu môn tuần tra doanh lan truyền khắp mọi phố lớn hèm nhỏ.
rất nhiều người còn đặc biệt chạy lên phố xem cho vui.
Đại đa số người Trường An vẫn là giữ thái độ hoan nghênh đối với cửu môn tuần tra doanh mới xuất hiện này, nhưng cũng có người trong lòng bất mãn với sự xuất hiện của họ, những người tiên phong trong số đó phải kể đến là Kim Ngộ vệ.
Đó cũng khó trách, tuần tra phố lớn rất nhiều việc béo bờ, một ngày tuần tra trở về.
ít nhất là có trong tay mấy trăm vãn tiền, nếu may mắn hơn, chẳng hạn như gặp được chuyện gian manh phạm pháp, nếu xử lý ngầm, còn có thể vào túi mấy quan thậm chí mười mấy quan.
Truyện "Thiên Hạ "
Nhưng bây giờ không được nữa, sự xuất hiện của cửu môn tuần tra doanh làm cho họ mất đi rất nhiều cơ hội kiếm chác vụ lợi, trực tiếp ánh hưởng tác động nhiều đến lợi ích thiết thân của họ.
Vì vậy sau hai canh giờ, Lý Khánh An đã nhận được báo cáo ở phố đông có này sinh xung đột giữa tuần tra doanh và Kim Ngộ vệ.
Lý Khánh An lập tức dẫn năm mươi kỵ binh chạy về phía phố đông.
Nơi này sinh xung đột ở cửa hiệu lụa hoa góc tây nam phố đông.
Nguyên nhân gây xung đột là một tên trộm từ nhà kho của một cửa hiệu lụa hoa cuỗm mất ba mươi sắp lụa Thuộc (lụa in hoa Tứ Xuyên), nhưng nhanh chóng đã bị chủ tiệm phát hiện, ba mươi viên binh sĩ Kim Ngộ vệ phụ trách tuần tra phố đông chặn đường tên trộm này, chủ tiệm cũng kéo đến kịp thời, nhưng Kim Ngộ vệ lại nói chỉ truy hồi năm sắp lụa Thuộc, còn lại đều không rõ tung tích.
Chủ hàng tổn thất nghiêm trọng.
hắn trong lòng hiểu rõ.
bèn làm náo loạn trên hè phố, vừa lúc hai mươi viên binh sĩ tuần tra doanh đi ngang nơi này, họ tóm lấy một tên binh sĩ Kim Ngộ vệ đi một mình, từ trong túi ngựa của hắn lục soát được nửa sắp lụa Thuộc.
Sự việc vì thế mà trở nên to chuyện.
Kim Ngộ vệ phố đông kéo đến siành người về, hai quân cũng do đó mà nảy ra xung đột đổ máu trên phố lớn.
Lý Khánh An dẫn năm mươi kỵ binh xông vào phố đông như một trận cuồng phong, tiếng vó dồn dập, họ lớn tiếng thét lên: “Người ở phía trước tránh ra!”
Các dân chúng thương buôn trên phố sợ đến đều tránh dạt cả ra hai bên, kỵ binh chẳng mấy chốc băng qua phố lớn, mất hút ở góc phố.
Mọi người trên phố lớn bàn luận inh ói.
không biết đã xảy ra việc gì, rất nhiều dân chúng biết được sự tình thì hồ hời chạy về phía cửa hiệu lụa hoa.
có màn kịch đặc sắc sắp trình diễn rồi đây.
Trên phố lớn ngay trước cửa hiệu lụa hoa.
ba trăm mấy viên binh sĩ Kim Ngộ vệ vây chặt hai mươi viên binh sĩ tuần tra doanh.
Trên tay họ cầm gậy sắt to đầu vàng, khí thế hung hãn.
hiệu úy dẫn đầu to tiếng giận dữ thét lên: “Các ngươi quỳ xuống cầu xin.
cam kết không đến phố đông nữa.
thì sẽ tha cho các ngươi một lần, nếu không đánh gãy chân các ngươi!”
Hai mươi viên binh sĩ tuần tra doanh gần phân nửa đều minh mang thương tích, ban nãy họ này sinh xung đột đổ máu với đối phương, hai bên đều có không ít người bị thương, các binh sĩ đều không ai lên tiếng, muốn họ quỳ xuống, làm sao mà được?
Một viên hỏa trường nói: “Mã hiệu úy, hôm nay rõ ràng là các người nuốt dấu vật của chù hàng, không lẽ các người không sợ xừ phạt quân kỷ sao?”
Mã hiệu úy Kim Ngộ vệ cười lạnh một tiếng, hắn sợ gì chứ, chuyện như vậy xảy ra nhiều rồi.
người nào của các cửa hiệu dám đắc tội Kim Ngộ vệ? Năm kia một chủ tiệm bán thịt không biết sống chết đi quân nha tố cáo binh sĩ tống tiền, tuy tên binh sĩ kia bị phạt đánh một trăm trượng, nhưng người chù tiệm đã đắc tội với Kim Ngộ vệ.
Ngay đêm đó cửa tiệm đã bị người không rõ lai lịch phá tan tành, chủ tiệm bị đánh đến trọng thương, thê từ cũng bị người ta làm nhục.
Sau sự việc này, không một ai dám đi tố cáo binh sĩ Kim Ngộ vệ nữa.
Mã hiệu úy chỉ vào chủ tiệm bên cạnh chửi nói: “Tên chủ tiệm chó kia! Ngươi dám vu khống Kim Ngộ vệ chúng ta nuốt dấu hàng hóa của ngươi ư?”
Chủ tiệm sợ đến hồn lìa khỏi xác, vội xua tay lia lịa nói: “Không có! Không có! Tiêu nhân tông cộng chỉ bị trộm đi năm sắp lụa Thuộc, các quân gia đều trả tiéu nhân hết rồi, không mất đi sắp nào cả!”
Hỏa trường cười lạnh một tiếng nói: “Ta hiểu rõ rồi, được! Ta không có khả năng gây với các ngươi.
cáo từ!”
Hắn giục ngựa định dẫn thủ hạ rời khỏi, Kim Ngộ vệ bị đã thương mười một người, làm sao chịu buông tha cho họ.
Mã hiệu úy cả giận: “Cho sĩ diện mà không chịu giữ, dám xem khinh bọn ta.
các huynh đệ nhào lên, đánh gãy chân bọn chúng cho ta!”
Ba trăm tên binh sĩ Kim Ngộ vệ thét lớn một tiếng, tất cả múa tung côn đồng ùa cả lên.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một mũi tên bắn tới như điện xẹt, một mũi tên xuyên qua vai trái của Mã hiệu úy, tiếp theo lại bắn tiếp một tên.
cắm vào mất chiến mã của hắn.
chiến mã một tiếng gào xé, lật nhào Mã hiệu úy xuống đất.
Tình hình đột ngột này làm cho tất cả binh sĩ có mật ở đây đều sững sờ, cùng quay lại nhìn thì chỉ thấy không xa có một quan quân trẻ tuổi xuất hiện.
Hắn thân hình vạm vỡ uy vũ.
ánh mắt giá lạnh như băng, tay cầm một cây cung đen lớn, kéo cung như trăng tròn, đầu mũi tên sắc nhọn nhắm thẳng vào họ.
“Ta chính là Lý Khánh An An Tây, ai dám manh động, người ở dưới đất chính là kết cục của các ngươi.”
Uy danh của Lý Khánh An từ lâu đã nghe như sét đánh ngang tai, ba trăm viên binh sĩ Kim Ngộ vệ giống như bị ém phải bùa định thân vậy, ai nấy đều đứng sững ở đó, chăng dám có chút động đậy nào, chỉ có Mã hiệu úy ở dưới đất ôm vai rên ri khô sờ dưới đất, còn có một con chiến mã bị bắn chết ngay tại chỗ, máu từ trong mắt nó chày ra, lênh láng khắp mặt đất.
Binh sĩ tuần tra doanh thấy thủ lĩnh của họ đến rồi, mọi người vô cùng kích động, đồng loạt hối ngựa núp sau lưng hắn.
Lúc này, năm mươi tên cửu môn tuần tra kỵ binh cũng lục đục kéo đến.
hòa trường vội bẩm báo nói: “Tướng quân, có ba mươi tên Kim Ngộ vệ nuốt dấu tang vật trộm cắp.”
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng nói: “Nuốt dấu tang vật, ta có thể thủ tiêu ngay tại chỗ.
Hôm nay là lần đầu ta tuần phố, ta cho các ngươi một cơ hội, giao tang vật ra, người có thế đi, nếu không thì đừng trách ta tiễn hạ vô tình!”
Các binh sĩ Kim Ngộ vệ sợ hãi thoái lùi mấy bước, tất cả đưa mắt nhìn xuống Mã hiệu úy dưới đất.
Lý Khánh An đột nhiên lại bắn một tên xuống Mã hiệu úy dưới đất.
mũi tên bắn xuyên qua bắp đùi của hắn.
ghim chặt hắn trên mặt đất.
Mã hiệu úy thám kêu một tiếng, đau đến ngất xiu bầt tinh.
Lý Khánh An lại kéo tiếp một mũi tên.
nhắm thẳng vào binh sĩ Kim Ngộ vệ lạnh lùng nói: “Kẻ nuốt giữ tang vật nghe đây, ta đếm ba tiếng, vẫn không chịu trà tang vật lại.
ta sẽ bắn chết một người ngay tại chỗ.”
“Một!”
Cung của hắn từ từ kéo căng hết, đầu mũi tên giống như một con rắn độc đang lẻ lười đó ra.
tràn ngập một bầu không khí tang tóc.
“Hai!”
“Ta trả! Ta trà!”
Cuối cùng có người sợ khiếp vía rồi.
Một tên binh sĩ ném côn sắt xuống, giơ cao hai tay kêu lên: “Đồ vật ở nơi trú quân, ta đi lấy vê!”
“Đi mau!”
Hắn quay đầu là chạy ngay, một người dẫn đầu, những người còn lại đều ném côn sắt xuống chạy về phía trú quân, ít lâu sau, muời mấy người lấy về nửa sắp hay một sắp lụa Thuộc, rất nhanh trước cửa tiệm chất đống thành một ngọn núi nhỏ.
Lý Khánh An lạnh lùng hứ một tiếng, quay đầu ngựa khoát tay một cái nói: “Chúng ta đi!
Một đám kỵ binh lao đi rất nhanh, trong chốc lát, đã biến mất không để lại dấu vết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...