Lượt người rất nhanh, lát sau đã đến lượt Độc Cô Minh Châu.
Kỹ thuật của nàng cũng khá.
đứng ngoài một trượng ném lọ, năm mũi tên ném trúng ba mũi.
làm cho cô gái vui quá nhảy bồng lên.
chạy đi lĩnh một đồng tiền vàng.
mừng quá nàng cử cầm tiền vàng coi xuôi coi ngược.
Lý Lâm Phủ nhẹ vuốt chòm râu dài, mỉm cười nói: “An Tây đệ nhất tiền so tài với thiên hạ đệ nhất tiền, ta thấy thiên hạ đệ nhất tiền có phần nhinh hơn.
Ta cược hai nghìn quan, đật cho Sử Tư Minh thắng.”
An Lộc Sơn ngẩn người ra.
Lý Lâm Phủ là Đại đô hộ An Tây, cho dù trình độ của Lý Khánh An tệ đến mấy, lão cũng nên đứng về phía An Tây mới đúng, tại sao lại đặt cược cho Sử Tư Minh? Hắn nghĩ cả nửa buổi Trời cũng không hiền ý nghĩa trong đó.
Lúc này hai người đã kết thúc việc thử ném.
Lý Khánh An ném mười trúng bảy, Sử Tư Minh ném mười trúng tám.
dường như Sử Tư Minh có phần xuất sắc hơn một bậc.
Trên có người mê, dưới ắt bắc chước, việc cá cược của các bậc cao cấp Đại Đường đã làm nổi lên sự bắc chước của rất nhiều người.
Cánh đàn ông bất chấp sự phản đối của vợ, xúm xít cược với nhau.
Do lúc ném thử Sử Tư Minh trình độ cao hơn một chút, vì vậy 60% người cược hắn sẽ thắng, chỉ có 40% người ủng hộ Lý Khánh An.
Cuộc tỷ thí đã chính thức bắt đầu.
Lý Khánh An và Sử Tư Minh đứng trên vạch trắng ngoài mười trượng.
Mỗi người trong tay cầm một mũi tên.
ở phía sau họ ai cũng có một cái bàn.
trên bàn đặt mười chín mũi tên.
là loại tên đặc chế.
có đủ trọng lượng ném xa ngoài mười trượng.
Hai người bình thản nhìn vào lọ vàng của mỗi người ở phía xa.
Trong sảnh đường không có gió, vô cùng thích hợp phát huy sờ trường.
Một viên thị vệ phất cờ đỏ xuống.
Tiếng trống “Tùna! Tùna!” vang lên.
Tiếng trống sẽ 2Õ hai mươi cái.
trước khi dứt hồi trống bắt buộc phải ném tên.
nếu không xem như không trúng.
Lý Khánh An hít một hơi thật sâu.
cánh tay hất ra.
mũi tên bay thẳng trên không, cùng một lúc.
tên của Sử Tư Minh cũng tung theo, quỹ tích của hai mũi tên gần như là y như nhau.
Phóng ngang là điều không thế, chỉ có dùng đường cong mới có đủ độ cao để mũi tên thẳng đứng lao vào trong bình.
“Keng! Kena!” Hai tiếng trong veo.
Hai mũi tên cùng lúc ném vào trong lọ vàng, tỳ số 1:1, khắp nơi vang rền tiếng vỗ tay.
“Lý Khánh An ắt thắng!” Độc Cô Minh Châu vừa vỗ tay vừa ra sức hô lên.
Còn tỷ tỷ của nàng Độc Cô Minh Nguyệt lẳng lặng dõi theo Lý Khánh An.
mũi tên trong tay hắn vừa phóng ra.
trong mắt nàng chốc chốc lại ánh lên một chút hồi hộp.
Trong lòng nàng se thắt lại.
rồi sau đó lại thở phào trong nhẹ nhõm.
Truyện "Thiên Hạ "
Tỷ số 9:9, hai người đã ném được chín lượt, tỷ số vẫn sít sao.
Vào lúc này đây, sự cố đột nhiên xuất hiện, mũi tên thử mười của Lý Khánh An lao vào cổ lọ, búng lên một phát, rơi xuống mặt đất.
“Mũi tên thứ mười của Lý Khánh An không trúng!”
Ty nghi (người dẫn chương trình) vô tình tuyên bố thành tích của Lý Khánh An.
còn mũi tên thử mười của Sử Tư Minh lại ném vào trong lọ không chệch phân nào.
Tỳ số 10:9, Sử Tư Minh dẫn trước.
Bốn bề la lên kinh ngạc, đây tuyệt đối là một sự sơ suất thấp kém.
cả miệng lọ cũng chưa chạm đến.
Ngay cả Cao Lực Sĩ cũng đứng phắt dậy, hồi hộp dổi theo bên trong sàn tỷ thí.
An Lộc Sơn và Lý Tông vô cùng đắc ỷ, hai người
Nhỏm dịch: Huntercd
biết rằng, việc cao thù so tài này như vậy, thắng thua thường chỉ là sai khác ở một mũi tên.
Trái tim Dương Hoa Hoa cử như bị treo lơ lửng trên cuống họng, nàng chắp tay đặt trước ngực, lặng lẽ cầu khẩn ông trời để Sử Tư Minh cũng xảy ra sơ suất.
“Tỳ.
làm sao đây!” Độc Cô Minh Châu che mặt lại không dám nhìn nữa.
Độc Cô Minh Nguyệt nhẹ nhàng kéo giữ tay muội muội, an ủi nói: “Minh Châu, còn có mười mũi tên nữa! Thắng thua khó lường.”
Tý thí vẫn được tiếp tục.
Cờ đỏ phất xuống, tiếng trống lại gõ vang.
Sử Tư Minh đắc ý nhìn Lý Khánh An một cái, mũi tên trong tay phóng ra.
“Keng!” một tiếng, mũi tên vào lọ trước.
Thật sự trong lòng hắn rõ hơn ai hết.
lúc thử ném ban nãy hai người họ đều cố ý bảo lưu thực lực.
Bây giờ Lý Khánh An có lẽ do hồi hộp sơ suất một mũi tên.
điều này rất có thể là kết quả cuối cùng rồi.
ít ra hắn Sử Tư Minh nắm chắc được, những mũi tên phía sau sẽ ném vào hết.
Tiếng trống cứ tiếng này nối tiếp tiếng kia.
Lý Khánh An bình thản nhìn vào lọ vàng, cử như chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng tên trong tay hắn lại hồi lâu vẫn chưa phóng ra.
Hắn đang tự gây thêm sức ép cho minh, đây là một loại chiến thuật tâm lý mà trong khi thi đấu ở đỏi trước hắn vẫn thường sử dụng.
Giữa trận đấu thêm sức ép vừa phải, thì có thể chống đỡ lại áp lực tâm lý lớn mạnh lúc phóng mấy mũi tên cuối cùng, đồng thời, cũng sẽ ảnh hưởng đến đối thủ.
ở cuối trận đấu.
nảy sinh sự biến hóa kỳ diệu.
Tiếng trống đã gõ đến phát thứ mười bảy, bắt đầu có người nôn nóng không cầm lòng được la lớn: “Lý Khánh An.
ngươi mau phóng đi chứ!”
Nhưng Lý Khánh An vẫn không cử động.
ánh mắt nhìn chăm chăm vào lọ vàng kia.
hắn đã tìm được cảm giác ra tay tốt nhất.
“Tùng! Tùng!” Lại vang lên hai phát, mười tám.
mười chín.
“Lý Khánh An.
tên khốn nhà ngươi!” Người có đặt cược hắn chửi lên om sòm.
Sử Tư Minh có chút đắc ý mỉm cười.
Hắn cho rằng Lý Khánh An đã sắp suy sụp rồi.
thắng lợi đang trong tầm tay.
“Tùng!” Hồi trống thử hai mươi vang lên.
vô số người tuyệt vọng nhắm mắt lại.
cũng vào khoảnh khắc trống vang, mũi tên trong tay Lý Khánh An đã vuột khỏi tay.
Mũi tên trong không trung vẽ ra một đường cong đẹp mắt.
vô cùng chính xác bay thẳng vào lọ vàng.
Trong sảnh đường im phăng phắc, bỗng chốc pháo tay như sấm.
cứ giống như hắn đã thắng rồi vậy, ngay cả người đặt cược cho Sử Tư Minh cũng không khỏi vỗ tay.
Lúc này Cao Lực Sĩ đột nhiên có cảm ứng gì đó, ông quay đầu lại nhìn, bỗng chốc thẫn người, ở phía sau Dương Hoa Hoa ông lại nhìn thấy thánh thượng, còn có quý phi nương nương, ông dụi dụi mắt.
có chút không thể tin được nhìn lại lần nữa.
quả nhiên là thánh thượng và quý phi.
Một đám thị vệ hộ tống ở bên cạnh họ, vậy mà không biết họ đã đến từ lúc nào?
Cao Lực Sĩ đang định đứng dậy, nhưng Lý Long Cơ đã cười với ông và khoát tay, lại chỉ vào sàn thi đấu.
ra dấu ông đừng làm gián đoạn cuộc thi đấu.
Lý Long Cơ đi vào từ cửa sau.
Hắn ngồi xuống sau một bức rèm sa.
Vì có sự ngăn cách của chiếc rèm sa.
thêm vào đó phương hướng ném tên là hướng ra ngoài, mọi người ai cũng không để ý đến sự xuất hiện của hắn.
Dương quý phi bên cạnh hắn cũng hồi hộp đến vã cả mồ hôi.
Cùng với việc Lý Khánh An ném vào ở tiếng trống cuối cùng.
nàng cũng bất giác vỗ tay.
“Tiếp nào!” Sử Tư Minh hét nhỏ một tiếng.
Tiếng trống của mũi tên thứ mười hai đã vang lên.
mũi tên của Lý Khánh An phóng ra trong phút áp chót của tiếng trống, chính xác ném trúng vào lọ vàng.
Sử Tư Minh cũng không do dự theo hắn phóng ra.
tốc độ cực nhanh, cũng ném vào trong lọ.
Tiếp theo các mũi tên thử mười ba.
mười bốn.
mười lãm mười tám.
Lý Khánh
An cử phóng ra vào tiếng trống thử mười chín, còn Sử Tư Minh cũng sẽ phóng sát theo hắn.
Lý Khánh An trong lòng mỉm cười, hắn đã trong lúc bất tri bất giác khống chế được tiết tấu rồi.
Bây giờ tỷ số là 18:17, Sử Tư Minh vẫn dẫn trước một tên.
vô số người cũng khẽ lắc đầu.
Bây giờ trong lòng những người cược Lý Khánh An thắng đều tràn đầy hối tiếc.
Mũi tên thử mười chắc chắn chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Nếu như lúc đó hắn có thể phát huy bình thường, hắn cũng sẽ không thua, thì trận đấu này chỉ là hòa thôi.
Độc Cô Minh Châu buồn rầu nép vào lòng của tỷ tỷ, Lý Khánh An sắp thua rồi.
nàng không muốn xem tiếp nữa.
Độc Cô Minh Nguyệt khẽ thở dài.
Lý Khánh An quả thật rất lợi hại, chí ít hắn để minh thấy được sự cùng cực trò chơi ném lọ, chỉ đáng tiếc là hắn sắp thua rồi.
An Lộc Sơn và Lý Tông nhìn nhau, hai người đều lộ ra thần sắc đắc ý, đặc biệt là An Lộc Sơn.
có thể để Lý Khánh An ngã một cú đau.
trong lòng hắn thật sự thoải mái dễ chịu.
Truyện "Thiên Hạ "
Cao Lực Sĩ thì không nói tiếng nào, thần sắc nghiêm túc chú ý trận đấu trong trường đấu.
Hắn cho rằng vẫn còn hai mũi tên.
cuối cùng nai chết tay ai cũng còn chưa biết.
Chỉ có Lý Lâm Phủ nhẹ vuốt chòm râu cười.
Tên Lý Khánh An này quả thật không tệ, có thể hoàn thành đại sự của mình.
Lúc này, Dương Ngọc Hoàn thấp giọng cười nói với Dương Hoa Hoa: “Tam tỷ lần này tỷ phải thua rồi.”
Dương Hoa Hoa hử nhẹ một tiếng: “Một trò chơi thôi mà.
thua thì thua thôi!”
“Ta nghĩ chưa chắc!” Lý Long Cơ lắc đầu.
bình thản nói: “Nếu ta đoán không lầm.
hai mũi tên cuối cùng, chắc chắn xảy ra sự cố ngoài ý muốn.”
“Tại sao?” Hai tỷ muội Dương thị đều cùng nhau ngẩn người ra.
“Hai nàng đừng hỏi, xem xong sẽ biết.”
Lý Long Cơ dõi mắt chặt vào Lý Long Cơ, nếu như thật sự mình đoán chính xác, người trẻ tuổi này cũng quá lợi hại rồi.
“Tìrna!” Một tiếng vang rès tiếng trống của mũi tên thử mười chín đã vang lên.
“Tùng! Tùng! Tùng!” đến mũi tên thử mười chín, tiếng trống đánh tới tiếng thử mười bảy, tên trong tay Lý Khánh An đã phóng ra.
tất cả mọi người đều ngẩn ra.
đâu có đúna! Tại sao lại phóng trước? Cũng cùng lúc Lý Khánh An phóng tên.
tên của Sử Tư Minh cũng theo phản xạ phóng ra theo, nhưng đúng lúc hắn phóng ra thì hắn lại do dự một lúc.
Vâng, từ mũi tên thứ mười hai.
hắn bèn không phục nên phóng theo Lý Khánh An vào lúc cuối của tiếng trống.
Tên của Lý Khánh An phải ở lúc tiếng trống thử mười chín phóng ra.
mà hắn cũng sẽ phóng theo, liên tục bảy mũi tên.
mũi tên nào cũng thế.
đã thành một định luật, nhưng Lý Khánh An lại đột nhiên phóng trước, sự thay đôi này vô hình chung đã làm ảnh hướng đến tâm lý của Sử Tư Minh, cũng chính là việc do dự nửa muốn phóng nửa muốn không.
Nếu lúc bình thường, việc ảnh hưởng này không là gì cả.
nhưng hiện thời cuộc thi đấu đang vào phút chót, hai người gần như đều kiệt sức.
một chút ảnh hưởng cũng có thể chí mạng.
Sử Tư Minh ngay sau khi phóng, hắn bèn biết lần này không hay rồi.
Tên của Lý Khánh An “keng!” một tiếng phóng vào trong lọ vàng, còn mũi tên của Sử Tư Minh vạch ra một đường theo sự rơi tự do, hơi ngưng trệ một chút, vang lên một tiếng trong veo, đầu tên chạm vào lọ nảy lên một cái, lộn một vòng, lăn ra ngoài lọ.
“Sử Tư Minh không vào.
mười tám so với mười tám.”
Trong sảnh chính lặng yên như tờ, đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên như vũ bảo, thật quá ngoạn mục, mười tám so với mười tám.
đến phút cuối cùng lại hòa nhau.
Độc Cô Minh Nguyệt kích động đến rơi lệ, tốt quá! ông trời có mắt.
cơ hội lại đến rồi.
Độc Cô Minh Nguyệt vừa cười vừa lắc đầu.
Lý Khánh An này, vận may thật sự không tổi.
Lý Lâm Phủ thì cười nhẹ một tiếng, nói nhỏ với Cao Lực SĩẸ.
“Cao ông.
điều này nằm trong dự đoán của ta.”
Cao Lực Sĩ ngẩn người ra.
Lý Long Cơ sau tấm màn sa thì chỉ vuốt râu cười không nói tiếng nào, quả nhiên bị mình đoán trúng, nhưng mà vẫn còn mũi tên cuối cùng.
hắn không tin người trẻ tuổi này lại chấp nhận hòa.
kịch hay vẫn còn ở phía sau.
Còn mũi tên cuối cùng, cũng là mũi tên quyết định thắng thua.
Trong đại sảnh lúc này lại im lặng trở lại, mọi người đều hồi hợp đến thót tim.
Cờ đỏ phất một cái.
“Tùng! Tùna!” tiếng trống lại vang lên.
giờ phút cuối cùng đã tới.
cuộc thi đấu bước vào thời khắc quan trọng nhất.
Bất luận mũi tên thử mười của Lý Khánh An thất bại vì nguyên nhân nào, nhưng nó
cũng ảnh hưởng đến kết cục của trận đấu.
Tiếng trống chỉ gõ lên hai tiếng, mũi tên trong tay Lý Khánh An bèn phóng đi.
kéo một vệt dài rơi tự do đầy ngoạn mục trong không trung, nhẹ nhàng cắm vào lọ vàng, những người đặt cược hắn lập tức sôi động hẳn lên.
ít ra họ sẽ không thua rồi.
Lý Khánh An cười tủm tim quay người nhìn Sử Tư Minh, bây giờ toàn bộ áp lực đều dồn cả cho Sử Tư Minh, cùng với từng nhịp trống vang đều.
những giọt mồ hôi từ trên trán Sử Tư Minh không ngừng rơi xuống, hắn bỗng phát hiện ra một việc rất đáng sợ, bản thân hắn trước mười lãm tiếng trống thật sự không thể nào ra tay.
Hắn đã quen ra tay vào khắc cuối cùng, còn chưa kịp điều chinh trạng thái, mà Lý Khánh An lại ở tiếng trống thứ hai là phóng vào rồi.
Mồ hôi và áp lực to lớn làm cho mắt của Sử Tư Minh mở đi, hắn chỉ thấy vô số lọ vàng đang dao động trước mặt.
cánh tay bắt đầu run lên: “Tìrna!” tiếng trống thử mười tám vang lên.
tay chân hắn mềm nhũn đến không còn một tí sức lực nào.
Mọi người bắt đầu phát hiện hắn không ồn rồi.
toàn thán Sử Tư Minh run rẫy.
“Sử Tư Minh, mau phóng đi! Không còn thời gian nữa.”
Rất nhiều người nôn nóng đến la lên.
An Lộc Sơn thì thụi thật mạnh xuống đùi.
Sử Tư Minh này, đến thời khắc quan trọng mới không làm được!
Lý Long Cơ đắc ý cười lên.
quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn.
mũi tên thử mười thật ra do Lý Khánh An cố ý phóng trượt đi.
hắn không chấp nhận hòa.
Lý Khánh An này quả thật không nhìn ra! Hắn lại cao minh đến dường này.
Truyện "Thiên Hạ "
“Tam Lang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dương Ngọc Hoàn và Dương Hoa Hoa đều ngơ ngác.
Lý Long Cơ nhìn Cao Lực Sĩ một cái.
thấy ông ấy cũng đã chợt ngộ ra.
bèn mỉm cười nói: “Nương tử.
nàng có rảnh hãy đi hỏi Cao đại tướng quân xem.
hắn hiểu tên Lý Khánh An này còn rõ hơn cả ta.”
“Tùng!” tiếng trống thử mười chín vang lên.
Sử Tư Minh đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn phát hiện mình đã không còn biết phóng tên nữa.
Hắn thậm chí còn không biết minh rốt cuộc đang ở đâu? Phải làm gì? Trước mắt hắn chỉ còn là một màu trắng xóa.
“Tùng!” Tiếng trống thử hai mươi vang lên.
Sử Tư Minh phút chốc người mềm nhũn ngã nhoài xuống đất.
Trong đại sánh im lìm như thóc, mọi người đều há hốc trợn trừng đôi mắt.
Kết quả này ai cũng không nghĩ đến.
mũi tên cuối cùng của Sử Tư Minh lại không phóng ra.
“Mười chín so với mười tám.
Lý Khánh An An Tây thắng!”
Theo sự tuyên bố cuối cùng của ty nghi (người dẫn chương trình), trong đại sảnh trở nên rạo rực, tiếng hoan hô vang lên liên hồi.
“Ta không phục!”
An Lộc Sơn đột nhiên gào lên một tiếng đứng phắt dậy, hắn vung tay cao tiếng nói: “Nếu đã đều là quân nhân, tại sao lại chơi loại trò chơi văn vẻ này, có giỏi thì so tài
cứng cưỡi ngựa bắn tên.
ván thi này không tính!”
Hắn bị giận quá hóa rồ, Sử Tư Minh thua cũng đã đành, ngặt nỗi thua một cách mất mặt như vậy, còn đâu là mặt mũi của quân Phạm Dương của hắn nữa?
Trong sảnh đường từ từ trở nên im lặng, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía An Lộc Sơn.
tên mập này định chối nhận!
“An ái khanh, trẫm cảm thấy không cần thiết phải đấu thêm nữa.”
Lý Long Cơ đã ra mặt.
mấy nghìn người trong đại đường đều giật cả minh, đồng loạt gập người thi lễ với hắn: “Chúng thần tham kiến bệ hạ!”
An Lộc Sơn cũng sợ đến quỳ vội xuống: “Thần biết tội!”
“Một chuyện nhỏ nhặt thôi mà.
An ái khanh không cần tự trách mình làm gì!”
Lý Long Cơ mỉm cười.
Mắt hắn dừng lại trên người Lý Khánh An, Lý Khánh An rảo vội hai bước, quỳ một gối hành một quân lễ nói: “Trung lang tướng Lý Khánh An tham kiến hoàng đế bệ hạ.”
Lý Long Cơ sật đầu cười nói: “Lý tướng quân, ngươi cho trẫm xem một trận đấu ném bình có thể nói là trình độ cao nhất, trong đó binh pháp vận dụng tuyệt diệu khôn khéo, làm trẫm cạn lời khen ngợi.
có thể nói đây là một hình mẫu của sự dụng binh không đánh mà khuất phục người.
Lý tướng quân, trẫm nhất định phải thường ngươi cho thật xửng đáng, nói đi! Ngươi muốn điều gì?”
Mọi người đều nhìn về phía Lý Khánh An.
trong lòng mỗi người cũng đều có một tâm nguyện.
hoặc là thăng quan phát tài.
hoặc là tuyệt sắc mỹ nữ.
Tuy nhiên lúc này, Cao Lực Sĩ bỗng trở nên hồi hộp hẳn: “Thất Lang, ngươi tuyệt đối đừng đắc ý quên mình đấy nhé!”
Lý Khánh An cúi đầu suy nghĩ chốc lát.
bèn gãi sáy sau cười nói: “Bệ hạ.
thần thích nhất là uống rượu bồ đào Giao Hà của hôm nay, rượu này ở ngoài không uống được, khân cầu bệ hạ thường thêm cho thần vài thùng.”
Trong sảnh đường bỗng chốc đầy tiếng cười thầm ở khắp nơi.
không ít người đều khẽ lắc đầu.
tên Lý Khánh An thật không biết nắm bắt cơ hội.
trong lòng Cao Lực Sĩ loáng cái trở nên nhẹ nhõm, tên tiếu tử này quả thật khá thông minh.
Dương Ngọc Hoàn che miệng cười một tiếng, ở phía sau nói nhỏ với Lý Long Cơ: “Tam Lang, người trẻ tuổi này quả thật là thú vị.”
Lý Long Cơ cười ha hả khoát tay nói: “Được, trẫm nhận lời ngươi.
sau này khổ rượu của trầm tùy ý ngươi uống!”
Hắn nâng ly ngang lông mày, cao giọng nói: “Hôm nay là ngày mừng tuổi tam tỷ của ái phi trẫm.
trẫm đề nghị, chúc phúc nàng thanh xuân lưu mãi, uống cạn ly này!”
“Uống nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...