Thiên Hạ


Đêm khuya gió lớn.

Mưa rơi lất phất, sau năm ngày hành quân không ngừng.

Ba vạn đại quân của Lý Khánh An đã vượt ngàn dặm.

Cuối cùng đã đến Phù Thành quan.
Ánh lửa chập chờn rọi sáng trong ngoài Phù Thành quan.

Trước đại doanh, gần vạn binh sĩ mũ giáp chinh tề.

Tay cầm giáo đao, một tay cầm đuốc lửa xếp thành trận thế uy nghiêm.

Trong tựa cả biển lửa.

Ánh lửa chiếu sáng trên mặt mỗi binh sĩ.

Trước quân trận.

Lý Tự Nghiệp dẫn vài chục đại tướng đi lên nghênh tiếp Lý Khánh An eiá đáo.
“Ty chức Lý Tự Nghiệp tham kiến đại tướng quân!”
Đi đầu là Lý Tự Nghiệp, tiếp sau đó mấy mươi đại tướng đều quỳ một chân xuống thi quân lề với Lý Khánh An.

Trên lưng ngựa.

Lý Khánh An cũng chấp tay hồi lễ với mọi người nói: “Các vị tướng quân vất vả rồi.

Xin miễn lễ!”
Lý Khánh An trờ minh xuống ngựa, dưới yểm trợ của mấy mươi đại tướng, hắn đi nhanh vào đại doanh Phũ Thành quan.

Lý Khánh An không đi vào trướng nghi ngơi, mà mặc mưa gió đi thăng đến trên quan ải.

Nhìn về phía bờ bên kia của Thấm Thửy.
Bờ bên kia là đại doanh của quân Lý Quy Nhơn.

Trời đêm âm u.

Hắn cái gì cũng không nhìn thấy, nhung mỗi cách trăm bước sẽ có một đóm lửa chập chờn, chắc đấy chính là trạm tháp gác viễn vọng của đối phương.

Lý Khánh An thầm đếm một lượt, tồng cộng có hai mươi bốn trạm gác.

Từ phạm vi bao vây của trạm tháp có thể đoán chừng ra lớn nhỏ của quân doanh, diện tích chắc có bán kính chừng hai mươi dặm.

Chí ít còn có mười vạn đại quân.
“Đại tướng quân, đêm tối thế khó nhìn ra gì?” Lý Tự Nghiệp bên cạnh khẽ giọng nói.
“Không!” Lý Khánh An lắc đầu trầm giọng nói: “Có thể nhìn ra rất nhiều thông tin.”
Hắn chi chi tháp gác nói: “Từ những tháp gác này có thể nhìn ra cái nghiêm của Lý Quy Nhơn trong trị quân, ngươi xem cự ly của các tháp gác, ta vừa rồi đếm có chừng tám trạm gác, cách nhau đều chừng trăm bước, cơ hồ không có chênh lệch gì.

Lại nhìn đuốc lửa trên tháp, mỗi tháp đều có ba cây đuốc, trong mưa rất có thề sẽ bị dập tắt.

Cũng có thể bị cháy rụi.

Nhung số lượng của các tháp gác từ đầu chí cuối cũng không đổi.

Nói ra địch quân trên tháp không có ngủ gật.

Mà rất cảnh giác gác trực.

Từ những tiều tiết này có thề nhìn ra.

Lý Quy Nhơn tuy phóng túng binh sĩ thi bạo, nhung trên đóng doanh thì không chút sơ hờ, là một địch thù đáng gỜm.

Không thể xem thưởng.”
Lời của Lý Khánh An.

Khiến Lý Tự Nghiệp không thể không phục sát đất.

Hắn gật gật đầu nói: “Đại tướng quân quan sát ti mi.

Thuộc hạ thật sự không thế sánh bằng.”
Lý Khánh An cười cười lại nói: “Năm xưa chúng ta thị sát quân đội của Muslim tại bờ bên kia sông Amu ta từng bái phục ngươi đã quan sát cấn trọng.

Sao giờ ngươi lại bị thụt lùi thế này?”
Lý Tự Nghiệp im lặng không nói gì.

Vệ Bá Ngọc bên cạnh tiếp lời: “Lý tướng quân năm xưa thân làm sĩ tốt.

Mỗi trận đều xông pha đầu tiên, thương tích đầy mình, lúc trẻ không thấy gì.

Giờ nhưng vết cũ này đều ánh hưởng rất nhiều đến sức khỏe, cả nhăn lực đều đều thế.


Lý tướng quân giờ đã không còn nhìn thấy rõ tình hình phía bờ đối diện.”
Không đợi Vệ Bá Ngọc nói xong.

Lý Tự Nghiệp đã nghiêm giọng quờ trách: “Trước mặt đại tướng quân, ngươi không được vô lễ!”
Vệ Bá Ngọc phát hoảng không dám nói gì.

Nhưng Lý Khánh An đã có phần động lòng: “Sao lại thế này? Sao ngươi chẳng bao giờ chịu nói ra?”
Lý Tự Nghiệp trầm ngâm một hồi lâu mới từ từ nói: “Thuộc hạ mới hơn bốn chục tuổi, mà như thế đã phải rời khỏi sa trường.

Quả thật có phần không cam tâm!”
Lý Khánh An vỗ vỗ vai hắn nói: “Chúng ta đã kề vai tác chiến từ hồi chiến dịch Tiêu Bột Luật, mười mấy năm rồi.

Có gì mà không thể nói chứ? Kỳ thực ta cũng giống ngươi thôi, ta bị thương ở vai từ trận chiến Khwarezm.

Đến nay ta đã không còn kéo nổi cung bảy thạch nữa.

Đây cũng chăng có gì.

Đại trượng phu không cần nhất thiết phải xông pha sa trường.

Trị vì thiên hạ cũng là một vĩ nghiệp.

Sau khi trận chiến này kết thúc, ngươi vẫn cứ trờ về Hà Trung đi làm đô đốc Hà Trung của ngươi.

Ta sẽ gia phong thêm ngươi làm Binh bộ thượng thư.

Để ngươi có thể vinh quang trờ về.”
Lý Tự Nghiệp lặng lặng gật đầu.

Trong lòng rất ư cảm động.

Lúc này, Lý Khánh An lại quay sang nói với Vệ Bá Ngọc: “Lúc quay về ngươi bị địch quân mai phục, rốt cuộc tình hình là thế nào?”
Vệ Bá Ngọc đi lên thi lề nói: “Ty chức bất lợi, xin đại tướng quân hãy xử phạt!”
“Ta không phải muốn xử phạt ngươi, ta giờ chi là muốn hỏi tình hình lúc đó với ngươi thôi.”
Vệ Bá Ngọc thờ dài nói: “Do ty chức sơ ý, ty chức lúc đó đã phái ra ba đội xích hầu.

Nhung vẫn còn hai đội xích hầu chưa quay về báo cáo tình hình thì ty chức đã hạ lệnh cho quân đội vượt Niết Thủy.

Kết quả vừa mới qua sông được một nửa thì gặp phải mai phục của quân địch.

Năm ngàn kỵ binh vội vã ứng chiến.

Dù cho liều chết chống đối.

Nhung đối phương quá ư mạnh mẽ, bọn thuộc hạ không chống đờ nổi bị đánh bại, sần hai ngàn huynh đệ trận vong.

Ba ngàn người còn lại là đào tẩu đến thôn huyện phía bắc thì về sau mới vượt sông trốn về được.”
Lý Tự Nghiệp bồ sung thêm nói: “Từ miệng của mấy tù binh bắt được nói.

Một vạn địch quân này là kỵ binh Duệ Lạc Hà cường mạnh nhất của Yến quân.”
Lý Khánh An gật gật đầu hỏi: “Cuối cùng huynh đệ có thể trốn về là bao nhiêu?”
“Hồi bầm đại tướng quân, lúc vượt sông là năm ngàn hai trăm huynh đệ.

Sau đó về được chi có ba ngàn bốn trăm người, trong đó có chín trăm thương binh, một ngàn tám trăm người trận vong.”
Nói đến đây.

Vệ Bá Ngọc nghiến răng tiếp: “Lý Quy Nhơn bộ không thu hàng binh, ngoài huynh đệ trận vong ra.

Còn hơn sáu trăm người là thương binh, bị bọn chúng chôn sống toàn bộ.”
Ánh mắt Lý Khánh An gần như tóe lửa.

Mãi một lúc sau.

Hắn mới từ từ nói với mọi người: “Lý Quy Nhơn không chi tàn sát tàn binh của ta.

Mà còn đồ sát mười mấy vạn người dán chúng Hà Đông.

Ta giờ hạ lệnh, đội quân này chúng ta cũng không nhận hàng, một người cũng không được giữ.

Toàn bộ giết sạch!”
Chúng tướng sĩ cùng khom người nói; “Ty chức tuân lệnh!”
Lý Khánh An quay minh đi xuống thành, đi được vài bước, hắn bỗng dững chân quay đầu lại nhìn về phía đại doanh địch quân ở xa xa.

Trong lòng không khỏi lấy làm nghi hoặc.
“Lý tướng quân, đối phương chắc phải có mười tám vạn đại quân mới đúng, sau ta thấy phạm vị doanh địa của chúng chi giống có mười vạn người thôi, đã có việc gì đáng ngờ trong đây đây?”
Lý Tự Nghiệp vội bầm báo nói: "Thuộc hạ cũng đương muốn hòi đại tướng quân
Việc này.

Rất kỳ lạ.


Bộ của Lý Hoài Tiên đến trước nhung lại không hợp binh một chỗ cùng Lý Quy Nhơn, mà để Thái Hy Đức đến sau lại đóng doanh cùng với Lý Quy Nhơn."
“Lý Hoài Tiên bộ hiện đang ở đâu?”
“Tám vạn quân của Lý Hoài Tiên bộ hiện đang trú doanh tại phía đông bắc cách đây bốn mươi dặm.

Xích hầu thuộc hạ phái đi phát hiện hai bên chẳng có văng lai gì.”
Nói đến đây, Lý Tự Nghiệp khẽ giọng lại nói: “Vốn dĩ lúc mới đến.

Hai quân chi cách nhau bốn mươi dặm.

Không biết sau đó xảy ra việc gì mà Lý Hoài Tiên đột ngột rút quân đến huyện Lê Thành.

Sau đó hai quân không còn vàng lai.

Ty chức hoài nghi giữa Lý Hoài Tiên và Lý Quy Nhơn có mâu thuẫn, nên mạnh ai nấy tác chiến.”
“Thế ư?”
Lý Khánh An lại quay đầu hòi mộ liêu Vi Thanh Bình bên cạnh nói: “Quan hệ giữa Lý Quy Nhơn và Lý Hoài Tiên thế nào?”
Vi Thanh Bình ngẫm nghĩ một lúc bèn nói: “Lý Hoài Tiên và Sử Tư Minh thế tựa thủy hòa.

Còn Lý Quy Nhơn lại có quan hệ cực mật thiết với Sử Tư Minh.

Ba năm trước, Lý Hoài Tiên gả con gái.

Trên tiệc cưới Lý Quy Nhơn nối cơn điên, hết lời mắng rủa tân lang là Hán cẩu, và không ngừng đuổi đánh tân lang, thậm chí còn chém đứt tay phải của hắn.

Từ đó Lý Hoài Tiên và Lý Quy Nhơn bèn trờ mặt.

Sau khi được An Lộc Sơn đứng ra giản hòa.

Hai bên mới chịu bõ qua.

Tháng mười một năm ngoái.

Lý Hoài Tiên lại sai người đưa tám vạn thạch lương thực cho Ngụy Bác Điền Thửa Tự, kết quả giữa đường bị Lý Quy Nhơn chặn cướp, đến giờ vẫn chưa có lời giãi thích.

Cho nên thuộc hạ dám phán đoán.

Lý Hoài Tiên và Lý Quy Nhơn không những phái hệ khác nhau, mà tư giao còn cực kỳ ác liệt.”
Mọi người thấy tình báo của Lý Khánh An nắm một cách tường tận như thế mà không khỏi thán phục.

Lý Khánh An nói với mọi người: “Ta trước đây đã nói đi nói lại nhiều lần với mọi người, biết người biết ta.

Trăm đánh trăm thắng, tình báo là yếu vụ đệ nhất của An Tây.

Cái người và ta trong đây không chi là biết quân lực của đối phương nhiều hay ít.

Quân lương quân giới đủ không, mà còn bao gồm cả thói quen, sờ thích của chù tướng cùng các mối quan hệ giao tiếp của địch tướng.

Như thê Lý tướng quân vừa nói hoài nghi Lý Hoài Tiên và Lý Quỵ Nhơn xảy ra mâu thuẫn, nếu không có căn cử.

Đó chi có thể là hoài nghi.

Thậm chí rất có thể đó chi là ảo giác mà quân địch cố tình tạo ra cho chủng ta.

Để chúng ta cứ ngờ chúng bất hòa.

Chi khi chúng ta thật sự đi sâu vào tìm hiểu quá khứ của họ, thì mới có thể có phán đoán chính xác.

Các ngươi tương lai đều có cơ hội chấp quyền một phương, hi vọng các ngươi đừng quên những lời ta nói hôm nay.

Tình báo càng thấu đáo thì mỗi quyết gách đưa ra mới càng chính xác.

Tình báo quyết định thắng thua, tiều tiết quyết định thành bại.”
Mọi người đều tâm phục khẩu phục, cùng khom người thi lễ: “Lời dạy của đại tướng quân, bọn ty chức sẽ khắc ghi trong tâm!”
Nhất là Vệ Bá Ngọc, hắn tuy xuất thân An Tây, nhưng lại không mấy hiền Lý Khánh An.

Hôm nay mới biết được điểm hơn người của Lý Khánh An.

Trong lòng không khỏi bái phục vạn phần.
“Được rồi!” Lý Khánh An cười cười nói với mọi người: “Binh sĩ ta dẫn đến quả thực cũng đã mệt rồi, mọi người tối nay hãy nghi ngơi cho tốt.

Sáng sớm ngày mai chúng ta lại tiếp tục thương thảo đối gách.”
Lý Khánh An đích thân đến đây khiến trên dưới quân An Tây đều quân tâm phấn chấn.

Tối hôm đó, bảy vạn đại quân của Lý Quang Bật cũng đã đến vùng Trường Bình quan, hắn được mệnh lệnh của Lý Khánh An.

Không phải đến Phũ Thành quan đế tập hợp, nên trú binh tại biên cảnh Lộ Châu, sẵn sàng đợi lệnh.
Quán đội của An Lộc Sơn cũng chẳng ngồi im không động tình gì.


Cũng tối hôm đó, An Khánh Thụy đích thân dẫn một vạn quân đội.

Áp giải hai mươi vạn thạch lương
Thực đến Lộ Châu.
U Châu.

Yến vương phủ.

An Lộc Sơn vừa mới nhận được tình báo từ Hà Đông đưa đến.

Do thân thể quá ư to béo, mắt của An Lộc Sơn cũng càng lúc càng kém.

Đọc văn thư cũng trờ thành công việc mệt nhọc, thưởng đều do một tên thị vệ biết chừ chuyên đọc cho hắn nghe.
“Yến vương điện hạ tại thượng, thần Lý Quy Nhơn khẩn cắp thượng báo, từ khi đại soái lệnh thần làm chù soái nam tuyến Hà Đông, thần trong lòng thấp thỏm, mỗi ngày đều vắt kiệt sức não tư lự.

Đêm không thành giấc, tất cả đều chi muốn có thể tiêu diệt quân An Tây, phân ưu cho điện hạ.

Điện hạ sợ thần một mình khó địch nổi địch, lại lệnh bắc tuyến nam hạ chi viện, tấm lòng bảo vệ của điện hạ với thần khiến thần cảm kích rơi lệ.

Duy chi có thê dùng mạng sống đê báo đáp ân tri ngộ của điện hạ.

Tuy nhiên Bắc quân Lý Hoài Tiên trong lòng oán hận.

Không nghe thần chi huy, mạnh ai nấy tác chiến với thần, thần và Thái Hy Đức đều cảm thấy ưu lo.

Nếu quân ta bất hòa e rằng sẽ bị địch quân thửa cơ, thế nguy! Thần khán cầu điện hạ giáng trách Lý Hoài Tiên, hoặc lệnh hắn trờ về phương bắc.

Phái đại tướng khác, thần Lý Quy Nhơn khấu đầu!”
An Lộc Sơn trầm mặt lại nói: “Đọc tiếp thư của Lý Hoài Tiên.”
Thị vệ mờ ra bức thư còn lại đọc tiếp: “Thần Lý Hoài Tiên xin bầm báo với Đại Yến vương điện hạ.

Lý Quy Nhơn tàn ngược.

Máu nhuộm thiên lý, có quan dân Lộ Châu hiến thần đầu hàng.

Lý Quy Nhơn không nhận hàng dân.

Đồ sát cả thành, hiếp đáp nữ nhân, tội ác đã phạm khó dùng lời lẽ nói hết; Dân chúng thành Thượng Đảng quỳ lập xin tha.

Lý Quy Nhơn vẫn túng binh giết chết, chi trong một đêm xác phơi trăm lý, núi đồi một màu đò sẫm.

Nước sông không chảy, đi đường không thông.

Kè bạo tàn thiên hạ cũng không sánh bằng.

Thần nghĩ Yến vương tâm trí thiên hạ.

Đương có quy tắc, thuận ta thì sống, nghịch ta thì vong.

Nhưng Lý Quy Nhơn giết hàng dân.

Không chừa miệng sống.

Thần cho rằng đấy là cái niệm tuyệt thiên hạ nhân, tôn hại đến đại nghiệp Yến vương.

Thần lại được tin Lý Quy Nhơn được lương mã An Tây, tự tiện tặng tộc dân.

Không lưu lại Yến quân.

Chi sợ trong vòng ba năm.

Thiết Kỵ u Châu sẽ khó mà hùng bá một phương Hà Bắc.

Nguy hại cực nặng.

Người này không lấy đại nghiệp Yến vương làm trọng.

Chi lo tư lợi.

Giữ lại sẽ là đại hoạn Yến quân, mong điện hạ hãy thu lại quân quyền, lưu lày hương dã.”
Một người thì mắng đối phương không phục quân lệnh, người thì khiển trách đối phương không lo cho đại cuộc, An Lộc Sơn chì thấy nhức đầu.

Từ rất lâu về trước, cái hiệu quả mà An Lộc Sơn theo đuối chính là thế, đế các thù hạ của minh khinh khi nhau, mâu thuẫn nhau, thậm chí hai đại phái biệt của Yến quân cũng do hắn mà ra.

Có như thế, hắn mới có thể đứng giừa để tiến hành điều tiết, cân bằng, để từ đó đạt được mục đích khống chế đại tướng thù hạ.
Nhưng hôm nay, hiệu quả này lại càng tốt hơn so với trước rôi.

Nhưng An Lộc Sơn lại không hi vọng nó xuất hiện.

Hắn hi vọng hai người có thể cùng đoàn kết phá quân An Tây, chi tiếc là thử hạ hắn chẳng phải cục bột.

Không thể đến hắn muốn nhào nặn kiểu nào thì nhào.

Cái hạt giống mâu thuẫn một tay hắn chôn xuống.

Hôm nay cuối cùng đã đâm ra ác quả rồi.
“Hãy đỡ ta dậy.”
An Lộc Sơn vùng vẫy đòi đứng dậy, hai thị vệ của hắn hai bên trái phải đờ hắn dậy, nhưng như thế vẫn không ồn.

An Lộc Sơn quá mập, như thế căn bản đứng không nồi.

Thị vệ cận thân nhô gầy Lý Trư Nhi bèn chui xuống phía dưới bụng hắn.


Dùng hết sức đờ lấy cái bụng phệ của An Lộc Sơn.

Có như thế mới tạm giữ được cân bằng cho hắn.

Để không đến nỗi lăn đi như quả bóng.
“Con trai, thêm chút sức nữa nào!”
An Lộc Sơn dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng đứng dậy được, cử đi một bước là lại thở hổn hển.

Phải mất một đi thời gian hắn mới trờ lại bình thưởng được.
Lý Trư Nhi thân hình gầy nhỏ, công việc mỗi ngày của hắn chính là chăm sóc cho nửa thân dưới của An Lộc Sơn.

Cả khi lúc An Lộc Sơn đứng, hắn đều phải khom xuống dùng lưng đề đỡ cái bụng to của An Lộc Sơn lại.

Ngoài ra.

Lúc An Lộc Sơn tiến hành phòng sự.

Hắn không thể đứng phía trước, bèn đi ra sau lưng đầy An Lộc Sơn.

Lúc đó cái bụng phệ ấy sẽ do cái mông đẫy đà của các ả nữ nhân thay nhiệm vụ của việc chống lên thôi.
Nếu là trước đây, An Lộc Sơn đứng dậy muốn đi một vòng trong phòng, tiến hành khỏi động thì đôi chân của hắn mới từ từ hồi phục lại sức.

Bản thân hắn sẽ có thề tự đỡ cái thân hình to béo của mình, nhung hôm nay hắn cũng chẳng còn tâm trạng gì đi lại.

Mà đến thẳng trước sa bàn.
“Vương gia.

Chính là nơi này!” Thi vệ đọc văn thư vừa nãy chi về phía tây Lộ Châu nói.
An Lộc Sơn gật gật đầu, “Đây là Lương Mã Trại, ta từng đi qua.

Chắc phía trước một chút.”
Hắn dùng cán gỗ chi vào Thấm Thửy nói: “Nơi đây là Thấm Thửy, ta nhớ Phú Thành quan ở cạnh Thấm Thửy, là một đoạn tường thành khó mà bị đánh đổ, có điều không mờ nổi chiến trường.”
An Lộc Sơn lẩm bẩm một mình vài câu.

Hắn bỗng có phần cáu giận nói: “Vì sao lại không thể chặn lại quân Đường, không để họ qua Thấm Thửy?”
Không một ai dám nói gì, An Lộc Sơn tuy to béo, nhung tấm lòng lại hạn hẹp, trong lúc hắn đang giận dữ mà nhiều lời thì sẽ dễ bị giết đầu!
“Trư Nhi!”
“Có nô tài!” Lý Trư Nhi vội đi lên trước nói: “Vương gia có gì xin cứ dặn dò.”
“Ta hỏi ngươi, ngươi nói Lý Hoài Tiên nghe lời ai?”
Lý Trư Nhi cười nịnh nọt: “Lý Hoài Tiên đương nhiên là nghe theo vương gia rồi.”
“Ngoài ta ra thì sao?”
Lý Trư Nhi gãi gãi đầu.

Ngẫm nghĩ một lúc nói: “Ngoài vương gia ra, vậy chắc là thế tử rồi.”
“Ý ngươi là nói Khánh Thụy?”
“Bẩm đúng! Nô tài nghe nói Lý Hoài Tiên có quan hệ khá tốt với thế tử, lời của thế từ hắn chắc sẽ chịu nghe một chút!”
Lý Khánh An vỗ mạnh vào trán, hắn đúng là hồ đồ rồi, An Khánh Thụy không phải ở Hà Đông sao? Đê hắn đến Lộ Châu làm chủ tướng, không phải được rồi ư?
Nghĩ đến đây, hắn vội hạ lệnh: "Truyền lệnh của ta xuống, lệnh An Khánh Thụy
Dẫn một vạn quân lập tức nam hạ.

Xuất nhậm đại nguyên soái nam tuyến."
An Lộc Sơn cuối cùng cũng tìm ra cách để hiểu mâu thuẫn của Lý Hoài Tiên và Lý Quy Nhơn, trong lòng cũng thấy an ủi phần nào.

Lúc này hắn lại thấy buồn ngủ.

Bèn ngáp ngắn ngáp dài nói với Lý Trư Nhi: “Trư Nhi.

Ta muốn đi ngủ rồi.

Ngươi đỡ ta vào phòng đi!”
“Tuân lệnh!”
Lý Trư Nhi và mấy thị vệ cùng đứng dậy đờ An Lộc Sơn vào phòng ngủ.
Giấc ngủ trưa của An Lộc Sơn gần như sắp phải hai canh giờ, sấm đánh cũng không động đậy, sau khi ngủ say thì sẽ do thân binh thị vệ của hắn ở canh gác ở chung quanh ngủ phòng.

Lý Trư Nhi là một trong những tâm phúc hầu hạ hắn ngủ.

Sau khi An Lộc Sơn ngủ say rồi.

Hắn có thể ngồi chồm hỗm ở một bên mà ngủ.

Hoặc là đi ăn cơm trưa, trong khoảng thời gian này hắn được tự do một chút, đương nhiên, hắn cũng có thể đi ra ngoài, không ai quản hắn.

Nhưng hắn nhất định phải xuất hiện ngay trước mặt khi An Lộc Sơn tinh dậy, nếu không hắn sẽ bị phạt rất nặng.
Lý Trư Nhi hiện nay là khoảng hai mươi tuổi, là một viên hoạn quan, mười năm trước, khi hắn vẫn còn là một thiếu niên bị dẫn vào trong phủ của An Lộc Sơn.

An Lộc Sơn đã nhắm trúng nét thông minh lanh lợi của hắn.

Đích thân cầm đao thiến hắn đi, từ đó, Lý Trư Nhi không còn phát dục nữa.

Hắn bây giờ đã hai mươi hai tuổi, nhưng dáng người vẫn cứ như mười năm trước, từ bóng dáng phía sau nhìn hắn.

Vừa gầy vừa bé, cử như một thiếu niên.
Lý Trư Nhi từ nhỏ đã mất hết cả phụ mẫu.

Là thúc phụ Lý Túy của hắn nuôi hắn khôn lớn.

Cho dù năm xưa là thúc phụ Lý Túy của hắn đem hắn đưa vào trong phù của An Lộc Sơn.

Nhung hắn Lý Trư Nhi không hề oán hận.

Hắn vẫn giống như đối đãi với phụ thân mà đối xử tốt người thân duy nhất này của minh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận