Thiên Hạ


Hai nước giao tranh, không chém sứ giả, Trương Tri Tiết bình an vô sự mà đi khỏi, Lý Lân lại có thêm mấy phần tâm sự, hắn hiểu rõ ý nghĩa trong thư của Lý Khánh An, chính là đưa tối hậu thư cho hắn.

mệnh hắn triệt khói Giang Nam.

Theo lý mà nói, đây chính là việc mà hắn luôn muốn như vậy, chỉ là trước kia bị chia cách bởi Kinh Tương, hắn không thể nào thuận lợi tây triệt, trước giờ vẫn làm hắn vô cùng chán nản.
Cũng không biết vì cái gì, hiện tại Kinh Tương đã bị quân Kiếm Nam chiếm giữ.

hắn lúc nào cũng có thể tây triệt, nhưng trong lòng Lý Lân đã có một tia biến hóa kỳ diệu, hắn chẳng cam tâm rút lui khỏi Giang Nam như vậy nữa, có lẽ là bởi vì đã không có mối lo ở đằng sau, hắn đối với Giang Nam bèn lại có thêm một nỗi lưu luyến, dù sao có thể tây triệt bất cứ khi nào, tại sao hắn lại không thứ ở lại xem sao?
Chính là thứ tâm trạng lo được lo mất này, làm trong trong lòng Lý Lân tràn ngập sự mâu thuẫn và sầu não, hắn chắp tay ra sau đi qua đi lại trong đại trướng, người trong trướng có người khuyên hắn rút lui, có người thì khuyên hắn ở lại.
Phó soái Lý Thành Thức và mạc liêu Lý Bạch khuyên hắn rút lui: “Việc nên làm bây giờ.

nên giữ lại thực lực là trên hết, với thực lực của quân An Tây, lại có Lý Khánh An thân chinh Giang Nam, tuyệt không phải chúng ta có thể địch lại, chi bằng đem đại quân tây triệt đến Kinh Tương.

thay thế thế lực trước kia của Lý Mạo, đối với chúng ta không những không có tốn thất, hơn nữa còn có thể bảo toàn thực lực.”
Còn ba mưu sĩ còn lại thì lại trăm miệng một lời mà khuyên Lý Lân ở lại: “Bắc quân không quen thủy chiến, trước mắt lại làm chiến thuyền, không có thời gian hai ba tháng là không thể qua sông được, cho dù chế tạo được chiến thuyền, lại há có thể so sánh được với thủy quân Giang Nam.

Ca Thư Hàn chính là sự minh chứng tốt nhất, đại tướng dũng mãnh như vậy ở trong nước lại bị giết bởi tay người lái đò, hơn nữa thì sau khi tây triệt chưa chắc có thể ở lại Kinh Tương, nói không chừng là đi thủ Nam Chiếu, huống chi Hà Bắc An Lộc Sơn chưa bình ổn, một khi An Lộc Sơn phản công, Lý Khánh An chỉ có thế triệt quân bắc tiến, cuối cùng tắt sẽ vạch sông mà trị, bây giờ liền từ bỏ Giang Nam như vậy, thật là quá sớm rồi, thêm nữa là.

nếu như An Lộc Sơn có thể qua sông phía nam tiến công.

hắn lại hà tất phải sai sử đến uy hiếp, điều này nói rõ hắn cũng vô phương khả thi rồi.”
Người hai phe tranh luận không ngớt, làm cho trong lòng Lý Lân cực kỳ phiền chán: “Đủ rồi! Tất cả ra ngoài hết cho ta.”
Hắn đuổi hết mọi người ra khỏi đại trướng, đặt mông ngồi phịch xuống giường mềm.

ánh mắt thở thẫn nhìn vào Giang Nam trên bản đồ ở trước mắt.

hắn làm sao nỡ lòng từ bỏ Giang Nam trù phú hoa lệ này cơ chứ?

Ngay lúc này, ngoài trướng truyền tới một tiếng bước chân, màn trướng vén lên.

con trai Lý Dịch của hắn bước nhanh đi vào, trong đại quân Giang Nam e là chỉ có đứa con trai này của hắn không cần bẩm báo bèn có thể trực tiếp tiến vào trong trướng.

Lý Lân vô cùng sủng tín con trai, đối với hắn là ngàn y trăm thuận, hơn nữa đem một phần quân quyền cũng giao luôn cho hắn.

nhưng mà hôm nay hắn lại có chút tức giận con trai vô lễ với sứ giả Giang Bắc.
“Vội vã hấp tấp như vậy, có chuyện gì?”
Trong giọng nói mang theo một tia bất màn.

nhưng Lý Dịch đã hiểu thấu trái tim phụ thân, hắn quỳ xuống nói: “Hải nhi ban nãy quá bỗng bột.

xin phụ vương trách phạt.”
Hắn không nói minh vô lễ, mà là nói mình bỗng bột.

bỗng bột là bởi vì trẻ tuổi, xông xáo, những thứ này đều có thể tha thứ được, nhất là phụ thân đối với nhi từ, có người cha nào lại chửi con là bồngbột.
Lý Dịch vừa quỳ xuống; một tia bất mãn trong lòng Lý Lân bèn lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

hắn gật gật đầu nói: “Con bỗng bột ta không trách con.

nhưng mà lần sau con phải nhớ lấy, đừng lỗ mãng như vậy nữa.

hôm nay nếu không phải vi phụ kêu con lại.

thì con đã làm cho vi phụ kết hạ mối huyết hải thâm thù với Trương tướng quốc rồi.

con có biết không? Sứ giả đó là con trai của Trương tướng quốc.”
“Hải nhi đã biết rồi, vì vậy hài nhi rất hối hận.


xin thỉnh tội với phụ vương.”
“Thôi đi.

hấp thụ giáo huấn là được rồi.”
Lý Lân thấy ngoài cửa còn có một người, hình như muốn vào đây, bèn hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Dựa theo tính cách của Lý Dịch, hắn là tuyệt đối sẽ không làm chuyện cúi đầu như vậy, đừng nói là con trai của Trương Quân, con dù là thái tử.

hắn cũng chăng thèm để mắt tói, nhưng nếu như hắn đã cúi đầu.

vậy chỉ có thể chứng tó hắn có chuyện cầu xin phụ thân.
“Phụ vương, hài nhi ban nãy vừa nhận được một tin.

Lĩnh Nam ngũ phủ kinh lược sứ Hà Quảng Bình suất lĩnh ba vạn quân bắc tiến rồi.”
“Cái gì!”
Lý Lân giật mình kinh hãi, Hà Quảng Bình trước giờ luôn tận trung với Bắc Đường, hắn bắc tiến lúc này, đương nhiên không phải là đến giúp đỡ mình, mà là hiệp trợ Lý Khánh An bao vây tiêu diệt minh, hắn vội hỏi: “Quân Lĩnh Nam đến đâu rồi?”
Lý Dịch quay đầu vẫy tay một cái, binh báo tin ở ngoài cừa bèn đi vào, quỳ xuống nói: “Hồi bẩm vương gia.

quân Lĩnh Nam đã đến Hồng Châu Dự Chương, đang đi về hướng đông.”
Quân Lĩnh Nam không đi đường biển, điều này thật có chút kỳ quặc, nhưng Lý Lân đã không lo tới được điểm kỳ quặc này nữa, trong lòng hắn nóng như lửa đốt mà đi đến trước bàn đồ, trải tấm bàn đồ ra, Dự Chương chính là Nam Xương ngày nay, quân Lĩnh Nam bắc tiến, hành quân sang đông thêm nửa tháng, bèn có thể đi đến Hàng Châu, Hồ Châu, ở đó thật sự là vùng đất giàu có đông đúc của Giang Nam.

hơn nữa binh lực cực kỳ trống trài, nếu như thật sự để hắn chiếm lĩnh Hàng Châu, vậy thì quân Kiếm Nam thì sẽ hai mặt thọ địch rồi.
Tình báo đột ngột này khiến cho Lý Lân có chút trở tay không kịp, nhưng trong mắt của Lý Dịch lại nhấp nháy thứ ánh sáng hung phấn, tên Hà Quảng Bình này đến thật đúnh lúc quá.

vừa lúc có thể dùng hắn để gia tăng đấu chí và sĩ khí của quân đội.

hơn nữa Lý Dịch vô cùng động lòng.


quân Lĩnh Nam đương nhiên không thể đem ra so sánh với quân An Tây, hắn vẫn chưa hề có cơ hội chỉ huy qua một trận đại chiến, cao lương mỹ vị đưa đến tận cửa.

hắn làm sao có thể bỏ qua được.
“Phụ vương không cần lo lắng; Lý Khánh An không có chiến thuyền, nhất thời không qua được đại giang, để hài nhi dẫn quân đi nghênh chiến Lĩnh Nam quân, bọn họ chỉ có ba vạn người, không đáng lo ngại, hài nhi có lòng tin một trận đánh bại bọn họ, nếu như vậy, quân đội của chúng ta sĩ khí đại chấn, phụ vương.

đây là thời cơ tốt để chúng ta ngưng tụ quân tâm a!”
Lý Lân cũng có chút bị con trai thuyết phục, nếu là quân An Tây, hắn là tuyệt đối không dám đi nghênh chiến, nhưng bây giờ là Lĩnh Nam quân, thì đó lại là một chuyện khác, hắn cũng muốn con trai đi lĩnh binh tác chiến, rèn luyện một chút tài soái, duy chỉ lo lắng là con trai quá trẻ tuổi.
Lý Lân ngẫm nghĩ một lúc bèn nói: “Con đi cũng được, ta để Lý Thành Thức làm phó tướng của con.

hơn nữa cố gắng dẫn nhiều quân đội.

dù sao đối phương có ba vạn người, con phải gấp đôi bọn họ.

vi phụ mới có thể yên tâm được.”
Lý Dịch cả mừng, cho dù hắn là muốn độc lập tác chiến, không cần vị phó tướng Lý Thành Thức này, nhưng hắn cũng biết, phụ thân chuấn bị dẫn binh ra trận đã là một sự nhượng bộ lớn nhất đối với hắn.

hơn nữa phụ thân cho hắn sáu vạn đại quân, đây là một bước mang tính quyết định cho hắn triệt để chường quản quân quyền.
“Tạ ơn phụ vương, con chuẩn bị ngày mai là xuất binh, đem Lĩnh Nam quân chặn lại ở bên ngoài Hàng Châu, Hồ Châu.”
Lý Khánh An ở Giang Bắc đã bình lặng được gần một tháng, đã giảm nhẹ một sức ép rất lớn cho quân Giang Nam.

cũng làm cho Lý Lân chia binh tác chiến trở nên có khả năng, để ngăn chặn quân Lĩnh Nam bắc tiến, hạ tuần tháng mười hai.

Tương Thành vương Lý Dịch làm chủ tướng.

Lý Thành Thức làm phó soái, suất lĩnh sáu vạn đại quân rời khỏi Nhuận Châu, đi về phía Hàng Châu ở phía nam.
Đại doanh Giang Đông Dương Châu, ngay vào hôm thứ hai của Lý Dịch lĩnh binh nam hạ.

một phần báo cáo tường tận bèn đặt ngay trên bàn án của Lý Khánh An.

từ tổng số lượng của quân đội đến nhân số của các loại quân chủng, số lượng của chiến mă.


sự vận chuyển của lương thảo, tuyến đường hành quân v.v...!các loại số liệu đều vô cùng tường tận.

đây chính là điều mà xích hầu thông thường không thể nào làm được, không còn nghi ngờ gì nữa.

Lý Khánh An ở trong đại doanh quân Giang Nam đã cài vào không ít mật thám, thậm chí đã mua chuộc một số quan viên quan trọng.
Tất cả mọi thứ đều diễn biến theo theo quỹ đạo mà hắn thiết kế, duy nhất có một số sai lệch là.

Lý Khánh An tưởng rằng Lý Lân sẽ phái bảy vạn đại quan nam hạ.

nhưng hắn đã dự liệu nhiều hơn rồi, Lý Lân cuối cùng chỉ phái đi sáu vạn quân nam hạ.

ít nhiều thì cũng có chút tiếc nuối.
Trên thực tế, Lý Khánh An từ nửa năm trước bèn bắt đầu vạch kế hoạch đoạt lấy Giang Nam rồi.

hắn tỉ mỉ thiết kế nên hết cái bẫy này đến cái bẫy khác, bao gồm chiếm giữ Cảng Muối; bao gồm hắn tuyên bố trong vòng hai tháng chế tạo ba trăm chiếc thuyền lớn; bao gồm hắn phái Trương Tri Tiết xuất sứ Giang Nam.

mọi thứ này đều là bom hỏa mù mà hắn thả ra.

hắn không làm gì cả chính là đề mê hoặc quân Giang Nam.

để bọn họ nảy sinh ra một ảo giác, quân An Tây không quen thũy chiến, không có chiến thuyền, không thể nào qua sông nam hạ.
Hắn đã dùng thời gian gần một tháng đề mê hoặc đối phương, đã giành được sự thành công sơ bộ, đã làm cho Lý Lân thả lỏng cảnh giác, phái quân đội nam hạ đi nghênh chiến quân Lĩnh Nam rồi.
Đương nhiên, quân Lĩnh Nam bắc tiến cũng là một khâu trong kế hoạch của hắn.

hơn nữa là một khâu quan trọng.

mục đích của hắn chính là vì để cho Lý Lân đem quân đội điều khỏi Trường Giang, rời đi càng xa càng tốt.

hết thảy mọi bom hỏa mù mà hắn trước đó thả ra.

cũng là xuất phát từ mục đích tương tự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận