Thiên Hạ


Trường An thành cùng với đại quân của ba tiết độ sứ lần lượt vào Quan Trung, không khí trong thành càng lúc càng căng thẳng.

Đây là tình cảnh mà mười năm trước không một ai sẽ nghĩ đến.

tất cả tiết độ sứ đều trở nên không an phận.

Kiếm Nam.

Sóc Phương.

Hà Tây, Lũng Hữu và cả An Lộc Sơn Hà Đông đều kêu cửa ngoài Đồng Quan, chỉ có An Tây của Lý Khánh An không đến hùa chung với họ.

Có điều cũng có người tin tức nhạy đã phao tin.

Lý Khánh An cũng chẳng ngoan ngoãn ngồi chờ ở An Tây, đại quân của hắn đã vượt Hoàng Hà đến Hội Châu, cũng chính là nói Lý Khánh An vào Quan Trung chỉ là việc sớm hoặc muộn mà thôi.
Nhưng kết cục này cũng trong dự liệu của đại đa số người 5 hai hoàng tranh quyền đoạt vị, cuối cùng chỉ có thể dựa vào quân đội, nên quân đội cùng đến Quan Trung thì cũng là việc bình thường, chỉ là khổ cho bình đầu tiểu dân.

Giá lương thực Trường An sau thời gian tạm tụt giá.

giờ lại tăng vọt vù vù.

Nỗi lo sợ chiến tranh của các nhà các hộ đều bắt đầu tàng trừ lương thực.

Trường An lại dấy lên cơn bão giá lương.

Từ một đấu gạo trăm văn tăng vọt lên ba trăm vă.

cuối cùng còn tăng lên đến ngàn văn.

Cuối cùng nhờ triều đình tung ra năm mươi vạn thạch lương thực giá thấp lần nữa thì mới xuống còn tám trăm văn.

nhưng vẫn đã tạo ra một kỷ lục mới.

Năm Thiên Bảo đầu tiên, một đấu gạo chưa quá mười văn.

nhưng chỉ trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi đã tăng đến tám mươi lần.

nhưng cũng có thể từ các khía cạnh xung quanh để thấy rõ Đại Đường đang đi xuống bại lụi.
Đương nhiên, liên quan đến chiến tranh không chỉ có lương thực, cả mắm cả muối ...!đều đang tăng giá vù vù.

Bọn họ sinh cũng không còn lòng dạ học hành, quan viên không lòng dạ lên triều, tửu tứ thanh lâu đều đầy khách khứa, vì rất nhiều người đều muốn hưởng thụ chút ít cuộc sống trước lúc loạn thế.

Thậm chí các đại võ quán Trường An cũng đều chật cứng, nhà nhà hộ hộ đều muốn đưa con trai đến đấy tập võ để mong có thể tự bảo vệ trong thời loạn thế.
Chiều hôm đó, tiếng chuông hạ triều trong hoàng thành và Đại Minh cung cũng vẫn như mọi ngày, trẫm lắng và nặng nề, nhưng quan viên đi ra chỉ còn vỏn vẹn vài người.

Cơ hồ các quan viên của bộ phận quan trọng như Hộ bộ, Lại bộ và Đại Lý Tự.

Thái phủ Tự...!Còn quan viên của các bộ phận nhàn rỗi như lễ bộ, Binh bộ, Quang Lộc Tự, Hồng Lư Tự..

.lại càng ít ỏi, còn các quan nha của Đông Cung lại càng chẳng thấy đâu.
nhưng trong ngự thư phòng của Tử Hoàn điện, thiên tử Đại Đường Lý Dự bị cục diện căng thẳng kia đè cho thở cũng không thở nổi.

trận đánh Đồng Quan kia An Lộc Sơn đã phái hai vạn quân đội đánh thẳng Đồng Quan, còn Vương Tư Lễ dùng tám vạn quân đối địch.

Tuy quân đội An Lộc Sơn không công thành Đồng Quan mà rút quân, thương vong vài ngàn người.

nhưng quân sĩ thủ tại Đồng Quan cũng đã thương vong gần một vạn năm ngàn người, một người thủ một người công.

mà quân đội thủ lại thương vong nhiều hơn phía thủ chỉ có thể nói rõ là chiến lực của quân thủ quá yếu.

Lý Dự đã lo lắng trùng trùng vì điều này, nếu An Lộc Sơn mà bất chấp thương vong, lại cho tấn công Đồng Quan vài lần nữa.

vậy liệu Đồng Quan có còn giữ nổi không? Hay An Lộc Sơn cho đại quân vượt Hoàng Hà.

từ phía tây tiến đến.

cục diện phía Quan Trung cũng sẽ sụp đổ.
Ngoài An Lộc Sơn ra còn có một trận tiểu chiến dịch xảy ra tại Hán Trung, song phương đều có thương vong, không ảnh hưởng đến đại cục, kỳ thật Lý Dự lo lắng nhất lại là ba quân đụng độ tại Phụng Dịch.

Hắn vạn vạn không ngờ Ca Thư Hàn cũng xuất quân.

Ca Thư Hàn.

Cao Tiên Chi, Quách Tử Nghi tam quân cùng gặp nhau, không ai dám manh động ra tay, quả thật căng thẳng ú tim.

Làm sao đây? Làm sao có thể phá vờ được cái cục diện gây cấn này? Lòng Lý Dự nóng như lửa thiêu, hắn trừng trừng mắt nhìn sư phụ Lý Bí.

nhưng Lý Bí cũng có phần chưa chắc chắn, hắn không biết được thái độ của Ca Thư Hàn.

đây là con cờ quan trọng nhất trong cả bàn cờ này.
Lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập ngày càng áp sát.

một hoạn quan đang phóng như bay vào bẩm báo: “Điện hạ.

tình báo khẩn cấp, quan phủ Diên Châu đến báo.phát hiện mấy vạn đại quân của An Lộc Sơn đã vượt qua sông Hoàng Hà!”
“À!” Lý Dự bàng hoàng thốt lên.
Tin tức đại quân An Lộc Sơn vượt sông Hoàng Hà làm cho Lý Dự cảm thấy vô cùng kinh sợ.

nếu nói Hà Đông còn có nơi hiểm yếu tự nhiên Đồng Quan ngăn trở An Lộc Sơn tiến vào Quan Trung, vậy thì hắn một khi vượt qua Hoàng Hà.

bèn có thể từ Quan Nội Chư Châu nam hạ, tiến vào Quan Trung, vậy thì chẳng khác nào sói vào nhà.

đem cục thế Quan Trung rối ren góp vào thêm một bó lửa.
Lý Dự lòng nóng như lửa đốt, quay đầu nhìn về phía Lý Bí.

Lý Bí vẫn một mực lặng thinh, hắn không giống như Lý Dự biểu lộ sự thất kinh, An Lộc Sơn vượt Hoàng Hà nằm trong dự liệu của hắn.

cho dù quân đội giữ Đồng Quan binh lực khá yếu, nhưng chỉ cần bế quan không chiến, An Lộc Sơn tinh binh có nhiều đến đâu cũng khó mà nhập quan, nhưng một khi An Lộc Sơn vượt qua Hoàng Hà, vấn đề sẽ trở nên rắc rối, Sóc Phương không binh tướng, các cánh đại quân đều tụ tập Quan Trung, đường Quan Nội trống rỗng, nếu như An Lộc Sơn chiếm phía bắc đường Quan Nội, vậy thì đối với Quan Trung, đối với Trường An chẳng khác nào là Thái Sơn áp đỉnh, triều đình sẽ lâm vào thế trứng xếp chồng chờ vỡ.
“Bệ hạ.

việc cấp bách trước mắt là phải đem An Lộc Sơn đuổi về phía đông Hoàng Hà.

có thể thỉnh cầu Lý Khánh An hiệp trợ, mời hắn chặn quân tiên phong của An Lộc Sơn.”
“Lý Khánh An.

hắn sẽ làm sao?”
“Sẽ làm! Nhất định làm.

chỉ cần hắn còn tự cho rằng mình là tông thất, tự nhận mình là Triệu vương, thì nhất định sẽ đối phó An Lộc Sơn.

một núi không thể chứa hai hổ, thật ra không cần bệ hạ xuất chỉ, hắn cũng sẽ nhất định xuất binh, chỉ là bệ hạ xuất chỉ thì càng danh chính ngôn thuận, có thể cột hắn vào trên mình bệ hạ, nhưng nếu là Hưng Khánh cung nhanh chân hạ chỉ trước, thì sẽ gặp rắc rối to rồi.”
Lý Dự gật gật đầu: “Trẫm hiểu rồi, trẫm lập tức ban chi.”
Lý Dự lập tức hạ chỉ, phong Lý Khánh An làm Quan Nội bắc đạo An phú sứ, thị sát Quan Nội Chư Châu, đây thực ra chính là mệnh hắn dẫn quân tiếp đòn An Lộc Sơn, lại phong Hộ bộ Thượng thư Bùi Mân làm Ngự sử đại phu.

đi đến trong quân Lý Khánh An ban chỉ.
nhưng ra quyết định này vẫn còn chưa đủ, để phòng An Lộc Sơn nhân cơ hội cục thế Quan Trung hỗn loạn mà công khai tạo phản.

Lý Dự quyết định nghị hòa với hoàng tổ phụ của hắn.

tìm ra một phương án thỏa hiệp mà đôi bên đều có thể chấp nhận, để tập trung binh lực đối phó An Lộc Sơn.
Hưng Khánh cung, những ngày này Lý Long Cơ cũng ở trong một nỗi lo âu bồn chồn và căng thẳng, hắn đã nhận được tin tức, Thục vương Lý Giao đã đến trước đại doanh tiền quân, nhưng cũng chính vì sự xuất hiện của hắn.

Cao Tiên Chi tiến công với khi thế nhanh mạnh đột nhiên thả chậm thế công lại, trú binh núi Bào Kê phía nam Trần Thương.

không chịu dễ dàng động binh nữa, điều này làm cho Lý Long Cơ hận đến ngứa ngáy tận gốc răng, hắn biết đứa con trai thập tam này của mình thật ra không hề là một người dụng binh cẩn trọng gì.

lại càng không chịu bán mạng cho hắn, để bảo tồn thực lực, hơn nữa Lý Mạo của Hán Trung cũng đã đánh một trận như tượng trung vậy, nếm xong là dứt, cũng vì bảo tồn thực lực.
Trong lòng Lý Long Cơ nổi lửa.

nhưng khó có thể nói hết.

chỉ đành thở dài nói với Cao Lực Sĩ: “Hai đứa con này của ta đều thiếu sự quyết đoán khi làm đại sự, nhất là thập tam lang, uông công có mười vạn đại quân, lại sợ này sợ nọ, không thể thành đại sựa!”
“Thượng hoàng, chi bằng hãy nghị hòa với hoàng tôn đi!” Cao Lực Sĩ dè dặt kiến nghị nói.
“Nghị hòa?” Lý Long Cơ cảnh giác nhìn Cao Lực Sĩ một cái, không vui nói: “Tại sao lại nghị hòa? Hắn chịu nhường ngôi cho ta sao? Ta xem ngươi là càng già càng hồ đồ, ngay cả sức phán đoán tối thiểu nhất CŨng không có.”
Cao Lực Sĩ biết sự cố chấp của Lý Long Co, tuy không cố chấp vô dụng giống như hắn lúc lâm bệnh, nhưng so với vị hoàng đế trẻ tuổi luôn nghe theo lời khuyên gián, nhuệ khí bừng bừng cũng hoàn toàn không còn là một người nữa.

muốn khuyên phục hắn.

quả thật là khó càng thêm khó, nhưng Cao Lực Sĩ vẫn muốn thứ một phen.
“Nhưng mà thượng hoàng, ngài dù sao cũng là đứa cháu của người, trên hoàng vị của ngài, chính là tiếp tục kéo dài của giang sơn Đại Đường, nhưng nếu bị hạng người như An Lộc Sơn đánh cắp được giang sơn.

vậy thì sẽ là sự bất hạnh của Đại Đường ta.

thượng hoàng.

chúng ta không thể nội đấu mà lợi cho ngoại tặc a!”
“ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.

An Lộc Sơn chẳng qua là tên hề diễn tiểu xảo, không cần phải để tâm đến hắn làm gì.


cần lo đến cũng là để cho tên nghịch tôn kia đi lo, ta chính là một câu nói, đó là tên nghịch tôn kia không hạ đài, thì ta tuyệt đối không dễ dàng để yên được.”
Cao Lực Sĩ thấy Lý Long Cơ chấp mê bất ngộ, chỉ đành thở dài nói: “Thượng hoàng ra ngoài đi dạo một chút đi! Ở mãi trong phòng không tốt cho sức khỏe.

lão nô hầu thượng hoàng đi hậu hoa viên dạo một vòng.”
“Cũng tốt! Ta cũng muốn phơi nắng một chút, ngươi đi cùng ta vậy!”
Bọn họ vừa dứt lời.

bèn nghe bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng hò hét, Lý Long Cơ khẽ chau mày, nói với hoạn quan bên cạnh: “Đi xem thử.

đã xảy ra chuyện gì?”
Hoạn quan vội chạy ra ngoài, lát sau bèn quay về nói gấp: “Thượng hoàng.

là thánh thượng đã đến.

ở ngay bên ngoài điện, ngài muốn cầu kiến thượng hoàng.”
“Hắn tới làm cái gì? Không gặp!”
Lý Long Cơ nhất thời trở nên tức giận, quát nói với tả hữu: “Đi! Hãy đuổi nó đi cho ta.

ta không có đứa cháu như vậy.”
Cao Lực Sĩ vội vàng khuyên nhủ: “Thượng hoàng, gặp một lần đi! Ngài lúc này đến.

chắc chắn sẽ có việc đại sự.

chi bằng nghe ngài muốn nói gì đã.

sau đó thượng hoàng hẵng quyết định cũng không muộn.”
Lý Long Cơ cười lạnh mấy tiếng liền: “Hừ! Nó phái binh vây khốn ta.

đã không niệm tình ông cháu, ta tại sao phải nhượng bộ, ta thà chết trong Hưng Khánh cung, cũng sẽ không gặp nó nữa.

bảo nó cút!”
“Thượng hoàng bớt giận, nói không chừng ngài là đến nhượng bộ, thượng hoàng hãy nghe xem ngài ấy nói thế nào đã.

rồi mới đuổi ngài đi cũng không muộn.”
Lý Long Cơ nét mặt khá u ám.

bèn nói với Cao Lực Sĩ: “Vậy ngươi đi nghe xem nó nói thế nào đi! Ta sẽ không gặp nó nữa.

ngươi nói với nó, ta xấu hố khi gặp loại người áp bức tông tộc như nó."
‘Thôi được! Lão nô đi xem thử trước đã.”
Cao Lực Sĩ bất đắc dĩ.

chỉ đành bước nhanh đi ra ngoài cung.
ở trên quãng trường trước Hưng Khánh điện, Lý Dự quỳ trước bậc thang, lưng ưỡn lên thẳng tắp, cao giọng nói hết lần này đến lần khác: “Xin hoàng tổ phụ gặp tôn nhi, có đại sự thương lượng!”
Mấy viên hoạn quan kinh hoàng khôn xiết, mấy lần muốn đến đỡ hắn.

nhưng bị hắn đẩy ra.

bất luận thế nào, hắn hôm nay nhất định phải thuyết phục hoàng tổ phụ, đình chỉ nội đấu, nhất trí đối ngoại, nếu như hoàng tổ phụ có thể đưa ra một tân hoàng mới mà hắn cũng có thể chấp nhận, vậy ngôi vị hoàng đế này hắn có thể nhường lại, vì sự trường tồn yên ổn thịnh trị của xã tắc Đại Đường, vì triệt để giải quyết vấn đề sát nhập ruộng đất gây ra sự chấn động không dứt của Đại Đường, hắn thà từ bỏ hoàng vị này, cũng phải để hoàng tổ phụ biết rằng, hắn là vì lo cho giang sơn mà tiên tổ đánh hạ, mà tuyệt không phải là muốn lưu luyến ngôi vị hoàng đế này.
“Xin hoàng tổ phụ gặp tôn nhi, có đại sự thương lượng!”
Lúc này, Cao Lực Sĩ nhanh bước đi ra ngoài, từ xa hắn đã nghe thấy tiếng hô gọi của Lý Dự.

trong lòng hắn âm thầm thở dài, một đứa cháu tốt như vậy, một vị hoàng đế tốt như vậy, Lý Long Cơ lại một lòng sắt đá muốn đuổi hắn hạ đài, luôn miệng nói là vì hắn đã xâm phạm lợi ích của tông thất, nhưng trên thực tế, vẫn là một chữ ‘quyền!’ đang tác quái, Lý Long Cơ đã là người sắp hạ thổ rồi.

nhưng lại nhìn không thấu chữ quyền này, hắn muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, đến chết mới thôi, nhưng lại bất chấp sau lưng là nước lụt ngập trời.
Cao Lực Sĩ vội tiến lên, định đỡ Lý Dự dậy: “Thánh thượng, đứng lên đi!”
Lý Dự lại cố chấp lắc đầu.

nói; “Cao Ông, ta phải gặp mặt bàn bạc với hoàng tổ phụ.

thương lượng về vận mệnh của xã tắc Đại Đường, nếu như người không đến gặp ta.

thì ta tuyệt không đứng dậy.”
Cao Lực Sĩ lại thở dài nói: “Hoàng tổ phụ của ngài tuổi tác đã cao, người đã mệt mỏi.

có chuyện gì; ngài hãy nói cho ta biết, ta sẽ đi chuyển lời với người, khuyên bảo người.”
“Cao Ông.

xã tắc Đại Đường đã đến giây phút sinh tử tồn vong, thù trong giặc ngoài, bức bách lòng người, ta thân là hoàng đế Đại Đường, trách nhiệm trọng đại, nếu như hoàng tổ phụ cảm thấy ta vô dụng, vậy thì ta và người có thể thương lượng, cùng nhau đề cử ra một tông tộc hiền tài, lựa chọn ra một tân hoàng có thể dẫn dắt Đại Đường đi ra khỏi cảnh khốn đốn.


vậy thì ta có thể thoái vị, Cao Ông, ta hôm nay đến chính là muốn bàn một số chuyện với hoàng tổ phụ.

xin hoàng tổ phụ hãy suy xét vì xã tắc.”
“Thôi được! Ta đi nói với hoàng tổ phụ của ngài, nhưng ngài đừng quỳ nữa, đứng lên đi!”
“Không! Ta nhất định phải đợi người đến gặp ta.

đây là thành ý của ta.”
Cao Lực Sĩ lắc đầu, chỉ đành phải tiến vào cung lại, vừa tiến vào điện.

Lý Long Cơ liền lạnh lùng hỏi: “Hắn nhận lời thoái vị không?”
“Thượng hoàng, thánh thượng nói muốn đối mặt bàn bạc với người, bây giờ cục thế vô cùng đáng lo, hi vọng hai người có thể tạm thời từ bó sự bất đồng, sau đó ngồi xuống bàn bạc thương lượng lại, cùng nhau tiến cử ra một tân hoàng mà hai người đều có thể chấp nhận, thượng hoàng, thánh thượng rất có thành ý a!”
“Thành ý? Hừ!” Lý Long Cơ chẳng thèm đếm xỉa gì đến thành ý của Lý Dự.

nói: “Ta chấp chính bốn mươi mấy năm.

một chút tiểu xảo này của nó ta còn không rõ nữa sao, trước đó là dụ ngọt ta nhượng bộ, đợi sau khi nó đạt đến mục đích rồi, mới trở mặt, hắn cho rằng ta thật sự lão hồ đồ rồi sao? Trên miệng thì nói mấy câu nói tốt.

thì là thành ý? Ngươi đi nói với nó, nó nếu thật sự có thành ý, thì hãy đem điền sản tịch thu được trả lại tông thất, đem của cải và lương thực cướp đi đều thoái hoàn lại đúng số, rồi công khai ban bố với thiên hạ chiếu tội kỷ (*chiếu kể tội bản thân), như vậy ta sẽ tin thành ý của nó, nếu không, ta với nó không còn gì để nói.”
Trong mắt Cao Lực Sĩ lộ ra vẻ đau lòng, hắn thật sự không thể Lý giải, tại sao Lý Long Cơ lại trở nên cố chấp như vậy, đề xuất ra điều kiện mà Lý Dự không thể nào đáp ứng.

để hắn thoái điền, thoái lương, nói lời không giữ lời.

như vậy sẽ đánh mất hết nhân tâm thiên hạ.

Lý Long Cơ mới là không có thành ý.
Cao Lực Sĩ bất đắc dĩ lại đi ra khỏi cung điện, đi vào bên cạnh Lý Dự.

hắn ngồi xôm xuống khuyên nhủ: ‘Thánh Thượng, nghe lão nô một lời đi! Hãy quay về giải quyết chuyện rắc rối trên tay, hoàng tổ phụ bên này của ngài rất khó thuyết phục người, hay là thôi đi vậy!”
“Hoàng tổ phụ của ta nói thế nào?” Lý Dự cố chấp hỏi.
“Hoàng tổ phụ của ngài đã ra điều kiện, bảo ngài thoái điền, thoái tiền, thoái lương, đem những thứ đoạt được từ chỗ tông thất toàn bộ hoàn trả lại, rồi sau đó ban bố chiếu tội kỷ với thiên hạ.

thì người có thể tha thứ cho ngài, rồi sau đó mới thương lượng với ngài việc tân hoàng.”
Lý Dự cúi thấp đầu xuống.

trong lòng đau khổ dị thường.

hắn không ngờ hoàng tổ phụ lại đưa ra điều kiện hà khắc như vậy, hắn cơ bản là không thể chắp nhận những điều kiện này, cuối cùng hắn cắn răng một cái, lại nói: “chỉ cần hoàng tổ phụ chấp nhận sự sửa đổi chế độ ruộng đất của ta.

ta có thể tiếp tục thỏa hiệp, đề người chỉ định tân hoàng, nhưng mà phải cho ta thời gian một năm.

để ta hoàn toàn xoay chuyển sự sát nhập đất đai.

trả đất cho nông dân.

một năm.

ta chỉ cần thời gian một năm.

sau đó sẽ giao trả hoàng vị lại cho người.”
“Bệ hạ!”
“Cao Ông! thỉnh cầu ngươi đi nói lại với hoàng tổ phụ.”
‘Thôi được! Ngài chờ đó.”
Cao Lực Sĩ lại một lần trở vào trong điện.

Lý Long Cơ đã đứng dậy, dưới sự dìu dắt của Võ Nhị Nương.

chuẩn bị quay về nội cung nghỉ ngơi, thấy Cao Lực Sĩ tiến vào, hắn cười lạnh nói: “Nó đi rồi sao?”
“Không, ngài đồng ý tiếp tục thỏa hiệp, để thượng hoàng chỉ định tân vương, nhưng phải cho ngài thời gian một năm.

để ngài giải quyết vấn đề sát nhập đất đai.”
“Không được!” Lý Long Cơ dứt khoát cự tuyệt: “ngươi nói với nó, đừng hòng dùng chiến thuật kéo thời gian để dụ gạt ta.

sát nhập đất đai không cần nó lo, ta tự sẽ giải quyết, nếu nó không muốn nói lời không giữ lời.

không muốn hạ chiếu thư tội kỹ, được! ta không cần hắn hạ chiếu tội kỳ.

việc thoái điền thoái tiền lương.

ta sẽ thay nó làm.

nhưng tiền đề là nó ngày mai phải thoái vị, đây là giới hạn cuối cùng của ta.

không thể nhượng bộ thêm.”
Nói xong.

Lý Long Cơ vịn lấy Võ Nhị Nương bèn đi vào nội điện, không còn quay đầu lại một lần nào nữa.

Cao Lực Sĩ ngây người nhìn hắn biến mất.

cuối cùng thở dài một tiếng, vẻ mặt chán chường đi ra khỏi đại điện.
Lão đi đến trước mặt Lý Dự.

đỡ hắn đứng lên.

lắc đầu: “Hoàng tổ phụ của ngài muốn ngài ngày mai thoái vị, những việc khác để người thay ngài làm.


thánh thượng.

mâu thuẫn của hai người đã không còn cứu vãn được nữa.”
Lý Dự sững sờ đứng lặng.

trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

hắn gần như bị Cao Lực Sĩ mang ra khỏi Hưng Khánh cung, ra khỏi Hưng Khánh cung.

Lý Dự lúc này mới ngước đầu.

nhìn lên bầu trời thở một hơn thật dài, tia hi vọng hòa giải cuối cùng của hắn cũng đã bị chặt đứt.
Ra khỏi Hưng Khánh cung.

Cao Lực Sĩ thấy tả hữu không còn hoạn quan nào khác, bèn hạ thấp giọng nói: “Bệ hạ.

lão nô có một kiến nghị, có thể để cho bệ hạ đi khỏi khốn cục.”
Lý Dự tinh thần phấn chấn hẳn.

Cao Lực Sĩ không phải là hoạn quan tầm thường, nhàn quang chính trị và sự nhìn xa trông rộng của lão, không phải là người bình thường có thể bì kịp, Lý Dự lập tức nói: “Xin Cao Ông chỉ giáo!”
“Bệ hạ nếu đã lo cho giang sơn Đại Đường, vậy thì dũng cảm tín nhiệm Lý Khánh An.

để hắn trở thành ngoại viện mạnh nhất có thể tiếp sức cho bệ hạ.

bệ hạ đừng lảng tránh thán phận của hắn.

phải mượn sức mạnh của hắn diệt trừ An Lộc Sơn.

diệt trừ phiên vương chia quyền, sau đó hai người hẵng ngồi xuống bàn bạc.

tìm kiếm một phương án cả hai đều có thể chấp nhận, như vậy, mới có thể giữ lấy một chút căn cơ trung hung cho Đại Đường, lão nô nói lời chân thành, xin bệ hạ suy nghĩ thận trọng.”
Nói xong.

Cao Lực Sĩ vội vàng đi trở về Hưng Khánh CUng .
Mấy nghìn Ngự Lâm quân hộ tống long liễn của Lý Dự chậm rãi đi trên phố lớn.

Lý Dự đang suy nghĩ kiến nghị của Cao Lực Sĩ.

thật ra kiến nghị này trên cơ bản là tương đồng với suy nghĩ của sư phụ.

đều nói là bây giờ Lý Khánh An là lực lượng duy nhất thống nhất Đại Đường, trong lúc đêm khuya vắng người hắn cũng nghL thôi thì cử nhường quách ngôi vị hoàng đế cho Lý Khánh An.

mình mang theo vợ con đi Chung nam sơn ẩn ư.

đi sống một cuộc sống điền viên vô tư lự.

không có nỗi phiền lo về quốc sự, không có sự ưu tư về binh loạn, nhưng Lý Dự cũng lại biết, đây chỉ là một sự hoang tưởng không thực tế.

lịch sử sớm đã nói cho hắn biết rằng, bất kỳ đế vương nào không phải tự nhiên mà thay đối.

đâu đâu cũng là máu chảy thành sông, trừ cỏ tận gốc, hắn nhường ngôi cho Lý Khánh An.

Lý Khánh An cũng chắc chắn sẽ giết tận cả nhà hắn.

cho dù kiến nghị của Cao Lực Sĩ cũng không thi hành được, một khi Lý Khánh An bình định ngoại phiện, cũng có nghĩa là hắn hoàn toàn khống chế được giang sơn Đại Đường, mình có thể toàn thân mà thoái lui hay không cũng là một sự vọng tưởng xa vời rồi.
Lúc này, hắn lại nghĩ đến điều kiện khắc nghiệt mà hoàng tổ phụ đề xuất ra.

chẳng qua là để mình nhận lỗi với tông thất, khôi phục đất đai sát nhập, làm sao có thể được! Lý Dự lúc này mới nghĩ đến lời Lý Nghiên khuyên hắn.

tịch thu toàn bộ gia tài điền sản của Hoắc Quốc công chúa, nếu đã đi ra bước này, thì đừng kỳ vọng tông thất sẽ tha thứ cho hắn.

Lý Nghiên nói rất đúng, nếu đã làm rồi.

thì thà dứt khoát mạnh bạo đến cùng, dốc hết mọi khả năng cướp giữ lương thực và tiền của.

mộ binh cho chính mình
Giờ khắc này.

Lý Dự đã hạ quyết định, chỉ cần thủ hạ của mình có năm mươi vạn đại quân, rồi dùng lão tướng như Quách Tử Nghi thống soái, thì đâu cần đến Lý Khánh An.

cái gì An Lộc Sơn.

Thục vương.

Kinh vương.

Ngô vương, hắn đều có thể càn quét sạch sẽ.
Lý Dự trong lòng trở nên rộng mở bừng sáng, hắn vội vã muốn quay về Đại Minh cung, lúc sắp đến Đại Minh cung, một viên thị vệ ở ngoài long liễn bẩm báo nói: “Bệ hạ.

tả tướng Vương Củng có việc gấp cầu kiến!”
Lý Dự gật gật đầu.

“Mời Vương tướng quốc đi ngự thư phòng của trẫm hậu kiến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận