Thiên Hạ


Ánh đèn lọt ra khỏi khe cửa.

một tỳ thiếp xinh đẹp đang bưng thuốc vào phòng.

Trong phòng phảng phất vẫn thoảng mùi thuốc nồng.

và xen kẽ đấy còn có khí tiết của một người già đã gần cạn khô như ngọn đèn hết dầu.

Lý Lâm Phổ gầy trơ xương nằm trên giường, sắc mặt tái xanh.
Từ tháng chạp năm ngoái Lý Lâm Phổ lại một lần nữa ngã bệnh.

Năm này lão không ngừng ngã bệnh, hơn nữa còn một lần nghiêm trọng hơn một lần.

Lão cũng cảm thấy được mình đã không còn nhiều thời gian.
“Lão gia.

uống thuốc thôi!”
Tỳ thiếp dìu lão dậy, lại lấy thêm gối sang chống lưng cho lão.

Lý Lâm Phổ vừa ngồi dậy đã bị ngay một cơn ho sặc sụa.

Người tỳ thiếp thấy thế vội xoa xoa lưng để dịu con ho lại cho lão.

“Lão gia.

người ráng nhịn một chút.”
Nhưng lão vẫn không nhịn được, lại một ngụm máu bị thổ ra.

người tỵ thiếp vội dùng khăn đỡ lấy.

Cuối cùng nàng cũng không nhịn được bật khóc, “Lão gia! Đã là lần thứ ba của hôm nay rồi.”
Thổ máu xong, tinh thần Lý Lâm Phổ có vẻ khá hơn.

Lão xoa xoa đầu nàng, mỉm cười nói: “Đa Nô, không sao đâu.

ta đã bảy mươi tuổi rồi, người đến thấp thập cổ lai hi, cũng không phải đoản thọ.”
Tỵ thiếp chỉ còn biết buồn bã rơi lệ.

Lý Lâm Phổ lại thở dài nói: “Đa Nô, ta nếu ra đi thì nàng hãy đi lấy người khác nhé! Ta sẽ để lại cho nàng đủ số của hồi môn.”
“Lão gia.thiếp không muốn.”
Nàng lau nước mắt đi nói: “Nếu lão gia ra đi.

thiếp sẽ đi xuất gia.

suốt đời sẽ viết kinh niệm phật cho lão gia.”
Trong lòng lão cũng hơi cảm động, nhưng tâm nguyện lớn nhất lại bắt đầu trỗi dậy, nếu lão chết đi.

vậy người nhà của lão sẽ thế nào? Con cái.

và cả người tỳ thiếp yêu nhất trước mặt này.

Dương Quốc Trung liệu có buông tha cho họ không? Hơn nữa còn những người mà mấy mươi năm nay lão đã bức hại kia? Hậu nhân của Trương Cửu Linh.

Lý Thích Chi.

Vi Trang.

Đỗ Hữu Lân thì liệu sẽ không đến tìm mình báo thù ư?
Trong lòng lão không khỏi có một tia hối hận.Lão đã bán mạng, dốc mình vì lý Long Cơ bao nhiêu năm như một con chó, thế mà cuối cùng già đi.

không còn động đậy nổi thì Lý Long Cơ lại một chân đá lão đi.

Các vụ án lớn những năm gần đây hậu quả đều do lão phải gánh, lão chết đi thì mọi việc đã xong, nhưng còn người nhà của lão thì sao? Cuối cùng người nhà lão sẽ bị mổ xẻ.

Nếu biết sớm có ngày hôm nay, thì năm xưa hà tất làm thế!
Lão nhè nhẹ vuốt ve mái tóc mượt mà như lụa của tỳ thiếp, trong lòng không khỏi thở dài.

Một nữ tử xinh đẹp đến thế, e rằng muốn làm ni cô cũng không phải dễ! số phận của nàng rất có khả năng sẽ bị bán vào nhà thổ.
“Đa Nô, nàng hãy mang bản tấu chương mà ta đã viết trên bàn đến đây.”
Đa Nô vội mang bản tấu chương đến.

và dìu lão ngồi ngay lại.

Tay lão rung rung mở tấu chương ra.

Lão vốn định tấu trình với Thánh thượng, phản đối việc lưu thông tiền vàng bạc.

Tuy đã như ngọn đèn chong chênh trước gió, nhưng trong lòng lão vẫn tỏ như gương sáng.

Lão nhìn thấu dụng ý lưu thông tiền vàng bạc của Lý Khánh An.

và cũng biết rõ hậu quả của nó.
Sản lượng vàng bạc của Đại Đường quá ít.


mà An Tây nhất là Lĩnh Tây, lại có thể khai thác một lượng bạc lớn.

một khi lưu thông tiền vàng bạc gia tăng.

cuối cùng quyền không chế tiền tệ nội địa sẽ do An Tây nắm.

và lúc ấy cũng có nghĩa là kinh tế Đại Đường sẽ lọt vào tay Lý Khánh An.

Rốt cuộc Lý Khánh An muốn gì? Đương nhiên không chỉ là vì muốn phát tài! Thông qua việc này lão mơ hồ có thể nhìn thấy chút ít dã tâm được ẩn chứa thật sâu của Lý Khánh An.
Lý Khánh An không phải người Hồ, là người Hán.

Lý Lâm Phổ vẫn cảm thấy, dã tâm của người Hồ là tự xưng vương.

chiếm lĩnh một phương; nhưng dã tâm của người Hán lại là làm chủ Trung Nguyên, thay triều đổi đại.

Không lẽ Lý Khánh An cũng có dã tâm này ư?
Tiếc rằng ngoài Lý Lâm Phổ ra phần lớn quyền quý đều không mấy ai nhìn ra điểm này.

Ngay cả lý Long Cơ, giờ người đã bị lợi ích trước mắt làm mờ mắt.

đã bị hai mươi vạn cân bạc làn này cộng thêm mỗi năm mười vạn cân bạc của Lý Khánh An làm mờ mắt.nhận lời cho lưu thông tiền vàng bạc.

Có thể người định sau này sẽ thay Lý Khánh An bằng một người khác, nhưng đợi khi cánh của Lý Khánh An đủ cứng, liệu người còn đủ sức đối không?
Lý Lâm Phổ bây giờ vẫn là Hữu tướng, vẫn là quyền thần dưới một người trên vạn người, phản đối việc lưu thông tiền vàng bạc là trách nhiệm nghĩa bắt dung tình.Vì thế lão đã viết bản tấu chương này, nhưng giờ lão lại thay đổi ý định.

Lý Đường có bại hay không cũng có liên quan gì lão? Lý Long Cơ đã vô tình với lão như thế, lão hà tất phải nghĩ cho an nguy giang sơn của người khác.

Điều lão nên làm là bảo vệ người nhà mình mới đúng.
“Hãy đốt nó đi cho ta!”Lý Lâm Phổ đưa bản tấu chương cho tỳ thiếp rung giọng nói.
“Lão gia.

người uống thuốc đã! Thiếp sẽ đốt.”
“Không! Nàng phải đốt ngay bây giờ, đốt trước mặt ta.”Lý Lâm Phổ giọng tuy yếu ớt nhưng lại có uy thế chém đinh chặt sắt.

không cho thương lượng.
Đa Nô không dám nhiều lời.

nàng vội cầm lấy tấu chương.

cẩn thận xé nhỏ nó ra đặt trong chậu và châm lửa.

Chẳng mấy chốc bản tấu chương đã bốc cháy, từng chữ trong đó thành vàng thành đen rồi cuối cùng cũng bị ngọn lửa nuốt chứng.

thành tro tàn.Đa Nô lại đồ chúng vào lư hương.

Lòng Lý Lâm Phổ cũng yên tâm hơn.

Tên Lý Khánh An này cũng đã đến lúc nên đến thãm mình đây!
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của thứ tử Lý Ngạc, “Phụ thân, bây giờ có tiện chứ?”
“Nàng hỏi xem hắn có việc gì?”
Đa Nô cho hé cửa hỏi: “Lão gia hỏi thiếu gia có việc chi?”
“Xin báo với phụ thân là Vương Củng có việc gấp cầu kiến.”
Giọng nói của hắn rất nhỏ nhưng Lý Lâm Phổ vẫn nghe rõ.

Lão lườm sang chiếc đồng hồ cát trong góc nhà một cái, hiện là một khắc giờ hợi.

đã là thời khắc đóng cửa thành cửa phường; với tính điềm đạm của Vương Củng.

giờ này hắn bái phòng ắt sẽ có việc đại sự.
“Dẫn hắn vào đây!”
Trong lòng Lý Lâm Phổ bỗng hồi hộp hẳn lên.Lão vốn định hòa hoãn quan hệ với Lý Hanh để bảo đảm an toàn cho người nhà mình, nhưng không ngờ Lý Hanh lại bị trất phế.

Tân thái tử mãi chưa được định, vì để bảo vệ cho vận mệnh của người nhà.

lão phải tận tụy bồi dưỡng Vương Củng làm người nối vị của mình.

Hiện tại Vương Củng lại rất được sự tín nhiệm của Lý Long Cơ, xuất nhậm hơn hai mươi chức vụ.

Ngòai tướng vị ra.

quyền thế của hắn đã không thua gì Dương Quốc Trung, chỉ cần cuối cùng mình thêm chút lực đẩy cho hắn.

hắn sẽ có thể bái tướng, cân tài cân sức, và từ đó sẽ bảo đảm hậu sự của Lý Lâm Phổ này.

Đây là bàn tính như ý mà Lý Lâm Phổ đã dự định.chỉ có như thế thì đảng tướng quốc mới không bị tan tành mây khói như đảng thái tử.
Nhưng hiện nay quyền thế Vương Củng đang thịnh mà còn phải đến tìm mình, có thể thấy được sự việc này nghiêm trọng, không lẽ liên quan đến việc Lệ vương bị ám sát?
chỉ một chốc sau Vương Củng đã vội vã đi vào theo sau Lý Ngạc.

Vương Củng đi lên thi lễ, khẽ giọng nói: “Tướng quốc, người sức khỏe thế nào rồi?”
“Không cần vòng vo tam quốc nữa, rốt cuộc là việc gì?”
“Vâng!”
Tình hình khẩn cấp,Vương Củng cũng không rảnh mà hàn huyên.


Hắn vội kể lại việc Dương Quốc Trung bắt Hình Tể tỉ mỉ cho Lý Lâm Phổ nghe.

cuối cùng nói: “Tướng quốc, thuộc hạ lo rằng bọn họ sẽ bắt được Hình Tể, vừa rồi trên đường đi được biết huynh đệ mình đã không kịp ra thành, nhưng một nhóm Kim Ngộ Vệ đã ra thành.

Sự tình ngày mai e rằng sẽ có biến đổi nguy cấp.”
Lý Lâm Phổ không hổ danh là người đã từng trải sóng to gió lớn.

Lão từ đầu chí cuối vẫn không lộ chút cảm xúc, kiên nhẫn ngồi nghe Vương Củng thuật lại toàn bộ câu chuyện.

Xong lão mới bỗng nhiên nói: “Không phải! Hôm nay Dương Quốc Trung không có đi gặp Thánh thượng.

động dụng Long Võ quân.

Kim Ngộ Vệ nhất định phải có ý chỉ của Thánh thượng.”
Vương Củng bỗng chốc hiểu ra.

quả thật là tướng quốc vẫn cao tay hơn! ngay lập tức đã tìm ra chỗ sơ hở của Dương Quốc Trung, tự ý điều động quân đội, đây chỉ là thứ yếu.

Việc này nói rõ bọn chúng đã có chuẩn bị từ trước.

Nhưng hắn dựa vào đâu mà chuẩn bị? Trừ khi bọn họ đã sớm muốn nhúng tay vào việc này, từ điểm này may ra có thể phản lại bẫy của bọn Dương Quốc Trung đã gài sẵn.
“Tướng quốc, vậy ngày mai thuộc hạ sẽ thượng tấu với Thánh thượng trước, cáo buộc Dương Quốc Trung vượt quyền.”
“Không! Ngươi không phải quản việc này nữa.

ngày mai ngươi trực tiếp đến Đại Lý Tự đòi người, cũng đừng quản Hình Tể nữa.

người này ngươi không đòi được đâu.

và cũng sẽ không có trong Đại Lý Tự.

Ngươi chỉ cần đi đòi Nhậm Hải Xuyên, đây là vụ án do ngươi chủ quản.

Đại Lý Tự dù đã bắt người nhưng vẫn buộc phải giao trả cho ngươi.”
“nhưng mà thuộc hạ lo rằng hắn đã viết khẩu cung.”
“Ta cũng hi vọng hắn như thế.

Đánh người ép cung! để hắn viết lại một phần khẩu cung mới.

lật đổ khẩu cung trước mắt.

sau khi viết xong khẩu cung thì giết người này đi.

Sau đó ngươi đi cáo trạng với Thánh thượng, nói có kẻ giết người diệt khẩu.

Ta xem phen này Dương Quốc Trung còn làm sao chạy tội nữa.”
Vương Củng tấm tắc khen hay, vội nói: “Tướng quốc quả là cao minh! Cứ như thế này, coi như sợi dây nối giữa Nhậm Hải Xuyên và Hình Tể đã đứt.

Sau đó thuộc hạ sẽ để Ngự Sử đài đàn hạch Dương Quốc Trung tự ý động dụng quân đội.

để hắn phen này biết thế nào là lễ độ.”
Lý Lâm Phổ cười cười gật đầu nói: “Không sai.

ngươi quả nhiên đã có tiến bộ.”
Nói đến đây lão trầm ngâm một lúc nói: “Có điều trong việc này chúng ta chỉ có ba phần khả năng chiến thắng.

Bọn họ mưu toan đã lâu, sẽ không dễ dàng để bị công phá đâu.

quan trọng là tên Hình Tể.

Dương Quốc Trung chỉ cần bắt được Hình Tể.

chủ quyền sẽ nằm trong tay hắn.

Huynh đệ ngươi đúng là quá sơ ý, haiz!”
Trong lòng Lý Lâm Phổ cũng hiểu rõ, chủ yếu vẫn là lý Long Cơ.

Nếu người không muốn truy cửu tội Dương Quốc Trung tự tiện điều động quân đội, tất nhiên mọi trách nhiệm cũng sẽ đỡ giúp hắn.Nhưng nếu Hình Tể nhận tội,vậy tác dụng của Nhậm Hải Xuyên kia đã không còn gì.

Dương Quốc Trung hoàn toàn có thể dùng Hình Tế để tự tạo chứng cớ, như mẩu tin nhắn, mật lệnh chẳng hạn.

Nhậm Hải Xuyên dù có khẩu cung mới cũng đã muộn.

Cách duy nhất để giải quyết việc này là bỏ cành giừ lấy gốc, giữ lại Vương Củng, giữ lại mình.
Nghĩ đến đây Lý Lâm Phổ lại thở dài: “Tình cảnh ngươi bây giờ quả thực rất nguy hiểm.

ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.

Nếu thật sự không được sẽ phải hi sinh huynh đệ của ngươi, để hắn thay ngươi gánh vác hết tất cả việc này, chỉ mong Thánh thượng đến đây thì thôi, không còn truy cứu đến cùng động đến gân cốt.”
Trong lòng Vương Củng ỉu xìu.


Hắn với huynh đệ thủ túc tình thâm, hi sinh huynh đệ mình đế bảo mạng bản thân thì cả đời lương tâm hắn cũng không thể nào yên lòng được.

Nhưng giờ đây, hắn quả thực cũng vô kế khả thi.
“Tướng quốc, ta hiểu ý, Vương Hãn đang ở trên phủ của ta.Tối nay ta sẽ tìm hắn nói chuyện, và sắp xếp êm xuôi mọi việc.”
Vương Củng vừa đi.

Lý Lâm Phổ mới từ từ uống thuốc.

Lão cần phải để cho thân thể mình khỏe hơn.

để mai còn địch thân đi gặp Lý Long Cơ cầu tình.
Sáng sớm hôm sau.

Lý Lâm Phổ cố lê tấm thân yếu ớt của mình đứng dậy.

Lão ngồi trên giường để thị thiếp cẩn thận chải tóc cho mình, sắc mặt của Lý Lâm Phổ rất bình lặng.

nhưng trong lòng hắn lại đầy bắt đắc dĩ và hụt hẫng.

Đêm qua lão chẳng qua là an ủi Vương Củng, nhưng trên thật tế, lão biết mức độ nguy hiểm của việc này.

Dương Quốc Trung làm sao cam tâm chỉ giết một mình Vương Hãn.

Với thủ đoạn của Lệnh Hồ Phi nhất định sẽ để Lý Long Cơ tin rằng chính Hình Tể là người phạm án, rồi dẫn người vào tròng, sau đó từ từ dẫn huynh đệ Vương thị.

Với lại thêm sự hôn dung của Lý Long Cơ hai năm nay, e rằng hai anh em họ Vương phen này sẽ khó mà giữ được.
“Hôn dung!” Lý Lâm Phổ không khỏi thầm thở dài, hai năm nay cơ hồ ai cũng nhìn ra Lý Long Cơ ngày càng trở nên hôn dung.

quả thực, trong việc triều chính người đã trở nên ngày càng hôn dung, cũng có thể nói người đã hoàn toàn không còn tâm trí để hỏi han quan tâm.

Như việc lưu thông tiền vàng bạc của Lý Khánh An sao người có thể dễ dàng cho qua.

nhưng sao trong cuộc tranh giành quyền lực nào thì liệu có hôn dung không? Lý Lâm Phổ thấy hồ đồ, nếu không hôn dung, sao Lý Long Cơ lại giao em vợ của Dương Quốc Trung cho Lý Khánh An; nếu không hôn dung sao Lý Long Cơ lại có thể bãi miễn Cao Lực Sĩ.

ngược lại, nhưng nếu hôn dung.

sao người lại biết trong lúc thăng chức Dương Quốc Trung mà cũng biết trọng dụng Vương Củng, khéo léo quân bình lực lượng.

Cả Lý Lâm Phổ cũng cảm thấy mình có phần nhìn không thấu Lý Long Cơ.
“Phụ thân!” Bên ngoài bỗng vang lên tiếng của thứ tử Lý Ngạc.

Hắn xông vào đại đường như cơn lốc, hưng phấn nói: “Phụ thân, Khánh Hưng cung xảy ra việc lớn rồi!”
“Ngươi hoảng hốt có trò gì thế!”
Mặt Lý Lâm Phổ trầm lại, không vui nói: “Xảy ra việc gì thế?”
Lý ngạc cố khắc chế nỗi kích động trong lòng, vội nói: “Phụ thân, có tin đồn từ Khánh Hưng cung, mới sáng sớm Lý Khánh An đã vào Khánh Hưng cung đàn hạch Kim Ngộ Vệ tối qua đã tập kích quân doanh của An Tây quân.”
“Cái gì?” Lý Lâm Phổ đứng phắt dậy, lão thật sự như không thề tin vào tai mình.

“Ý con là tối hôm qua.

Kim Ngộ Vệ?”
“Dạ thưa, đúng thế.

Nghe nói Kim Ngộ Vệ cứ kiên quyết nói là có trọng phạm triều đình chạy vào quân doanh An Tây, và đã xảy ra xưng đột với An Tây quân.”
Lý Lâm Phổ thừ người giây lát, lão bỗng ngẫng lên trời thở dài, “ông trời có mắt, không để Lý Lâm Phổ ta vào đường cùng!”
“Phụ thân, ý của người là...” Lý Ngạc chưa từng thấy phụ thân kích động đến thế, hắn ngạc nhiên hói.
Lý Lâm Phổ không còn chút sắc thái của người bệnh nặng, lão hưng phấn khoát tay nói: “chuẩn bị xe, ta phải đến Khánh Hưng cung.”
Lý Long Cơ đã lâu ngày không dậy sớm đến vậy hôm nay lại bị buộc phải dậy ngay từ sớm.

Mới sáng sớm.

Tiết độ sứ An Tây Lý Khánh An đã đến cổng Khánh Hưng cung cáo trạng, tố cáo Kim Ngộ Vệ đêm qua đã tập kích quân doanh An Tây quân, trầm trọng ảnh hưởng đến sĩ khí An Tây quân.
Lý Long Cơ không biết việc gì đã xảy ra.

nhưng từ lời lẽ của Lý Khánh An thì việc này vô cùng quan trọng.

Tập kích An Tây quân doanh về đêm, đây có nghĩa gì?
Lý Long Cơ không thể không bò dậy, người căn bản hoàn toàn không biết việc Kim Ngộ Vệ đêm qua.

Theo lý, Kim Ngộ Vệ thuộc Thủ Vệ quân Kinh Thành, bắt kỳ sự điều động ngoài trách nhiệm vốn có đều phải thông quý chính Lý Long Cơ.

Việc công kích An Tây quân này hiển nhiên không nằm trong phạm vi trách nhiệm vốn dĩ của họ.
Còn chưa hỏi rõ tình hình, nhưng lửa giận trong lòng Lý Long Cơ đã cao ngất trời.

Rốt cuộc ai dám cả gan tự tiện điều động binh ra khỏi thành.
Trong điện Đại Đồng.

Lý Long Cơ ngồi trong ngai vàng trên cao.

sắc mặt đen sầm.

Lý Khánh An phía dưới cũng mặt đầy phẫn nộ, hắn chỉ vào Đặng Duy quỳ một bên nghiêm giọng tố cáo: “Điện hạ, người này đã dẫn năm trăm kỵ binh thừa lúc đêm khuya đột nhập vào quân doanh An Tây quân, và sau khi bị lính gác phát hiện, hắn còn nói là triều đình có trọng phạm chạy vào quân doanh, nhất định phải vào doanh rà soát.

Bọn họ trang bị vũ trang toàn diện, khí thế hừng hừng, trong tình hình không có bắt kỳ chứng cứ nào, và cũng không có bắt kỳ văn thư chỉ lệnh nào.

Đây rõ ràng là thừa đêm khuya tập kích An Tây quân quân doanh của thần.

An Tây quân thần vì Đại Đường đổ máu xả thân chiến đấu.

thương vong vô kể.

tiền không được một phân, danh không được một tiếng, kẻ chiến tử đến nay vẫn xương cốt vẫn chưa lạnh.

Dù như thế.

binh sĩ chúng thần vẫn không than một lời, nhưng Kim Ngộ Vệ lại giữa đêm tập kích quân doanh.


Điện hạ.

thế này thì làm sao thần có thể nhìn mặt anh em An Tây quân binh sĩ?”
Đặng Duy quỳ dưới đất nghe lời buộc tội mà muốn vỡ cả mật.

Hắn vốn định hôm nay sẽ đi thỉnh tội với Dương Quốc Trung, nhưng không ngờ Lý Khánh An lại làm cứng thế, cửa thành vừa mở đã liền đến Khánh Hưng cung cáo trạng.

Hắn vừa kinh vừa sợ, giờ cả chút sức lực biện hộ cũng không còn.
Bên cạnh Đặng Dung, Đại tướng quân Kim Ngộ Vệ Vương Thừa Nghiệp mật lộ nộ sắc.

Việc này hắn cũng không biết, Đặng Duy cũng vừa mới báo cáo với hắn.

là do Dương Quốc Trung tự ý điều binh.

Trong lòng Vương Thừa Nghiệp phẫn nộ vô cùng.

Tên Dương Quốc Trung đáng chết lại dám thò cả bàn tay bẩn thỉu của hắn vào Kim Ngộ Vệ.

Nhưng giờ hắn còn chưa kịp đi tính sổ hắn thì đã phải đối diện với nguy cơ trước mắt.

Kim Ngộ Vệ tự ý điều binh, Lý Long Cơ có thể hạ lệnh xử chém hắn xong mới truy cứu sau.

Hắn nghe Lý Khánh An nói sự việc nghiêm trọng nhường này, đúng là không hay rồi.

Lý Khánh An có vẻ như muốn làm to việc lên.
Quả nhiên.

lý Long Cơ hừ mạnh một tiếng, mặt đầy phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm: “Vương Đại tướng quân, việc này thì ngươi giải thích thế nào với trẫm đây?”
Vương Thừa Nghiệp đã không còn lo được cho Đặng Duy nữa.

Hắn vội cúi mình nói: “Điện hạ.

thần cũng giống điện hạ.

cũng vừa mới biết việc này.

thần quản lý thuộc hạ không nghiêm, thần nguyện xin chịu sự xử phạt của điện hạ.”
Hắn phủi sạch mọi trách nhiệm, vừa nói rõ mình hoàn toàn không liên can.

lại vừa đật sẵn tội cho mình chỉ mỗi đơn thuần là trị thuộc hạ không nghiêm.

chứ sự việc Kim Ngộ Vệ tập kích An Tây quân doanh đêm qua hoàn toàn không liên can.
“ngươi không biết rõ?”
Lý Long Cơ ánh mắt nghiêm trang nhìn về phía Đặng Duy, “Đặng Tướng quân, trẫm cũng muốn nghe tướng quân giải thích thứ.

Nếu ngươi không có một giải thích hợp lý, trẫm sẽ cho xử trảm cả tộc nhà ngươi!”
Việc đến nước này, Đặng Duy cũng không dám bao che cho Dương Quốc Trung.

Tự ý điều binh, trừ khi là vì bảo vệ Thánh thượng, nếu không, dù hắn có bắt kỳ lý do gì cũng đều là tội chết.
Hắn cắn răng nói: “Điện hạ.

thần không dám giấu diếm.

Đây là do Dương Thượng thư phát hiện chủ phạm vụ án ám sát Lệ vương lệnh cho thần đi bắt.

Thần đuổi đến quân trại An Tây quân thì nghi phạm bỗng đâu không thấy, cho nên thần bèn đến đòi đào phạm với An Tây quân.

Có cho thần mượn gan của trời cũng không dám thừa đêm tập kích An Tây quân.”
“Thế ư?” Ánh mắt Lý Long Cơ lại liếc sang Lý Khánh An.

kỳ thực người cũng không tin việc Kim Ngộ Vệ tập kích An Tây quân, nhất định là có nguyên do.
“Đại tướng quân, lời hắn nói có phải sự thật không?”
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng, hắn biết Đặng Duy chắc chắn sẽ nói thế.

Hắn đương nhiên cũng không phải muốn đến gây sự với Đặng Duy, chẳng qua hắn muốn dụ Dương Quốc Trung hiện thân.
“Điện hạ.

tên này toàn nói ngụy biện.

Dương Thượng thư thì có quyền lực gì điều động Kim Ngộ Vệ? Vụ án Lệ vương gặp thích khách thì có liên can gì Dương Thượng thư? Người này lúc tuần tra doanh đã có oán với thần, nên giờ muốn mượn cớ báo thù ta.

Bây giờ thù báo không thành lại muốn giá họa cho Dương Thượng thư.Điện hạ.

việc này tuyệt không liên can đến Dương Thượng thư, không thể nghe lời của một mình hắn.”
“Điện hạ.

vi thần không dám khi quân, quả thực là do Dương Thượng thư hạ lệnh.

Điện hạ chỉ cần hỏi Dương Thượng thư ắt rõ, thần nguyện sẽ đối chất cùng hắn.”
Nói đến nước này trong lòng Lý Long Cơ cũng đã có mấy phần hiểu.

Tên Đặng Duy này cho hắn một vạn lá gan hắn cũng không dám đi gây chuyện với An Tây quân.

Mười phần chắc chín là do Dương Quốc Trung tự ý hành động.

Tên Lý Khánh An này lại còn là tử địch của Dương Quốc Trung!
Người nhìn sang Vương Thừa Nghiệp, nói: “Vương Đại tướng quân, ngươi thấy thế nào?”
Vương Thừa Nghiệp nghe Lý Long Cơ đẩy vấn đề lại cho mình, trong lòng không khỏi thầm oán hận.

liền nói: “Điện hạ.

việc này liên quan đến quân quy Kim Ngộ Vệ, thần cũng muốn làm rõ việc này, xin điện hạ hãy cho mời Dương Thượng thự đến đối chất.”
“Vậy được, cho triệu Dương Quốc Trung.” Lý Long Cơ bắt đắc dĩ, đành phải hạ chỉ.
“Điện hạ có chỉ.

tuyên Dương Quốc Trung vào yết kiến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận