Thiên Hạ


Lý Long Cơ mừng rỡ, Lý Long Cơ lại mang đến cho mình hai mươi vạn cân bạc trắng, trong lòng hắn nhanh chóng tính toán một chút, mỗi năm bạc trắng mười vạn cân, theo giá quan thì tương đương với tiền đồng hơn một trăm sáu mươi vạn quan, đây là một món tài sản kinh người, hắn làm sao có thể không lấy cho được? Nhưng mà đế cho Lý Khánh An khống chế đầu nguồn của món tài sản này có vẻ không thỏa đáng lắm, nên do mình phái hoạn quan đi kiếm soát mới đứng.
Hắn chợt xoay suy nghĩ một chút bèn đã có kế hoạch chắc chắn, trước tiên để cho Lý Khánh An làm mấy năm, phát triển mỏ bạc lên đã, sau đó mới tiếp nhận lấy.
Nghĩ đến đây, Lý Long Cơ vui vẻ nói: “Vê điểm lưu thông tiền vàng bạc này, trầm bây giờ là có thể trả lời khanh, cho phép lưu thông, trẫm sẽ lập tức dụ lệnh Hộ bộ, hạ chỉ gửi công văn đi cả nước.”
Lúc này, ngoài cửa một viên hoạn quan bẩm báo nói: “Bệ hạ, Trưởng Tôn đại tướng quân cầu kiến, nói ngài đã tra rõ chân tướng.”
Lý Long Cơ do dự một chút, hắn vốn dĩ không muốn để Lý Khánh An biết có người cố ý ngăn chặn sớ tấu triều đình, mới dẫn đến việc trễ nài nghi thức vào thành của quân An Tây, nhưng hắn suy nghĩ thoắt chuyển, bèn nghĩ đến Lý Khánh An rất có thể đã biết được việc này, nếu hắn không làm chút tư thế, quà thật cũng không thể nào giao phó được với quân An Tây, thôi vậy!
“Tuyên hắn vào!”
Hắn áy náy cười nói với Lý Khánh An: “Trẫm vừa rồi nói đã làm chậm trễ nghi thức vào thành của quân An Tây, là bởi vì có người thất trách, mà quên là Cát thị lang có đưa tấu chương đến, mới làm cho trầm không biết Đại tướng quân đã đến, trẫm đang nghiêm ngặt điều tra việc này.”
Lý Khánh An trong lòng biết rõ, vội vàng tạ ơn nói: “Đa tạ bệ hạ!”
Lúc này, Trưởng Tôn Toàn Tự đã đi vào, khom người nói: “Bệ hạ, thần đã điều tra rõ ràng, là Vũ Lâm quân Trung lang tướng Bùi Hiểu trễ nài tấu chương triều đình, dẫn đến hai sớ tấu của Cát thị lang đều không thể kịp thời đưa cho thánh thượng, làm trễ việc vào thành của quân An Tây.”
Lý Long Cơ thầm mắng một tiếng, mình để cho hắn đi điều tra, hắn làm sao mà lại thật tình lôi Bùi Hiểu ra chứ? Đây không phải là đang cố tình làm mình khó xử sao?
Nếu như lúc mới bắt đầu Trưởng Tôn Toàn Tự còn có một chút ném chuột sợ vở đồ, sợ đắc tội Dương Quốc Trung, nhung hiện tại nếu hắn đã nói ra rồi, thì đã không còn đường lui nữa, nếu lần này không thể nhân cơ hội loại bỏ Bùi Hiểu, mai này chính mình chắc chắn sẽ hủy ở trong tay người này.
Nghĩ vậy, trong lòng hẳn đã có chù đích, bèn nói: “Hồi bẩm bệ hạ, vừa rồi Lý Đại tướng quân đến Hoa Thanh cung, hắn tìm mọi cách làm khó dễ, còn dùng tên bắn Lý đại tướng quân, suýt chút nữa đã đưa Lý Đại tướng quân vào chỗ chết, người này vi phạm quân quy nghiêm trọng, xin bệ hạ nghiêm trị!”
Lý Long Cơ ngẩn ra, hắn nhìn thoáng qua Lý Khánh An, thấy ánh mắt Lý Khánh An lộ ra vẻ phẫn nộ, trên mặt Lý Long Cơ cũng có chút không nhịn được nữa rồi, hắn hừ một tiếng thật mạnh, hỏi: “Bùi Hiểu là người ở đâu? Là con cái nhà họ Bùi à?”
“Bẩm báo bệ hạ, người này là em vợ của Dương tướng quốc, nguyên ở Kiếm Nam làm quan, nhưng vì không chịu nỗi Cao Tiên Chi, mà chuyển đến Trường An, năm trước gia nhập vũ lâm quân.”
Sự tình đã tới nước này rồi, Lý Long Cơ cũng không còn cách nào mà bao che được nữa, hắn gầm lên một tiếng: “Kè dưới phạm thượng là điều tối kỵ trong quân ngũ, người này cả gan dám cuồng vọng đến vậy, người đâu!”
“Bệ hạ khoan đã!”
Lý Khánh An gọi Lý Long Cơ lại, Lý Long Cơ không với việc tự ý hủy tấu chương trong triều mà định tội, lại lấy việc va chạm với hắn Lý Khánh An định tội, điều này chẳng phải rõ ràng là đem cầu đá cho hắn sao? Tuy rằng Lý Bí khuyên hắn thích họp ngông cuồng ngạo mạn, nhưng sự ngông cuồng ngạo mạn này phải có một mức độ vừa phải, hoi trứng trị một chút là được, nếu làm quá thì đó chính là kè ngốc trong chính trị rồi, hơn nữa giết người vị tất có thể giải quyết vấn đề, bốp mà không giết mới là thủ đoạn cao mình, Dương Quốc Trung không phải là sợ vợ sao?
Hắn tiến lên khom người nói: “Bệ hạ, Bùi Hiểu này tuy rằng va chạm với thần, nhưng niệm tình hắn trẻ người lỗ mãng, hy vọng bệ hạ có thể cho hắn một cơ hội sửa đồi, không bằng như vậy đi, đem Bùi Hiểu này giao cho thần, thần dẫn hắn đến quân An Tây trải việc, không tới hai năm, thần cam đoan sẽ rèn luyện hắn thành trụ cột của đại Đường.”
Lúc này, Trưởng Tôn Toàn Tự cũng nhân cơ hội này mà bỏ đá xuống giếng, bèn nói: “Bệ hạ, Lý Đại tướng quân nói không sai, nam nhi đại trượng phu nên đi biên cương trải việc, Bùi Hiểu này tuy rằng không hiểu chuyện, nhung hắn tướng mạo đường đường, cường trai khỏe mạnh, nếu có thể được ờ dưới trướng của Lý Đại tướng quân trải việc vài năm, trở thành trụ cột tương lai của đại Đường, thần cho rằng, đấy là phúc khí của Dương tướng quốc.”
Lý Long Cơ nhìn Lý Khánh An một cái thật sâu, âm thầm gật đầu, không tồi, người này quả nhiên đủ trưởng thành rồi, có thể hiểu được thâm ý của mình, hắn khẽ vuốt râu ngắn của mình, liền vui vẻ nói: “Đại tướng quân nói có lý, giết người không bằng cứu người, Bùi Hiểu này, trầm bèn giao cho khanh, hy vọng hắn có thể sửa sai mà làm người cho tốt, sớm lập quân công.”
Giải quyết xong việc của Bùi Hiểu, trong lòng Lý Long Cơ nhẹ nhỏm hẳn, liền vừa cười vừa nói với Lý Khánh An: “Hiện tại sắc trời đã tối, khanh cũng không cần trở về nữa, có thể ngủ lại tại Hoa Thanh cung, trẫm đãi tiệc tẩy trần cho khanh.”
Sắc trời đã dần đến hoàng hôn, mùa này vừa sang xuân, trời sớm rất nhanh, trong Hoa Thanh cung đã sáng đèn, hai cung nữ tay cầm lồng đèn dẫn đường Lý Khánh An phía trước!
“Lý Tướng quân, xin mời đi lối này!”
Trong tòa kiến trúc rộng lớn Hoa Thanh Cung này, Lý Khánh An không biết đã quẹo hết bao nhiêu ngõ, vào hết bao nhiêu cửa, đầu hắn cũng bắt đầu có phần quay cuồng.

Hai cung nữ dẫn hắn đi tắm gội thay áo quần.

Cùng lúc với hơi ấm ập đến, hai cung nữ mở ra một cánh cửa.
“Lý Tướng quân, đã đến nơi!”
Đây là một phòng tắm suối nước nóng, dưới ánh sáng mờ ào, một chiếc bình phong bạch ngọc đã chia cách phòng ra làm hai.

Trong phòng tắm có hai vị cung nữ xinh đẹp hầu hạ, bọn họ đều được chỉ định trước đến đây, gặp hắn đi vào, lập tức đi lên thi lễ: “Tướng quân, mời ngoài thoát y!”
Nếu là Như Thi Như Họa hầu hạ hắn tắm thì chả sao, nhưng hai cung nữ lạ lẫm này, lại khiến hắn cực không thoải mái.

Hắn gật gật đầu nói: “Tự ta được rồi, các ngươi lui trước!”
“Tuân lệnh!” Hai cung nữ mặt ứng đò vội lui ra sau bình phong.

Hắn ngắm nghía phòng tắm này một hồi, trong đây có một hồ tắm hình hoa sen đang bốc khói nóng hứng hực, thấm thoát còn có thể nhìn rõ những chiếc bọt li ti sùng sục trên bề mặt nước khoáng.


Suối nước trong suốt đang từ một ngòi nước chảy vào phòng tắm.

Không biết mùi thơm thoang thoảng từ đâu mà tràn ngập cà phòng.
Hành quân vạn dặm, vừa đến Trường An lại tức tốc chạy đến Hoa Thanh Cung, hắn quả thật cũng đã mệt mỏi rã rời.

Nhìn hồ nước nóng, hắn vội cởi bỏ quân phục lõa lồ nhảy xuống hồ, nước suối nóng rang chảy qua vai, ba mươi sáu ngàn lỗ chân lông không cái nào không sảng khoái.

Hắn bắt đầu thoải mái nhắm tịt mắt lại.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có hai bàn tay nõn nà đang chà dịch thể mát rượi trên cồ mình.

Hắn giật bắn người mở mắt, mới thấy hai nữ tử đang đứng sau lưng mình, trên người họ chỉ mặc chiếc áo lót nho nhò, làn da bóng bẩy như bạch ngọc thoát ẩn thoát hiện trong làn khói ấm.
“Đại tướng quân, đây là Bách hoa lộ do quý phi nương nương tự tay chế, lại công thêm nước cốt Long diên thảo, rất công hiệu cho việc giảm trừ mỏi mệt.

Nương nương nói, Tướng quân vạn dặm bôn ba, thân thể mỏi mệt liền lệnh cho chúng nô tỳ đến hầu hạ.

Đại tướng quân xin cứ thả lỏng toàn thân, bọn nô tỳ sẽ xoa bóp gân cốt cho người.”
Dù thấy hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không cần phải tỏ ra kỳ quái.

Đây vốn là việc họ phải làm.

Nghĩ thế Lý Khánh An cũng thể lỏng toàn thân, mặc sức hưởng thụ sự hầu hạ của hai cung nữ.
Sau khi tắm xong, lau khô người, lại thay một bộ áo bào mới, Lý Khánh An bỗng chốc thấy cả người sảng khoái mát mè.

Hai cung nữ lại bắt đầu chảy tóc cho hắn.

Sau khi tươm tất chỉnh chu, bọn họ mới mỉm cười xin lui.
“Đại tướng quân xin đi theo ta! Thánh thượng và nương nương đều đang đợi ngài.” Một lão hoạn quan đang đứng đợi trước cửa cười nói.
“Được! Xin dẫn đường!”
Hai cung nữ phía trước cầm lòng đèn dẫn đường, lão hoạn quan dẫn Lý Khánh An đi về phía Bách Thảo Điện dùng tiệc.

Ngoài điện đứng đầy thị vệ, từng đoàn từng đoàn hoạn quan và cung nữ vội vã và bận rộn với việc bày thức ăn.

Đi vào Bách Thảo Điện, trong điện sáng như ban ngày, tiếng nhạc du dương, các vũ cơ đang uyển chuyển uốn lượn.

Trên bậc thềm ngọc, một chiếc bàn rộng được bày đầy những món sơn hào hải vị.

Hôm nay Lý Long Cơ đã dùng hình thức gia yến đế mời cơm Lý Khánh An.


Lý Khánh An không phải bày một chiếc bàn riêng ở dưới bậc thềm ngọc, mà là chung bàn dùng cơm với Lý Long Cơ và Dương quý phi.

Đây cũng là một thủ đoạn mua chuộc lòng đại thần của Lý Long Cơ.

Người có thể cùng bàn dừng cơm cùng người đến nay chưa quá mười người.
Mười mấy người cung nữ đứng một bên hầu hạ.

Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn ngồi phía trên, phía dưới là một người phụ nữ mặc cung trang, đầu bới tóc mai, lưng hướng về phía Lý Khánh An, trông có vẻ quen quen.
Lý Long Cơ thấy Lý Khánh An đến, liền cười nói: “Đại tướng quân cứ tự nhiên, đây là buổi tiệc gia đình, không phải triều đường, không phải câu nệ phép tắc.”
“Đa tạ điện hạ, đa tạ nương nương.”
Lý Khánh An cúi mình cười cười.

Hắn lại nhìn sang người nữ tử kia khẽ gật đầu.

Vừa nhìn sang người đó, hắn không khỏi thừ người.

Hắn vốn cử nghĩ sẽ là một phi tử của Lý Long Cơ, không ngờ lại là Dương Hoa Hoa.
Mật Dương Hoa Hoa nở nụ cười nhàn nhạt, hoi cúi người chào Lý Khánh An: “Đại tướng quân, đã lâu không gặp!”
Khánh An cũng mỉm cười: “Đúng! Chúng ta đã gần hai năm không gặp! Tam phu nhân trông lại càng trẻ ra.”
Ả bụm miệng cười: “Làm sao mà trẻ ra được, ta đã già rồi!”
Từ sau sự kiện Ngự Thư phòng Đại Mình Cung, quan hệ tỷ muội của Dương Hoa Hoa và Dương Ngọc Hoàn có một thời gian không nhìn mặt nhau.

Nhưng sau nhờ đại tỷ, nhị tỳ xuất diện làm hòa, hai tỷ muội họ mới nối lại tình xưa.

Dương Ngọc Hoàn đã tha thứ cho những tồn thương mà Dương Hoa Hoa đã mang đến cho mình, vẫn thân thiết hồ hởi tiếp đón ả.

Sau sự kiện áy, Dương Hoa Hoa cũng thật thà hơn, không dám tùy ý khêu gợi Lý Long Cơ.

Ngày thường thì ở trong phủ cũng ít khi ra ngoài hơn.

Nhưng cùng với việc Dương gia đắc thế trở lại,ả lại bắt đầu ngông cuồng.

Hiện nay ả chuyển sang đầu tư thương nghiệp, mở liền hơn chục cửa tiệm lớn tại Trường An, nào tiệm nữ trang đá quý, tơ lụa, phường quỹ (* thương hộ chuyên giữ tiền cho dân của đời Đường, tựa ngân hàng thời nay.)..., tất cả những gì có thể kiếm tiền ả đều can dự vào.
Ba ngày trước ả đến Hoa Thanh Cung chơi, hôm nay lại gặp dịp mời tiệc Lý Khánh An.

Từ lần trước Lý Khánh An bị bắt giam, mối hận của Dương Hoa Hoa với hắn cũng phai nhạt nhiều.


Hình ảnh Lý Khánh An trong lòng ả đã dần lu mờ.

Dù có phần hơi tiếc, nhưng sự tiếc nuối này cũng không đủ dấy lên sóng gió gì trong lòng ả.
“Lý Tướng quân lần này định sẽ ở lại Trường An bao lâu?”
“Cụ thề vẫn chưa định, thời gian lưu lại Trường An lần này có lẽ sẽ lâu hơn.”
Lúc này, Dương Ngọc Hoàn ở một bên đã cười nói: “Lý Tướng quân, xin mời ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Một hoạn quan đến trải sẵn đệm cho Lý Khánh An.

Hắn vừa ngồi xuống,đảo mắt một vòng vẫn không thấy Cao Lực Sĩ đâu, trong lòng bèn có vài phần hiếu ra, Cao Lực Sĩ đã thất sủng.
“Lý Tướng quân, lần này hồi Kinh có phải sẽ chính thức thành hôn cùng Minh Nguyệt?”
Dù thế nào đi chăng nữa, điều phụ nữ quan tâm nhất chính là những vấn đề này.

Việc Dương Ngọc Hoàn vẫn quan tâm chính là việc này.

Trong mắt nàng, Khánh An đã hai mươi tám, Minh Nguyệt cũng mười chín, hôn sự của hai người không thể cứ để thế mãi nữa.
Trong mắt Dương Hoa Hoa lóe lên một tia đố kỵ, nói: “Lý Đại tướng quân, Minh Nguyệt cô nương là mỹ nữ chỉ xếp sau quý phi nương nương thành Trường An này, ngươi để nàng ấy một mình lại trong Kinh thành không sợ đêm dài lắm mộng ư?”
Lý Khánh An nhìn chằm chằm vào ánh mắt ả, không quan tâm nói: “Tam phu nhân nói đùa rồi, Minh Nguyệt là người an phận hiền thục, ta có gì không yên tâm.

Người Túc Đặc có câu tục ngữ, ruồi chẳng bao giờ đậu vỏ trứng còn nguyên vẹn.

Tuy câu nói rất dân dã, nhưng cũng có ý của nó.

Tam phu nhân thấy đúng không?”
Dương Hoa Hoa nghe ra ý châm biếm của Lý Khánh An, trong lòng phẫn nộ, cắn răng nói: “Vậy nếu có người đập nát quả trứng này thì sao?”
“Vậy phải xem kiếm của ta có chịu không đã!” Khánh An lạnh lùng trả lời.
Mặt Lý Long Cơ hơi hơi biến sắc, nhưng chỉ một chốc đã trở lại như cũ, cười ha hả nói: “Không cần phải nói những việc không vui đó! Nào, chúng ta uống rượu!”
Ngay lập tức, một tên thị nữ rót đầy rượu vào ly của Khánh An.

Hắn cần ly rượu lên đứng dậy nói: “Hôm nay nhờ phước điện hạ và nương nương mời thần dự gia yến, ơn huệ của điện hạ, thần sẽ khắc ghi trong lòng.

Thần dâng ly kính điện hạ và nương nương ba ly.

Chúc điện hạ sức khỏe trường thọ vô biên, chúc nương nương trẻ mãi xinh đẹp, thần xin cạn ly!”
Hắn một hơi uống liền ba chén rượu.

Ba người phía Lý Long Cơ cứng vỗ tay, mỗi người uống một ly.

Xong một ly rượu, trên khuôn mặt diễm lệ của Dương Ngọc Hoàn đã nhuốm màu hồng hai má, nàng cười giòn giả nói với Lý Khánh An: “Lý Tướng quân còn chưa trả lời câu hỏi của ta! Lần này về có ý định thành thân chứ?”
Lý Khánh An cười cười: “Bẩm nương nương, Minh Nguyệt đợi thần đã mấy năm nay, thần cũng nên cho nàng một danh phận.

Lần này quay về, thần quả thật có ý thành hôn.

Nếu được, thần còn muốn mời điện hạ và nương nương đến dự hôn lễ.”
Dương Ngọc Hoàn nghe xong vội đầy đầy Lý Long Cơ nói: “Điện hạ, Lý Tướng quân thành hôn, chúng ta đến dự nhé!”

Lý Long Cơ vuốt vuốt râu cười nói: “Được! Đến lúc ấy, nếu điều kiện cho phép, chúng ta nhất định sẽ đi!”
“Đại tướng quân, sao không mời ta?” Dương Hoa Hoa chua chát hỏi.
“Ha ha! Tam phu nhân chịu nể mặt đến dự, ta tất nhiên hoan nghênh, chỉ sợ Tam phu nhân bận qua không có thời gian.”
“Ta thì bận gì? Chẳng qua là có chút buôn bán nhỏ.

Hơn nữa, dù bận đến đâu, hôn lễ của Đại tướng quân làm làm sao có thể không đến.

Đến lúc ấy, ta nhất định mang hậu lễ đến dự.”
“Được! Nếu định thời gian xong, ta nhất định sẽ gửi thiệp mời đến cho Tam phu nhân.”
Không khí trên bàn tiệc bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Mọi người lại cùng uống vài ly.

Lý Long Cơ bỗng nhớ ra một việc, cười nói: “Chiến dịch Thạch Bảo thành lần trước, ái khánh có gửi ta một công thức làm thiên lôi, tháng trước An Lộc Sơn có hỏi ta về công thức này, nói đây là vũ khí rất có lọi để đối phó với người Khiết Đơn.

Trẫm nhớ hình như được kẹp trong một cuốn sách, nhưng không ngờ tìm mãi không ra.

Trầm nghĩ, nếu đã là vũ khí có lợi cho Đại Đường, ái khanh có thể chép lại công thức cho An Lộc Sơn.”
Lý Khánh An nghe mà giật thót tim.

Tên An Lộc Sơn này mà lại dám dòm ngó đến thuốc nồ.Tầm nhìn của tên cẩu tặc này đúng là độc thật.

Trong đầu nghĩ thế, ngoài miệng hắn vội trả lời: “Điện hạ, công thức loại thiên lôi này có phần phức tạp, thần cũng không nhớ, đợi thần quay về tìm lại.

Có điều vật này làm tốn thiên hòa, thần kiến nghị tốt nhất không nên dùng, dùng vật này rồi, chỉ e rằng Đại Đường ta sau này muốn thu phục lòng người Khiết Đơn sẽ khó khăn.

Thần nghĩ, đối đãi với dị tộc, tốc nhất nên dùng lòng bao dung giáo hóa là thượng sách, giết chốc chỉ là hạ sách.

Hơn nữa, vật này một khi bị tiết lộ ra ngoài,bị dị tộc quay lại sử dụng đối phó với quân Đường, chỉ sợ được không bằng mất, thần nghĩ nên cẩn trọng, xin bệ hạ nghĩ lại.”
Lý Long Cơ chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi, người cũng không để tâm gì đến vấn đề thuốc nổ.

Phần lớn là vì người chưa thấy qua uy lực của nó, cũng không các gì tưởng tượng nồi.

Mặt khác, là bậc đế vương, vấn đề đáng quan tâm hơn là kết quả trận chiến, chứ không phải quá trình.

Mà cách nói bao dung giáo hóa của Lý Khánh An cũng họp khẩu vị của người.Nghe thế, người bèn cười cười nói: “Trầm cũng chỉ là chuyển thỉnh cầu của An Lộc Sơn với khanh, nếu khanh thấy không ổn, có thể không cho.về việc này, trẫm không miễn cưỡng,”
Dù Lý Long Cơ chỉ thuận miệng nhắc việc này, nhưng Lý Khánh An cũng vì thế mà cảnh giác.

Xem ra thuốc nổ đã bị bọn người có ý đồ dòm ngó.

Nếu bọn chúng không thể đắc thủ từ tay Lý Long Cơ, nhất định sẽ chĩa mũi nhọn quay sang hắn.

Xem ra, hắn phải lưu ý việc này, và nên sắp xếp trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận