Trong hoàng cung Damascus, phòng hội nghị đang tràn ngập bầu không khí đầy căng thẳng, Các quốc vương Túc Đặc cùng tụ tập tại đây, cả Khang Quốc.
Thạch Quốc, Đông Tào, Tây Tào, An Quốc, Đông An Quốc, Mề Quốc, Hà Quốc, Sử Quốc, Tiểu Sử Quốc..
.Có nước còn chánh vương phó vương cùng đến dự.
Ngoài quốc vương Thạch Quốc Đặc Lặc và quốc vương Đông Tào Thiết A Hốt ra, tất cả các quốc vương khác đều đứng ngồi không yên, Những quốc vương này đều là kẻ được hưởng lợi khi Đại Thực thống trị, bọn họ đều phục tùng quyền thống trị của Đại Thực.
Họ từng trù bị lương thực cho quân Đại Thực, vận chuyển binh sĩ, Lúc dân chúng bạo động, bọn họ lại làm rùa rụt cổ trốn trong cung, cũng không dám ra lãnh đạo, Bây giờ quân Đường đánh bại Đại Thực, diệt sạch quân đội của chúng, ai ai đều thấy bàng hoàng bất an, Dù cho quốc vương Thạch Quốc đã dỗ dành, nhưng bọn họ vẫn lo lắng vô cùng.
“Mọi người hãy giữ yên lặng.”
Quốc vương Thạch Quốc Đặc Lặc đứng dậy nói: “Các vị hãy nghe ta.”
Cả phòng hội nghị bỗng chốc trở nên im ắng, Thạch Quốc và quân Đường quan hệ thân thiết nhất, mỗi câu nói của quốc vương Thạch Quốc đều khiến mọi người phải chăm chú.
“Tối qua ta đã hỏi Lý tướng quân, nếu quân Đường đánh bại quân Đại Thực, thu phục Hà Trung, triều đình sẽ đối xử với chư quốc Túc Đặc như trước không?”
“Thế người trả lời sao?”
Mọi người đều dài cổ chờ nghe, chằm chằm chờ đợi câu trả lời của hắn, cả quốc vương Khang Quốc Sảo Phân cũng bỏ thói ngạo mạn mọi khi, khiêm tốn dõi theo hắn.
Đây quả thực là đại sự mà mọi người quan tâm, Tuy quân Đại Thực tạm thời bị đánh lui, nhưng một khi thế cục Đại Thực ổn định lại, bọn họ chắc chắn sẽ quay trở lại, lúc ấy người Túc Đặc sẽ thế nào đây?
Từ trước quân Đường thực sự chi dỗ ngọt là nhiều, chứ chi viện không bao nhiêu, để đến nỗi họ phải thuần phục trước người Đại Thực, vậy sau này thì sao? Trong lòng các quốc vương vô cùng mâu thuẫn.
Vừa hi vọng quân Đường có thể đông chinh giúp họ chống lại Đại Thực, lại vừa hi vọng triều đình Đại Đường lại như trước, vừa trưng thu phú thuế của họ, không can thiệp nội chính, chỉ là một tông chủ quốc trên danh nghĩa.
Đặc Lặc thấy mọi người đều chằm chằm nhìn mình, trong lòng không khỏi đắc ý, Trong chư quốc Túc Đặc, trước giờ đều chỉ có Khang Quốc làm mình chủ.
Một lời nói một hành động của Khang Quốc đều đại diện cho cả Túc Đặc, Thạch Quốc tuy lãnh thổ đã rộng lớn, nhưng vì nó xa Hà Trung, nên vẫn bị kỳ thị là nước man di, cũng giống như đứa con của vợ lẻ không được vào tông tộc.
Nhưng mùa thu nay đã khác, hắn đang dùng tư thế của một người chiến thắng trở lại chư quốc Hà Trung, Hai vạn quân đội của hắn đã tham gia vào trận chiến Đát La Tư.
Hắn khụ khạt hai tiếng thanh giọng, xong lại tiếp tục: “Lý đại tướng quân đã nói với ta, trước đây Đại Thực đông chinh, Đại Đường chưa thế xuất quân phòng ngự, khiến Hà Trung chư quốc bị rơi vào tay Đại Thực, cho nên triều đình đã quyết định thay đổi sách lược lúc trước, cho đóng một số quân nhất định vào Hà Trung.”
Kỳ thực Đặc Lặc biết không nhiều, Lý Khánh An chỉ nói với hắn về quyết định đóng quân tại Hà Trung, Vậy hãy cho họ một liều thuốc yên lòng.
“Vậy quân đội của chúng ta sẽ an bài thế nào?”
“Có phải đóng thuế với triều đình không?”
Các quốc vương bắt đầu xôn xao, cả phòng hội nghị lao xao hẳn lên, Ngay tại lúc này, ngoài cửa bỗng có người cao giọng thốt lê: “An Tây Tiết độ sứ Lý Đại tướng quân giá đáo!”
Cả phòng hội nghị lại im phãng phắt trong chốc lát, Cửa mở ra, người đầu tiên vào là hàng trăm binh sĩ Đại Đường vũ trang chỉnh tề, và rất nhanh sau đó Lý Khánh An dẫn theo vài vị quan võ theo sát đằng sau đi vào.
Các quốc vương đều đứng dậy thồn thức nhìn chăm chằm vị Tiết độ sử An Tây đã đại bại quân Đại Thực này.
Lý Khánh An mặt nỡ nụ cười, hắn đi đến chính vị ngồi xuống, khoát khoát tay nói với mọi người: “Các vị hãy tự giới thiệu từng người! Thạch Quốc và Đông Tào quốc thì không cần nữa!”
Quốc vương Khang Quốc đứng dậy cung kính thi lễ nói: “Lý Đại tướng quân tôn kính, tại hạ là chánh vương Khang Quốc Sảo Phân, xin hãy cho phép ta được thay mặt chư quốc Túc Đặc tỏ rõ thái độ trước.”
“Ngươi nói đi!”
Sảo Phân thở một hơi rồi nói: “Chư quốc Túc Đặc vốn đều là nước trù phú, các nước thịnh sản đá quý và vàng bạc, nhờ con đường tơ lụa kinh doanh mà dân giàu nước mạnh, quốc khố sung mãn.
Nhưng từ khi Đại Thực đông chinh đến nay, tài sản của nhân dân đều bị cướp đi, thương nhân Túc Đặc phần lớn đều bị vơ vét sạch sẽ, vô số người bị giết, bị bắt bán làm nô lệ.
Nhân khẩu giảm đi một nửa, Quốc khố của vương thất cũng không ngoại lệ, cũng bị vét sạch, Đồng thời còn phải chịu thuế má trầm trọng, Nếu không phục tùng, sẽ toàn bộ bị xử chém.
Trong lúc chúng ta bàng hoàng bất an, đại quân của Thiên khả hãn đã đến, đánh bại người Đại Thực, cứu chúng ta khỏi nước lửa, ta đại diện cho Túc Đặc cừu quốc biểu đạt sự cảm kích chân thành nhất của chủng ta.”
Lý Khánh An khẽ gật đầu, lại nhìn quốc vương Thạch Quốc cười nói: “Quốc vương hãy giới thiệu mọi người ở đây giúp ta!”
Đặc Lặt đại hi vội đứng dậy giới thiệu cho Lý Khánh An: “Đây là chánh vương Ca Lô Bộc La của Tây Tào, vị này là chánh vương Dã Giải của An Quốc, vị này là quốc vương Lô Ba Ba của Sử Quốc..
Mỗi giới thiệu đến ai, các vị quốc vương vội đứng dậy hành một lễ với Lý Khánh An, Lý Khánh An đều gật gật đầu trả lễ.
Giới thiệu xong, Lý Khánh An mới nói với mọi người: “Quốc vương Đặc Lặc chắc đã chuyển lời an ủi của ta với các vị, ta cũng không lắm lời, bây giờ ta có thể nói an bài cuối cùng của ta với các vị.”
Cả phòng hội nghị đều im lặng, mọi người đều không ngờ Lý Khánh An đã thẳng thắng đi vào chủ đề chính, hoàn toàn không một chút hàn thuyên hoặc ám thị.
Quốc vương Khang Quốc Sảo Phân trong lòng thốn thức, vừa rồi Lý Khánh An đã đoạt đi vị trí chủ đạo của hắn, mà để quốc vương Thạch Quốc đứng ra giới thiệu, Hắn có linh cảm không hay, không lễ Thạch Quốc sẽ thay thế Khang Quốc trở thành mình chủ Túc Đặc ư?
“Để đề phòng quân Đại Thực có ngày quay lại, quân Đại Đường ta sẽ kiến lập lại quân trấn Hà Trung, trú quân sáu ngàn người ”
Hắn vừa dứt lời, cả phòng hội nghị liền lao xao nghị luận, chỉ mỗi sáu ngàn quân, thì hình như hơi ít, Lý Khánh An giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại, lạnh lùng nói: “Lúc ta nói chuyện, mọi người không được cắt ngang!”
Trong phòng hội nghị lại một lần nữa yên tĩnh, không ai dám hó hé.
“Ta nghĩ phải chống lại sự xâm nhập của Đại Thực, không những phải cần sự ủng hộ của Đại Đường, còn phải dựa vào quyết tâm chống chọi của các ngươi, có thể đoàn kết lại.
Túc Đặc chư quốc nếu có thể liên hợp lại, nhân khẩu cũng được vài triệu, Quân đội cộng lại cũng được mười vạn, cũng bằng một đại quốc, Nhưng vì sao lại có thể dễ dàng bị quân Đại Thực chinh phục? Quan trọng là các ngươi quá rời rạc, kết quả mới bị Đại Thực đánh tia đánh bại từng nước.”
Nói đến đây, Lý Khánh An dừng lại và đảo mắt nhìn mọi người, Thấy mọi người vẻ như trầm tư suy ngẫm về điều mình đang nói, hắn lại tiếp tục: “Đương nhiên, ta không phải muốn các ngươi hợp lại thành một nước, đấy không phải là điều thực tế.
Ta biết giữa các nước Túc Đặc với nhau có liên minh rời rạc, nhưng liên minh này chỉ vì các ngươi cùng một tộc, nên tác dụng của nó cũng để dung hòa mối quan hệ với nước láng giềng.
Đó chỉ là một hình thức, Cho nên, ta yêu cầu các ngươi hợp thành một liên minh chính thực, thành lập chế độ hội đồng liên tịch, Cũng giống hôm nay, các quốc vương và đại biểu của quốc vương có thể định kỳ hiệp thương với nhau.
Hơn nữa hội đồng liên tịch này cần phải có quyền lực nhất định, Quyền lực gì ư? Chính là quân quyền và quyền ngoại giao, Nói đơn giản, các nước đều không còn sở hữu quân đội của mình, Tất cả quân đội đều tập trung lại, do hội đồng liên tịch chỉ huy, Đấy là vì muốn bảo đám khi quân Đại Thực đến xâm lãng, có đủ lực lượng chống cự lại quân đội Đại Thực.”
“Nhưng mà Đại tướng quân!”
Cuối cùng có người không nhịn nổi mở miệng, đó là Ca Lô Bộc La của nước Tây Tào, nước nhỏ nhất trong số các chư quốc, Hắn đứng lên thi lễ nói: “Xin hãy thứ lỗi cho ta đã cất ngang lời của Đại tướng quân, Như nước Tây Tào ta vốn dĩ không có quân đội, có phải không cần tham gia vào hội đồng liên tịch ư?”
Lý Khánh An không những không nổi giận, mà còn mỉm cười nói: “Nước Tây Tào không có quân đội là việc của trước đây, Tương lai tất cả các quốc gia đều sẽ không còn quân đội, Các ngươi cũng thế, nhưng nước Tây Tào vẫn phải chịu quân phí, cho nên cũng phải tham dự vào hội đồng liên tịch, Các ngươi có quyền biểu đạt ý kiến giống như các nước khác.”
Ca Lô Bộc La đại hỉ, hắn lập tức tán thành phương án này, Trên thực tế nước Tây Tào chỉ là nước phụ thuộc của Khang Quốc, Tất cà việc nội chính đều do Khang Quốc quyết định, Ca Lô Bộc La bổn nhân chẳng qua là một kẻ bù nhìn.
Hắn đã hiểu ý của Lý Khánh An, nếu tham gia hội đồng liên tịch, vậy Tây Tào quốc hắn sẽ có thể thoát khỏi thống trị của Khang Quốc.
Không những Tây Tào quốc, trước đây các tiểu quốc chịu áp bức nhiều của các đại quốc, như hai tiểu quốc phụ thuộc của Khanh Quốc: Mễ Quốc và Hà Quốc, và Đông An quốc phụ thuộc vào An Quốc, Đông Tào quốc phụ thuộc Thạch Quốc, và thêm các nước nhỏ phụ thuộc khác đều lũ lượt tán đồng, Như vậy, bọn họ đã có thể ngang vai bằng vế với các đại quốc.
Nhưng còn ba quốc chủ Khang Quốc, An Quốc, Sử Quốc đều ánh hưởng trực tiếp.
Trong lòng họ biết rõ, để hội đồng liên tịch này quàn lý quân đội, thực tế chỉ là một cách đê tước quyền sờ hữu quân đội của họ.
Trên danh nghĩa quân Đường cho hội đồng liên tịch quản lý, Nhưng trên thực tế phải đến lúc xảy ra chiến tranh thì mới phải động đến quân đội.
Lúc ấy, quân đội còn phải phụ thuộc vào quân Đường, cũng đồng nghĩa với việc quân đội Túc Đặc biến tướng nằm trong tay của quân Đường.
Còn quốc vương Thạch Quốc cũng rất lo lắng, vậy quân đội của hắn còn có thể bảo tồn ư?
Lúc này, Lý Khánh An lại tiếp tục: “Đương nhiên, ngoài quân đội chính quy ra, còn phải có một đội quân Nội vụ quy mô nhỏ, dùng đê diệt giặc phỉ, bất cường đạo, Đội quân này sẽ có năm ngàn người, do minh chủ của hội đồng liên hiệp chỉ huy, nguồn binh sẽ tạm thời rút ra từ quân đội Thạch Quốc.”
Đây là nhượng bộ này của Lý Khánh An, Nếu hắn đã lấy đi hầu như các cây lớn, thì cũng phải để lại vài cành cây nhỏ, cho Thạch Quốc có lợi cho hắn hưởng.
Quốc vương Đặc Lặc trong lòng đại hỉ, hắn cuối cùng cũng hiểu cái bù đắp mà Lý Khánh An nói là gì, Do quân đội Thạch Quốc đảm nhiệm quân Nội Vụ cũng có nghĩa là cho Thạch Quốc nắm quyền chủ đạo trong hội đồng liên tịch, và đồng nghĩa việc cho Thạch Quốc thay thế Khang Quốc làm con cừu đầu đàn.
Chính ngay lúc Đặc Lặc lộ rõ vẻ vui mừng, quốc vương Khang Quốc mặt mày đùng đùng biến sắc, Lý Khánh An vừa bóc lột quân đội của hắn trước, trong lòng hắn cực kỳ bất mãn, nhưng không dám hó hé gì, Dẫu sao Khang Quốc chỉ là một quốc chiến bại, nhưng Lý Khánh An muốn để Thạch Quốc thay thế Khang Quốc làm mình chủ người Túc Đặc, hắn thật sự không thể nhịn nổi.
“Đại tướng quân, ta không đồng ý để quân đội Thạch Quốc đảm nhiệm Nội vụ quân!”
Sảo Phân đứng dậy thịnh trọng thi một lễ, nói: “Đại tướng quân nói hội đồng liên tịch sẽ do tất cả các quốc gia Túc Đặc tham gia, vậy vì sao Nội vụ quân lại chỉ có quân đội của Thạch Quốc, Vậy không phải là thiên vị ư?”
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng nói: “Ta cũng có lòng muốn để quân đội của Khang Quốc làm Nội vụ quân, nhưng quân đội Khang Quốc ở đâu?”
Sảo Phân thừ người, quân đội của hắn đều đã bị A Bố Mộc Tư Lâm dẫn đi Đát La Tư, không trận vong thì cũng thành tù binh của quân Đường bất làm tù binh, chỉ mỗi ba trăm người trốn về được.
Hắn từ từ ngồi xuống, Sự chế giễu của Lý Khánh An khiến hắn bỗng hiểu ra một sự thật, Khang Quốc hiện là một bại quốc, hắn còn đâu tư cách kỳ kèo trả giá với Lý Khánh An, còn Thạch Quốc lại là nước chiến thắng, trở thành mình chủ của người Túc Đặc đương nhiên phải là vinh dự mà một nước chiến thắng được phép hưởng, Thời khắc này, trong lòng Sảo Phân đầy chua chát.
“Được, ta đã tuyên bố kết thúc, nhiệm mình chũ đầu tiên của liên tịch hỏi sẽ do Thạch Quốc đảm nhiệm, nhiệm kỳ ba năm, sắp xếp cụ thể của hội đồng liên tịch sẽ do Thạch Quốc chủ trì.
Đây là việc nhà của các ngươi, ta là đại diện phía Đại Đường không tiện tham dự, có điều Đại Đường với tư cách là Tông chủ quốc, nên cũng phải có một ghế ngồi trong đấy, Khải Minh!”
Hắn quay đầu lại gọi, La Khải Minh lập tức đi lên nói: “Có thuộc hạ!”
“Vị La Khải Minh này am hiểu tiếng Đột Quyết, là một văn quan, trước khi được sự bổ nhiệm chính thức của Thiên khã hãn, hắn sẽ tạm thời đại diện cho Đại Đường cùng thương thảo việc Hà Trung với các vị.
Để có thể đưa Hà Trung khôi phục phồn vinh sớm nhất, hi vọng mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, có khó khăn gì có thể đề ra trong hội đồng liên tịch, Ta sẽ bẩm báo thánh thượng cố gắn đáp ứng yêu cầu của các ngươi.
...
Lần gặp mặt đầu tiên của Lý Khánh An và chư quốc Túc Đặc lần đầu tiên đã kết thúc trong hi vọng và lo lắng, Lúc quay về doanh, hắn lập tức lệnh người mời quốc vương Thạch Quốc đến.
Đặc Lặc còn chìm trong sự hung phấn được làm mình chủ Túc đặc, cũng giống như việc một thử từ được nắm đại quyền trong gia tộc, Điều mong mỏi bao nhiêu năm của Thạch Quốc, cuối cùng đã được hắn thực hiện.
Hắn phấn khởi đi đến đại chướng.
nói: “Đại tướng quân, người tìm ta?”
Khánh An cười cười: “Trước tiên phải chúc mừng quốc vương đã trở thành mình chủ Túc Đặc.”
“Đấy còn phải cảm tạ Đại tướng quân đã ban bố, có điều, Đại tướng quân nói mình chủ trong ba năm, không biết có thể liên nhiệm?”
“Có thể liên nhiệm hay không còn phải xem quốc vương điện hạ có được sự đồng ý của các quốc vương khác, còn về nguyên tắc thì ta không phản đối.”
Nói đến đây, Lý Khánh An lấy một cuốn sổ nhỏ trên bàn quan, Đây là các tiểu tiết an bài của hội đồng liên tịch mà Lý Bí đã thâu đêm viết ra, Hắn có xem qua và cũng có phần sửa đổi.
“Đây là các quy tắc chi tiết của hội đồng liên tịch, Quốc Vương điện hạ có thể xem từng điều, Nếu có ý kiến, có thể đề xuất, Còn nếu không, lần hội nghị đầu tiên vào ngày mai sẽ đưa cho mọi người đê thông qua, sau này cử làm theo quy tắc này.”
Túc Lặc giở sổ ra xem, cũng giống như hắn tưởng tượng, Lý Khánh An không thể giao toàn bộ quyền tự trị cho bọn họ, Việc La Khải Minh có quyền phủ quyết đã nói rõ điều này, Có điều nếu so với Đại Thực, thì hắn vẫn còn rộng rãi hơn nhiều, Như khoản thuế, ngoài phần quân phí phải chia ra.
Lý Khánh An không phụ thu thêm bất kỳ khoản này, Việc chia phần chi phí quân đội cho năm vạn người mà cùng lắm chi chiếm có một phần ba thuế tô của mỗi nước, hai phần ba còn lại sẽ thuộc về bổn quốc.
Lịch sử luôn luôn do kẻ mạnh viết ra, Túc Đặc chư quốc họ kẹp giữa hai cường quốc, thì còn lựa chọn nào khác?
Đặc Lặc thở dài, nói: “Không cần phải tu sửa nữa, ngày mai ta sẽ giao cho mọi người biểu quốc thông qua.”
Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Còn có ba việc, ta hi vọng ngươi có thể bắt tay vào làm.”
“Đại tướng quân xin cứ nói.”
“Thứ nhất là vấn đề tôn giáo, ta hi vọng Hỏa giáo và đạo Islam có thể bao dung nhau trên đất Hà Trung này, Đều là anh em Túc Đặc cả, không có gì không tha thứ được, tuyệt không được đê giáo đồ Hỏa giáo báo thù.
Nếu xảy ra xung đột, sẽ khiến giáo đồ Islam quay lại với người Đại Thực Hà Trung, vấn đề rất nghiêm trọng, ngươi hiểu chứ?”
Đặc Lặc lập tức nhận lời, Trên thực tế quốc vương của chín nước Túc Đặc đều đã có bảy người quy thuận vào đạo Islam, Không cần Lý Khánh An nhắc nhờ bọn họ cũng sẽ tránh việc này xảy ra.
Lý Khánh An lại nói: “Việc thứ hai là vấn đề tiền tệ, trước mắt người Túc Đặc dùng tiền bạc Dirham (* Tiền của vương triều A Bạch Tư sử dụng), ta đã lệnh cho An Tây cho đúc lượng lớn tiền bạc Khai Nguyên thông bảo, Ta hi vọng các ngươi có thể mạnh dạn thúc đẩy lưu thông tiền bạc và vàng của Khai Nguyên thông bảo, để thay thế cho tiền của Đại Thực.”
về điểm này, Đặc Lặc cảm thấy kỳ lạ, bèn vội hói: “Nhưng tiền bạc và vàng Khai Nguyên thông bào bản thân đã không lưu hành trong Đại Đường, nếu thương nhân người Túc Đặc mang nó đến Trung Nguyên mà không được chấp nhận thì sao?”
“Trong Đại Đường không chấp nhận thì ta phải làm cho chấp nhận, đây cũng là điều...”
Lý Khánh An cười nhạt nói: “Các ngươi ngày mai phải để cho các thành của Túc Đặc tự đứng ra nói, cứ nói là quân Đường sắp quay về Trường An, những người thương nhân nào nguyện ý theo quân Đường về Trường An, có thể đi cùng bọn ta, Xem như để ủng hộ cho Hà Trung sớm khôi phục quốc lực, những người thương nhân này ta có thể cho ưu đãi miễn thuế.”
Đêm hôm đó, trong hoàng cung Samarkand.
chánh vương Khang Quốc Sảo Phân cho mời Dã Giải chánh vương An Quốc và Na Khúc Nhạ chánh vương Sử Quốc vào trong cung cùng thương thảo đối sách.
Đây là ba quốc gia lớn ngoài Thạch Quốc ra trong Túc Đặc chư quốc, Mỗi quốc gia đều có trên triệu người, quốc lực cường thịnh, nhưng Lý Khánh An cho thi hành chế độ hội đồng liên tịch, biến họ ngang vai ngang vế với các tiểu quốc, khiến lòng họ đầy hụt hẫng.
Na Khúc Nhạ, chánh vương Sử Quốc vốn dĩ gan bé, và người cũng tương đối lý trí, hắn không đồng ý cách phát động khởi nghĩa lớn của Sảo Phân Thạch Quốc.
“Ta nghe nói hội đồng liên tịch sẽ theo quân phí phải chịu nhiều ít để phân bố chỗ trong liên hiệp, Như chúng ta sẽ được hai đến ba vị trí, còn các tiểu quốc chỉ được một, Như thế cũng có thể tỏ rõ sự quan trọng của chúng ta.”
“Ngươi thật là hồ đồ!”
Chánh vương Khang Quốc Sảo Phân giận dữ trách móc: “Hội đồng liên tịch là gì? Chẳng qua là công cụ để quân Đường khống chế người Túc Đặc chúng ta.
Quân đội ta đã bị tước đoạt, là phế là lập, là sống là chết không đều phải trông chờ vào người Đường ư? Dù là một công cụ vô dụng, cũng phải do người Thạch Quốc dẫn đầu, ngươi có thể chấp nhận không? Các ngươi nghe ta, phát động khởi nghĩa quy mô lớn, chí ít phải tạo áp lực với tên Lý Khánh An, để hắn cho phép chúng ta được giữ lại một số lượng quân đội nhất định.”
“Thôi đi! Ngươi lấy gì mà khởi nghĩa.”
Chánh vương An Quốc Dã Giải nốc một ly rượu, dở dở ương ương nói: “Tình hình quân Đường vào thành hôm nay ngươi thấy rồi chứ? Dân chúng toàn thành đều chạy đi nghênh tiếp chúng, ngươi biết vì sao không? Lý Khánh An lợi hại hơn ngươi, hắn hứa hẹn sẽ tu bổ miếu thần, khôi phục tượng thành Ghura Mazda.
Lại còn hứa sẽ không ngược đãi giáo đồ Islam, Hắn được lòng dân hơn ngươi nhiều, còn ngươi đã xin vào đạo Islam, ngươi giờ đi kêu gọi khởi nghĩa, liệu tín đồ Hỏa giáo có nghe ngươi không? Hơn nữa.
lúc trấn áp Thập Hiệp phái, ngươi cũng góp một phần công sức không nhỏ, nếu ngươi đi kêu gọi khởi nghĩa, ta hoài nghi không khéo người đầu tiên Thập Hiệp phái giết chính là ngươi, Sảo Phân lão huynh, ngươi hãy tỉnh giấc đi! Đừng nói bừa nữa!
Bộ mặt béo tròn của Sảo Phân đỏ như gan lợn, hắn giận dừ quát: “Vậy các ngươi nói thế nào? Không lẽ cử đê quân Đường giật dây thế ư?”
Kỳ thực chánh vương Sử Quốc và An Quốc đều hiểu, người mà chủ Khang Quốc này hận căn bản không phải quân Đường, Cho hắn mượn gan hắn cũng chả dám, Chỉ là hắn không cam tâm bị người Thạch Quốc cưỡi lên đầu mình, Nhân danh đại nghĩa để có thể giúp hắn trả mối ức hận này.
Hai người nheo mắt nhìn nhau, rồi cùng đứng dậy nói: “Trời đã không còn sớm, bọn ta cáo từ trước đây, có ý kiến gì, ngày mai hợp hội đồng liên tịch sẽ dùng lý lẽ tranh luận vậy!”
Nói xong hai người cùng đi thẳng, Sảo Phân dõi theo bóng hình xa dần của hai người, tức tối đập mạnh lên bàn.
“Ta tuyệt không cam tâm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...