Thiên Hạ


Từ Đát La Tư thành thị sát trở về, Lý Khánh An đã bắt tay vào trong việc bị chiến gấp rút, Vương Xương Linh từ Bắc Đình mang đến năm trăm thợ quân giới, điều này làm cho việc bị chiến của hắn như hố thêm cánh, quân Đường ở phía sau đại doanh đã xây nên một tòa quân giới doanh, lại rút ra ba nghìn binh sĩ thân thể cường tráng tiến đến hiệp trợ, làm ra máy ném đá.
chế tạo xe nỏ mười phát, bí mật phối chế bao hỏa dược, quân giới doanh khắp nơi là một cảnh tượng khí nóng cháy bỏng, chốc chốc lại từ trong chốn sâu rừng rậm truyền đến một tiếng nổ rè quái dị, làm một số lớn động vật kinh sợ bỏ chạy, đó là quân Đường đang thí nghiệm hiệu quả của hỏa dược.
Không lâu sau.

Thi Tam Nương cũng soái lĩnh hai trăm nữ hộ binh kéo đến Thác Chi thành, bọn họ ở trong Thác Chi thành xây dựng Hậu cần Tổng y viện, nhưng chỉ dựa vào hai trăm người bọn họ, số người vẫn là ít hơn một chút, quân Đường bèn ở trong Thác Chi thành chiêu mộ ba trăm Hồ nương trẻ tuổi khỏe mạnh, bổ sung làm nữ hộ binh, để bọn họ sau khi tiếp nhận huấn luyện tăng cường, cũng tham gia vào đội ngũ cứu thương.
Việc này còn có một chuyện vui nhỏ, mới bắt đầu quân Đường ở trong thành dán cáo thị chiêu mộ, người đến ứng tuyển lác đác vài người, người Thạch Quốc đều tưởng rằng quân Đường đang chiêu mộ quân kỹ, sau đó quân Đường đã gia tăng tiền công, vẫn không có người nào đến ửng tuyên, sau đó Lý Khánh An mời Cáp Tang vương tứ ra mặt làm rõ sự việc, đây là chiêu mộ nữ binh cứu trợ thương nhân, không phải là quân kỹ gì đó.
Cáp Tang hoàng tử thậm chí để cho mấy người tiểu thiếp của mình cũng tham gia vào nữ hộ binh, lúc này mới xóa tan nỗi bãn khoãn của Thạch Quốc, nơi chiêu mộ bỗng chốc đông như cửa chợ, quân Đường đã đưa ra đã ngộ hậu hĩnh làm cho nữ tử Thạch Quốc lao đến như chim nước, chỉ có thời gian một ngày, ba trăm nữ hộ binh trẻ tuổi tháo vát đã toàn bộ chiêu mộ đầy đủ.
Có lẽ ý thức được mình đã ở trên cùng một chiếc thuyền với quân Đường, Thạch Quốc về mặt hiệp trợ bị chiến cũng hết sức tận lực, lương thực và dê bò thì khỏi phải nói nữa, Thạch Quốc sản xuất chủ yếu bông gòn, vải bạch điệp tồn kho toàn bộ đều cung cấp hết, hầm rượu chất đầy rượu nồng cũng dọn sạch, ngoài ra.
Trong Thác Chi thành gần trăm tác phường thủ công lớn nhỏ cũng đã tiếp nhận việc chế tạo mũi tên cho quân Đường, gần như cả nước Thạch Quốc đều động viên cả lên.
Sáng hôm nay, Lý Khánh An đi cùng Cáp Tang vương từ thị sát ở Hậu cần Tồng y viện, Tổng y viện đặt ở Thạch Quốc cố cung, chỗ này vốn dĩ là cung điện của Thạch Quốc phó vương.

phó vương sau khi rời khỏi Thác Chi thành, nơi này đã từng là thống soái quan sờ của người Đại Thực, bây giờ đê đó không dùng đến.

bèn trở thành Hậu cần Tổng y viện của quân Đường.
Cung điện chiếm diện tích rất lớn, có hơn một trăm căn phòng, ngoài ra mấy tòa trạch viện quý tộc không dùng đến sát cạnh đó cũng tạm thời được trưng dụng, bờ rào đã bị dỡ bỏ, nối thành một dãy, có thể đồng thời chửa ba nghìn thương binh, ngoại trừ nữ hộ binh, còn có năm mươi quân y quân Đường, thậm chí mấy chục danh y Túc Đặc của Thác Chi thành cũng đã được tuyền dụng.
Hai người ở trong y viện đi một vòng, các hộ binh Hồ nương mới chiêu mộ đang tiếp nhận huấn luyện, mấy lão hồ binh biết tiếng Đột Quyết đang làm thử cho các nàng xem.

dùng rượu sát trùng.
Tẩy rửa vết thương, cầm máu, lên thuốc, và dùng dây vải bạch điệp quấn quanh vết thương, thật ra cũng không phải rất khó, quan trọng là thành thạo, còn phải giãi thích một số điều cần đặc biệt chú ý, ví dụ bị ném mâu chọc thương.

không thề di chuyển, phải nằm thẳng im người.

phòng chảy máu trong người.
Cáp Tang ở một bên nghe được một lát, bèn cười nói với Lý Khánh An: “Ta nghe nói lúc Đại Đường kiến quốc, tài trí gan lược của Bình Dương công chúa không mảy may thua kém nam tử, hôm nay Đại tướng quân dùng nữ binh để hộ lý thương nhân, cũng ất hẳn sẽ lưu truyền thành câu truyện mọi người ca tụng.”
Lý Khánh An cười xòa nói: “Dùng nữ binh để hộ lý thương nhân là lúc ta đánh Thạch Bảo thành nghĩ ra, lúc đó bọn ta đã giải cứu được một toán phụ nữ triều Đường bị người Thổ Phồn cướp bắt, bọn họ đa số không nhà cửa, lúc đó bọn ta nhân lực không đủ, bèn đề bọn họ đến giúp đỡ chăm sóc thương binh, kết quả hiệu quả cực tốt.
Dùng nữ nhân chăm sóc thương binh không chỉ là bọn họ tỉ mỉ, biết chăm sóc người, hơn nữa bọn họ có thể làm cho thương binh bình tĩnh trở lại, xóa tan đi sự căng thẳng và sợ hãi của bọn họ, những điều này là nam nhân không thể làm được.”
Nói đến đây, Lý Khánh An bất giác có chút cảm khái, thở dài nói: “Ta còn nhớ lúc lần đầu tiên đánh Toái Hiệp, bọn ta đã bị thương hơn một nghìn người, nếu giống như trước đó, những thương binh này ít nhất cũng phải chết đi một nửa.
Nhưng cuối cùng chỉ là trọng thương mà chết mấy chục người, còn lại toàn bộ đều sống sót cả, đây chính là công lao của các nữ hộ binh, thật ra trên chiến trường thật sự bị giết chết đi, ngoại trừ một đao chặt đứt đầu, đâm thủng tim, còn lại đều là thương binh, đa số đều là vì thương mất nhiều máu mà chết, nếu cứu chữa kịp thời, ít ra có thể cứu sống một nữa, vì vậy sự bảo đảm hậu cần của chiến tranh cực kỳ quan trọng.”
Lý Khánh An nhắc đến trận chiến Toái Hiệp lần đầu tiên, Cáp Tang vương tử không khói có chút đỏ mặt, hắn vội lảng đi nói: “Đại tướng quân đem theo năm vạn quân đội, thêm một vạn quân Bạt Hẳn Na, còn có hai vạn quân của Thạch Quốc bọn ta, tổng cộng là tám vạn quân đội, ta lo lắng về mật binh lực có thể sẽ không đủ.”
Lý Khánh An nhìn hắn một cái, cười nói: “Ngươi không cần lo lắng, đánh trận không phải là binh lực nhiều là có thể giành thắng lợi, rất nhiều lúc cần có mưu lược,‘binh giả.

quỳ đạo dã’ (kẻ dụng binh, sử dụng mưu chước), thạo việc ra kỳ binh cũng là một trong những nhân tố quan trọng đề chiến thắng, ví dụ trước khi ta đi Đát La Tư thành, việc kia mà ta nhắn nhũ ngươi, cũng chính là kỳ binh của ta.”
Cáp Tang đột nhiên sực nhớ đến, hắn không khỏi lo lắng hỏi: “Không biết bọn họ hiện tại thế nào?”
Lý Khánh An ánh mắt nhìn về phía nam, hắn lầm bẩm nói: “Ta nghĩ bọn họ chắc là có thể làm tròn nhiệm vụ được giao.”
...

Từ Hô La San thũ phủ Mộc Lộc xuất phát, đi về hướng đông hơn tám trăm dặm, vượt qua sa mạc Gobi mênh mông, bèn tới được A Mỗ hà (sông Amul), tiếp tục đi về hướng đông bắc khoảng năm trăm dặm.

bèn bước vào khu vực Hà Trung, bước đến quốc gia đầu tiên trong chín nước Túc Đặc - An Quốc, Đại Thực gọi nó là Bố Ha Lạp, Bố Ha Lạp cũng chính là đô thành của An Quốc.
Dọc theo Na Mật hà tiếp tục đi về phía đông, trước sau đi qua An Quốc.

Hà Quốc, Tây Tào Quốc, cuối cùng đi tới Khang Quốc đô thành Tát Mã Nhĩ Hàn, ngoài ra còn có một tuyến nam.
Cũng chính là đi qua tiểu Sử Quốc, Sừ Quốc, Mễ Quốc, cuối cùng cũng đến được Tát Mã Nhĩ Hẳn, lần này tuyến đường chủ bị chiến của quân Đại Thực là bắc tuyến, đi tuyến đường này có thể động viên nhiều quân đội hơn.
Dọc đường bắc tuyến là quân Đại Thực rầm rộ cùng với các loại đội lạc đà chờ quân nhu, gần vạn con lạc đà thồ chờ vô số kể các loại quân giới vật tư.

men theo đường lớn ngẩng đầu sải bước mà đi.
Từng đội Hô La San bộ binh và kỵ binh xếp hàng đi nhanh, trong số họ có khinh kỵ binh mình mặc hắc y, bên ngoài che giáp da.

đa số tay cầm trường mậu và khiêng đồng, cũng có trọng kỵ binh mà cả người và ngựa đều vác đầy trọng giáp, bọn họ hành quân chậm rãi, đi ở sau cùng.
ở giữa còn có một đội bộ binh mình mặc thiết lân giáp, tay cầm đặc trường mậu, bọn họ đồng loạt tay cầm khiêng tròn nhỏ, nhưng trường mậu của họ vô cùng khác thường, dài đến ba trượng, hoán đôi thành độ dài của ngày nay, cũng chính là sáu mét.
Chính là đội hình Macedonia, do tám nghìn người tổ hợp thành, trong tám nghìn người đó không chỉ có trọng bộ binh, còn có khinh trang thuẫn binh, phụ trợ binh và kỵ binh, đây là tồ hợp binh sĩ tinh duệ nhất, dũng mãnh thiện chiến nhất do A Bố Mộc Tư Lâm tuyên chọn, do Ba Tư đại tướng Ha Lí Đức Ba Nhĩ Mã Khắc phụ trách huấn luyện.
A Bố Mộc Tư Lâm đã ở trước mặt Khalifah lập hạ quân lệnh trạng, sẽ đánh tan hoàn toàn quân Đường, đuồi cổ quân Đường về Toái Hiệp, vì điều này, hắn đã thực hiện bố trí cẩn mật, gần như huy động toàn bộ tài nguyên chiến tranh của Hô La San, năm vạn đại quân của hắn.
Ngoại trừ một vạn người do Y Bố Lạp Ân thống lĩnh đi về Tín Đức, và lưu lại một vạn quân trấn thũ Hô La San, hắn lại từ quân đội ủy Mã Á đầu hàng chiêu mộ hai nghìn binh sĩ, tổng cộng năm vạn người xuất chinh Hà Trung, chi dựa vào năm vạn người này là không đủ, vì việc này hắn lại hạ lệnh ở khu vực Hà Trung, tập trung thêm năm vạn người của quân đội các nước, cuối cùng tổng binh lực của hắn đã đạt đến mười vạn.
Tiền phong đại tướng là Tát Mã Nhĩ Hẳn tồng đốc Tề Nhã Đức, hắn phụ trách tập hợp quân đội.

gom góp lương thực và chiêu mộ dân phu trong khu vực Hà Trung.
A Bố Mộc Tư Lâm đã không có đường lui.

Mạn Tô Nhĩ suất lĩnh ba vạn quân Syria cũng đã theo nam tuyến đi về hướng Tát Mã Nhĩ Hãn.
...
Tiểu Sử Quốc đô thành Na sắc Ba là một thành thị sản xuất nhiều bảo thạch, các thương nhân từ nơi đây mang theo bao thạch đi bán lại ở Đại Đường xa xôi, có thể kiếm được lợi nhuận khổng lồ, vì vậy nơi đây là nơi tụ tập của thương nhân Túc Đặc.
Đặc biệt là thương nhân đến từ Tát Mã Nhĩ Hãn, số người đông đến mấy nghìn người, bọn họ xông xáo trong thành Na sắc Ba và xung quanh các núi khoáng sản, mang những bảo thạch sản xuất nơi đây đem đến bốn phương tám hướng.
Trước khi Đại Thực khuếch trương sang đông, Na sắc Ba hầu như hết chín phần dân chủng đều tín ngưỡng Áo giáo, lúc Áo giáo cực thịnh, toàn tòa thành tràn ngập gần trăm tòa miếu thần lớn nhỏ khác nhau, các tượng điêu khắc thần Ghura Mazda lại càng phủ khắp toàn thành, thậm chí mỗi hộ gia đình đều có, nhưng sau khi Đại Thực đông tiến, tiểu Sử Quốc đứng mũi chịu sào trước tiên.
Na sắc Ba gần như toàn bộ miếu thần đều bị quân Đại Thực phá hùy, tất cả tượng thần đều bị đập nát.

các dân chúng bị ép sửa đổi tín ngưỡng đạo giáo Islam.

kẻ kiên trì không sửa tín ngưỡng bị đánh thuế nặng, sau mấy chục năm.

dân chúng Na sắc Ba tín ngưỡng Áo giáo đã còn lại không đủ bốn phần, bọn họ vẫn kiên trì túi ngưỡng của chính mình, không có miếu thần, thì quỳ rạp về phía mặt trời.
Nhưng một trận trấn áp nhắm vào khởi nghĩa Thập Hiệp phái làm cho hơn một vạn người Na sắc Ba bị giết, gần hai vạn người bị bắt đến sông Amul bán làm nô lệ.


từng hộ từng nhà đều bị cướp sạch vét sạch, tòa thành của bảo thạch vốn dĩ phồn vinh đã bắt đầu trở nên lạnh tanh.
Na Sắc Ba không ở trên đại lộ Hô La San, mà là một tuyến nhánh liên kết, cách đại lộ khoảng hơn sáu mươi dặm.

mấy ngày nay Na sắc Ba vô cùng tĩnh lặng.

quân đội Đại Thực đã bỏ đi rồi.

hai nghìn binh sĩ còn lại của Na sắc Ba cũng toàn bộ bị mang đi.

toàn tòa thành trì đều ở trong một trạng thái không thiết lập phòng bị.
Mặt trời ấm áp chiếu vào trong thành Na sắc Ba.

trên quảng trường trung tâm thành phố tụ tập gần ba vạn dân chúng Na sắc Ba.

hôm nay là lễ thu cốc của Áo giáo, các tín đồ tề tụ trên quảng trường quỳ lạy, lẳng lặng hướng về mặt trời ấm áp cầu nguyện.
Trên quảng trường vốn dĩ có một tòa miếu thần khổng lồ, chi thua kém chủ thần miếu của Tát Mã Nhĩ Hàn (Samarqand), trước miếu thần cũng có một pho tượng điêu khắc, chúng vốn dĩ là nơi thiên liêng nhất trong lòng người Na sắc Ba.
Nhưng miếu thần và tượng điêu khấc đã bị phá hủy vào hai mươi năm trước, chỉ còn lại một đống hoang tàn, đống hoang tàn này đến nay vẫn còn được bảo tồn, ba vạn túi đồ quỳ ngay trước đống đổ nát này, tiếng tụng niệm kinh văn vang khắp quảng trường, trong âm thanh chất chứa cả sự phẫn nộ đối với người Đại Thực.
Lúc này, một đoàn lạc đà do hơn trăm người hợp lại từ hướng tây bắc chậm rãi đi đến.

trong đội ngựa có một chiếc xe ngựa bằng gỗ ván bằng, do năm con lạc đà kéo đẩy, bên trên đặt một vật phẩm to lớn, dùng sắp vài thật dày bao phủ.
Hơn ba trăm người này có cách ăn mặc không khác gì so với người Túc Đặc, mặc áo bào rộng lớn, trên đầu quấn khăn, bọn họ bình thường như các thương nhân dễ bất gặp ở bất kỳ đâu trên con đường tơ lụa.
Nhưng trong số bọn họ rất nhiều người có khuôn mặt hiển nhiên không phải người Túc Đặc, cũng không phải người Đột Quyết, mà là người phương Đông, bọn họ chính là đội hành động đặc biệt của Lý Khánh An phái đến, đến chấp hành một nhiệm vụ quan trọng.
Dần đường là mấy người Túc Đặc Thạch Quốc, bọn họ vô cùng quen thuộc địa hình của khu vực Hà Trung, tránh khỏi đồn biên phòng của người Đại Thực, từ cửa bắc tiến vào Na Sắc Ba, trú quân của Na sắc Ba đã không còn nữa, cửa thành chi có mười mấy người gác cửa già yếu, hầu như là một tòa thành thị không đặt chốt phòng.
Việc đi đến của đội người này lúc đầu không gây chú ý cho các túi đồ, bọn họ đang toàn tâm toàn ý dưới sự dẫn dắt của trường lão hướng về mặt trời cầu nguyện, vào lúc này, tín đồ phía sau đột nhiên xảy ra một sự xáo động, mọi người đã bị kinh động, đồng loạt quay đầu nhìn, bỗng chốc rất nhiều người đều sợ ngây người.
Các quân Đường đã lột bỏ trường bào rộng lớn và vải quấn của người Túc Đặc, lộ ra áo giáp của quân Đường, khôi phục tướng mạo ban đầu của bọn họ.
“Là quân Đường!”
Đột nhiên có mấy thương nhân đến từ Tát Mã Nhĩ Hẳn đã nhận ra, bọn họ thất kinh hô lên.

tin tức quân Đường đã đến một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh, hơn ba vạn giáo chúng đều biết được quân Đường đã đến, trên quảng trường xì xầm bàn tán, ai nấy đều kinh hãi không thôi, phía trước không hề truyền đến tin tức đánh trận, quân Đường tại sao lại đến chứ?
Quân Đường kéo xe ván phẳng to lớn, vòng qua đám đông, đi đến dừng lại ngay trước đống hoang tàn nơi mà miếu thần bị phá hủy, mọi người không biết bọn họ muốn làm gì.

nhưng lại không có ai dám lên trước hỏi thăm, trong lòng tràn đầy sự nghi hoặc.
Lúc này, trường lão Áo giáo của Na sắc Ba tiến lên thi lễ nói: “Xin hỏi các ngài đến nơi đây có việc chi quan trọng chăng?”
Người Túc Đặc dẫn đường cung kính trả lời nói: “Trường lão tôn kính, bọn ta đến từ Thạch Quốc, quân Đường đồng ý giúp đỡ chúng ta khôi phục tín ngưỡng.


không có bất kính với chủ thần, đề bọn họ tận lực đi!”
Hắn kề tai trường lão thấp giọng nói mấy câu, trưởng lão kinh hô một tiếng: “Chủ thần của ta a!”
Hắn hướng vào vật phẩm to lớn đó quỳ xuống.

trên quảng trường tiếng bàn tán xôn xao, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

lúc này, quân Đường cùng nhau dùng sức.

từ từ dở vật phấm to lớn đó xuống xe, dựng lên.
Mấy viên quân Đường tháo bỏ dây thừng cột ở phía trên, vải che bị kéo xuống từ từ.

quảng trường đồng thời phát ra một tràng tiếng kinh thán vang dội.

tất cả mọi người đều quỳ xuống.

thành kính lễ bái.
ở phía trước đống hoang tàn xuất hiện một tượng điêu khắc bằng đá của thần Quang minh Ghura Mazda, đôi tay của ngài giơ lên trời, kêu gọi mặt trời ban cho đất mẹ ánh sáng, điêu khắc trông rất sống động, đây là tượng điêu khắc chủ thần đầu tiên xuất hiện ở Na sắc Ba gần hai mươi năm nay, vô số người đều kích động đến rơi lệ, bọn họ đem cả thán hình con tim đều rạp xuống dưới đất, lăng lặng kêu gọi vị thần Quang minh thánh khiết.
Lúc này.

một người Túc Đặc Thạch Quốc dùng tiếng Túc Đặc cao giọng hô to: “Toàn bộ con dân của thần Quang minh a! Chúng ta đến từ Thác Chi thành, quân đội của Đại Đường ủng hộ tín ngưỡng của chúng ta, bọn họ vì chúng ta tu kiến miếu thần, sầy dựng lại tượng thần, hãy để chúng ta vì chũ thần Quang minh giáng lâm lại Na sắc Ba cùng nhau cầu nguyện nào!”
Trong tiếng cầu nguyện của ba vạn tín đồ, ba trăm quân Đường lặng lẽ rời khỏi Na Sắc Ba thành, rời khỏi tiểu Sử Quốc.
Sự kiện quân Đường gầy dựng lại tượng điêu khắc thần Quang minh Ghura Mazda không chi xảy ra ở Na sắc Ba, trong ngày lễ thu vụ Áo giáo, trong một tiểu thành thị nào đó phòng thủ lõng lèo của các quốc gia Túc Đặc như Khang Quốc, An Quốc, Mễ Quốc, Hà Quốc, Đông Tào Quốc, đều đồng thời xảy ra sự kiện trọng đại quân Đường gầy dựng tượng điêu khắc Ghura Mazda, sự kiện trọng đại này như một cơn bão táp cuốn khắp chư quốc Hà Trung, dấy nên một đợt sóng trào ngất trời trong khắp các nước Túc Đặc.
“Crắc!” một tiếng vang lên.

A Bố Mộc Tư Lâm rút kiếm ra một nhát bổ đôi bàn làm hai.

Lửa giận hắn đang hừng hực, hắn lại một chân đá phăng chiếc ghế nhó ở cạnh bên.

Ngay lập tức những cuộn da cừu chất đầy trên ghế toàn bộ rơi rớt đầy nhà.
“Truyền lệnh của ta!” Hắn quay đầu lại giận dữ nói: “Tượng thần xuất ở khắp nơi đều nhất luật phá hủy, Trong quân có ai dám bàn luận về việt này nhất luật xử tử!”
Tượng thần quân Đường chế tạo tại khắp nơi trên Hà Trung đã gây phiền phức rất nhiều cho hắn, Các tín đồ Hỏa giáo chạy đi khắp nơi lũ lượt kéo nhau hành lễ với tượng thần.
Nếu ngày thường, bọn họ làm gì có cái gan ấy, nhưng bây giờ họ cái gì cũng chả sợ, không phải chính là vì tên người nhà Đường kia cho tu kiến tượng thần sao? Càng khiến Mộc Tư Lâm phẫn nộ nữa là phía quân đội cũng xuất hiện không ổn định.

Tín đồ Hỏa giáo bỏ tập huấn, toàn bộ đi vái thái dương, bọn chúng nảy sinh lòng tôn kính với quân địch thế này, thì trận đánh này còn đánh sao nữa?
Hạ lệnh xong.

hắn đã thấy có phần hối hận, lập tức cho người đi truy hồi quân lệnh, A Bố Mộc Tư Lâm đang phẫn nộ có phần sốt ruột bất an.
Hắn khoát tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng.

Dù cho đã hạ lệnh hỏa thiêu tượng thần, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết làm như thế thật không lý trí, mà ngược lại càng khiến người Túc Đặc thêm đối lập với mình.
Lý Khánh An lợi dụng tôn giáo để dấy lên cơn sóng gió này đã đánh trúng ngay điểm chết của hắn, Giờ hắn cũng không cách nào phản công lại.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng bẩm báo của thân binh: “Mạn Tô Nhĩ điện hạ đã đến.”
Phòng ngự Hà Đông xuất hiện sơ hở khiến A Bố Mộc Tư Lâm giận tím mật.

hắn gật gật đầu nói: “Mời hắn vào!”
“Tổng đốc các hạ Mộc Tư Lâm, có phải ta đã đến không đúng lúc?”
Khẩu khí Mạn Tô Nhĩ đầy mia mai đi vào trong phòng, Liếc sang các cuộn da cừu vung vãi khắp nơi, hắn khum người nhặt chúng lên, phủi phủi bụi bám trên đấy cười nói: “Xem ra vị chũ soái Đại Đường này rất hiên về chúng ta.
không giống Cao tướng quân lần trước, toàn làm những việc có lợi cho chúng ta.

Tổng đốc các hạ.

ta đến là muốn hỏi ngươi, xem đã chuẩn bị xử trí việc này như thế nào?”
Mộc Tư Lâm đã hoàn toàn bình tĩnh lại được, hắn hiểu, đại hồng thủy không phải muốn chắn là có thể chắn được, chỉ còn cách là dẫn nước đi chỗ khác mà thôi.
Chi có khi hắn biểu hiện có thành ý hơn cả quân Đường thì mới có thể khiến người Túc Đặc yên tâm bán mạng chiến đấu cho mình.

Hắn thở dài nói: “Mạn Tô Nhĩ điện hạ.

việc ôn định quân tâm, ta sẽ thuận theo yêu cầu của người Túc Đặc, tạm thời giải phóng hạn chế việc cúng vái miếu thần cùng tượng thần với chúng.”
“Tuyệt đối không được!”
Mạn Tô Nhĩ bỗng nhiên đùng đùng trở mặt.

điều hắn sợ chính là sợ Mộc Tư Lâm nhượng bộ với người Túc Đặc.

nên mới phải gấp rút đến gặp, không ngờ Mộc Tư Lâm lại thật sự có ý định làm thế.
“Đạo Islam là quốc sách của Đại Thực, dù xảy ra bất kỳ việc gì, thì tuyệt không thể nhượng bộ.

Ngược lại, quân Đường ủng hộ Hòa giáo, chúng ta càng phải nghiêm khắc hạn chế Hỏa giáo.
Nếu nhượng bộ trên tín ngưỡng với người Túc Đặc.

đó là bất kinh với chân chủ.

Tướng quân Mộc Tư Lâm.

nếu ngươi thật sự dám nhượng bộ như vậy, ta sẽ cho Khalifah bãi chức Tống đốc của ngươi.”
Mạn Tô Nhĩ khẩu khí kiên quyết, không có đất thương lượng.

Mộc Tư Lâm lặng lẽ thở dài, hắn muốn cãi lại rằng nếu không ổn định lòng quân thì làm sao đây?
Nhưng chi mấp mấy môi, cuối cùng cũng chăng thốt lên được lời nào, Cũng như Mạn Tô Nhĩ đã nói.

việc gì có thể nhượng bộ, duy tín ngưỡng đạo Islam là một phân cũng không được nhượng.
Mạn Tô Nhĩ thở dài một tiếng nói: “Việc này cứ để ta ra mặt giải quyết, nếu đã chinh phục được Hà Trung thì phải có bộ dạng kẻ chinh phục, bất kỳ hành động mềm yếu hoặc nhượng bộ cũng là sự si nhục với vương triều A Bạch Tư ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận