Lý Khánh An chưa bao giờ lại cảm thấy tầm quan trọng của tình báo như hôm nay vậy, Từ phía tây Toái Hiệp, dãy núi đồi trập trùng, vùng núi, thảo nguyên và sa mạc theo thứ tự luân phiên, khoảng cách xa xôi và góc nhìn xa lạ đã làm cho đại Đường và Đại Thực không hiểu biết về nhau, dưới tình huống như vậy, tình báo bèn trở nên vô cùng quan trọng.
Sau khi Lý Khánh An đoạt lại Toái Hiệp, việc thứ nhất chính là từ trong số những người Đột Quyết chọn lựa ra mấy chục người, phái bọn họ giả trang thành lái buôn đi đến khu vực Hà Trung thám sát tình báo của người Đại Thực.
Thời gian đã qua đi một tháng, tình báo của khu vực Hà Trung cũng liên tục truyền đến, quân Đại Thực đã trấn áp được sự phản loạn của các tiểu quốc như Sử quốc.
Tiểu Sử quốc, Đông An quốc cùng với Hà quốc vân vân..., cuối cùng còn lại An quốc và Khang quốc hai đại quốc chưa dẹp yên.
Mục Tư Lâm hạ nhẫn tâm, hàng ngàn hàng vạn người Thập Hiệp phái bị bắt đi làm nô lệ, quốc vương Sử quốc bị giết, quốc vương Hà quốc bị giết, quốc vương Tiểu Sử quốc cũng bị giết luôn rồi, còn lại Khang quốc và An quốc, người Đại Thực không có bất kỳ trấn an nào cả, kẻ nào không đầu hàng thì sẽ gặp phải sự giết chóc một cách đầy máu tanh.
Suốt một tháng nay, Lý Khánh An cũng đã ổn định cục thế của Toái Hiệp, hắn hạ lệnh không được xâm đoạt tài sản riêng của người Đột Kỵ Thi, cho phép bọn họ ở Toái Hiệp tự do chăn thả, đối với những người già ngo đơn, hắn cũng cho một phần lương thực nhất định.
Không lâu sau hắn đã có được manh mối, đem thi thể Đô Ma Chi đào ra, Lý Khánh An với nghi lễ của đại tù trưởng đưa hắn an táng ở Hạ Liệp thành, cho phép người Đột Kỵ Thi đến bái tế, sau một loạt những hành động trấn an đó, tâm trạng hoảng sợ của người Đột Kỵ Thi dần dần ổn định trở lại.
Lý Khánh An lập tức từ trong số hơn hai vạn tù binh Đột Kỵ Thi chọn lựa ra một vạn trai tráng gia nhập quân Đường, đồng thời giam giữ toàn bộ những kẻ truyền giáo của giáo phái Islem tại Toái Hiệp, lại tổ chức một vạn tân quân này đi tu sửa và xây dựng lại thần miếu bái hỏa giáo của bọn họ đã bị người Đại Thực phá hủy, Lý Khánh An còn đích thân tham gia việc tu sửa và xây dựng thần miếu.
Sau khi chấp hành thực thi có hiệu quả rồi, lòng người Đột Kỵ Thi liền dần dần hướng về đại Đường, một vạn tân quân Đột Kỵ Thi này cũng bắt đầu một mực trung thành vì hắn bán mạng, Bước vào tháng sáu, quân đội trong tay Lý Khánh An đã tăng tới mười vạn người, năm vạn quân An Tây - Bắc Đình, ba vạn quân Thiên Uy, một vạn quân đánh thuê Cát La Lộc và Sa Đà, cùng với một vạn quân Đột Kỵ Thi mới nhất.
Nhưng áp lực của An Tây và Bắc Đình cũng dễ dàng nhìn thấy ngay, dân tộc Hồi Hột phương bắc là một con sói ần núp rất sâu, mà dã tâm của Thổ Phồn ở phía nam đối với An Tây thũy chung không quên, nhiệm vụ chủ yếu của An Tây và Bắc Đình vốn là sự phòng ngự một nam một bắc.
Cho nên hai vạn quân Bắc Đình và hai vạn bốn ngàn quân An Tây về cơ bản cũng đủ rồi, nhưng sau khi tăng thêm một cường địch Đại Thực nữa, thì bốn vạn bốn ngàn quân này bèn như chiếc áo chật lòi cả khừu tay ra, đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao triều đình đem An Tây Bắc Đình lấy hai hợp thành một, đồng thời phái ba vạn Thiên Uy quân đến An Tây trợ chiến.
ở một phương diện khác, quân lương của An Tây tự cấp không đủ, mà từ trong nước điều lương thì đường xá xa xôi không tiện, cũng làm cho quân An Tây - Bắc Đình không thể mở rộng, để giải quyết mâu thuẫn này, từ năm trước triều đình liền bắt đầu di chuyển quân hộ sang Toái Hiệp, đồng thời cũng đem một ngàn năm trăm hộ thợ dời đến Bắc Đình, mục đích chính là muốn An Tây - Bắc Đình thực hiện tự cấp tự túc.
Giờ phút này, Lý Khánh An không có thời gian từ từ mà chỉnh đốn quân mã, Đại Thực sắp hoàn thành cuộc trấn áp quân phản loạn tại khu vực Hà Trang, khi đó bọn họ chắc chắn quay đầu sang phía đông, đuổi thế lực đại Đường ra khỏi Hà Trung, Để giành lấy cơ hội trước tiên, Lý Khánh An ở vào tháng sáu năm Thiên Bảo thứ mười bắt đầu sách lược tây tiến.
Hắn đem Bắc Đình phó thác cho Phong Thường Thanh, để lại một vạn năm nghìn quân cho hắn phòng ngự quân Hồi Hột, đem An Tây phó thác cho Lệ Phi Thủ Du, giao hai vạn quân cho hắn phòng ngự quân Thổ Phồn, lại để Đoàn Tú Thạch ở lại giữ Toái Hiệp, Lý Khánh An thì đích thân dẫn năm vạn đại quân bắt đầu hành trình tay chinh đầu tiên của hắn.
Cuối tháng sáu, năm vạn đại quân của đại Đường đi đến Ninh Viễn quốc.
Ninh Viễn quốc đã bị Lệ Phi Nguyên Lễ khống chế, hắn dẫn ba nghìn quân với thế như chẻ tre, dưới sự hỗ trợ của quân dân Ninh Viễn quốc, chỉ dùng đúng một ngày đã công phá được Khát Tắc thành mà Đại Thực đã lập Ngụy vương khống chế đô thành này, Ngụy vương sợ tội tự sát.
Năm vạn đại quân của quân Đường từ từ dừng ở ngoài Khát Tắc thành, Quốc vương Ninh Viễn quốc đã bị giết chết ngay tại đợt đầu tấn công thành, sau khi Ngụy vương sợ tội tự sát, trước mắt Ninh Viễn quốc do con trai của tiền quốc vương Ốc Ma Xuyết tạm thời quản hạt, lúc đại quân của Lý Khánh An đến ngoài thành, ốc Ma Xuyết và Lệ Phi Nguyên Lễ cùng nhau đi ra đón.
ốc Ma Xuyết quỳ trên mặt đất, cung kính thi lễ dập đầu trước Lý Khánh An: “Tiểu vương ốc Ma Xuyết, tham kiến tiết độ sứ đại tướng quân!”
ốc Ma Xuyết khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người không cao, nhưng bộ dạng rất khỏe khoắn, bả vai rộng lớn, mũi lớn mặt chữ điền, cho người ta một cảm giác thân thiết và đáng tin cậy.
Lý Khánh An xoay người xuống ngựa, đỡ ốc Ma Xuyết đứng lên, thở dài: Phụ thân ngươi trung thành với triều đình, dù chết cũng không chịu đầu hàng Đại Thực, ý chí đáng ngợi ca, ta sẽ bâm tấu Thánh Thượng, truy phong cho phụ thân ngươi, nhưng kế sách trước mắt, là phải khôi phục sản xuất, ổn định trật tự trong nước, quốc vương sẽ do ngươi thay thế.”
ốc Ma Xuyết mừng rỡ, vội vàng thi lễ với Lý Khánh An nói: “Tại hạ nhất định tận tâm tận lực, tuân theo mệnh lệnh của đại tướng quân, phối hợp quân Đường tây chinh, Xin mời đại tướng quân vào thành nghỉ ngơi.”
Lý Khánh An gật gật đầu, quay đầu lại nói với Lý Quang Bật: “Đóng doanh ngay tại chỗ, nghĩ ngơi và chỉnh đốn lại hai ngày sau xuất phát!”
Quân Đường bắt đầu ở ngoài thành hạ trại, Lý Khánh An thì đi theo ốc Ma Xuyết vào thành, tuy rằng Khát Tắc thành là thủ đô của Ninh Viễn quốc, nhưng diện tích của nó rất nhỏ hẹp, cũng chỉ tương đương một huyện nhỏ của đại Đường.
Bên trong thành có hơn hai ngàn hộ cư dân sinh sống, các cư dân còn lại đều với hình thức bộ lạc phân tán ở các nơi, chủ yếu sinh sống bằng nghề chăn thả, ngựa của Ninh Viễn quốc chính là giống ngựa nổi tiếng: ngựa Đại Uyển, Vệ Thanh Hoắc thời tây Hán tây chinh, chính là từ nơi này có được mấy ngàn con ngựa Đại Uyên mang về Trường An của Hán triều.
Các kiến trúc bên trong Khát Tắc thành với việc sử dụng đá làm nguồn vật liệu chính, các gian nhà thấp bé, dày đặc chen chúc cùng một chỗ, toàn thành chỉ có một con đường cái, thông thẳng sang hướng hoàng cung, nền đường là bùn đất, san bằng không được rắn chắc lắm, khiến cho bên trong thành bụi đất đầy trời, làm cho mấy cây cối thưa thớt cũng đều nhuộm thành một màu vàng.
“Vương từ điện hạ, công chúa Hòa Nghĩa đã có tin tức gì chưa?”
Lúc Tề Nhã Đức công phá được Khát Tắc thành, bên trong thành hỗn loạn vô cùng, quốc vương bị giết, công chúa Hòa Nghĩa trong lúc hỗn loạn chạy ra thành, và mất đi tung tích, người Đại Thực đang treo giải thưởng truy nã nàng.
Ninh Viễn quốc cũng tìm nàng khắp nơi, nhưng thủy chung vẫn không rõ tung tích ở đâu cả, có tin đồn đãi rằng nàng đã trốn về đại Đường, nhưng ở Bắc Đình và An Tây cũng điều không có ghi chép lại việc này.
Lý Khánh An rất quan tâm tung tích của công chúa Hòa Nghĩa, không chỉ bởi vì nàng là công chúa duy nhất của đại Đường sang hòa thân tại Hà Trung, hơn nữa công chúa Hòa Nghĩa còn biết rõ thân phận đích thực của hắn, biết miếng phượng văn ngọc kia không phải là vật tùy thân từ nhỏ của hắn, Lý Khánh An nhất định phải tìm được nàng.
Ốc Ma Xuyết thở dài nói: “Tại hạ vẫn đang điều tra việc này, ít nhiều cũng đã có một chút manh mối.”
“Ngươi nói xem, là manh mối gì?”
...
“Lúc công chúa trốn khỏi Khát Tắc thành có hai mươi viên thị vệ đi theo, nhưng bọn hắn ra khỏi thành không lâu liền gặp phải một đội quân Đại Thực, đã xảy ra một trận chiến đấu ác liệt, cuối cùng công chúa một thân một mình trốn chạy sang phía đông, còn hai mươi viên thị vệ của nàng, đã chết mười tám người, hai người bị thương bị bắt.
Một người trong đó tại hạ đã tìm được rồi, hắn nói công chúa chạy trốn sang phía Toái Hiệp, có bị lọt vào tay loạn quân hay không, thì đã không biết được rồi, nhưng có một điều có thể khẳng định, trong ghi chép về danh sách tù bình của người Đại Thực không có nàng, điều tại hạ lo lắng nhất là nàng bị bắt làm nô lệ riêng của ai đó”
Lý Khánh An gật gật đầu, nói: “Nếu nàng trốn sang Toái Hiệp, vậy thì sẽ tốt hơn một chút, dù sao quân địch là từ phía tây mà đến, chiến tranh còn chưa lan đến Toái Hiệp, ta suy đoán là nàng có lẽ đã ẩn nấp ở đâu rồi, ta sẽ dốc toàn lực để tìm cho được nàng, để có thể có một câu trả lời cho Ninh Viễn quốc.”
ốc Ma Xuyết mừng rỡ nói: “Đa tạ đại tướng quân!”
Lý Khánh An xua tay, lại hỏi: “Tình hình về lương thực như thế nào rồi? Ninh Viễn quốc còn có bao nhiêu quân đội?”
“Hồi bẩm đại tướng quân, các đàn dê của Ninh Viễn quốc đều rải đều ở các bộ lạc, người Đại Thực cướp đi cũng không được nhiều, bọn họ chủ yếu là cướp sạch quốc khố, châu báo vàng bạc và các loại tiền của trong quốc khố đều bị cướp sạch sành sanh, còn về phần quân đội, chúng tôi còn có thể tổ chức một vạn quân đội hỗ trợ quân Đường.”
“Tốt lắm! Hiện tại các ngươi tập hợp hai ngàn con dê đưa đến quân doanh trước, còn việc quân đội, ngươi và Lệ Phi tướng quân bàn bạc cho cụ thể, các trang bị do chúng tôi cung cấp.”
Hai người vừa nói vừa đi, rất mau đã đi vào hoàng cung, Bố Ha Lạp, nơi đây là đại bản doanh của Thập Hiệp phái thủ lĩnh Sa Lý Khắc, cũng là nơi tập trung nhiều giáo đồ Thập Hiệp phái nhất.
Trận chiến trấn áp khởi nghĩa Thập Hiệp phái đã đến giai đoạn tanh máu nhất, chiến tranh mà đại tướng Bồn Đốc Tát Ba - thủ hạ Mộc Tư Lâm dùng để đàn áp khởi nghĩa bình ổn quốc gia đã đánh ròng rã hai tháng trời, giáo đồ Thập Hiệp phái bị giết hơn mười vạn người, thêm việc bệnh chết đói chết, đã có hai mươi lăm vạn người vong mạng.
Còn một vạn quân đội của Đốc Tát Ba củng tổn thất gần nửa, nhưng Đốc Tát Ba cuối cùng vẫn chưa thể đánh hạ Bố Ha Lạp.
Trong tuần tháng sáu, thời khắc thử thách Bố Ha Lạp nghiêm khắc nhất đã đến, Hô La San tổng đốc A Bố Mộc Tư Lâm và A Bạch Tư vương trừ Mạn Tô Nhĩ thống lĩnh bảy vạn đại quân tiến đến Bố Ha Lạp.
Đoàn quân rầm rộ hiên ngang hành quân thần tốc trên đường lớn, trên các cây đại thụ hai vệ đường treo đầy thi thể giáo đồ Thập Hiệp phái bị đồ sát, đàn ông đàn bà, người già trẻ nhỏ, trong mùa nóng bức ói nực này, những thi thể này chăng khác nào là nguồn lây lan dịch bệnh.
A Bố Mộc Tư Lâm tâm trạng hết sức phẫn nộ, trước là Toái Hiệp thất thủ, bị quân Đường công chiếm, Toái Hiệp vì đường xa, hắn còn có thể dùng cớ ảnh hưởng đại cục để chặn họng, nhưng sự tấn công bất lực của Bố Ha Lạp lại làm cho hắn tìm không được lý do thích hợp.
Làm cho Mạn Tô Nhĩ tìm được cớ xuất binh, năm vạn quân đội Tự Lợi Á (Syria) của hắn đã tiến vào Hà Trung, lão A Lí do là đột xuất nhận được mệnh lệnh đi công đánh Ai Cập, hắn đã soái lĩnh bản bộ đi rồi, bây giờ khu vực Hà Trung là do Mộc Tư Lâm và Mạn Tô Nhĩ cùng nhau quyết sách, rất hiên nhiên, tay của A Bạch Tư đã với vào khu vực Hà Trung.
Mạn Tô Nhĩ chính là Giả Pháp Nhĩ.
hắn vào ba tháng trước chính thức đồi tên.
xuất nhậm Vương trừ.
nếu như không có bất ngờ gì xảy ra.
Mạn Tô Nhĩ chính là Khalifah nhiệm kỳ thứ hai của vương triều A Bạch Tư.
Mạn Tô Nhĩ dùng khăn lụa bịt chặt mũi, bất mãn nói với Mộc Tư Lâm: “Trời nóng như vậy, thi thể tại sao không vùi đi hay đốt đi, một trận dịch bệnh sẽ hủy diệt quân đội Đại Thực, Mộc Tư Lâm tướng quân, thủ hạ của ngươi không những không biết đánh trận, ta thấy ngay cả kiến thức bình thường nhất cũng không biết.”
Mộc Tư Lâm trầm mặt xuống nói với thuộc hạ: “Truyền lệnh của ta, lập tức cho người thiêu hủy thi thể, không được chậm trễ, lập tức chấp hành!”
Hắn lại quay đầu nói với Mạn Tô Nhĩ: “Ta sẽ cho điện hạ một giao phó vừa ý!”
Vào giữa trưa, viện quân Đại Thực rầm rộ hiên ngang cuối cùng đã đi đến Bố Ha Lạp thành, Đốc Tát Ba vô cùng kinh hãi, vội vã chạy tới tham kiến.
Hắn quỳ ở trước mặt Mộc Tư Lâm và Mạn Tô Nhĩ, cung kính nói: “Tham Tổng đốc các hạ, tham kiến Vương tử điện hạ.
nguyện Thánh A La phù hộ các ngài.”
Mộc Tư Lâm lạnh lùng hỏi: “Ngươi bây giờ còn có bao nhiêu quân đội?”
“Còn có ước chừng năm sáu ngàn người.”
“Ta không cần ước chừng, rốt cuộc có bao nhiêu?”
Đốc Tát Ba sợ đến cìrng cực.
thấp giọng nói: “Còn có bốn nghìn tám trăm người.”
Mộc Tư Lâm giận tím cả mặt, hắn dán mắt vào Đốc Tát Ba hung tợn nói: “Ta đã cho ngươi một vạn quân đội Hô La San tinh duệ, ngươi lại tổn thất năm nghìn hai trăm người, ngươi có biết tội không?”
Đốc Tát Ba sợ đến dập đầu lia lịa: “Tỳ chức lúc đánh hạ Sử Quốc, chi tổn thất hai trăm người, nhưng An Quốc lại hoàn toàn khác, bọn họ không những có quân đội của quốc vương tham chiến, hơn nữa phụ nữ nhi đồng của các bộ lạc đều có đao, có thể giết người bất cứ lúc nào, tỳ chức khó lòng phòng bị, xin Tổng đốc tha cho tỳ chức!”
“Tha cho ngươi?” Mộc Tư Lâm hừ mạnh lên một tiếng: “Ta tha ngươi, nhưng Khalifah sẽ không tha cho ta, người đâu?”
Hắn một tiếng thét ra lệnh, lập tức xông tới mười mấy đại hán lực lường vạm vỡ, Mộc Tư Lâm chỉ roi ngựa vào Đốc Tát Ba ra lệnh nói: “Đem hắn đầy xuống dưới chém đầu, dùng đầu người thị chúng!”
“Tha mạng a!” Đốc Tát Ba sợ đến gào điên lên: “Hãy nể tình thuộc hạ đánh hạ Sử Quốc, Thống đốc tha cho thuộc hạ một lần, để thuộc hạ đoái công chuộc tội!”
“Trảm!”
Mộc Tư Lâm không chút khoan nhượng, lát sau, một tiếng thảm kêu truyền đến, một binh sĩ dùng khay bưng lên đầu người máu me của Đốc Tát Ba.
Lúc này, Mạn Tô Nhĩ thở dài nói: “Tổng đốc các hạ, nên cho hắn một cơ hội.”
Mộc Tư Lâm cười lạnh một tiếng nói: “Hắn không biết kiến thức phổ thông, suýt nữa dẫn đến việc tràn lan dịch bệnh, đáng chết!”
Mạn Tô Nhĩ cười nhạt một cái lại nói: “Giết xong thì thôi, ta còn phải đi cho Ha Lý Pháp tìm kiếm viên con mắt Quang Minh kia, nghe nói viên bảo thạch hỏa diệm đó Ba Tư đã tặng cho Khang Quốc.
Tổng đốc các hạ, ta chuẩn bị thống lĩnh bản bộ tiến vội đến Tát Mã Nhĩ Hãn, Bố Ha Lạp thì giao cho Thống đốc một người phụ trách vậy.”
“Không! Chúng ta cùng nhau đi, đánh hạ Bố Ha Lạp không cần nhiều thời gian.”
Hắn lập tức nói với đại tướng tâm phúc A Ba Đức: ‘Ta cho ngươi bốn vạn quân đội, hạn chế ngươi trong vòng một ngày đánh hạ Bố Ha Lạp thành, đi nói với tất cả chiến sĩ, kẻ tiến công Bố Ha Lạp đầu tiên, đàn bà và của cải của Bố Ha Lạp quốc vương, ta toàn bộ ban thường cho hắn.”
Tiếng trống như sấm, cuộc tiến công của quân Đại Thực đã bắt đầu, bốn vạn quân Hô La San tinh duệ nhất như đợt sóng trào màu đen, che trời lấp đất tiến công về phía Bố Ha Lạp thành, đá tảng cuộn tròn trong không trung, rít gió đập vào đầu thành, cầu lửa khổng lồ như sao băng xẹt ngang bầu trời, mấy chục chiếc pháo đăng thành vô cùng đồ sộ giống như quái vật khổng lồ, ầm ầm tiến về phía đầu thành.
ở chỗ cửa thành, hai nghìn người dưới làn tên bắn, ôm một cây mộc công thành to lớn đụng mạnh vào cửa thành, Bố Ha Lạp lung lay sắp đổ.
Mười mấy vạn dân chúng của cả thành Bố Ha Lạp cùng nhau lên thành, dốc toàn lực chống đỡ sự tiến công của quân Đại Thực, tuy nhiên, thực lực của bọn họ so với quân Hô La San khác biệt một trời một vực, bọn họ không thể nào chống đỡ cuộc tấn công quy mô lớn của quân Hô La San.
Hai canh giờ sau, theo tiếng va đập như tiếng sấm rền, cửa thành Bố Ha Lạp đã bị đập toang, hàng vạn quân Đại Thực đua trước chen sau xông vào trong thành Bố Ha Lạp, A Bố Mộc Tư Lâm lập tức hạ mệnh lệnh đồ thành, hàng vạn đại quân tiến vào trong thành, kéo ra tấm màn đại đồ sát.
Còn thủ lĩnh Sa Lý Khắc phát động và lãnh đạo lần khởi nghĩa của giáo đồ Thập Hiệp phái lại từ mật đạo chạy trốn khỏi Bố Ha Lạp, mãi đến mười lăm năm sau, Sa Lý Khắc mới bệnh chết tại Thánh thành Mạch Ca.
Nửa tháng sau, khởi nghĩa của Tát Mã Nhĩ Hàn cũng đồng thời bị dập tắt, vương triều A Bạch Tư đã hoàn thành việc trấn áp tàn khốc với Thập Hiệp phái, ánh mắt của A Bố Mộc Tư Lâm cuối cùng đã ngóng nhìn về phía phương đông.
Cùng một ngày mà Bố Ha Lạp thành bị công hạ, năm vạn đại quân của vương triều Đại Đường cũng rầm rộ hiên ngang tiến vào Thạch Quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...