Những người mà Đô Ma Chi phái đi đã suốt mười ngày mà không có tin tức gì, cho dù là gặp phải quân Đường đi nữa thì cũng còn có tàn binh trốn trở về chứ, nhưng hiện giờ, một tên tàn binh cũng chưa thấy, hắn gắp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, chắp tay sau lưng ở trong lều lớn đi qua đi lại.
Đô Ma Chi ở trận chiến Toái Hiệp đầu tiên đã dẫn bộ hạ tháo chạy trước, làm cho quân Đại Thực cuối cùng thua mất, hắn chạy trốn tới Thạch quốc trước, lại bị quân đội Thạch quốc trục xuất khỏi đó cuối cùng trốn ở vùng Thiên Tuyền Sơn.
Lúc Tề Nhã Đức tiến công Toái Hiệp, hắn nắm bắt lấy cơ hội, dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt sự tín nhiệm của Tề Nhã Đức, dẫn nhân mã bản bộ thay người Đại Thực dẫn đường, lại cam làm chó săn, suốt đường công thành đoạt đất.
cuối cùng luận công ban thường, mà được Toái Hiệp thành, còn quân đội Thạch quốc do không thể ngăn cản được sự đột phá vòng vây của Đoàn Tú Thạch, nên mất đi cơ hội lấy được Toái Hiệp.
Việc thứ nhất sau khi Đô Ma Chi được Toái Hiệp, đó là dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để tiêu diệt kẻ địch của hắn, Nhĩ Vi Đặc Lặc bị hắn bâm thành thịt vụn mà ăn, vợ và con gái đều bị luân phiên hành hình đến chết, các quý tộc Đột Kỵ Thi khác toàn bộ bị giết, gia tài phụ nữ đều bị cướp sạch.
Kẻ tiếp theo chịu trận chính là người Hán, đại bộ phận người Hán đều theo Hán Đường hội dọn đi trước đó rồi, nhưng vẫn còn một số ít bộ phận những kẻ lưu luyến nhà mà không chịu đi gặp phải bất hạnh, người chết tiền tài bị mất sạch không, tất cả nhà của người Hán đều bị lửa thiêu rụi cả.
toàn bộ Toái Hiệp thành bị quân đội hắn chà đạp đến khói bụi mịt mù, Cuối cùng Đô Ma Chi hạ lệnh, tất cả người Đột Quyết, người Đột Kỵ Thi phải khôi phục truyền thống, không được ở trong các ngôi nhà, toàn bộ đổi thành ở trong liều trại, kẻ nào không theo là giết không cần hỏi, vì thế cả ngàn căn nhà đều trống không, trên đường cái dựng đầy lều trại.
Do người Đột Kỵ Thi mấy chục năm nay nội chiến liên miên, dân cư từ mấy chục vạn người của thời cực thịnh giảm mạnh đến hiện tại chỉ còn bảy tám vạn người, nhưng lại bị Đô Ma Chi bóc lột ra gần ba vạn người đưa vào quân đội, cũng chính là gần một nửa số người tòng quân rồi, từ ông lão sáu mươi tuổi, cho tới thiếu niên mười bốn tuổi, đều bị buộc phải khiêng lên cây trường mậu nặng nề.
Tài sản và lương thực của bọn họ cũng thực hiện theo chế độ quân quản, cũng có nghĩa là do quân đội khống chế, mỗi ngày dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất mà phân phát đồ ăn, đây cũng là một trong những thủ đoạn Đô Ma Chi dùng đế khống chế quân đội, ai có câu oán hận, liền lập tức bị đình chỉ phần thức ăn của người nhà kẻ đó, Dùng người nhà làm con tin, bức bách binh lính vì hắn bán mạng.
Việc Đô Ma Chi lo lắng nhất đó là quân Đường ngóc đầu trở lại, hắn đã biết Cao Tiên Chi bị điều đi rồi, lại đổi tới kẻ thù đã giết con trai hắn là Lý Khánh An quay trở lại, ngoài hận thù ra, lại cũng làm hắn kinh hồn bạt vía, để có thể ngăn cản quân Đường ngóc đầu trở lại.
Hắn liền nghĩ ra kế giả mạo người Hồi Hột tập kích trạm gác thành Bắc Đình, phái đứa con nuôi đắc lực nhất là ô Bùi Mạc Đạt Can và ba nghìn nhân mã trang bị tinh nhuệ nhất của bản bộ nhưng bọn hắn lại như trâu đất xuống biển, không có một chút tăm hơi nào.
Đô Ma Chi đã thấp thoáng đoán được rất có thể là bị quân Đường tiêu diệt rồi, điều này làm hắn đau lòng không thôi, ôi đó là những chiến sĩ tinh nhuệ của bản bộ vẫn đi theo hắn suốt đấy!
“Tổng đốc, sử giả Đại Thực tới rồi!”
Ngoài trướng truyền đến tiếng bẩm báo, Đô Ma Chi được Đại Thực phong làm Toái Hiệp tổng đốc, cho dù hắn tự phong làm Ma Nhân Khả hãn, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể không chấp nhận danh hiệu tổng đốc này, dù sao Khả Hãn vẫn phải được sự sắc phong của triều Đường, mà Đại Thực hiện tại là chủ nhân của hắn, hắn tất phải chấp nhận sắc phong của Đại Thực.
“Mời vào!”
Đô Ma Chi trong lòng có chút thấp thỏm không yên, sau khi hắn lấy được Toái Hiệp đã liên tục mua của Đại Thực một lượng vũ khí khống lồ, giáp da và các trang bị khác, đã thỏa thuận là chia ra năm lần thanh toán, nhưng đến nay hắn chỉ có thanh toán hai lần.
Lần đầu tiên là dùng tiền của vơ vét được từ các quý tộc ở Toái Hiệp đê trả, lần thứ hai hắn trả bằng ba mươi vạn con dê, còn lần thứ ba ở vào đầu tháng là đã đến kì hạn thanh toán, còn có mười ngày nữa thì đợt thanh toán lần thứ tư cũng tới rồi, hắn đã không có khả năng chi trả, hôm nay sứ giả Đại Thực tới có phải là đến hối thúc hắn trả nợ hay không?
Ngay tại lúc hắn đang thấp thỏm không yên, sử giả Đại Thực bước vào, tổng cộng đi tới ba người, ba người này thân phận rất thú vị, cầm đầu là một viên quan văn trên người mặc trường bào màu đen, có hai ria mép nhỏ, rất khôn khéo và tài cán.
Hắn buộc đai lưng, tinh thần sung màn, trong tay cầm mấy cuốn công văn bằng da dê, tinh thần sung mãn lại càng làm cho Đô Ma Chi kinh hồn táng đảm, cuốn da dê trong tay hắn kia chẳng phải là khế ước mua vũ khí của mình sao?
Chủ nợ cũng không hề ngủ gật, hắn một phen chột dạ, lại vội vàng nhìn người thứ hai, người thứ hai là một viên võ tướng, mặc một khối áo giáp dính liền thành một khối, tay cầm một cây trường mậu.
Hắn dáng người khôi ngô, khí thế uy mảnh, một chùm râu quai nón rậm rạp đi chung với một đôi mắt ti hí, khiến cho hắn trong sự uy mãnh lại chứa mấy phần giảo hoạt, người thứ ba khoảng hơn sáu mươi tuổi, râu hoa râm, cũng mặc một chiếc trường bào, nhưng không có buộc đai lưng, giống như một cái túi trùm từ đầu đến chân, trong tay cầm một quyển kinh Coran, xem ra y là một gã thầy tu đạo Islam.
Quan văn thứ nhất Đô Ma Chi quen biết, lần thứ hai có tới đòi nợ qua, tên là Mục Tư Tháp Pháp, tên của người Đại Thực điều gần giống nhau cả, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy cái tên đó mà thôi, tỷ như Mục Tư Tháp Pháp, hai người đến đòi nợ lần thứ hai cũng đều gọi cái tên này, Đô Ma Chi cũng không nhớ nổi.
Một cao một thấp, hắn bèn gọi đại Mục Tư Tháp Pháp và tiểu Mục Tư Tháp Pháp, người tới hôm nay là tiêu Mục Tư Tháp Pháp, người tuy lùn, nhưng ranh mảnh hơn bất kỳ ai, là quan thuế vụ của Tát Mã Nhĩ Hãn.
Đô Ma Chi không dám lơ là, vội vàng cười nói: “Ha ha! Tại hạ nói sao hôm nay sáng sớm thức dây bèn cảm thấy không khí vui vẻ thế, thì ra là lão bằng hữu tới rồi.
”
Mục Tư Tháp Pháp cũng biết tiếng Đột Quyết, liền vừa cười vừa ôm chặt hắn, nói: “Ta đến đây chưa chắc là việc vui a!”
“Đâu có! Đâu có! Có bằng hữu tới đã là việc vui rồi.
”
Đô Ma Chi cười gượng, Trong lòng lại nhanh chóng ở tính toán đối sách, hiện tại quân Đường có dấu hiệu điều binh sang hướng tây, rất có thể là binh áp Toái Hiệp, mình có thể dùng cớ này để kéo dài thời gian.
Nghĩ vậy, hắn vội vàng nhiệt tình mời ba người ngồi xuống, nhưng viên đại tướng và thầy tu đạo Islam không có ngồi xuống, mà là đứng ở phía sau Mục Tư Tháp Pháp, giống như là tùy tùng của hắn vậy, trong lòng Đô Ma Chi đang nghĩ đến việc trả nợ, cũng không đé ý đến hai người bọn hắn, vội vàng sai người dâng trà sửa ngựa lên.
Không đợi Mục Tư Tháp Pháp mở miệng đòi tiền, hắn liền thở dài nói: “Quân Đường điều binh quy mô, quân chủ lực Bắc Đình đã tiến vào năm thành ở phía bắc, còn phía nam quân An Tây cũng ra Lãng Sơn khẩu, đang hướng Toái Hiệp thẳng tiến, đại chiến như lửa gém lông mày, không biết Tề Nhã Đức tướng quân có thế viện trợ ta.
tại hạ?”
Hắn chặn lấy lời nói của đối phương trước, nhưng viên quan quân Đại Thực đã có hửng thú, vội vàng hỏi: “Quân Đường có bao nhiêu quân đội?”
Mục Tư Tháp Pháp khoát tay áo, lệnh hắn không cần mở miệng, hắn đem quyển da dê mở ra, đây tới trước mặt Đô Ma Chi cười tủm tim nói: “Việc đánh trận không quan hệ gì với ta cả, ta chi phụng mệnh Tề Nhã Đức tướng quân đến đòi hai món nợ cũ mà thôi.
Một là mười lăm vạn đồng bạc Địch Lạp Mỗ mà đầu tháng đã tới kỳ hạn, còn mỗi tháng một vạn đồng bạc Địch Lạp Mỗ thuế má mà lúc trước tổng đốc Đô Ma Chi đã hứa hẹn, đến nay đã nợ bảy tháng, tổng cộng là bảy vạn đồng bạc Địch Lạp Mỗ, thêm nữa chính là món tiền phải trả lần thứ tư còn mười ngày nữa thì đến kỳ hạn.
cũng là mười lăm vạn đồng bạc Địch Lạp Mỗ, như vậy tồng cộng hết là ba mươi bảy vạn đồng bạc Địch Lạp Mỗ, Hiện tại Tề Nhã Đức tướng quân nói, tiền lương chi cho việc trấn áp phản loạn tại Hà Trung đang túng quẫn, rất cần gấp đến món tiền này, xin Đô Ma Chi hôm nay chuẩn bị sẵn, đề ngày mai ta liền mang về ngay.
”
Nét mặt già nua của Đô Ma Chi nhất thời chuyển thành màu gan heo, sau một lúc lâu, mới lúng túng nói: “Đại chiến Toái Hiệp sắp xảy ra, chúng tôi cũng hao tổn một món tiền lương rất lớn, thật sự là không có tiền để trả nữa đâu!”
“Không có tiền?”
Mục Tư Tháp Pháp lập tức biến sắc, lạnh lùng nói: “Lúc trước chính ngươi đã vỗ ngực cam đoan với Tề Nhã Đức tướng quân, muốn tiền đưa tiền, muốn lương cấp lương, Tề Nhã Đức tướng quân mới đem Toái Hiệp cho ngươi, mới đem quân bị bán cho ngươi, hiện tại Toái Hiệp tới tay, vũ khí tới tay, ngươi lại đồi ý nói không có tiền, đây có phải là có ý ăn hiếp Đại Thực ta sao?”
0O0 CHƯƠNG 228: BƯỚC DÈ BƯỚC DẶT (2) oOo
Trong giọng nói của Mục Tư Tháp Pháp toát ra vẻ lạnh lùng, Đô Ma Chi sợ tới mức liên tục xua tay, “Không! Không! Tại hạ tuyệt không dám hiếp đáp Đại Thực, chỉ là sau khi được Toái Hiệp rồi mới phát hiện một số tình hình khác với lúc trước, nên mới trả không nổi tiền mà thôi, xin đại nhân thông cảm.
”
“Có cái gì khác đâu?” Khẳu khí của Mục Tư Tháp Pháp dịu đi một chút, nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng không có lấy một tia cười nào cả.
Đô Ma Chi cuống quít giải thích nói: “Là như thế này, tại hạ biết Toái Hiệp có không ít người Hán điều là gia tài đến hàng vạn quan tiền, nhất là bọn họ có một cái Hán Đường hội, có thể nói là giàu nhất nước, nhưng không biết vì sao, bọn hắn biết trước được tin tức, một tháng trước lúc quân Đại Thực tiến công Toái Hiệp đã bỏ chạy cả rồi, tất cả tiền của điều mang đi hết, làm cho kế hoạch của ta bị hớ! ”
“Không đúng!”
Mục Tư Tháp Pháp lớn tiếng cắt đứt lời nói của hắn: “Ngươi sau khi được Toái Hiệp rồi, mới mua vũ khí trang bị của Đại Thực, khi đó ngươi đã biết mình không có tiền, nhưng vẫn tham lam mà mở lớn miệng ra, có thể thấy được ngươi vốn không có thành ý muốn trả tiền, tổng đốc Đô Ma Chi, ta sẽ căn cử theo sự thật nói với Tề Nhã Đức tướng quân, không! Ta phải báo cáo lại với tổng đốc Mục Tư Lâm.
”
Đô Ma Chi sợ đến mềm nhũn cả chân ra, với giọng nức nỡ nói: “Đại nhân, tại hạ không phải không muốn trả tiền, mà là tại hạ thật sự không có tiền, trong tay tại hạ tổng cộng chỉ có ba vạn con dê, đại nhân kêu tại hạ làm lấy cái gì mà trả đây?”
“Hừ! Ba vạn con dê, ngay cả trả tiền lãi cũng không đủ.
”
Mục Tư Tháp Pháp hừ một tiếng thật mạnh, trầm ngâm giây lát nói: “Thôi được! Xem ngươi trung thành với Đại Thực như vậy, ta trở về thuyết phục Tề Nhã Đức tướng quân, để cho Phí Nhĩ Can và Bạt Hàn Na ra nhiều tiền một chút, chỗ của ngươi sẽ cho hoãn thêm nửa năm vậy.
”
Đô Ma Chi mừng rở, mới vừa định bái tạ, Mục Tư Tháp Pháp lại khoát tay chặn hắn lại: “Ta còn chưa nói xong mà!”
“Vâng! Vâng!” Đô Ma Chi câm như hến, liên tục vâng dạ.
“Tề Nhã Đức tướng quân cũng lo lắng ngươi không có tiền trả, cho nên đưa ra hai điều kiện, mới có thể cho trì hoãn.
”
“Đại nhân mời nói!” Đô Ma Chi đã sứt đầu mẻ trán, chỉ cần tạm hoản được, cho dù là đem nữ nhân của hắn cầm gán nợ, hắn cũng tuyệt không nhíu mày một chút nào.
Mục Tư Tháp Pháp quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người phía sau, chậm rãi giới thiệu với hắn nói: “Vị tướng quân này tên Tát ô Đạt, là thủ hạ ái tướng của Tề Nhã Đức tướng quân, từ hôm nay trở đi, hắn làm quan chỉ đạo quân sự của người Đột Kỵ Thi.
”
Tuy rằng chỉ đạo và chỉ huy chi khác nhau có một chữ, nhưng trong lòng Đô Ma Chi vẫn cảm thấy lạnh, đó chính là Tề Nhã Đức đến đoạt binh quyền của hắn, không đợi hắn mở miệng, Mục Tư Tháp Pháp lại chỉ vào thầy tu đạo Islam nói: “Đây là đệ tử của tiên tri, từ Đa-mát mà đến.
Hắn tên A Ba Lạp, từ hôm nay trở đi sẽ truyền giáo ở Toái Hiệp, ngươi phải hỗ trợ, không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, trong vòng ba tháng, tất cả dân chúng và binh lính Toái Hiệp đều phải quy y Thánh A La.
”
Một người là muốn đoạt quân quyền của hắn, một người là muốn đoạt tín ngưỡng của hắn, trong lòng Đô Ma Chi mâu thuẫn tới cực điểm, hắn muốn không nhận lời, nhưng hắn lại tuyệt đối không dám, mà đáp ứng, hắn lại không thể giải thích với người trong bộ tộc được.
“Như thế nào, ngươi không muốn đáp ứng sao?” Ánh mắt của Mục Tư Tháp Pháp hung ác mà dõi theo hắn.
“Tại hạ.
tại hạ! ” Đô Ma Chi môi run run, mồ hôi từ trên trán lăn dài xuống: “Có không để cho tại hạ suy nghĩ một chút được không?”
“Không có gì cần suy nghĩ cả, ngươi không đáp ứng.
thì ta bước đi!” Mục Tư Tháp Pháp đứng lên bèn đi ra ngoài trướng.
Lúc đi đến trước của trướng, phía sau lưng rốt cục cũng truyền đến siọng khàn khàn mà bức xúc của Đô Ma Chi: “Đáp ứng, tại hạ đáp ứng, tại hạ hết thảy đều đáp ứng!”
Khóe miệng của Mục Tư Tháp Pháp rốt cục cũng lộ ra một tia mỉm cười.
!
Người Đại Thực mang đến cho Đô Ma Chi không phải chỉ là một tên quan chỉ huy hay một tên thầy tu đơn giản như vậy, bọn họ mang đến cả một đội quân xâm lược gồm năm mươi tên quan quân và ba mươi tên thầy tu truyền giáo, không chỉ khống chế thân thể của người Đột Kỵ Thi, mà còn muốn khống chế tinh thần bọn họ, đây là quyết định của A Bố - Mục Tư Lâm.
Trong lúc không rảnh rút binh đến tiếp viện Toái Hiệp, bèn lợi dùng người Đột Kỵ Thi ở Toái Hiệp đến chống đối việc quân đại Đường tây tiến, Lịch sử đã tạo ra một trò đùa tàn khốc với Toái Hiệp, ba mươi năm trước, đại Đường lợi dụng Đột Kỵ Thi đến chống đỡ Đại Thực đông khuếch, mà giờ khắc này lại là Đại Thực lợi dụng Đột Kỵ Thi đối kháng quân đại Đường tây tiến.
Nhưng lịch sử sẽ không chỉ đơn giản lặp lại như vậy, sự điều động với quy mô lớn của quân Đường đã chấm dứt, bắt đầu đến thế công rất thận trọng, một vạn quân Đường ở lại Phượng Minh thành, làm hậu viện, do đại tướng Đoàn Tú Thạch thống lĩnh, phòng ngừa người Đột Kỵ Thi vòng đường tiến công quân Đường phía sau, đồng thời cũng phòng bị quân Đại Thực từ phía bắc tập kích.
Còn hai vạn quân Đường thì với tốc độ một ngày ba mươi dặm, thong thả mà vững vàng tiến về phía nam, Sáu ngàn quân An Tây ở Bạt Hoán Thành thì dưới sự thống lĩnh của Lệ Phi Nguyên Lễ và Thôi Kiền Hữu, vượt qua Lãng Sơn, nhắm hướng Toái Hiệp tiến gần.
Quân Đường hai mặt giáp công, mà người Đột Kỵ Thi ở Toái Hiệp dưới sự chỉ huy của quan quân Đại Thực tích cực ứng phó, bọn họ chọn dùng kế sách bắc công nam thủ, đem ba vạn người Đột Kỵ Thi chia làm hai.
Phía bắc tập trung hai vạn năm nghìn trai tráng, chuẩn bị nghênh chiến quân Đường chũ lực, còn phía nam thì con người già kẻ yếu tứ thủ Hạ Liệp thành, không tiếp chiến quân Đường tuyến nam, đám mây u ám của chiến tranh đã bao phủ ở trên bầu trời Toái Hiệp, chiến dịch hết sức căng thẳng.
ở cách phía nam Phượng Minh thành trăm dặm, quân Đường chủ lực đã tới gần thung lũng Toái Hiệp xuyên, nhưng quân Đường tới nơi này rồi, lại trú doanh không đi nữa.
vùng này địa thế bằng phăng, rừng cây rậm rạp, đồi núi thảo nguyên tươi tốt phía bắc là lòng chảo và sa mạc, mà phía nam là vùng núi đồi nhấp nhô, ngọn núi A Nhĩ Mã Đại tuyết trắng phủ đầy, nước tuyết hòa tan hình thành hơn mấy chục nhánh sông lớn nhỏ khác nhau, một bộ phân vòng vèo chảy vào Nhiệt Hải.
Mà đại bộ phận các sông đều chảy cả vào Y Lệ Hà, nguồn nước sung túc và đất đai phì nhiêu làm cho nơi này trở thành nơi giàu có nhất ngoài Toái Hiệp, hơn một ngàn năm sau, nơi này trở thành thủ đô của một quốc gia, An-Ma A-Ta(cũng gọi là Vemiy,là thành phố lớn nhất, thủ đô thương mại của Kazakhstan.
với dân số ngày 1 tháng 8 năm 2005 là 1.
226.
000 người, chiếm 8% dân số quốc gia này.
Thành phố đã là thủ đô của Kazakhstan từ năm 1929 đến 1998.
).
Đại doanh quân Đường đóng quân ở trên một mảnh đồi, một hàng rào thật lớn bao quanh lấy doanh trướng quân Đường, bốn phía lại đào các chiến hào sâu và rộng đến một trượng, dẫn nước sông chảy vào, lại keo cầu treo lên, hình thành một tòa thành lũy tạm thời.
Sáng sớm hôm đó, Lý Khánh An dẫn theo mấy chục viên tướng lĩnh ở phụ cận thăm dò địa hình, hắn phóng ngựa chạy lao đi, ưng vương to lớn lượn lờ trên đinh đầu, lúc này là tiết trời mùa xuân rõ nét nhất, từng đàn từng đàn linh dương và mã lộc ở trên sườn núi rượt chạy, cách đó không xa bèn là vùng rừng rậm, kéo dài đến trước núi.
Làm cho Lý Khánh An cảm thấy hứng thú chính là, trong vùng rừng rậm, phần lớn đều là cây táo(bom), ở triều Hán, cây táo nơi này đã truyền vào tới Trung Nguyên, được gọi là hồng nại, nhưng thua xa sự bạt ngàn của cây táo vùng này.
Hắn hứng trí dạt dào chỉ vào một mánh đất trống dựa núi ven sông phía xa xa nói với chúng tướng: “Nơi này nên xây dựng một tòa thành làm trạm gác, trấn giữ bên ngoài Toái Hiệp, và Phượng Minh thành tương trợ với nhau.
”
Lý Quang Bật nhìn ra xa một lát, cười nói với Lý Khánh An: “Vùng này địa thế tốt lắm, có nhiều sông ngòi, khí hậu ôn hòa, đất đai phì nhiêu, ta kiến nghị ở chỗ này xây dựng một cái huyện, di chuyển một lượng lớn người Hán đến đây canh tác.
”
Lý Khánh An không ngờ rằng tư tưởng của Lý Quang Bật lại tiến bộ đến thế, nghĩ xa hơn cả mình, liền vừa cười vừa hỏi chúng tướng: “Chư tướng nghĩ như thế nào?”
Lý Từ Nghiệp vừa cười vừa tiếp lời, nói: “Ta bồ sung thêm một câu, đem huyện này đặt tên là Khánh An huyện, các vị cảm thấy thế nào?”
Mọi người đều tỏ vẻ tán thành, Lý Từ Nghiệp nịnh thật đúng chỗ, mà Lý Khánh An cũng cam lòng hả dạ, hắn vui vẻ nói: “Khánh An tên này không tồi, may mắn bình an, thật thích hợp làm tên huyện, quyết định như vậy đi, đánh hạ Toái Hiệp, chúng ta sẽ ở đây kinh doanh, huyện này sẽ gọi là Khánh An huyện.
”
Lúc này, một viên kỵ binh vội vàng chạy tới, tiến lên bẩm báo: “Bẩm báo Đại tướng quân, thám báo đã phát hiện quân địch, cách Toái Hiệp cốc khẩu đã không tới hai mươi dặm.
”
“Có bao nhiêu nhân mã?”
“Khoảng chừng sáu ngàn người.
”
‘Sáu ngàn người? Lý Khánh An khinh thường cười nhạt một tiếng, quay đầu lại nói với mọi người: “Nếu đã có người đến viếng cửa mua bán, chúng ta nên khai trương thôi.
”
!
Sáu ngàn kỵ binh của Đột Kỵ Thi lục cũng không có lập tức tiến tới cùng quân Đường tác chiến, bọn họ cũng phát hiện quân Đường chủ lực, hăng hái đuổi tới Toái Hiệp cốc khẩu, rồi lại thả chậm tốc độ, từ bề ngoài xem, tựa hồ là sự chệnh lệch của binh lực hai bên khiến cho bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng trên thực tế Đô Ma Chi và quan chi đạo Tát ô Đạt phát sinh sự mâu thuẫn trong việc chọn kế sách đối phó với quân Đường.
Địa vị của Tát ô Đạt ở trong quân đội Đột Kỵ Thi, tương đương với chức cố vấn quân sự sau này, hắn nắm giữ quyền quyết sách của quân đội Đột Kỵ Thi.
Tát ô Đạt năm nay hơn ba mươi tuổi, sinh ra trong một nhà võ thế gia ở Tát Mã Nhĩ Hãn, từ nhỏ đã tinh thông võ thuật Ba Tư, không may là, lúc hắn thời thiếu niên bị quân đội đông chinh Khuất Ba Đê bắt làm tù binh, trở thành một viên nô lệ.
Năm hắn mười tám tuổi được phụ thân của Tề Nhã Đức mua về, trở thành tôi tớ cùng Tề Nhã Đức luyện võ, rất được Tề Nhã Đức xem trọng, được trở thành người tự do, đồng thời trở thành huynh đệ của hắn.
Lần này Tát ô Đạt được phái tới chỉ đạo Đột Kỵ Thi chống đỡ quân Đường, bề ngoài là trợ giúp người Đột Kỵ Thi giữ lấy Toái Hiệp, nhưng thực tế nhiệm vụ chính của hắn là tới quan sát chiến thuật của quân Đường, Toái Hiệp có giữ được hay không, đối với người Đại Thực mà nói không hề quan trọng, quan trọng là phải hiểu biết về kẻ địch.
Tát ô Đạt có kinh nghiệm tác chiến phong phú, hắn sẽ từ các phương diện khác nhau mà dò thử quân Đường, tỷ như xung đột với quy mô nhỏ thì chiến thuật của quân Đường là thế nào, còn có đặc điểm bố binh của quân Đường với chiến dịch quy mô lớn.
Thậm chí còn có phương thức công thành của quân Đường, người Đột Kỵ Thi chẳng qua là vật thí nghiệm của hắn, lần này hắn chỉ lệnh cho sáu ngàn người xuất chinh, chính là muốn hiểu rõ với chiến dịch quy mô nhỏ hoặc là với nhiều đánh ít, thì khi quân Đường tác chiến sẽ có đặc điêm gì.
Sự điều binh khác thường này của hắn làm cho Đô Ma Chi cực kỳ phản cảm, điều này rõ ràng là muốn cho người Đột Kỵ Thi đi nộp mạng, Đô Ma Chi cũng đã ý thức được Tát ô Đạt có dụng tâm khác, hắn vẫn nhẫn nại, thấy trước mắt phải đụng độ với quân Đường chủ lực, hắn rốt cuộc nhịn không được rồi.
Ngay khi Tát ô Đạt hạ lệnh chuẩn bị phát động công kích với quân Đường, Đô Ma Chi lại làm ra quyết định trái ngược lại, trấn giữ lấy Toái Hiệp cốc khẩu, không phát động công kích với quân Đường.
Cùng lúc đó, quân đội của quân Đường cũng không chủ động công kích, rất kiên nhẫn chờ đợi cơ hội tiến công, hai đội quân ở Toái Hiệp cốc khẩu lâm vào cục diện bế tắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...