Thiên Hạ


Tháng mười Trường An gió thu hiu quạnh, Gió đông quét ngang mọi ngõ ngách Quan Trung, lá khô bị cuốn bay phi vũ trên không, khí hàn đã mười phần, nhưng điều thật sự khiến Trường An thật sự rơi vào giá rét chính là hai tin cực bất lợi, Một đến từ Tây Vực, Cao Tiên Chi thảm bại Thổ Hỏa La, bốn ngàn quân Đường bỏ mình Thổ Hỏa La, còn Toái Hiệp thành lại bị quân Đại Thực công phá, Đoàn Tú Thạch mở một đường máu, dẫn tàn quân lui giữ Nguyệt Cung thành.
Tin dữ từ Tây Vực đã làm chấn động toàn Trường An, lại thêm tin bất hạnh từ Nam Chiếu, Các La Phong Nam Chiếu một tháng trước lại lần nữa phản loạn, huyết tẩy Diêu Châu, còn con trai làm tin tại Thành Đô phủ của hắn trước đó đã được cứu đi.
Kiếm Nam Tiết độ sứ Tiên Vu Trọng Thông dẫn mười vạn tướng sĩ nam chinh, nhưng lại bị quân Nam Chiếu và quân Thổ Phồn tấn công gọng kèm, tám vạn đại quân bỏ mạng Nam Chiếu, Nam Chiếu chính thức nương nhờ Thổ Phồn.
Các La Phượng được phong làm Tán Phổ Chung, nghĩa là Tán Phổ chi đệ, Tuy Thổ Phồn Tán Phổ Xích Tùng Đức Tán tuổi còn nhỏ, nhưng Các La Phượng vẫn vui vẻ tiếp nhận phong hiệu này, Thừa nhận Nam Chiếu là Thồ Phồn chi đệ.
Hai trận đánh thảm bại chấn động cả triều đinh Đại Đường và dân chúng, không chỉ có Toái Hiệp vừa đoạt được lại mất đi, hơn nữa Nam Chiếu lại cùng Thổ Phồn liên thủ, uy hiếp trực tiếp tới Thục Trung, trong ngoài triều đình đều bị lo lắng bất an.
Các quan lớn trọng thần như hữu tướng Lý Lâm Phủ, tả tướng Trần Hi Liệt, Hộ bộ thượng thư Trương Quân, Công bộ thượng thư Dương Thận Câm v.v đều khiển trách Dương Quốc Trung hại quốc, Hai chiến dịch thảm bại điều điều có trách nhiệm trực tiếp với hắn, hơn nữa hắn lại dám giấu tin Nam Chiếu phản loạn những một tháng.
Lý Long Cơ dưới vạn điều bất đắc dĩ đành phải bãi miễn Dương Quốc Trung, chi giữ lại chức Binh thượng thư cho hắn, và hạ chiến thiên hạ, ai điếu các tướng sĩ Đại Đường đã bỏ mình.
Sau hội nghị trong Chính Sự Đường, Lý Long Cơ lại một lần nữa đưa ra quyết sách quan trọng, bãi miễn chức Kiếm Nam Tiết độ sứ của Tiên Vu Trọng Thông, và lấy lý do là giấu diếm việc phản loạn Nam Chiếu bất giam và vấn tội.
Thăng Ngự sứ trung thừa Vương Củng làm Binh bộ thượng thư, điều Cao Tiên Chi làm Kiếm Nam Tiết độ sứ, Và dưới sự kiến nghị của Lý Lâm Phủ, chính thức hợp chức An Tây Tiết độ sứ cùng Bắc Đình Tiết độ sứ làm một, và vẫn gọi là An Tây Tiết độ sứ, có điều ý kiến nhậm mệnh Phong Thưởng Thanh làm An Tây Tiết độ sứ của lão lại không được chấp nhận.
Lý Long Cơ đã tiếp thu đề nghị Cao Lực Sĩ, điều Hà Nam Quan sát sứ Lý Khánh An làm Tiết độ sứ An Tây sau khi hợp nhất kiêm An Tây phó Đô hộ, Lý Lâm Phủ làm An Tây Đại đô hộ,
Bá Kiều về đông, ba trăm kỵ sĩ đang vây lấy Lý Khánh An phóng đến như điện như chớp.
Lý Khánh An hồi Kinh thuật chức, giữa đường lại nhận được ý chỉ nhậm mệnh hắn làm An Tây Tiết độ sứ tại Đồng Quan, Dù cho Cao Tiên Chi binh bại nằm trong dự liệu của hắn, nhưng vài ngàn binh sĩ Đại Đường trận vong vẫn khiến hắn tâm trạng trầm trọng.
Nhất là ba ngàn quân cùng Đoàn Tú Thạch trấn thủ Toái Hiệp, mà chỉ có không đến một ngàn quay về Nguyệt Cung thành, lại càng khiến cho hắn thổn thức không thôi.
Lý Khánh An bật người ngóng nhìn Trường An thành nguy nga xa xa một hồi, Chỉ nữa năm, hắn lại một lần trở về nơi đầu mối quyền lực của Đại Đường, Lý Khánh An một roi quất mạnh, chiến mã chạy nhanh về hướng Trường An thành.
“Thánh Thượng có chi, triệu Lý Khánh An yết kiến!”
...
“Thánh Thượng có chi, triệu Lý Khánh An yết kiến!”
Một tiếng hô cao vang vàng khắp đại điện rộng rãi của Đại Mình Cung, truyền mãi đến Thượng Các Môn của Tuyên Chính Điện, Hai hoạn quan dẫn đường cho Lý Khánh An đứng lại đợi đã lâu.
“Lý sứ quân, mời theo chúng ta!”
Hai gã hoạn quan đưa Lý Khánh An bước nhanh đi qua hành lang dài, đi thẳng vào Tử Hoàn điện, ở điện bên đang tiến hành hội nghị Chính sự đường, Cả Lý Lâm Phủ, Trần Hi Liệt, Dương Quốc Trung, Vi Kiến Tố, Dương Thận Câm, Vương Củng, sáu tướng quân cùng ngồi hai bên.
Lý Lâm Phủ sắc mặt bình tình, vẫn là nụ cười quen thuộc của lão, Từ mặt lão thật sự không nhìn ra lão đang nghĩ gì, nhưng lại khí sắc phấn khởi trên mặt vẫn tiết lộ chút bí mật trong lòng.

Sắc bệnh và u ám mấy tháng nay bỗng chốc tan biến, tuy vẫn gầy guộc nhưng hai má vẫn có chút hồng quan sau bao năm không thấy, Vào năm thứ nhất Thiên Bảo sau khi Lý Thái bãi tướng, thần sắc này cũng từng đọng lại trên mặt lão một thời gian không ngắn, giờ lại xuất hiện một lần nữa.
Mà cũng khó trách, Sau khi Thôi Kiều bị bãi chức tướng quốc, cho đến Dương Quốc Trung bị bãi Binh bộ Thượng thư cùng với Tiên Vu Trọng Thông bị bãi chức Kiếm Nam Tiết độ sứ, Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi , Dương đảng bị đà kích trầm trọng, lão liếc mắt nhìn sang Dương Quốc Trung, Dương Quốc Trung vẻ mặt ám đạm, ủ rũ ngồi dưới, trên mặt khó có thể che dấu vẻ thất vọng và uể oải.
Lý Lâm Phủ trong lòng khẽ hừ một tiếng, tên tầm thường bình dung này toàn nhờ quan hệ nên mới bò được đến vị trí này, hắn có thể xử lý tốt được sự vụ biên cương phức tạp nhất, cần có tầm nhìn bao quát nhất củ Đại Đường ư? Đại Đường và Đại Thực giao chiến đã mấy chục năm nay, thế mà hắn có thể xem Đại Thực không ra gì, đồng ý cho Cao Tiên Chi xuất chiến Thổ Hỏa La.
Còn tân chủ Nam Chiếu, năm ngoái đùa với lửa, mắt thấy Đại Đường có thể nhất cử giải quyết vấn đề Nam Chiếu hùng mạnh, mối lo trăm năm này, lại là bị tên Dương Quốc Trung này đồng ý Nam Chiếu cầu hòa, cho Nam Chiếu có cơ hội trở mình, Giờ đây mất thấy Nam Chiếu chuẩn bị kỹ càng mà đến, lại thêm nương nhờ Thổ Phồn, Thế cục Nam Chiếu lại càng phức tạp đi, Thế cục Nam Chiếu vốn ổn định ở Kiếm Nam bỗng chốc lâm vào thế nguy cấp.
Lý Lâm Phủ không khỏi cười lạnh từng cơn, Lý Long Cơ dùng người sai lầm, cuối cùng dẫn đến phải dựa vào lão để mà cứu vãn tình thế, Đương nhiên là thiên tử Đại Đường Lý Long Cơ sẽ không biết nhận lỗi, có điều người nhậm cho Vương Củng làm tướng, nhậm Cao Tiên Chi làm Kiếm Nam Tiết độ sứ, như thế đã nói rõ thái độ nhượng bộ của Lý Long Cơ.
Lão không khỏi lại liếc mắt nhìn Lý Long Cơ một phát, Vẻ tiều tụy lộ rõ trên mặt ngài, Ánh mắt nhạy bén của Lý Lâm Phủ lại nhanh chóng phát hiện những vết thâm người già lớn nhỏ cỡ đồng tiền xuất hiện trên cổ Lý Long Cơ.
Trong lòng lão bàng hoàng dị thương, nhìn kỹ tay chân của người mới thấy, trên bàn tay người, hai vết nám rõ rệt, Nhưng một tháng trước, Lý Lâm Phủ vẫn chưa thấy Lý Long Cơ có vết nám cơ mà, sao chỉ mỗi một tháng, mà người lại trở nên già cõi đến thế?
Lý Lâm Phủ âm thầm cảnh giác đứng lên, Lý Long Cơ đã già, mà Đông Cung vẫn trống, Đại Đường cực có thể bị lâm vào mối nguy không người nối ngôi.
Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một gã hoạn quan, bẩm báo: “Bệ hạ, Lý Khánh An đã đến!”
Lý Long Cơ khoát tay, “Tuyên hắn vào!”
Chính như Lý Lâm Phủ đoán, Lý Long Cơ quả thật đã sức cùng lực kiệt, từ khi quay về Đại Minh cung, người lại lập tức lâm vào hậu cung phi tần, sủng phi của quá khứ, ái nhân của quá khứ, lại lục tục xuất hiện giữa cuộc sống của người, Có lẽ biết thời gian hưởng lạc của chính mình đã không nhiều.
Mấy tháng nay người lâm vào sự thèm thuồng dục nhục đến cực độ, hàng đêm như bướm tìm hoa ngày xuân, hoan hi thâu đêm suốt sáng, Dương quý phi mà người từng yêu mê dại, cũng do sự kiện lần đó xuất cung mà khiến cho quan hệ hai người xuất hiện rạng nứt, Rõ ràng nhất chính là thời gian bên nhau của họ ít đi nhiều.
Với việc tiêu hao thể lực và tinh lực một cách vô độ như thế khiến Lý Long Cơ đã không có tinh lực ứng phó với hai mối nguy biên cương to lớn đang rình rập Đại Đường đột nhiên tới, Đấy cũng là lý do người lâm vào thế bị động, phái tướng quốc và phái Trương hợp lực bức ép Dương Quốc Trung mà người vẫn bị buộc phải đồng ý.
Lý Lâm Phủ đề nghị điều Cao Tiên Chi làm Kiếm Nam Tiết độ sứ và sử dụng kiến nghị của Lý Khánh An, người cũng đã chấp nhận, Ngoài ra, người cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.
Giờ phút này Lý Long Cơ tay ôm trán, nửa dựa vào long tọa, Nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần, hắn hơi ngẩng đầu lên, Lại một lần nữa được gặp phong thái anh dũng của Khánh An.
Lý Long Cơ không khỏi thở dài, Bước chân nhanh nhạy của Khánh An khiến người nhớ lại lúc trẻ khi vẫn còn là thái tử, Lúc ấy là bốn mươi, hay ba mươi năm trước..

Bản thân người cũng không còn nhớ rõ những con số đó nữa.
‘Thần Lý Khánh An tham kiến hoàng đế bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!”
Lý Khánh An khom người thi lễ, lêng giọng đó vang vảng khỏe khoắn vang dội khắp đại điện.
“Ái khanh miễn lễ!”
Lý Long Cơ ngồi thẳng người, trên khuôn mặt mỏi mệt hé nụ cười ôn hòa, Người rút một cuốn vạn ngôn thư ra, Đây chính là vạn ngôn thư mà Lý Khánh An lúc bị giáng chức đã viết, trong thư có nói rõ những điều đáng lo, giờ đều đã một một ứng nghiệm.

Điều Cao Tiên Chi khỏi An Tây là điều không còn nghi ngờ gì, không hẳn vì do lão đã thua trong chiến dịch Thổ Hỏa La, dẫu sao đây không hoàn toàn là trách nhiệm của lão, nhưng mất đi Toái Hiệp đây là trách nhiệm không thể thối thoát của Cao Tiên Chi, Do không đủ hiểu biết về Đại Thực dẫn đến sai lầm trong việc điều binh phòng hộ Toái Hiệp, khiến Toái Hiệp thất thủ, nên Cao Tiên Chi nhất thiết phải chịu trách nhiệm này.
Nhậm mệnh lại một An Tây Tiết độ sứ mới lại làm dấy lên cơn sóng tranh luận, Lý Lâm Phủ đề nghị đưa phó Đô hộ Phong Thường Thanh làm An Tây Tiết độ sứ.

nhưng hiển nhiên, Cao Tiên Chi là người của Lý Lâm Phủ, nên lão vẫn có thể thông qua Cao Tiên Chi tiếp tục ảnh hưởng Phong Thường Thanh.
Còn Trương Quân thì đề nghị Hà Đông Tiết độ sứ Trương Tề Khâu làm An Tây Tiết độ sứ, nhưng Lý Long Cơ nghĩ đến vạn ngôn thư của Lý Khánh An, bèn lệnh cho người từ trong kho sách bám đầy bụi bặm tìm cuốn vạn ngôn thư này ra.
“...Thực thi chính sách tung hoành, liên lạc Chiêu Vũ củu quốc, liên hợp với Bái Chiêm Đình cùng đối phó Đại Thực..
Đấy là điểm tinh túy nhất trong vạn ngôn thư của Lý Khánh An, Lần trước Lý Long Cơ chỉ liếc sơ sài, trong đấy có nhiều nội dung người đã bỏ qua, nhưng lần này đọc lại, thấy trong thư, Khánh An đã so sánh Đại Thực cũng là một quốc gia hùng mạnh, và có dã tâm bành trước cương thồ vạn lý như Đại Đường.
“Tuyệt không thể xem thường tựa các Hồ quốc Khang Thạch...”, chỉ một câu này đã nói rõ nguyên nhân thất bại của Cao Tiên Chi, Chính nhờ vạn ngôn thư này, mà Lý Long Cơ quyết định bất chấp dị nghị của các đại thần, quyết định dùng lại Lý Khánh An.
“Lần này ái khanh xuất nhậm An Tây Bắc Đình tiết độ sứ, có thể nói nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, hiện tại Đại Đường ta đã mất sạch lợi ích phía Lĩnh Tây, Quốc vương Ninh Viễn thân Đường đã bị giết, và nghĩa công chúa tông tích bất minh.
Toái Hiệp lại rơi vào tay Đô Ma chi, Thế lực thân Đường đã bị tàn sát diệt tận, Trẫm đau lòng cực kỳ, hi vọng ái khanh có thế ngăn cơn sóng dữ lan tràn, sửa lại chiều hướng yếu thế của Đại Đường.”
Lý Khánh An khẽ gật đầu, nói: “Lúc thần ở Bắc Đình, từng ủy thác Toái Hiệp cho các thương nhân người Hán điều tra thế cục Đại Thực, Khi đó thần biết được nội chiến Đại Thực đã gần đến kết thục, cho nên thần cũng không tán đồng dùng binh với Thổ Hỏa La, Tuy nhiên tình thế giờ đã khác, thần thấy, nó chưa hẳn đã nghiêng về Đại Thực và hoàn toàn bất lợi với Đại Đường ta.”
Câu nói cuối cùng của Lý Khánh An làm cho sáu vị trọng thần và Lý Long Cơ tinh thần đều phấn chấn hẳn, Lý Long Cơ vội vàng hỏi: “Có cơ hội gì.

ái khanh mau nói!”
0O0 CHƯƠNG 221: NHIỆM VỤ LÚC LÂM NGUY (2) oOo
Lý Khánh An thi lễ, xong lại quay sang sáu tướng quốc khẽ gật đâu, rồi mới cười nói: “Bệ hạ, các vị tướng quốc, có câu biết người biết ta, mới có thế bách chiến bách thắng, Nếu muốn tác chiến với Đại Thực, đầu tiên chính là phải hiểu biết sâu về Đại Thực.
Thần không chỉ dò tin từ thương nhân Toái Hiệp, thậm chí còn phái tham quân Bùi Du, trưởng tôn của Bùi tướng quốc dùng thân phận lái buôn đi sâu vào tìm hiểu chính trị, tôn giáo, địa lý...của Đại Thực.
Theo thần biết, lúc Đại Thực nội chiến, phía khởi nghĩa có ba thế lực lớn tham chiến, Thập Hiệp phái, người Hô La San, người A Bát Tư, Trong thời kỳ đầu, mọi người đều đồng ý để thủ lĩnh Thập Hiệp phái Sa Lý Khắc làm Khalifah mới (* Theo đạo hồi có nghĩa là người thừa kế, kế vị.), nhưng cuối cùng lại bị thủ lĩnh Abu Abbas của A Bát Tư đoạt mất vị Khalifah.

Cho nên giữa Thập Hiệp phái và A Bát Tư đã có mầm mống của nội chiến.

Giữa họ với nhau có thể xảy ra nội chiến lúc nào, thần không thể biết được, nhưng đây là một cơ hội, Phạm vi thế lực chủ yếu của Thập Hiệp phái là khu vực Hà Trung, một khi nội chiến xảy ra, A Bát Tư sẽ bị lơ là Toái Hiệp, Đấy sẽ là cơ hội đề chúng ta đoạt lại Toái Hiệp.
Lời của Lý Khánh An khiến mọi người có mặt nghe xong nhìn nhau, Lý Long Cơ từ từ gật đầu, Đây chính là nhân tài mà người muốn tìm, thấu triệt quốc tình Đại Thực, Lúc này, Lý Lâm Phủ hỏi: “Lý Sứ quân, nếu như ngươi nói nội chiến Hắc Y Đại Thực đã được bình ổn, như vậy thì sao?”
Lý Khánh An chắp tay cười nói: “Xin tướng quốc mình giám, nếu Hắc Y Đại Thực nội chiến bình ổn, Cao tướng quân đã không thể càn quét Thổ Hỏa La.
Hắc Y Đại Thực e đã phái trọng binh đến phòng thủ Thổ Hỏa La từ đầu, hơn nữa tỵ chức có hỏi Khang quốc Hồ thương tại Lạc Dương, ba tháng trước, Thập Hiệp phái vẫn chưa bị trấn áp, Đương nhiên bọn họ có thể sẽ dùng phương án hòa bình để giải quyết vấn đề nội chiến, nhưng dẫu sao đi chăng nữa, Thập Hiệp phái bất mãn tất yếu là một quả bom nô chậm uy hiếp nội bộ Đại Thực.”
“Nói hay lắm!”
Lý Long Cơ khen: “Mặc cho Đại Thực có cơ hội để thừa nước hay không chút sơ hở, điều đó không quan trọng, Quan trọng là Lý ái khanh có sự hiểu biết về thế cục khu Hà Trung cùng Đại Thự, nên nhiệm vụ này ngoài khanh ra không ai có thể đảm nhiệm, không biết ái khanh còn cần triều đình làm gì trợ giúp?”
“Bệ hạ.

thần có...một yêu cầu!”
“Ái khanh cứ ngôn.”
Lý Khánh An sớm có phương án suy tính, hắn cất cao giọng nói: “Thứ nhất, thần hy vọng có thể toàn quyền xử trí tình thế nguy cấp Hà Trung, mong bệ hạ có thể trao quyền cho thần.”
“Thần kiên quyết phản đối!” Trương Quân đứng lên phản đối nói: “Tiết độ sứ phát động chiến dịch quy mô lớn với bên ngoài vốn đều do triều đình quyết định, nếu uỹ quyền tiết độ sứ, sẽ tạo thành tình trạng tiết độ sứ có quyền lực quá lớn, triều đình khó có thể khống chế cục diện, thần phán đối!”
Lý Lâm Phủ cũng nói: “Thần cũng cho rằng không ổn, nếu uỷ quyền An Tây Bắc Đình, vậy Phạm Dương cũng đưa ra yêu cầu như vậy, liệu triều đình sẽ xử trí thế nào? Sóc Phương, Kiếm Nam, Lũng Hữu, Hà Tây đều có chung một vấn đề, thần cũng hy vọng thận trọng xử trí vấn đề uỷ quyền này.”
Hai đại trọng thần phản đối, Lý Long Cơ vốn đang ngon trớn nhận lời, giờ cũng phải do dự, Người nghĩ nghĩ một lúc liền nói: “Điều Lý ái khanh nói cũng là tình hình thực tế, Toái Hiệp cách Trường An quá xa, lui tới bẩm báo sẽ làm lỡ thời cơ chiến đấu.
Binh gia có câu, tướng tại ngoại, quân mệnh có thể bất tòng, chính là ý này, Như thế này, trẫm có thể uỷ quyền một phần, Lý ái khanh có thể toàn quyền xử trí sự vụ Đại Thực, Còn những việc trọng đại liên quan đến Hồi Hột, Thổ Phồn v.v thì phải bẩm báo với triều đình, không được tự ý làm chủ, Các vị ái khánh có ý kiến gì không?”
ủy quyền một phần của Lý Long Cơ mọi người cũng cho rằng cần thiết, liền đều đồng ý, Lúc này, Lý Khánh An lại nói: “Hi vọng thứ hai của thần là quân dụng vật tư cần thiết và tiền, lương hậu cần, nếu từ Trung Nguyên chuyển đến sẽ rất tốn công chuyển, và bất tiện, Thần hi vọng có thể mộ tập tại địa phương, mong bệ hạ có thể cho thần quyền được phép kinh doanh tại An Tây Bắc Đình.”
Lý Long Cơ gật gật đầu, không đợi các đại thần phán đối, đã nói: “Kinh doanh phòng ngự Hà Trung không phải việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, trẫm nhâm mệnh ngươi làm An Tây Doanh điền chi độ sứ, có thể toàn quyền xử trí nội chính An Tây.”
Việc Tiết độ sứ có quyền xử trí nội vụ của địa phương, đây chắc chắn là một đại sự, An Lộc Sơn sỡ dĩ có thế tạo phản thành công, chính là bởi vì hắn chiếm được quyền xử trí chính vụ địa phương, quân chính hợp nhất, thực lực nâng cao không ít.
Thông thường sẽ ít ai xin quyền này, nhưng Lý Khánh An lúc làm Tiết độ sứ Bắc Đình đã quyền được xử trí chính vụ địa phương, hắn giờ cầu xin thế chăng qua là xin khôi phục lại quyền lực xưa, Lý Long Cơ nóng lòng muốn lấy lại Toái Hiệp, nên chắc sẽ dễ dàng nhận lời.
Nhưng có một việc không thể hàm hồ, đó chính là quyền nhâm mệnh nhân sự, Lý Long Cơ sẽ tuyệt không giao cho Lý Khánh An, bất kỳ nhậm mệnh nào của Lý Khánh An vẫn là phải phải được triều đình đồng ý.
Lý Khánh An chiếm được quân chính đại quyền, trong lòng hắn nhẹ nhàng hơn, liền cười nói: “Thần còn có hai yêu cầu nhỏ, hy vọng bệ hạ và các vị tướng quốc có thể đồng ý.”
Đây chính là ba yêu cầu của hắn, Trên thực tế hai là yêu cầu, hợp nhị làm một, làm một đòn bất quá tam bận, Lý Long Cơ nếu đã toàn quyền nhâm mệnh hắn xử trí các việc liên quan Đại Thực, chỉ cần yêu cầu không quá đáng, hẳn là đều có thể chấp nhận, người cười cười nói: “Nói đi! Còn có yêu cầu nhỏ gì.”
“Bệ hạ, An Tây kỳ thật ba mặt thụ địch, nam có Thổ Phồn, bắc có dân tộc Hồi Hột, mà với Đại Thực, còn phải đi qua phòng tuyến vài ngàn dặm của Thổ Hỏa La, Cao Tiên Chi thất bại, một yếu tố rất quan trọng là do Binh bộ không đủ đáp ứng, cho nên thần so sánh với tiền lệ năm thứ mười tám Khai Nguyên, hy vọng bệ hạ có thể điều Thiên Uy quân hiệp trợ thần đoạt Toái Hiệp.”
Thiên Uy quân cũng chính là tam vạn quân đóng tại Thạch Bảo thành, do duệ binh ba tiết độ phủ Lũng Hữu.


Sóc Phương, Hà Tây tồ thành, phải nói Lý Khánh An yêu cầu cũng không quá đáng.
Năm mười tám Khai Nguyên, Hà Tây Tiết độ sứ Ngưu Tiên Khách phụng mệnh tấn công Toái Hiệp, đã điều động Sóc Phương, Hà Tây và Lũng Hữu lục vạn quân đội, có tiền lệ này rồi, Lý Long Cơ cũng khó cự tuyệt.
Nhưng thật ra Dương Quốc Trung có phần sốt ruột, gần đây hắn và Ca Thư Hàn thân nhau, mắt thấy Ca Thư Hàn sắp được nạp vào phạm vi thế lực của hắn, Lý Khánh An lại hoành đao đoạt quân, cướp đi tam vạn duệ binh của Ca Thư Hàn, nếu hắn không ra tay ngăn trở, sau này Ca Thư Hàn nhất định sẽ trách hắn.
Dương Quốc Trung vội vàng đứng dậy nói: “Bệ hạ, thần phản đối phương án này.”
Vốn Trương Quân cũng muốn phản đối, nhưng nếu Dương Quốc Trung đã giành trước, hắn thật không tiện mỡ miệng, liền trầm mặc không nói, Lý Lâm Phủ rất rõ Ca Thư Hàn có ý nương nhờ Dương Quốc Trung, nếu có thể mượn cơ hội này giáng một đòn cho Ca Thư Hàn, hắn cũng vui vẻ tán thành, bởi vậy hắn cũng bảo trì trầm mặc.
Dương Quốc Trung đi ra khỏi chỗ ngồi, đứng bên cạnh Lý Khánh An, quỳ xuống khấu đầu một cái nói: “Thần lo lắng rút quân tinh duệ ở Lũng Hữu đi, sẽ ảnh hưởng tới áp lực với Thổ Phồn, Hiện tại Thổ Phồn đã ủng hộ Nam Chiếu, thấy rõ dã tâm của chúng lại có xu hướng khôi phục, thần cho rằng tuyệt đối không thể phớt lờ, thần có thể đề một phương án thay thế, có thể điều thêm tam vạn quân hộ đến An Tây, ân chuẩn Lý sứ quân chiêu mộ tam vạn quân bị chiến.”
Dương Quốc Trung nói như vậy cũng có vài phần hợp lý, Lý Long Cơ liền vừa cười vừa hỏi Lý Khánh An nói: “Ái khanh nghĩ như thế nào?”
“Bệ hạ, nước xa không cứu được lửa gần! Hơn nữa thần hi vọng đưa gia quyến tam vạn Thiên Uy quân chuyển vào An Tây.”
Một câu nói nhắc nhờ Lý Long Cơ, người trầm ngâm một chút, liền nói: “Trẫm nếu đáp ứng yêu cầu của ái khanh, thì ái khanh cũng phải cho trẫm một thời hạn, phải mất bao nhiêu thời gian để đoạt lại Toái Hiệp?”
“Thần cam đoan, nếu có Thiên Uy quân, thần có thể đoạt lại Toái Hiệp trong vòng một năm.”
Lý Long Cơ bỗng dung nhiệt tình hẳn lên, liền khẳng khái đáp: “Được, trẫm sẽ phong ngươi làm Thiên Uy binh mã sứ, Bắt đầu từ hôm nay, điều quân Thiên Uy về trấn giữa Bắc Đình, hạ lệnh cho Ca Thư Hàn chiêu mộ lính mới, đổi tên là Chấn Vũ quân.”
Lý Long Cơ tâm trạng tốt, đảo mắt nhìn ngang Lý Khánh An và Dương Quốc Trung, trong lòng bỗng nhiên có hứng muốn đem họ ra so sánh.
Thời gian hai người vào quan trường cũng gần nhau, vẻ ngoài cũng có vài phần giống nhau, Lúc đầu làm quan hai người kết thành oan gia, không ngừng phát sinh mâu thuẫn, Lúc trước người từng vô ý hữu ý đưa hai người họ ra so sánh nhau.
Lý Khánh An nhậm chứ Bắc Đình tiết độ sứ, người cũng liền có ý cho Dương Quốc Trung làm Kiếm Nam Tiết độ sứ, hiện tại hai người đều là trọng thần triều đình, Dương Quốc Trung lại còn được thăng làm tướng quốc.
Có điều vài năm sau, khi hai người đứng cạnh nhau, Lý Long Cơ mới phát hiện hai người họ một trời một vực, Từ tuổi tác mà nói, Dương Quốc Trung hơn Lý Khánh An chừng mười tuổi, nhưng khí chất và dung mạo nhìn lại tưởng già hơn những hai mươi tuổi.
Thân hình Dương Quốc Trung béo tròn, từng động tác đều chậm rãi, dáng bộ tửu sắc quá độ ngày càng hiện rõ, Ngược lại với hắn, Lý Khánh An tràn trề sức sống, lưng đứng thăng tắp, vẫn duy trì đặc tính kiên nghị quả cảm của một quân dân, có điều từ cặp mắt nét mày nhìn đã chín chắn hơn, khiến Lý Long Cơ bỗng nhớ về Vương Trung Tự.
Con người kỳ quái thế đấy, lúc Vương Trung Tự còn sống người thù hận vô cùng, giờ sau khi xử tử hắn, người lại bắt đầu thấy có phần hoài niệm thần thái anh vũ của hắn năm xưa.
Trong lòng người bỗng thấy thương cảm, cũng vì thế mà ôn hòa hỏi han Lý Khánh An: “Nghe nói Lý ái khanh chưa cưới vợ, có chỗ thích hợp chưa?”
Lý Khánh An khom người nói: “Thần đã cùng trưởng nữ nhà Độc Cô đã định việc chung thân, mong bệ hạ chấp thuận.”
‘Độc Cô Minh Nguyệt?’
Lý Long Cơ không nhớ lắm, người trầm tư một hồi, bỗng nhiên nhớ ra, Độc Cô Minh Nguyệt vì phải hòa thân Cát La Lộc, mà Lý Khánh An nổi đóa giết chết Cát La Lộc vương tử, sau đó việc này liền không đi về đâu nữa.
Người có chút áy náy cười nói: “Việc này trẫm xử trí không ổn, trẫm hứa với ngươi, chính thức hũy bỏ hôn ước giữa Độc Cô Minh Nguyệt cùng Cát La Lộc.”
“Thần tạ ơn bệ hạ!”
“Được !Việc Toái Hiệp cấp bách, trẫm chỉ có thể cho ngươi ba ngày nghỉ ngơi, xử lý một ít việc Trường An, sau đó lập tức động thân đến Tây Vực.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận