Từ đông cung đi ra, Lý Khánh An dẫn Độc Cô Minh Châu đi tới hèm Tây Lĩnh, Nhiệt Hải cư.
Đó là một tửu quán nằm trong một con hẻm sâu bên cạnh chợ Tây, lần trước Lý Hanh từng ở trong này bí mật tiếp kiến hắn.
Truyện "Thiên Hạ "
Độc Cô Minh Châu giống như một con chim nhỏ, suốt dọc theo đường đi cứ ríu ra ríu rít không ngừng nói với Lý Khánh An.
“Lý đại ca, huynh làm sao mà biết là nơi này có tửu quán thế?” Minh Châu thấy ngõ hèm âm tru sâu thẳm mà lại có một tửu quán như thế, nàng kinh ngạc đến tròn xoe đôi mắt.
Truyện "Thiên Hạ "
“Đây là tửu quán của người Hồ, trước kia huynh đã từng tới.”
Lý Khánh An vừa cười vừa xoay người xuống ngựa, lại cười nói với hai mươi mấy viên thân binh: “Mọi người cũng cùng nhau vào uống rượu đi!”
Các thân binh đều ngượng ngùng nở nụ cười: “Đa tạ tướng quân!” Mọi người đồng loạt xuống ngựa, lúc này từ tửu quán chạy ra hai gã tiểu nhị tới dắt ngựa cho bọn họ, mọi người đi vào tửu quán, mấy nàng hồ cơ nhiệt tình như lửa đi ra nghênh đón.
“Các quân gia ở một chỗ cùng uống rượu, hay là tách ra mở phòng riêng?”
“Cho chúng tôi một cái phòng phòng!”
“Dạ! Dạ! Các quân gia mời theo thiếp đến đây.” Một nàng hồ cơ dẫn bọn họ đến lầu hai, lầu hai dùng những tấm ván gỗ ngăn ra thành năm sáu gian phòng lớn, cũng đều lấy tên của các thành nhỏ thuộc vùng Toái Hiệp mà đặt tên phòng, phần lớn các phòng đều ngồi đầy khách, thấp thoáng nghe thấy bên trong văng vẳng tiếng cười đùa.
“Các quân gia mời vào gian phòng này!”
Hồ cơ đẩy cánh cửa của một căn phòng trống rộng lớn mở ra, trước cửa có tấm bản viết: ‘Bùi La Tướng Quân thành’.
Trong phòng trải sẵn chiếu, đèn đuốc sáng trưng, trong mấy cái bồn lớn than lửa đang cháy đỏ rực, làm căn phòng trở nên vô ràng ấm áp, mang đến cho người ta một cảm giác ấm cúng, dễ chịu, là một nơi uống rượu tuyệt vời.
“Mọi người cứ ngồi thoải mái, đêm nay có thể mở rộng bụng ra mà ăn, mở rộng bụng ra mà uống!”
Lý Khánh An vẫy tay, mười mấy viên thân binh tùy tùng của hắn vừa cười vừa tìm chỗ mà ngồi xuống, cởi bỏ áo ngoài ra, xoắn tay áo lên, trong phòng lập tức sôi nổi hắn lên, lại đi vào năm sáu nàng hồ cơ tiếp rượu, các thân binh phần lớn đều biết nói tiếng Đột Quyết, mọi người dùng tiếng Đột Quyết ân cần thăm hỏi, các hồ cơ lập tức vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, giống hệt như ở phương xa gặp được cố nhân, hết sức nhiệt tình.
“Lý đại ca, muội biết huynh vì sao lại tới tửu quán người Hồ rồi.”
Minh Châu thấy binh sĩ An Tây và hồ cơ trò chuyện với nhau rất hợp ý, không khỏi cảm khái nói: “Không thể ngờ là lại có nhiều người cũng nói được tiếng của người Hồ như thế.”
Lòng nàng chợt lóe một ý, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, liền cười tùm tỉm nói với Lý Khánh An: “Lý đại ca, huynh nói được tiếng Hồ(‘tiếng hồ’ từ Hán có nghĩa là nói bậy) không?”
Lý Khánh An ha hả cười: “Suốt cả ngày huynh không phải cũng đang nói bậy sao?”
Minh Châu vừa tức vừa rối, đấm cánh tay Lý Khánh An một cái nói: “Huynh biết ý của muội là muốn nói gì, mà còn cố ý!”
“Minh Châu cô nương, tướng quân nhà ta nói tiếng Đột Quyết giỏi lắm.” Giang Tiều Niên ở bên cạnh cười, nói.
“Thật vậy sao? Lý đại ca, huynh chừng nào thì có thể dạy cho muội?”
Lý Khánh An rót cho nàng một ly rượu nho, lại rót đầy cho mình, cười nói: “Muội học tiếng Đột Quyết làm cái gì? Muội cũng đâu có đi An Tây.”
“Ai nói muội không đi An Tây, tỷ tỷ của muội vẫn thường nói, lúc nào đó có dịp sẽ đi An Tây xem một cái.”
Lý Khánh An vừa cười vừa uống hết một chén rượu, hỏi: “Tỷ tỷ của muội lấy chồng chưa?”
Minh Châu ai oán thở dài nói: “Gả rồi, tháng trước gả cho Bùi Phong con trưởng của đại phu Kim Tử Quang Bùi Du, hắn là thám hoa của khoa cử năm nay, muội còn làm hỷ nương của tỷ tỷ nữa đó! Hôn lễ thực long trọng, đáng tiếc là Lý đại ca không có tới.”
Lý Khánh An ‘Ồ!’ một tiếng, trong lòng đột nhiên cảm thấy như đánh mất một cái gì, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh tao nhã, quý phái của Độc Cô Minh Nguyệt, nàng rốt cục cũng đã lấy chồng, thành hôn cùng văn tài xuất chúng của đệ tử danh môn, có lẽ đây mới là chốn mà nàng tha thiết ước mơ!
“Sao rồi, Lý đại ca cho rằng tỷ tỷ lấy chồng không ổn sao?” Minh Châu hỏi một cách thận trọng.
Lý Khánh An bưng chén rượu lên cười khổ một tiếng, thở dài: “Huynh vốn gửi lòng cho Minh Nguyệt(ánh trăng), tiếc rằng Minh Nguyệt(ánh trăng) rọi kênh đào.”
Minh Châu thấy trong nụ cười của Lý Khánh An không che dấu được một sự mất mác, không khỏi che miệng ‘khịt’ một tiếng phì cười, dịu dàng nói: “Đại ca, muội gạt huynh đó, tỷ tỷ còn chưa lấy chồng mà!”
Vốn tưởng rằng qua một năm, Lý Khánh An đã không còn đem tỷ tỷ để ở trong lòng, không ngờ trong lòng huynh ấy vẫn có tỷ tỷ, Minh Châu cảm thấy trong lòng được an ủi, vội vàng nói: “Thật ra Bùi Phong đó thật sự rất thích tỷ tỷ, Bùi gia vài lần đến cầu thân, tổ phụ của muội cũng có ý kết thân với Bùi gia, nhưng cha muội viết đến một phong thư, thái độ của cha rất đơn giản, muốn lấy hay không, đều do tỷ tỷ của muội tự quyết định.
Tỷ tỷ của muội chỉ có nói một, lấy người mà tỷ không thích, thì tỷ ấy không bằng đi tìm chết, tổ phụ lo lắng sốt ruột cũng không thể làm gì được, cho nên đến nay hôn sự với Bùi gia không thành.”
Lý Khánh An lúc này mới hiểu được, thì ra Độc Cô Minh Nguyệt muốn lấy người mà nàng thích, người này hẳn là Quảng bình vương Lý Thục, mà sẽ không là mình, trong lòng Độc Cô Mình vốn không hề có mình, có lẽ ngay cả Lý Khánh An là người nào nàng cũng đã quên rồi, vô duyên vô phận, chẳng qua gặp mặt một lần, mình lại có cái gì để mà vướng bận chứ?
Nghĩ vậy, trong lòng Lý Khánh An rộng mở vui hẳn ra, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, cười nói với các binh sĩ: “Muốn ăn món gì, hãy tùy ý mà gọi.”
“Đa tạ tướng quân, thuộc hạ muốn gọi thêm mâm cá chép đường Kinh Châu.”
“Nướng thêm mấy cân thịt dê Nhiệt Hải, thêm vài hũ rượu nữa.”
Các quân mồm năm miệng mười, sôi nổi hứng khởi hẳn lên, Minh Châu không biết tâm trạng biến chuyển của Lý Khánh An, nàng nằm mơ cũng hy vọng Lý Khánh An có thể trở thành tỷ phu của mình.
Trong số rất nhiều người mà tỷ tỷ đã coi mắt, nàng chỉ chấm mỗi mình Lý Khánh An thôi, thích sự quang minh lỗi lạc và khí chất anh hùng của hắn.
Lúc nàng nghe nói Lý Khánh An dẫn ba nghìn quân huyết chiến với tám vạn đại quân của Thổ Phồn, nàng vừa tự hào lại vừa đau lòng, tự hào vì mình đã không có nhìn lầm người, mà đau lòng vì Lý Khánh An xém tí đã bỏ mạng nơi chiến trường, nàng lặng lẽ rơi lệ trong mấy đêm liền.
Hiện tại, trong lòng nàng lại dấy lên hy vọng, nàng nhất định phải tác hơp nhân duyên cho Lý Khánh An và tỷ tỷ.
Hai gò má Nàng đỏ tươi, bưng chén rượu lên cười nói: “Lý đại ca, muội kính huynh một ly nữa.”
Lý Khánh An và nàng cụng chén một cái, cười nói: “Uống xong chén rượu này, huynh đưa muội trở về trước.”
“Lý đại ca, để muội ở đây thêm chốc lát nữa mà! Không sao đâu.”
“Không được!” Lý Khánh An mặt trầm xuống: “Uống xong chén rượu này, muội nhất định phải trở về.”
Ý niêm của Minh Châu liền xoay chuyển, liền tủi thân nói: “Vậy huynh nói lời phải giữ lấy lời, muội uống xong chén rượu này rồi hẳn về.”
“Huynh tât nhiên sẽ giữ lời, uống nhanh lên đi!”
Minh Châu khẽ nhấp cạnh của chén rượu một miếng, nàng tinh nghịch nháy mắt mấy cái cười nói: “Nếu đã như vậy, chén rượu này muội sẽ từ từ mà uống.”
Uống rượu một cách đã đời, vui vẻ.
Trong phòng tiếng cười nói vang trời, dần dà lại đi vào thêm mấy nàng hồ cơ nữa, rất nhiều binh sĩ từng đi qua Toái Hiệp, nói đến phong tục tập quán của An Tây, nói đến Nhiệt Hải lấp lánh mênh mông, nói đến rừng rậm và sa mạc ở hai bờ của Toái Hiệp, khơi gợi lên nỗi niềm nhưng nhớ quê hương của các nàng hồ cơ, các nàng lệ ướt hoen mi, tựa vào trên người của quân Đường, kể lể nổi niềm nhớ quê của các nàng.
Chén rượu này của Minh Châu uống đến nửa canh giờ, mà mới uống không đến một nửa.
Nàng như thế nào cũng không chịu về nhà, Lý Khánh An bất đắc dĩ, cũng chỉ đành chiều ý nàng.
Lúc này, ngoài cửa đi vào một người đàn ông trung niên, hắn nhìn lướt qua trong phòng cười nói: “Ha ha! Nơi này sôi nổi thế.”
Người này dáng người cao to, trán rộng, một đôi mắt hồ sáng ngời tinh anh, là một người Hán, nhưng trong ánh mắt có màu xanh mang huyết thống của người Hồ, giọng hắn rất lớn, khi giơ tay nhấc chân đều mang một nét hào sảng phóng khoáng.
Hồ cơ trong phòng thấy hắn tiến vào, đều sợ tới mức cùng nhau đứng lên, thấp giọng nói: “Đông chủ!”
“Các ngươi tiếp tục uống rượu, hầu hạ các quân gia cho thật tốt.”
Trung niên nam tử vừa cười vừa khoát tay, đi đến trước mặt Lý Khánh An chắp tay nói: “Nghe uy danh Lý tướng quân của An Tây đã lâu, tiếu nhân Thường Tiến, là đông chủ của Nhiệt Hải cư, hoan nghênh Lý tướng quân đến tệ quán.”
Hắn lại cười nói với các quân Đường: “Các vị cứ việc thoải mái chè chén, bữa tiệc rượu này tiểu nhân mời khách.”
Lý Khánh An vội vàng đứng lên đáp lễ nói: “Ý tốt của Thường đông chủ Khanh Án xin nhận, hôm nay Khánh An mời các huynh đệ uống rượu, nên không muốn phiền đến thường đông chủ.”
“Ài! Quân An Tây ở trận chiến Lũng Hữu có thể đến quán rượu của tiểu nhân uống rượu, tệ quán vinh hạnh, các vị vì nước giết giặc, tiểu nhân tuy là dân thường, cũng rất ư khâm phục, xin Lý tướng quân cho tiểu nhân cơ hội này, để tiểu nhân biểu đạt một chút lòng kính ngưỡng đối với các vị anh hùng.”
Đông chủ khom người thật sâu thi lễ nói: “Lý tướng quân, kính nhờ!”
Lý Khánh An thấy hắn rất có thành ý, liền gật đầu nói: “Thôi được! Đêm nay đành để cho Thường đông chủ hao tốn vậy.”
Thường đông chủ mừng rỡ, quay đầu lại lớn tiếng dặn dò tiểu nhị nói: “Mau đi xuống hầm rượu lấy mười bình rượu nho Toái Hiệp mang đến đây!”
Tiểu nhị đáp lại một tiếng, chạy như bay đi.
Lý Khánh An thấy hắn phóng khoáng, bất chợt đối với hắn cũng có thêm phần cảm mến, vẫy tay cười nói: “Thường đông chủ không ngại ngồi xuống uống một chén.”
Vài viên thân binh vội vàng nhường ra một vị trí, Thường đông chủ cười nói: “Có thể cùng Lý tướng quân uống rượu, là vinh hạnh của tiểu nhân.”
Hắn cụng không từ chối, ngồi xuống.
Lúc này, tiều nhị đưa tới mười bình rượu hảo hạng đã đế lâu ngày, Thường đông chủ mở ra một bình rượu, rót cho Lý Khánh An và mình các mỗi người một chén rượu, lại rót đầy cho Minh Châu nữa, hắn đứng lên nâng chén nói với mọi người: “Lý tướng quân, tiểu nhân tuy là thương nhân Toái Hiệp, nhưng tổ tiên cũng là tướng quân người Hán của Đại Đường, trước giờ vẫn kính nế quân nhân nhiệt huyết vì nước không tiếc cái chết.
Chiến tích của các vị làm cho tiểu nhân đây nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức đi Xích Lĩnh, rút kiếm tham chiến, lại! Chén rượu này, tiểu nhân kính các vị anh hùng đây, mọi người hãy uống đi.”
Chúng quân sôi nổi nhận lời, cùng nhau nâng chén uống cạn, lập tức khen: “Quả nhiên là hào tửu đây!”
Lý Khánh An cũng uống một hơi cạn sạch, hắn cũng cảm thấy chén rượu này dịu ngọt lưu mãi trong miệng, hương vị thuần hậu cực kỳ, so với rượu Giao Hà mà hắn đã từng uống còn thơm ngọt hơn vài phần, cũng không khỏi chợt khen: “Hảo tửu!”
Thường đông chủ nở nụ cười: “Rượu này đã cất vào hầm hai mươi năm rồi, là của phụ thân tiểu nhân để lại, chỉ tiếc còn sót lại mười bình rượu cuối cùng này thôi, không thể làm cho mọi người tận hứng.”
Lý Khánh An thấy hắn đối đãi thành khẩn với mọi người, liền rót đầy một chén rượu cho hắn cười nói: “Vừa rồi nghe Thường đông chủ nói, tố tiên cũng là tướng Đường, không biết là vị Đại Đường danh tướng nào?”
Thường đông chủ lắc đầu nói: “Tổ tiên của tiểu nhân từ những năm Trinh Quán đầu tiên đã đi Toái Hiệp, cũng gần đến trăm năm rồi, nhắc đến mà làm chi!”
Hắn có chút thương cảm, lại bưng rượu lên uống cạn, thở dài: “Nguyện vọng lớn nhất của người Hán Toái Hiệp chúng tôi, chính là Toái Hiệp có thể trở về với Đại Đường, Đại Đường xây dựng lại quân trấn Toái Hiệp.
Từ những năm đầu Khai Nguyên, Đại Đường bỏ đi quân trấn Toái Hiệp, thoáng cái đã ba mươi năm rồi, người Hán Toái Hiệp chúng tôi không có lúc nào là không hy vọng một ngày nào đó Toái Hiệp trở về với Đại Đường.” Truyện "Thiên Hạ "
“Thường đông chủ không cần thương cảm, cá nhân Khánh An cho rằng, Đại Đường chỉ cần ổn định thế cục Lũng Hữu, giải trừ sự uy hiếp của Thổ Phồn, thì nhất định sẽ suy tính đến vấn đề Lĩnh Tây.
Khánh An cũng tin tưởng, Lý Khánh An này sớm muộn gì sẽ có một ngày, dẫn quân tiến vào chiếm giữ Toái Hiệp thành.”
“Người khác nói, tiểu nhân có lẽ không tin, nhưng Lý tướng quân nói như vậy, tiểu nhân đây sẽ chờ đợi, chờ đợi Lý tướng quân đại quân tiến vào Toái Hiệp.”
Uống rượu xong, Lý Khánh An đưa Minh Châu về phủ, Độc Cô phủ nằm ở trong Vụ Bản phường, đi một lát bèn tới rồi.
Độc Cô Minh Châu có chút uống hơi bị nhiều, nàng lảo đảo mới vừa đi lên bậc thang ở cửa sau, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, chỉ thấy tỷ tỷ của nàng là Độc Cô Minh Nguyệt từ bên trong cánh cửa chạy ra, đỡ lấy muội muội của mình bèn oán giận nói: “Muội làm gì mà giờ này mới trở về, tỷ đã đợi muội suốt.
Ôi! Muội sao lại dám uống rượu thế.”
Trong mắt nàng thoáng hiện lửa giận, muội muội còn trẻ không hiểu chuyện, dám cùng người khác đi uống rượu, nếu kết giao nhằm kẻ ác nhân, thế thì biết làm sao đây, nàng vừa ngẩng đầu lên, trừng mắt giận dữ nhìn Lý Khánh An: “Các ngươi là ai? Dám tự tiện dẫn muội muội của ta đi uống rượu.”
Ban đêm trời tối, khoảng cách lại hơi xa, chỉ thoáng cái nên nàng cũng không nhận ra, trong lòng Lý Khánh An cũng có chút áy náy, vội vàng tiến lên chắp tay nói: “Minh Nguyệt cô nương, thật là có lỗi, từ nay về sau tại hạ sẽ không dẫn lệnh muội đi uống rượu nữa.”
Độc Cô Minh Nguyệt lúc này mới nhận ra Lý Khánh An, nàng sững sốt một lúc, lửa giận trong lòng lập tức giảm đi bảy tám phần: “Thì ra là Lý tướng quân, vừa rồi ngữ khí của muội hơi nặng một chút, thật có lỗi!”
Lý Khánh An khẽ cười nói: “Tấm lòng tỷ tỷ thương yêu muội muội, tại hạ đây có thể lý giải, đêm nay tại hạ vốn là muốn cho Minh Châu trở về sớm một chút, nhưng không có nắm chắc thời gian cho tốt, làm cô nương lo lắng rồi.”
“Đa tạ Lý tướng quân có thể thông cảm.”
Độc Cô Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua muội muội, thở dài nói: “Muội muội này của muội trước giờ tùy hứng, tuy rằng tuổi cũng không nhỏ, nhưng cứ giống như đứa nhỏ không bao trở trưởng thành, càng không cho muội ấy đi ra ngoài, muội ấy càng muốn đi ra ngoài, tổ phụ không biết quở trách muội ấy bao nhiêu lần rồi, cũng không đổi được.
Mọi người đành mặc cho muội ấy như vậy, nhưng muội không yên tâm mà bỏ mặc muội ấy được, sợ muội ấy kết giao lầm với kẻ xấu, hại mình cả đời, ài! Muội ấy bao giờ mới có thể lớn lên được nhỉ?”
Lý Khánh An yên lặng gật đầu, lại chắp tay cười nói: “Minh Nguyệt cô nương, tại hạ cũng xem Minh Châu như là muội muội của tại hạ, tại hạ sẽ cố gắng khuyên nàng, tuyệt đối không để muội ấy làm hại bản thân mình, thế tại hạ về trước đây.”
“Đa tạ Lý tướng quân đưa muội ấy trở về.”
Độc Cô Minh Nguyệt đỡ Minh Châu đi vào, nhưng xa xa nghe thấy Lý Khánh An cười nói: “Cũng chúc Minh Nguyệt cô nương sớm tìm được ý trung nhân, tìm được một đức lang quân vừa lòng đẹp ý.”
Độc Cô Minh Nguyệt mặt thoáng chốc đỏ bừng, nàng quay đầu lại trừng mắt liếc Lý Khánh An một cái, nhưng thấy hắn đã đi xa.
Độc Cô Minh Nguyệt nhìn bóng dáng hắn, không khỏi khe khẽ thở dài.
Đêm dần dần tối hẳn, tiếng trống đóng cửa phường cánh cửa gõ vang lên.
Lúc này, một chiếc xe ngựa chạy vào Quang Đức phường bên cạnh chợ tây, ngừng lại ở trước một tòa nhà lớn, xe ngựa mở ra, Thường Tiến đông chủ Nhiệt Hải cư vội vàng đi lên bậc thang, hắn gõ gõ cửa, cửa mở ra một khe hở, hắn né người đi vào trong.
Lát sau, Thường Tiến đi đến trước một gian nội thất cửa và cửa sổ đều đóng kín, trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong phòng ánh đèn sáng tỏ, một lão già râu bạc trắng đang đọc sách dưới ánh đèn, nhìn thấy Thường Tiến, ông đật sách xuống cười nói: “Hiền đệ nghĩ như thế nào mà hôm nay lại tới đây vậy?”
“Đại ca, hôm nay Lý Khánh An đó lại đến tửu quán của đệ nữa.”
“Sao rồi, thái tử lại bí mật hẹn hắn sao?”
“Không có thái tử, hắn chỉ là dẫn thủ hạ đến uống rượu.”
Thường Tiến ngồi xuống, hắn có chút tâm thần không yên, hình như đang cân nhắc chuyện gì đó, lão già râu bạc trắng mỉm cười nói: “Hiền đệ có tâm sự gì sao?”
“Đại ca, đệ đang nghĩ, có thể kéo Lý Khánh An này vào Ẩn Long Hội của chúng ta chăng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...