Thiên Hạ


Như Trương Bình Bá đã nói, Long vương ra biển, tuyết lớn sẽ đến, sau một trận bão táp, chung quanh Thanh Hải ngày một thêm lạnh, trên mặt biến gió lạnh gào rú, gió rít như dao cắt vào mặt, mùng tám tháng mười, trên bầu trời tuyết bắt đầu như lông ngỗng từng đợt từng đợt rơi xuống, đợt tuyết đầu tiên của năm Thiên Bảo thứ bảy đã bắt đầu
Chỉ trong một đêm, trên đảo Long Câu đã thành một thế giới của màu trắng, dãy núi dài tựa như một con rắn khổng lồ lưng trắng, hướng đến mặt nước xám mông lung, mấy chục viên binh sĩ đang cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ các con đường dẫn lên núi, gieo muối thô xuống, để cho tuyết tan đi, rồi phủ lên một lớp cỏ khô.
Trên đỉnh núi, ứng Long thành đã bắt đầu xây dụng cũng bị tuyết trắng bao trùm, hơn mười viên binh lính đang cắm cúi quét dọn tuyết đọng phía trên, lộ ra một mảng lớn những khối đá vuông xanh ngắt.
ứng Long thành xây dụng được một tháng, đã có độ cao của hai người đừng, nhưng bọn họ gặp phải một gút mắt trong việc xây dựng thành, đó chính là vật liệu đá không đủ, đá hoa cương trên đảo Long Câu cực kỳ cứng, rất khó khai thác, mà bên kia Thần Uy thành tuy có vật liệu đá, nhưng quân Thổ Phồn như hồ rình mồi, không thể vận chuyển với quy mô lớn được, do vật liệu đá không đủ, làm cho việc xây thành trở nên đứt quãng, bắt đầu từ mùng ba tháng mười, đã đình công năm ngày.
Hơn một trăm lều trại dưới chân núi cũng cùng bị tuyết lớn bao trùm, binh lính phòng thủ đóng trên đảo Long Câu đã táng tới hai ngàn người, mặt khác còn có một ngàn người do tòa thành chưa xây dựng xong, tạm thời chưa có đến, nhưng ở phía tây của các lều trại có dựng tạm hai căn nhà đá, mấy viên binh sĩ liên tục ra vào giữa các ngôi nhà đá, mỗi người sắc mặt nghiêm túc, làm cho nhà đá càng có vẻ thần bí.
Lúc này trong nhà đá khí nóng nghi ngút, hai bên trái phải phía trên vách tường đã mở lỗ thông gió, gió bắc ào ạt thổi vào, dù như thế, trong phòng vẫn tràn ngập một mùi hôi thối, ở giữa nhà để một chum sứ lớn, dưới chum sứ than lửa đang cháy ràng rực, vị đảo chủ đảo Long Câu Lý Khánh An đã trở thành một nhà hóa học, hắn đeo một cái mặt nạ phòng độc làm bằng gỗ, ánh mắt nóng đến đỏ bừng, đang dùng một gậy gỗ không ngừng quậy đều trong chum sứ, thỉnh thoảng lại ngước đầu quan sát vật trong chum sứ.
Ở một gốc khác trong nhà đá cũng chống một cái chum sứ lớn, phía dưới đang đốt lửa than, trong chúm sứ nước sôi sôi trào, nước sôi ùng ục trào ra bọt khí trắng, mấy viên binh sĩ đang bận bịu chung quanh chum sứ, bọn họ cũng giống Lý Khánh An, cũng mang một cái mặt nạ phòng độc làm bằng gỗ, cố nén chịu mùi hôi thối, đem đất vụn quét được từ đống phân chim theo tỉ lệ 8:1 bỏ vào phần phân tro của rơm lúa mạch, sau đó đổ vào nước sôi cho hòa tan, nấu sôi, nấu ước chừng sau một khắc, một viên binh sĩ hô một tiếng, “Được rồi!” Truyện "Thiên Hạ "
Mấy viên binh sĩ khác lập tức mở ra một bức vải bố, túm chặt bốn gốc, phía dưới vải bố là một thùng gỗ lớn, ba viên đại hán dùng vài che lấy miệng chum sứ, nhấc chum sứ lên, đem thứ nước trắng sền sệt đó đồ vào trong vải bố tiến hành chắt lọc, phần cặn(cái) lưu lại trên vải bố, phần nước đồ vào trong thùng gỗ.
“Được rồi, tiếp đi!”
Các binh sĩ đặt lên lửa một cái chum sứ khác, lại đem cặn(cái) đổ vào trong chum sứ, rồi tăng nhiệt độ quậy đều trong một khắc, sau đó lại một lần nữa tiến hành chắt lọc, cuối cùng đem dung dịch trắng sau hai lần chắt lọc đó hòa trộn với nhau rồi đưa đến trước mặt Lý Khánh An.
“Tướng quân! Thùng này đã xong rồi.”
“Tốt, chỗ này của ta cũng sắp xong rồi.”
Gậy gỗ mà Lý Khánh An quậy có chút nặng nề rồi, trong chum sứ chứa chính là thứ nguyên chất sệt màu trắng, nước đã bốc hơi lên hơn phân nửa, trở thành một dạng nước đường kẹo dính, lúc này, Lý Khánh An đem gậy gỗ đưa cho binh sĩ bên cạnh để làm tiếp, hắn lấy ra một cái gáo có cán dài, từ trong chum sứ múc ra một gáo dung dịch kẹo dính không màu, đem nó đổ vào trong chén, theo nhiệt độ giảm xuống, dung dịch kẹo dính đó nhanh chóng xuất hiện một núm vật chất dạng keo.
“Được rồi, lọc tiếp đi!”
Lập tức đi lên mấy binh sĩ đem chum sứ nhấc xuống, để nguội, bèn dùng vải tiếp tục chắt lọc, trên vải để lại từng cục từng cục keo không sắc như dạng trái cây đông lạnh, còn muối thì đã bị lọc ra rồi, lại mấy lần đun nóng cho tan chảy rồi chắt lọc, theo sự giảm xuống của nhiệt độ, cuối cùng được một thùng đầy các tinh thể trắng thuần khiết.
Lý Khánh An đứng lên, khẽ gõ vào cái chân có chút tê cứng của mình, trên mặt tràn đầy vui sướng, đó chính là tinh thế ni-trát ka-li mà hắn dùng phương pháp truyền thống tinh luyện ra, thường được gọi là diêm tiêu.
“Tướng quân, thứ này dùng được sao?” Một viên binh sĩ tò mò hỏi.
Lý Khánh An cười xòa, lấy một miếng tinh thể nhỏ đã được ngưng tụ, bóp nát ra, ném vào than củi đang cháy đỏ rực, chung quanh than củi lập tức nổ lách tách, đốm lửa văng khắp nơi, các binh sĩ sợ tới mức vội vàng nhảy ra xa.
Lý Khánh An có chút đắc ý cười nói: “Thấy chưa, đây là đồ tốt đấy.”
Vài binh sĩ không hẹn mà cùng nhau thở phào, thứ trò trống này lại có thể nổ lửa.
“Được rồi! Khiêng nó đến vách bên cạnh đi, mọi người tiếp tục.”
Bọn lính đem diêm tiêu đã chưng cất xong khiêng đến một gian nhà đá khác, Lý Khánh An thì xách thùng nhỏ tinh thể diêm tiêu trở về lều của mình, để giải quyết việc khai thác đá khó khăn, hắn nghĩ tới thuốc nổ đen, thuốc nổ đen từ thời Đông Tấn thì đã phát mình rồi, nhưng vẫn đều là dùng cho việc luyện đan, không ai nghĩ đến tác dụng khác của nó cà.
Nhưng Lý Khánh An hiểu rất rõ tác dụng của thuốc nổ, chỉ vì hắn trước giờ không có thời gian tĩnh tâm trở lại mà suy nghĩ cho việc này, lần này khai thác đá gặp khó khăn đã nhắc nhở hắn, có lẽ thuốc nổ có thể giúp hắn giải quyết vấn đề này.
Muốn có được công thức làm thuốc nổ không khó, lúc ở Quy Tư, Lý Khánh An đã có được nó từ tay của một phương sĩ(đạo sĩ), quặng ni-trát ka-li 6 phần, lưu huỳnh 2.5 phần, bột than củi 1.5 phần, đem nghiền thành bột, đem trộn vào nhau bèn thành thuốc nổ đen.
Trên đảo Long Câu có phân chim đã tích lũy đến mấy trăm năm, diêm tiêu muốn bao nhiêu cũng có, mà bột than cùi cũng dễ dàng có được, hiện tại mấu chốt là lưu huỳnh, trên đảo Long Câu không có lưu huỳnh, hắn phải từ vật phẩm mà một viên binh sĩ mang theo mới tìm được hai cân.

Hai cân lưu huỳnh làm thành thuốc nổ đen có thể giúp hắn phá ra mấy tảng đá? Điều này làm cho Lý Khánh An rất rầu rỉ, hắn khẽ thở dài, đặt xuống gói giấy vừa trộn xong, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong lều, nhưng vấn đề hiện tại là không có lưu huỳnh, hắn đúng là không bột đố gột nên hồ.
Lý Khánh An kéo rèm lên, lập tức mảng tuyết trắng lóa bắn vào, gió bắc rét lạnh dị thường, mang theo bông tuyết đồ ập xuống, từ nơi hắn có thể xem được mặt biển ở phía xa, mặt biến mênh mông một mảng, không có một con thuyền nào đến cả, trong lòng Lý Khánh An có chút lo lắng, nửa tháng trước, hắn nghe Pháp Hải hòa thượng trong chủa nói, ở đoạn giữa núi Đại Thông Sơn có rất nhiều lưu huỳnh, hơn nữa còn là lưu huỳnh tự nhiên, khai thác rất dễ dàng, hắn liền lệnh cho Hạ Nghiêm Minh dẫn hơn một trăm người đi trên hai chiếc thuyền đi tìm lưu huỳnh, đã qua nửa tháng, nhưng một chút tin tức cũng không có, Lý Khánh An lo lắng bọn họ gặp phải quân Thổ Phồn, nếu thật sự không được nữa thì phái người đi Thiện Châu mua.
Hắn lại đi vào trong lều, cẩn thận đem mấy bao thuốc nổ đen đã trộn xong đổ vào chum sứ nhỏ, đây là thuốc nổ đen mà hắn dùng một cân lưu huỳnh duy nhất có được để làm ra, dù hắn có được công thức từ trong tay của phương sĩ(đạo sĩ), nhưng không biết được sức nổ của nó ra sao, vì thế hắn đã phối ra vài loại thuốc nổ, với hàm lượng diêm tiêu tăng dần lên, đồng thời dán ghi chú lên trên chum sứ.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của một viên cận vệ, “Tướng quân! Khoảng đất đã được dọn sạch rồi.”
“Ta đến ngay đây.”
Lý Khánh An cầm lấy mấy chúm sứ nhỏ chứa thuốc nổ đen nhanh bước đi ra lều, tuyết đã hoàn toàn ngưng hẳn, trên hải đảo đã trở thành một thế giới màu trắng, giống như khoác lên mình chiếc áo khoác màu trắng vậy, Lý Khánh An dẫn theo vài viên binh sĩ, cưỡi ngựa nhắm hướng nam của hải đảo phóng đi.
Phía nam đảo Long câu có ba cái khe núi thật lớn, trong đó hai cái được dùng để cột ngựa, còn một cái khe núi hơi nhỏ không có sử dụng, vừa đúng để cho hắn thí nghiệm thuốc nổ, lúc Lý Khánh An đi tới khe núi, mấy viên quân Đường đã chờ ở đó rồi, khe núi không lớn, dài hai mươi trượng, rộng năm trượng, hai mặt đều là đá hoa cương đen nhánh, tuyết đọng bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, dù gió bắc gào rú, nhưng trong khe núi rất yên lặng, không cảm thấy gió rét, điều này đối với thí nghiệm thuốc nổ rất có lợi.
Quân Đường tham dự thí nghiệm cứng Lý Khánh An tổng cộng có hai mươi người, đều là tâm phúc mà Lý Khánh An chọn từ trong Giang Đô doanh và quân An Tây, cuộc thí nghiệm thuốc nổ lần này có ý nghĩa quan trọng, Lý Khánh An xác nhận đó là bí mật quân sự, ngoài mấy viên tướng lĩnh ra, các binh lính bình thường đều hoàn toàn không biết gì cả.
Mặt bằng thử nghiệm nằm ở ngõ trong cùng của khe núi, là một tảng đá vuông xanh rộng năm thước, Lý Khánh An tự tay đặt chum sứ lên trên tảng đá, chum sứ to bằng một trái bưởi, lại dùng một dây dài thấm dầu làm dây dẫn lửa, kéo dài ra một trượng, một đầu cắm vào trong chum sứ.
“Tướng quân, bắt đầu chưa?” Một viên binh sĩ châm ngòi nhỏ giọng hỏi.
“Chờ một chút!”
Lý Khánh An lấy một thùng gỗ cẩn thận đậy phía trên chum sứ, lại nhìn hai bên trái phải một lúc, lúc này mới gật đầu nói: “Được rồi, bắt đầu đi!”
Tất cả mọi người nhanh chóng lui về phía sau đến mười trượng, tò mò chờ đợi kỳ tích mà Lý Khánh An nói sẽ xảy ra, trong lòng Lý Khánh An có chút bất an, thuốc nổ trong chum sứ này có 6 phần diêm tiêu, trực giác của hắn cho thấy, hiệu quả chỉ sợ sẽ không được tốt, viên binh sĩ châm ngòi đốt lên dây tẩm dầu, lửa phật một tiếng cháy lên, ngòi lửa rất nhanh, trong chớp mắt đã cháy đến bên cạnh cái thùng gỗ, viên binh sĩ châm ngòi sợ tới mức co chân mà chạy, lại lập tức bị vấp ngã xuống đất, hắn ôm chặt lấy đầu, không dám động đậy, sự cố ngoài ý muốn đó làm Lý Khánh An giật thót cả tim, đúng lúc này: ‘Păng! ’ một tiếng nổ không rõ vang lên, thùng gỗ bị văng cao một trượng, một luồng khói đen vụt lên cao.

Truyện "Thiên Hạ "
Mọi người đồng loạt hô lên kinh ngạc, đều chạy lên trước, mồm năm miệng mười bàn tán hẳn lên, bọn họ lần đầu tiên thấy thuốc nổ, tuy rằng không có đáng sợ như miêu tả của Lý Khánh An, nhưng vẫn làm bọn họ một phen hoảng hồn.
Một nửa chum sứ đã bị nổ thành mảnh nhỏ, nửa còn lại thì không hề hứng gì, trên tảng đá xanh văng đầy phần thuốc nổ đen không cháy, điều này hiển nhiên là do thuốc nổ bị ép quá chặt, không được cháy một cách đồng đều, phần lớn các mảnh vỏ sứ bị nổ cũng đều khảm cả lên trong thành của thùng gỗ, nhưng cũng có mấy mảnh nhỏ văng ra, một miếng trong số đó bắn vào đùi của viên binh sĩ châm ngòi lúc nãy, tét một đường chảy máu, hơn nữa thùng gỗ cũng bị trấn động mà bung ra, nhung không bị rã.
“Thất Lang, đây là thuốc nổ sao?” Lệ Phi Thủ Du tò mò hỏi.
“Vâng! Đây chính là thuốc nổ, cảm giác như thế nào?” Lý Khánh An vừa cười vừa hỏi ngược lại.
Lệ Phi Nguyên Lễ đừng bên cạnh bĩu môi, nói: “Cảm giác chẳng ra sao cả, hù dọa ngựa còn được, chứ lão Lệ ta ư! Chỉ có mí mắt nhảy một cái thôi.”
“Ta làm lại lần nữa.”
Lý Khánh An lại lấy ra một chum thuốc nổ đen khác, đánh dấu trên đó là bảy phần diêm tiêu, hai phần lưu huỳnh và một phần tro than cùi, hắn nhớ không rõ thành phần thuốc nổ đen của đời sau, nhưng nhớ mang máng là bảy phần diêm tiêu.
“Đây! Thử chum này xem.”
Lúc nảy thuốc nổ nhồi quá chặt, lần này hắn đồ ra một phần, lại đem chum sứ lắc cho lỏng ra mới đem đặt trên tảng đá xanh, đậy thùng gỗ lên, lần này Lý Khánh An không có nhờ người châm lửa, mà dùng hỏa tiễn, bọn họ đừng cách xa mười lăm trượng, từ từ kéo cung ra, một đóm lứa trên đầu mũi tên cháy bùng lên, dây cung buông ra, hỏa tiễn bắn ra xa, vẽ ra một đường cong, chuẩn xác cắm trên sợi dây tẩm dầu, sợi dây tẩm dầu bốc cháy lên, nhanh chóng lan ra đến thùng gỗ, giống như một con rắn lửa, ‘Suỵt!’ một tiếng biến mất vào trong thùng gỗ, không đợi mọi người kịp phản ứng, chợt nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, thuốc nổ nổ mạnh kịch liệt, một luồn khói đen bốc lên tận trời, thùng gỗ bị nổ thành mảnh nhỏ, mảnh vụn của thùng gỗ bay ra tứ tung.
Lý Khánh An chậm rãi quỳ xuống, ánh mắt tràn ngập vẻ kích động, hắn bỗng nhiên đấm mạnh một quyền xuống đất, bảy phần diêm tiêu! Bảy phần diêm tiêu mới là công thức của thuốc nô, mấy người bên cạnh nửa ngày mới từ trạng thái khiếp sợ mà bừng tỉnh lại, Lệ Phi Nguyên Lễ mở to hai mắt nhìn, lầm bẩm: “Má oi, đây đúng là thần sấm gia ra oai đây mà!”

“Thất Lang, chúng ta làm đi!”
Lệ Phi Thủ Du luôn luôn trầm tĩnh cũng kiềm chế không được sự kích động trong lòng, hắn hai đấm đấm ra, trầm giọng nói: “Có loại vũ khí thiên lôi này, sợ gì không diệt được Quân Thổ Phồn, đây chính là lúc quân An Tây chúng ta lập công rồi.”
Lý Khánh An gật đầu, cười nói với mọi người: “Loại thuốc nổ này còn phải cải thiện thêm mới có thể trở thành vũ khí được, nhưng hiện tại ta chỉ suy nghĩ làm thế nào để nổ tung núi đá thôi.”
Đúng lúc này, bên ngoài khe núi truyền đến một loạt tiếng vó ngựa kịch liệt, phảng phất có người hô to: “Tướng quân! Tướng quân!”
Lý Khánh An bước nhanh ra khe núi, chỉ thấy một viên binh sĩ ngồi trên lưng ngựa, đang dùng dẳng kéo con chiến mã.
“Chuyện gì thế?”
“Tướng quân, Hạ hiệu úy đã trở về rồi!”
Hạ Nghiêm Minh không làm hắn thất vọng, dưới sự hướng đạo của một người Khương địa phương, bọn họ ở khúc giữa của núi Đại Thông Sơn tìm được một chỗ mỏ lưu huỳnh tự nhiên rất tốt, bọn họ lấy được mấy ngàn cân lưu huỳnh thiên nhiên.
Lúc Lý Khánh An tới bờ biển đó, các binh sĩ đang chuyển từng rồ từng rổ lưu huỳnh từ trên thuyền mang lên bờ, Hạ Nghiêm Minh thấy Lý Khánh An tới, hắn vội vàng bước nhanh hai bước, tiến lên nửa quỳ thi lễ theo nghi thức quân đội, “Ty chức may mắn không nhục lệnh, tìm được mỏ lưu huỳnh.”
“Không có gặp phải Quân Thổ Phồn chứ?”
“Không có, ty chức có người Khương ở địa phương dẫn đường, tránh được đội tuần tra của người Thổ Phồn.”
“Làm tốt lắm, lần này ta ghi ngươi một công lớn.” Truyện "Thiên Hạ "
Hạ Nghiêm Minh mừng rỡ, hắn vội vàng khiêng đến một rỗ khoáng sản lưu huỳnh, cười nói: “Nghe người Khương nói, khoáng sản lưu huỳnh bên Kỳ Liên sơn còn nhiều hơn, nếu tướng quân không đủ, ty chức có thể đi thêm một chuyến, lấy con mẹ nó mấy vạn cân lưu huỳnh trở về.”
Lý Khánh An nhìn những miếng tinh thể lưu huỳnh vàng ngắt mà mình kỳ vọng đã lâu, lập tức trong lòng muôn hoa nở rộ, có nó rồi, thuốc nổ đen của hắn bèn có thể ngang trời mà ra đời rồi.
Hắn gật gật đầu, quay đầu lại cười nói với mọi người: “Có mấy ngàn cân lưu huỳnh này, ứng Long thành của chúng ta rất nhanh chóng là có thể xây xong thôi.”
Có được lưu huỳnh, thuốc nổ đen của Lý Khánh An đã chào đời thành công.

Nhưng làm thế nào để cho chúng biến thành tướng quân phá núi có uy lực khổng lồ, lại làm cho Lý Khánh An một phen cân não.

Thuốc nổ đen không giống thuốc nổ, chỉ một chút là có thể phát huy ra uy lực thật lớn, nó cần liều lượng sử dụng lớn.

Đắn đo thật lâu, Lý Khánh An quyết định chế tạo ra một món đồ chơi con nít đơn giản hữu hiệu.

Hồi nhỏ hắn từng bị một quả pháo nổ gây thương tích ở tay, đã khắc sâu trong hắn trí nhớ.
Pháo đốt chính là dùng giấy một lớp lớp bó chặt thuốc nổ, bó lại thành hình trụ, cuối cứng bó thêm một lớp sắc bọc.


Khi nó nổ mạnh, thể khí từ nó váng ra đủ để văng làm nút bể đá hoa cương kiên cố.
Chỉ mất thời gian nửa ngày, Lý Khánh An đã có được ba cây pháo to cao cỡ một người, to gần hai thước.

Nó rất giống hình một cây pháo to làm bằng cao su treo trước cửa siêu thị trong ngày lễ, nhưng nó lại là hàng thật không ngoa một chút nào.
Lần này Lý Khánh An không tiến hành bí mật nữa.

Dưới sự chú ý của hàng trăm viên quân Đường, ba viên binh sĩ dùng dây thừng treo một cây pháo lớn nặng gần trăm cân lên, cẩn thận đặt nó ở vị trí trên giữa sườn núi trong một khe nham thạch lớn.

Vùng này nham thạch vỡ vụng, dễ khai thác hơn.
Đặt ổn định cây pháo xong, binh sĩ lại kéo ngòi nổ dài đến năm trượng, to như bím tóc ra khỏi khe, và cố định đầu đốt lửa trên một tấm ván.

Mọi thứ đã sẵn sàng, tất cả binh sĩ đều rút lui ra xa bốn trăm bước, theo dặn dò của Lý Khánh An lấy ngón tay bịt chặt lỗ tai, những việc còn lại đều giao cho Lý Khánh An hoàn thành.
Lý Khánh An cỡi ngựa đừng ra xa trăm bước, chậm rãi giương cung ra.

Một ngọn lửa nhảy nhót trước mắt hắn.

Hắn hít một hơi thật sâu, dây cung buông lỏng, hỏa tiễn bắn ra theo hình vòng cung, mang theo ánh lửa sáng bay về phía ngòi nổ.
‘Ca!’ Hỏa tiễn cắm chính xác trên tấm ván, ngọn lửa đã bén vào ngòi nổ cố định phía trên.

Lý Khánh An quay đầu ngựa lại chạy như điên ra phía sau.

Hắn chỉ chạy ra xa hai trăm mấy bước, là chỉ nghe thấy một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.

Toàn bộ hải đảo đều tựa hồ chấn động.

Chiến mã của hắn hoảng sợ, ré nhỏ một tiếng dài, vó trước giơ lên, ném nhào hắn xuống mặt đất.
Lý Khánh An ôm lấy đầu, các hòn đá nhỏ ở khắp nơi bay tới tứ tung, đánh bịch bịch vào người hắn.


Từ từ, hắn nghiêng mặt nhìn ra phía sau, chỉ thấy một luồng khói đen bay lên ngút trời, hình thành một đám mây hình nấm, sức công phá quá lớn làm cho vách núi nứt ra, các tảng nham thạch to sụp xuống.

Nhìn lại các binh sĩ, hầu như đều trở thành tượng điêu khắc, hoặc đứng hoặc quỳ, mỗi người miệng đều há hốc, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ.
Được sự trợ giúp của thuốc nổ, vật liệu đá để xây thành trở nên dồi dào phong phú.

Các tướng sĩ sĩ khí tăng vọt, cùng nhau ra tay xây thành.

Chỉ sau hai mươi ngày, ứng Long Thành sơ khai ba trượng cao đã xuất hiện.
Buổi chiều cùng ngày, Lý Khánh An giống như mọi ngày, quan sát tiến độ xây thành trong ứng Long Thành, ứng Long Thành chiếm diện tích hai mươi mấy mẫu, cao lớn chắc chắn, có sức chứa hai ngàn binh sĩ.
Hơn ngàn viên binh sĩ bận rộn trong thành.

Bọn họ dùng đá vôi trộn thành hồ, đắp từng khối đá hoa cương vuông vức đã được mài bóng loáng lên, không để một khe hở.

Khi vữa khô hết, tường thành trở nên kiên cố vô cùng.

Toàn bộ tường thành bề rộng chừng một trượng rưỡi, ở giữa dùng đất vàng đầm chắc.
Lý Khánh An đi đến trước mặt vài viên binh sĩ, cười hỏi: “Xây thành còn cần bao lâu?”
Bọn lính vội vàng thi lễ, quân sĩ cầm đầu đó là thủ lĩnh Hán nô La Hàn được giải cứu ở Hải Tây.

Thương tích của hắn đã hoàn toàn bình phục, lại lần nữa gia nhập quân Đường.

Hắn có kinh nghiệm phong phú cho việc xây thành, hiện tại là tổng chỉ huy xây thành của ứng Long Thành.
Hắn chắp tay nói: “Tướng quân, qua thêm nửa tháng nữa, chủ thể ứng Long thành là có thể hoàn thành, còn lại chỉ là một số công việc hậu kỳ nhẹ nhàng, nhiều nhất còn có một tháng.”
Lý Khánh An gật gật đầu, “Tiến độ không chỉ cần nhanh, quan trọng hơn là bảo đảm tòa thành vững chắc, có thể chịu đựng được sự càn quét của gió lũ.”
“Tướng quân yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người hô to, “Tướng quân mau xem kìa, phong hỏa!”
Lý Khánh An vọt tới bên tường thành, chỉ thấy cuối mặt biển lấp lánh mênh mông, có một làn khói đen dâng lên, đó là phong hoả đài Tam Khối Tiều ở ngoài ba mươi dặm phía nam, Lý Khánh An chợt thắt chặt tim lại.
Người Thổ Phồn đã đến


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui