Thiên Hạ Vô Nhị

Edit: Song Tử
“Ngươi có biết Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm đi đâu không?” Hoa Thanh Vũ hỏi lão quản gia trong phủ.
“Trời ơi, thiếu phu nhân của ta, sao ngài lại chạy ra ngoài!” Lão quản gia quát mấy nha hoàn phía sau Hoa Thanh Vũ,“Thiếu phu nhân đang có bầu, tại sao các ngươi lại để cho nàng chạy ra khỏi phòng chứ, bên ngoài tuyết đang rơi, thiếu phu nhân bị nhiễm lạnh thì làm sao bây giờ! Còn không mau đỡ nàng đi vào!”
Vài nha hoàn ba chân bốn cẳng kiên quyết đỡ Hoa Thanh Vũ vào phòng, Hoa Thanh Vũ chỉ đành bất đắc dĩ ưỡn bụng bầu quay lại nằm lên giường.
“Các ngươi ai cũng xấu, không cho ta xuất môn!” Hoa Thanh Vũ cong môi đáng thương nói,“ Mạnh đại công anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm tử cũng vậy, một mình chạy ra ngoài chơi, cũng không đưa ta đi chơi cùng……”
“Nàng đang nghĩ oan cho ta!” Từ cửa truyền đến một giọng nói.
Hoa Thanh Vũ vui mừng ngồi dậy, nhìn thấy cả người Mạnh Hoài Cẩn bám đầy tuyết đang đi vào.
Bọn hạ nhân trong phòng vội vàng thỉnh an hắn, Mạnh Hoài Cẩn không quan tâm khoát tay, đi đến bên giường Hoa Thanh Vũ kéo tay nàng nói: “Không phải muốn đi ra ngoài nhìn sao, đi, ta mang nàng đi.”
“Vậy cũng không được!” Quản gia vội vàng ngăn cản nói,“Thai khí của thiếu phu nhân vốn không yên, bên ngoài lại đang là ngày đại tuyết, nàng dẫm trên đất, bị nhiễm lạnh sẽ không tốt!”

Lão quản gia này vốn là lão thái giám trong hoàng cung Địch Đóa, là tâm phúc của mẫu thân Hoa Thanh Vũ Hoa Mạn nữ hoàng, được nữ hoàng phái đến bên cạnh Hoa Thanh Vũ chăm sóc nàng, thuận tiện thường thường khuyên bảo Hoa Thanh Vũ một chút, nói Địch Đóa tốt như thế nào, nữ hoàng yêu thương nàng bao nhiêu, mau chóng trở về kế thừa ngôi vị hoàng đế là một chuyện tốt đẹp cỡ nào……
Cứ như vậy ở bên cạnh Hoa Thanh Vũ lải nhải cằn nhằn suốt ba năm, cho đến khi nàng hoài thai đứa nhỏ này, lão thái giám này mới dần dần không khuyên nhủ nữa.
Bình thường Mạnh Hoài Cẩn đối với “Quản gia” này, có ba phần kính trọng còn có ba phần không kiên nhẫn, lão gia hỏa này cả ngày muốn bắt cóc vợ của hắn, hắn sao có thể thích ông ta chứ?
Nhưng mà ông ta đối với Hoa Thanh Vũ rất tốt, Hoa Thanh Vũ cũng thật sự thân thiết với ông ta, khiến cho Mạnh Hoài Cẩn thường xuyên nổi máu ghen.
Hôm nay Hoa Thanh Vũ muốn ra khỏi của, lão quản gia không cho, quả thực Mạnh Hoài Cẩn chỉ ước gì mỗi ngày bọn họ đều có mâu thuẫn, tốt nhất là Hoa Thanh Vũ không bao giờ thích lão thái giám nữa! Một phen ôm lấy Hoa Thanh Vũ nói: “Ta ôm nàng đi ra ngoài, nếu không chạm vào tuyết, thì sẽ không bị nhiễm lạnh đúng không?”
“Việc này……”
“Này cái gì mà này, cái này không cho làm, cái kia cũng không cho làm, sẽ càng ngột ngạt hơn!” Mạnh Hoài Cẩn hôn trán Hoa Thanh Vũ một cái nói, “Nương tử của ta muốn cái gì, thì sẽ làm cái đó!”
Nói xong Mạnh Hoài Cẩn ôm ngang Hoa Thanh Vũ đi ra ngoài.
Lâm viên trong phủ là do Hoa Quý Lương cha vợ giàu có nhất thiên hạ của Mạnh Hoài Cẩn tự mình phái người giỏi tay nghề tạo ra, tất nhiên là vô cùng khéo léo. Hôm nay là đại tuyết, cảnh vật càng trở nên yên tĩnh khác hẳn với ngày thường. Hoa Thanh Vũ nhìn rất cao hứng, vươn tay tới đón một bông tuyết. Nhưng đúng lúc đó, nàng nhìn thấy một gã sai vặt, dắt một con lừa màu xám tro đi tới, trên người con lừa đó còn có một cái bọc nhỏ……
Bọc nhỏ kia nhìn rất quen mắt…… Hoa Thanh Vũ cảm thấy hình như đã nhìn thấy ở đâu đó, nàng lại tập trung nhìn, lúc này mới phát hiện, con lừa màu xám đó chính “Đại tướng quân” của nàng!
Lão lừa “Đại tướng quân” của nàng đã trở lại!
“‘Đại tướng quân’!” Hoa Thanh Vũ kích động kêu lên,“ “Đại tướng quân” của ta!”
Mạnh Hoài Cẩn nghe thấy Hoa Thanh Vũ gọi con lừa già như vậy, khuôn mặt vẫn nhịn không được run rẩy, nhưng hắn tự an ủi mình, con lừa già này là bà mai của hai người, hắn nên tôn trọng nó, yêu quý nó, lúc này mới bình tĩnh nói: “Ta cho người tìm đã lâu, cuối cùng cũng đã tìm thấy.”
Hoa Thanh Vũ nôn nóng muốn xuống dưới nhìn nó, Mạnh Hoài Cẩn không cho, lão quản gia lại càng không cho, nhưng nàng liên tục cầu xin, hai người cũng không nhẫn tâm, đành phải để cho nàng tự mình xuống nhìn.
Lúc trượt xuống từ trên người Mạnh Hoài Cẩn, Hoa Thanh Vũ vội vã bổ nhào tới trên người “Đại tướng quân”, vừa vuốt ve cái đầu trọc lóc của nó, vừa nói: “Đại tướng quân”, ngươi đã hù chết ta, nhiều năm rồi ngươi đã chạy đi đâu! Lúc trước sao ngươi không nói với ta một tiếng đã bỏ chạy……”
Thấy Hoa Thanh Vũ thân thiết ôn chuyện với con lừa này, Mạnh Hoài Cẩn cũng không thể làm gì khác, có chút ghen nói: “Nàng thích con lừa này như vậy sao?”

“Tất nhiên!” Hoa Thanh Vũ tiếp tục vuốt đầu “Đại tướng quân” nói,“Tình cảm của chúng ta rất thân thiết.”
“Hừ, nàng thích nó, nó cũng không thích nàng!” Mạnh Hoài Cẩn bị lão lừa đánh nghiêng bình dấm chua, mất hứng nói,“Lúc trước nó chạy theo một quả phụ, bác gái đó nói cho ta biết con lừa này đuổi cũng không đi! Không chỉ có như thế, con lừa già này còn thích đi theo một bác gái khác cùng phố, nhưng không thích những tiểu cô nương tuổi trẻ xinh đẹp! Nàng cũng không phải là kiểu nó thích!”
Hoa Thanh Vũ cả kinh, không khỏi vỗ vỗ đầu con lừa già nói: “Không hổ là “Đại tướng quân” của ta, cũng không thích người có gương mặt xinh đẹp giống như ta!”
“Rầm rì rầm rì……”“Đại tướng quân” Rầm rì hai tiếng, giống như là đang tán thành lời nói của Hoa Thanh Vũ.
Nhưng mới rầm rì hai tiếng, con lừa già giống như là nhìn thấy cái gì đó, bỗng nhiên bất động, mọi người đang kỳ quái, chỉ thấy từ lúc đến đây “Đại tướng quân” luôn luôn chậm rãi, thế nhưng bây giờ lại co chân chạy như điên, chạy vội tới bên cạnh lão ma ma đang quét tuyết ở trong sân, vừa cọ cọ vào người lão ma ma, vừa rầm rì……
“‘Đại tướng quân” ngươi thích lão ma ma sao!” Hoa Thanh Vũ cách đó không xa nhìn con lừa già cảm thán nói.
Mạnh Hoài Cẩn nghe được câu này, vẫn nhịn không được liên tưởng đến bản thân mình, gương mặt run rẩy nói với Hoa Thanh Vũ: “Nương tử, ta có thể thương lượng với nàng chuyện này không?”
“Chuyện gì?”
“Chúng ta đổi cái tên khác cho con lừa già này đi?” Mạnh Hoài Cẩn cười tủm tỉm đề nghị nói,“Ta nghĩ nên gọi là Mạnh tiểu Hoa đi.”
“Không được!” Hoa Thanh Vũ vội vã nói,“Mạnh Tiểu Hoa là tên ta đặt cho con của chúng ta!”
Cái tên này mà đặt cho con của ta thì quá tùy tiện!

Mạnh Hoài Cẩn không dám phản bác trước mặt Hoa Thanh Vũ, cười tủm tỉm tiếp tục giải thích nói: “Được được, nhưng nếu sinh con trai mà gọi là Mạnh Tiểu Hoa thì sẽ không tốt đúng không? Không bằng trước tiên cho con lừa già dùng đi?”
“Tại sao con trai không thể gọi là Mạnh Tiểu Hoa, nghe rất hay mà!” Hoa Thanh Vũ chớp ánh mắt nhìn “Đại tướng quân”, hỏi ngược lại, “Chàng không cảm thấy như vậy sao?”
Mạnh Hoài Cẩn cười gượng hai tiếng, chỉ đành theo ý phu nhân gật đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Được, được, nàng cảm thấy vui là tốt rồi……”
Nhất định phải sinh nữ nhi, Mạnh Hoài Cẩn ở trong lòng tự nói với mình, bởi vì hắn tuyệt đối không cho phép con trai tương lai của hắn tên là Mạnh Tiểu Hoa!
Tên này thật sự rất không anh tuấn!
“Thiếu phu nhân……” Lão quản gia đứng bên cạnh mở miệng nói chuyện, “Tuyết cũng đã xem, lừa cũng đã sờ, chúng ta vào nhà đi, ngài đứng trong tuyết đã lâu rồi……”
Nha hoàn đứng một bên nghe vậy lập tức bước tới đỡ Hoa Thanh Vũ vào nhà, Hoa Thanh Vũ đành phải bất đắc dĩ đi vào trong phòng, nhưng vừa mới đi được vài bước, bụng của nàng bỗng nhiên đau nhói!
“Tướng công!” Hoa Thanh Vũ mạnh mẽ bắt lấy cánh tay của Mạnh Hoài Cẩn nói, “Bụng…… bụng của ta! Đứa nhỏ…… Đứa nhỏ sắp ra ngoài!”
……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui