CHƯƠNG 26:
Edit: Song Tử (lttu156)
Beta: Ốc Bảo Bảo
Lần này Hoa Thanh Vũ thật sự là chạy như điên!
Nàng nhớ tới lời dặn dò của Đại tướng quân, nói hôm nay tỷ tỷ cũng trở về, bảo nàng ở trong phòng không được chạy loạn, tại sao nàng lại không nhớ chứ?
Hoa Thanh Vũ thật sự hối hận muốn chết, vừa hối hận vừa vô cùng áy náy với Đại tướng quân, nếu sớm nghe lời Đại tướng quân chắc chắn sẽ không bị tỷ tỷ bắt tại trận!
“Ai da!”
Khi Hoa Thanh Vũ chạy đến một chỗ ngã rẽ trước mặt lại đâm vào một người, lần này nàng không có may mắn như lần trước mà trẹo chân té ngã trên mặt đất!
Hoa Thanh Vũ tuyệt vọng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một gương mặt hiền lành như Quan Thế Âm Bồ Tát!
“Đại tướng quân!”
Mạnh Hoài Cẩn giận dữ tìm Hoa Thanh Vũ ở trong vườn cả nửa ngày cũng không tthấy, kết quả đụng phải Diêu Cảnh Hành và Phan Sương Nhi, vừa hỏi mới biết được Hoa Thanh Vũ đã chạy đến núi giả.
Hắn lập tức tiến vào núi giả, đang suy nghĩ nên trừng trị nàng như thế nào, không ngờ lại bị nàng đụng phải!
Thời điểm Mạnh Hoài Cẩn đang chuẩn bị phát giận, bỗng nhiên Hoa Thanh Vũ lại ôm lấy bắp đùi của hắn, vẻ mặt đưa đám nói: “Đại tướng quân, lúc nãy ta gặp phải tỷ tỷ ở trong núi giả!”
Nghe vậy Mạnh Hoài Cẩn cũng hoảng sợ, hắn cũng biết bây giờ phải nhanh chóng giải quyết việc này, cũng không so đo chuyện vừa rồi Hoa Thanh Vũ chọn Diêu Cảnh Hành nữa mà lập tức ôm ngang nàng lên chui ra khỏi núi giả chạy đến từ đường gần đó.
Bên trong từ đường thờ phụng liệt tổ liệt tông Mạnh gia, bài vị của cha mẹ Mạnh Hoài Cẩn cũng ở bên trong.
Ngoại trừ mùng một và mười lăm hàng tháng thì bình thường từ đường này cũng không có ai lui tới, mỗi ngày đúng giờ chỉ có hai người làm đến quét dọn, cho nên vô cũng yên tĩnh. Hơn nữa bài vị được đặt khắp phòng, tỏa ra không khí u ám đau buồn đáng sợ.
“Đại tướng quân, sao ngài lại đưa ta tới nơi này?” Hoa Thanh Vũ nơm nớp lo sợ hỏi.
Mạnh Hoài Cẩn để Hoa Thanh Vũ xuống, đóng cửa từ đường nói: “Tỷ tỷ nàng nếu đã nhìn thấy nàng, chỉ sợ bây giờ đã cho người đi khắp nơi tìm nàng rồi, rất nhiều người làm trong phủ đã từng gặp nàng, tạm thời nàng ở trong này, chờ ta đối phó với dạ tiệc hôm nay xong, sẽ lại nghĩ biện pháp.”
Hoa Thanh Vũ cảm thấy Mạnh đại công tử nói có lý nên ngoan ngoãn ngồi xuống đệm, khoát tay với hắn nói: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài đi trước đi, hiện tại cũng sắp đến giờ khai tiệc rồi, khách nhân cũng đã đến rồi. Một mình ta ở trong này cũng không sao.”
Mạnh Hoài Cẩn xoay người muốn đi nhưng hình như nghĩ tới điều gì đó nên dừng bước.
Hắn bỗng nhiên xoay người đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Hoa Thanh Vũ, mặt lộ vẻ khó xử.
“Làm sao vậy?”
“Rất xin lỗi.” Mạnh Hoài Cẩn nói.
Hoa Thanh Vũ sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, sao ngài lại nói xin lỗi với ta thế?”
Lẽ nào nàng chọc hắn mất hứng sao?
“Có một việc ta đã nói dối nàng.”
Hoa Thanh Vũ ngây người, trong lòng giống như bị người ta bắn một mũi tên, sửng sốt hồi lâu cũng không chưa phục hồi lại tinh thần.
Bởi vì ở trong lòng Hoa Thanh Vũ, Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm chắc chắn sẽ không lừa nàng.
Mọi người ai cũng có thể lừa gạt nàng, nhưng Đại tướng quân chắc chắn sẽ không, nàng vẫn luôn nghĩ như thế .
“Ngài gạt ta cái gì?” Hoa Thanh Vũ có chút bi thương hỏi.
“Ta lừa nàng một nụ hôn..”
“Một nụ hôn?”
Mạnh Hoài Cẩn cúi đầu giọng điệu trầm thấp nói: “Không phải cứ một nam một nữ cùng nhau đi ra ngoài sẽ được coi là hẹn hò, hẹn hò chân chính là hai bên đều có tình cảm với nhau , nếu không chỉ có thể xem như chúng ta đang đi chơi mà thôi. Còn có chính là..”
“Còn có?”
“Còn có..” Mạnh Hoài Cẩn có chút ngượng ngùng nói: “Cũng không có quy định nam tử tặng quà cho nữ tử, thì nữ tử sẽ phải hôn nam tử một cái.. Thật ra nàng có thể không cần phải hôn ta, cũng không cần phải hôn Cửu Vương gia .. Ta nghĩ cửu Vương gia chắc cũng vô cùng kinh ngạc, vì sao nàng bỗng nhiên lại hôn hắn một cái..”
Cái gì!
Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi!
Hóa ra không cần phải hôn, chắc Thổ Bao cảm thấy nàng đang chiếm tiện nghi của hắn!
Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi!
Thổ Bao còn có Diêu Cảnh Hành, chắc chắn bọn họ đều cảm thấy nàng là một cô nương không đứng đắn!
Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi!
Chuyện này nếu cho người khác biết chắc chắn là sẽ không có ai thèm lấy nàng!
“Oa..” Hoa Thanh Vũ oa một tiếng khóc lớn.
“Nàng, nàng.. Nàng đừng khóc!” Mạnh Hoài Cẩn bối rối lau nước mắt cho Hoa Thanh Vũ.
Ngược lại Hoa Thanh Vũ không hề cảm kích, càng lúc càng tức giận liên tục đấm Mạnh Hoài Cẩn.
“Ngươi hại chết ta, hiện tại chắc chắn mọi người đều cho rằng ta là một cô nương không đứng đắn, sẽ không có người nào đồng ý chơi với ta nữa. Nếu như tin đồn ta là một cô nương cợt nhả truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ không có ai thèm lấy ta nữa, huhu..”
Nếu không có người nguyện ý chơi với nàng, không có người nguyện ý cưới nàng thì tốt hơn, Mạnh Hoài Cẩn nghĩ.
“Sẽ không có ai không muốn chơi với nàng, nàng yên tâm, cũng sẽ không có ai cảm thấy nàng là cô nương không đứng đắn, tin tưởng ta. Hơn nữa..”
Mạnh Hoài Cẩn có chút ngượng ngùng nói: “Nếu nàng không gả đi được, khẳng định sẽ có người nguyện ý cưới nàng..”
“Sẽ không có đâu!” Hoa Thanh Vũ khóc sướt mướt nói: “Chỉ có tên thiếu gia sắp chết ở nhà kia mới nguyện ý cưới ta, muốn ta xung hỉ! Ngay cả Trạng nguyên lang xấu như vậy cũng chê ta xấu! Chắc chắn sẽ không có ai thèm lấy ta!”
“Ta không chê nàng xấu! Ta sẽ cưới nàng!” Mạnh Hoài Cẩn kêu lên.
Lúc đó Hoa Thanh Vũ ngừng khóc, Mạnh Hoài Cẩn cũng sửng sốt..
Đây đã là lần thứ Mạnh Hoài Cẩn không kìm lòng nổi thốt ra những lời này .
Nhưng khác với lần trước là, lúc này đây trong lòng Mạnh Hoài Cẩn thật sự không hoài nghi chút nào.
Vừa rồi, lúc hắn kéo tay Hoa Thanh Vũ giằng co với Vương gia, hắn biết rắng, hắn thật sự rất thích Hoa Thanh Vũ, thậm chí nguyện ý vì nàng mà chống lại Cửu Vương gia.
Khi đó Mạnh Hoài Cẩn nghĩ, cho dù có một ngày Cửu Vương gia lên làm Hoàng thượng, dùng tính mạng của hắn uy hiếp hắn thì hắn cũng sẽ không nguyện ý buông tay Hoa Thanh Vũ.
Hắn thích nàng, thích cô nương có diện mạo bình thường hơn nữa còn không hề có cảm giác tồn tại này, thích muốn chết, thích đến nỗi muốn sống, thích đến nỗi nguyện ý vì nàng mà với đối nghịch khắp thiên hạ!
“Ta không tin ngài đâu, ngài gạt ta.” Hoa Thanh Vũ nói.
Mạnh Hoài Cẩn tuyệt đối không ngờ tới là đáp án này, nhưng mà hắn cẩn thận nghĩ lại, đáp án này cũng đã tốt hơn so với câu ‘Có chết ta cũng không gả cho ngài’…
“Nàng hãy tin ta, ta không có lừa nàng.”
“Ta không tin,” Hoa Thanh Vũ trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn nói: “Ban đầu ta tin tưởng ngài như vậy, ngài nói cái gì ta cũng tin! Nhưng nhìn ngài đi! Thế nhưng ngài lại gạt ta như vậy! Sau này ta sẽ không bao giờ tin ngài nữa .”
“Ta xin lỗi, nàng tha thứ cho ta đi.” Mạnh Hoài Cẩn sốt ruột nói: “ Sở dĩ ta lừa nàng là vì..”
“Bởi vì sao?” Hoa Thanh Vũ thút tha thút thít hỏi: “Có phải bởi vì ta rất dễ lừa không?”
“Không phải!” Mạnh Hoài Cẩn cầm lấy tay Hoa Thanh Vũ bật thốt lên: “Ta lừa nàng là vì ta thích nàng!”
“Ta thích nàng nên mới lừa nàng, nếu nàng cũng thích một người thì nàng sẽ biết. Nhưng mà bây giờ ta biết sai rồi, biết rõ nếu càng thích một người thì lại càng không thể lừa nàng ấy, nếu không bản thân sẽ bị ăn quả đắng, biết vậy sẽ chẳng làm. Cho nên về sau ta sẽ không bao giờ lừa nàng nữa, ta thề. Cho nên nàng tha thứ cho ta đi, tin ta thêm một lần được không?”
Rốt cuộc lần này Hoa Thanh Vũ ngừng khóc, nàng không chắc mình có thật sự nghe hiểu hết lời nói của Mạnh Hoài Cẩn không.
“Thích?” Hoa Thanh Vũ chớp ha mắt, vô thức hỏi: “Ngài thích ta?”
“Ừ.. Ta thích nàng.”
Hoa Thanh Vũ vẫn là vẻ mặt khó hiểu, nhíu mày nói: “Nhưng thích là cái gì? Có phải là loại thích như các công tử tiểu thư trong tiểu thuyết không?”
Mạnh Hoài Cẩn cười cười, nhìn chăm chú người trước mắt, ánh mắt như hồ nước mùa xuân.
“Ta không hiểu “thích” của các tiểu công tử tiểu thư trong tiểu thuyết truyền kỳ là cái gì, nhưng mà ta hiểu bản thân ta.”
“Vậy “thích” của ngài là cái dạng gì?”
“Là khi nhìn thấy nàng lập tức cảm thấy trái tim giống như đang đánh trống; nàng làm cái gì, nói cái gì ta cũng cảm thấy đặc biệt thú vị; Là khi thấy nàng cười, nàng khóc, nàng nhíu mày, nàng ngáp, chỉ cần nhìn thấy nàng ta lập tức cảm thấy vui vẻ. Người khác nói chuyện với nàng ta sẽ cảm thấy không thoải mái, nàng cười với người khác cười ta sẽ tức giận, cho dù là cười với Mộng Điệp ta cũng sẽ tức giận; nàng càng tỏ ra mình ngu ngốc ta lại càng đau lòng nàng, nàng càng thể hiện mình thông minh ta lại càng kiêu ngạo; Có đôi khi ta hận không thể khiến cho toàn bộ người trong thiên hạ thấy nàng tốt như thế nào, có lúc lại hận không muốn toàn bộ người trong thiên hạ được gặp nàng, chỉ có mình ta biết nàng tốt..” Mạnh Hoài Cẩn nói xong, cười khổ nhìn Hoa Thanh Vũ vẫn là vẻ mặt mê mang như trước hỏi: “Nàng đã hiểu vì sao, ta thích nàng chưa?”
Hoa Thanh Vũ không chút do dự lắc đầu nói: “Ngài nói quá dài ..”
Mạnh Hoài Cẩn muốn sửa lại lời nói vừa nãy một chút, cũng không phải Hoa Thanh Vũ làm cái gì, nói cái gì hắn cũng cảm thấy vô cùng thú vị, ví dụ như câu nói vừa nãy, hắn cảm thấy không thú vị một chút nào!
“Ôi..” Mạnh Hoài Cẩn thở dài một hơi, vỗ bụp một cái lên trán mình, đỡ trán nói: “ Vậy ta sẽ đổi một phương thức dễ hiểu hơn để giải thích với nàng.”
“Được.” Hoa Thanh Vũ gật gật đầu nói: “Nhớ ngắn một chút.”
Mạnh Hoài Cẩn nghẹn họng, bất đắc dĩ nhìn về phía Hoa Thanh Vũ nói: “ “Thích” chính là ta muốn cưới nàng, nàng muốn gả cho ta, đã hiểu chưa?”
“Đó không phải là “thích” của các công tử tiểu thư trong tiểu thuyết truyền kỳ!” Hoa Thanh Vũ nhịn không được khinh bỉ nhìn thoáng qua Đại tướng quân nói: “Vừa rồi ta nói đúng mà, ngài còn giải thích nửa ngày, làm ta muốn hôn mê!”
Mạnh Hoài Cẩn quyết định buông tha việc giải thích cho Hoa Thanh Vũ, một lần nữa hắn nhìn gương mặt còn vương nước mắt chưa khô của nàng, thay nàng lau mặt nói: “Ta thích nàng, vậy còn nàng? Hoa Thanh Vũ, nàng có thích ta không?”
Hoa Thanh Vũ suy nghĩ một chút, sau đó dứt khoát trả lời: “Không thích.”
Nếu như “thích” chính là muốn gả giống như lời của hắn.
“Hoàn toàn không thích!”
Mạnh Hoài Cẩn muốn Hoa Thanh Vũ trả lời, cũng nghĩ tới khả năng nàng sẽ cự tuyệt hắn, nhưng hắn vạn lần không ngờ Tiểu Hoa sẽ tuyệt tình như thế, rõ ràng như thế, lạnh lùng cự tuyệt hắn như thế!
Vì sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...