Cũng như lần trước, lúc này Sở Vi Diệp cũng đang ôm lấy nàng.
Trời đã sáng, theo lí Di Ninh phải thức dậy nhưng một tay của người kia đặt ngay thắt lưng của nàng không sao xoay người được.
Di Ninh từ tốn gỡ tay của Sở Vi Diệp ra khỏi người mình.
Thật may hôm nay Sở Vi Diệp không còn cố chấp đặt tay lại nữa.
Nàng thuận lợi thoát khỏi vòng tay của công chúa, đắp lại chăn ngay ngắn rồi đứng dậy bước đi.
Đáng lẽ Di Ninh phải nhanh chóng rời cung tìm đoàn người của nàng để thăm dò chuyện tối qua nhưng nàng không đành lòng để Sở Vi Diệp thức dậy đã không thấy người đâu.
Trong lúc đợi Sở Vi Diệp thức dậy quá nhàm chán, nàng phải làm gì đó giết thời gian.
Di Ninh nhìn xung quanh bỗng có chút tò mò về bàn làm việc của công chúa liền tiến lại để thoả lòng mình.
Đưa mắt nhìn một số văn thư liền chú ý đến bút tích của Sở Vi Diệp.
Xem ra chữ của công chúa thật đẹp tựa như những dải lụa mềm mại uốn lượn trên nền giấy trắng ngà.
Thu hút sự chú ý của nàng hơn đó chính là chiếc rổ đựng đầy những tờ giấy khổ to đã được cuộn lại gọn gàng, thoạt nhìn nàng đoán có lẽ là tranh vẽ.
Di Ninh rút ngẫu nhiên một cuộn tranh ra xem thử tài nghệ vẽ tranh của Sở Vi Diệp đến đâu.
Trước mắt nàng chính là bức tranh hoạ sơn thuỷ Sở quốc nhìn rất sống động, đường nét vẽ rất tinh tế.
Bức tranh như thu hút cả linh hồn của nàng, nàng đắm chìm nhìn ngắm một lúc mới buông xuống.
Di Ninh được thế lại tiếp tục rút ra bức tranh thứ hai, lần này vẻ mặt của nàng đã không như lúc trước.
Nàng rất ngạc nhiên khi thấy người trong tranh lại là mình.
Cái này chính là đêm hoa đăng hôm trước khi hai nàng cùng nhau thả lồng đèn, chú ý bên trái bức tranh còn đề dòng chữ:
“Vừa gặp cứ ngỡ còn trong mộng
Hoa đăng đỏ rực chuyện trong lòng”
Mọi chuyện đã rõ ràng như thế, Di Ninh cũng không còn cách nào tự lừa dối bản thân.
Chuyện Sở Vi Diệp có tình cảm với nàng là sự thật.
Di Ninh lại rút tiếp ra một bức tranh nữa.
Thoạt nhìn là một thân nam nhân vận nâu phục bước lên võ đài tỉ võ.
Di Ninh chợt nhớ lại, quả thật lúc đó nàng khoát trên người một bộ nâu phục, cũng không nghi ngờ gì nữa, đây cũng chính là nàng.
Di Ninh cũng không đủ can đảm để tiếp tục xem tiếp những bức tranh còn lại, nàng vội vàng cuốn lại rồi cất chúng.
Bỗng một âm thanh còn chút say ngủ cất lên:
“A Ninh, ngươi đang làm gì ở đó?”.
Sở Vi Diệp dụi dụi mắt nhìn về phía Di Ninh.
Nàng hốt hoảng khi nhìn kĩ lại đã thấy những bức tranh của mình đang nằm dang dở trên tay của người kia.
Lúc này nàng chỉ chỉ tay vào tranh nói tiếp: “Ngươi sao lại tự tiện xem tranh của ta”
"Xin lỗi, ta không cố ý.
Chỉ là...chỉ là…".
Di Ninh cũng không biết nên giải thích với Sở Vi Diệp như thế nào mới phải.
Ánh mắt bất lực nhìn về phía kia.
Sở Vi Diệp đứng bên cạnh mép giường vẫn đang chờ câu giải thích từ người kia.
Nàng cũng không quá ngại chuyện Di Ninh xem tranh của nàng chỉ là nàng sợ Di Ninh sẽ phát hiện những bức tranh nàng họa nàng ấy.
Nhưng nàng có việc gì phải lo lắng, hôn cũng đã hôn rồi đằng này Di Ninh lại chủ động với nàng.
Nụ hôn đến giờ vẫn còn dư âm trên khóe môi Sở Vi Diệp, đúng hơn là cảm giác sung sướng đến giờ vẫn còn lâng lâng trong người.
Thôi, nàng cũng không muốn làm khó con người kia nữa.
"Thôi được, ta không hỏi nữa".
Công chúa lúc này cũng không quan trọng việc Di Ninh đã nhìn thấy bức họa chính nàng hay không nữa.
Nàng bước lại gần Di Ninh, cố ý hỏi người kia.
"Chuyện tối qua ngươi có còn nhớ?".
Sở Vi Diệp nhìn thẳng vào mắt người kia, mặt hai người đối diện nhau.
Di Ninh có muốn tránh cũng khó.
"Có".
Di Ninh cũng không trốn tránh, điềm tĩnh trả lời.
Công chúa cứ sợ người kia sẽ chối bỏ, lần này Di Ninh làm nàng có chút ngạc nhiên.
Di Ninh nhớ thì tốt, Sở Vi Diệp bất giác mỉm cười.
Nàng cũng không biết nụ hôn đó có ý nghĩa gì nhưng hiện tại nàng đã rất hài lòng.
Việc chinh phục được trái tim của đối phương không phải không có khả năng chỉ là nàng cần phải nhẫn nại thêm một chút.
Nàng tự tin đoán là Di Ninh đã có chút động tâm với nàng.
Sở Vi Diệp nở nụ cười bí ẩn với Di Ninh.
Cứ tưởng công chúa sẽ lại tiếp hỏi nàng những câu hóc búa nhưng chỉ nhận lại từ người kia nụ cười khó hiểu.
Dù gì Sở Vi Diệp cũng đã vui vẻ trở lại, nàng cũng đến lúc phải quay về.
Khi vừa đi đến cửa một tên người hầu đã hối hả chạy vào thông báo.
“Tham kiến ngũ công chúa, phò mã gia.
Hoàng thượng có lệnh triệu tập tất cả mọi người vào cung”.
Tên đó quỳ xuống hành lễ.
“Có chuyện gì phụ hoàng lại triệu tập mọi người như thế?”.
Sở Vi Diệp chau mày khó hiểu.
Bình thường nàng rất ít khi tham gia những bữa thượng triều của hoàng thượng.
Xem ra Di Ninh còn phải ở lại nơi này một chút nữa.
Nàng cùng Sở Vi Diệp tiến đến Đại điện.
Hai người sóng vai nhau tiến vào trước sự chú ý của mọi người.
Họ cúi đầu hành lễ theo quy củ.
Duy chỉ có sự chú ý đặc biệt nhất từ tam công chúa.
Nàng vẫn cứ đưa mắt hướng về phía Di Ninh, đôi mắt thấm đượm nỗi sầu thương.
Hai người họ hôm qua đã ở bên nhau.
Cũng đúng, họ là phu thê, ở bên nhau là chuyện rất bình thường, nàng lưu luyến vì điều gì chứ? Nghĩ đến đây thôi, nàng cần tập trung đến vấn đề chính của buổi thượng triều hôm nay.
Ánh mắt Di Ninh cũng có chút liếc sang nhìn Sở Vi Nguyệt.
Nàng cố tình nhìn xem chỗ bị đả thương tối hôm qua của Sở Vi Nguyệt hiện tại đã như thế nào.
Xem ra nàng cũng không cần lo lắng, tam công chúa là người có võ công, hiện tại nàng ấy đã không vấn đề gì.
Di Ninh đoán không sai, quả nhiên hoàng thượng triệu tập mọi người là chuyện trộm tối qua.
Các vị đại thần bàn tán xôn xao, than thở với hoàng thượng.
“Tối hôm qua phủ vi thần có trộm nhưng không mất thứ gì?”
“Phủ vi thần cũng như thế”
Kì lạ là bọn họ đều không bị trộm mất thứ gì.
Đây là việc khiến cho hoàng thượng lo lắng.
Cũng giống như lần trước, tên trộm ra đi không để lại dấu vết.
Hoàng thượng cũng không biết tối hôm qua chính tẩm cung của ông cũng bị đột nhập, cho đến khi Sở Vi Nguyệt lên tiếng:
“Bẩm phụ hoàng, hôm qua nhi thần đã chạm mặt kẻ giả mạo cung nữ.
Xin hỏi phụ hoàng tối qua có kẻ nào lạ mặt đến dâng thuốc cho người?”.
Hoàng thượng ngạc nhiên, quả nhiên là có, chẳng lẽ chính là hắn.
Ông gật đầu với Sở Vi Nguyệt rồi tiếp tục lắng nghe nàng trình bày.
“Kẻ trộm không chỉ có một người, lúc giao đấu một đám người áo đen khác xông ra cướp người đi.
Cho nên nhi thần nghĩ bọn chúng chia ra thành hai hướng hành động.
Một trong số bọn chúng cải trang thành cung nữ tiếp cận người, đám còn lại chia nhau lục soát phủ của các đại thần”.
Sở Vi Nguyệt quyết đoán trình bày quan điểm của mình.
Hoàng thượng nghe vậy liền nghĩ đến người hôm trước đã lẻn vào tẩm cung của ông.
Chẳng lẽ lần này hắn đến là vì mật thất.
Hai tay ông bấu chặt vào đầu gối, xem ra bọn chúng xem thiên tử Sở quốc là trò đùa.
“Vậy con có còn nhớ mặt của hắn”.
Hoàng thượng lo lắng hỏi
“Hắn đã cải trang vào hoàng cung tất nhiên sẽ không sử dụng gương mặt thật.
Vậy nên gương mặt hôm đó nhi thần thấy chính là được dịch dung”.
Sở Vi Nguyệt nhớ lại, võ công của tên đó so với nàng vượt trội hơn nhưng hắn không cố ý đả thương nàng, càng nghĩ càng thấy lạ.
Nhưng điều đáng buồn hơn đó là phụ hoàng ngồi trên kia không hề lo lắng cho đứa con gái này.
Đáng lẽ ông phải quan tâm đến nàng một chút vì hôm qua đã giao đấu với tên trộm ấy.
Chuyện này đối với nàng cũng đã quá quen thuộc, Sở Vi Nguyệt cũng không để tâm đến.
Xem từng lời từ tam công chúa thốt ra, các quan đại thần liền xì xầm to nhỏ, bàn tán xôn xao.
Thừa tướng từ nãy giờ đều im lặng bỗng nhiên lên tiếng nói: “Xem ra đám người này không tầm thường.
Chúng ta cần phải đề cao cảnh giác vì bọn chúng đang nhắm vào hoàng cung”
“Thừa tướng nói phải.
Bẩm phụ hoàng, bọn chúng rất quen thuộc với đường đi trong cung, nhi thần nghĩ là bọn chúng chính là người trong cung hoặc trong cung có nội gián”.
Sở Vi Nguyệt lúc nào cũng tư duy nhạy bén nói ra lí lẽ của mình.
“Vậy con có kế sách gì?”.
Hoàng thượng lên giọng hỏi người dưới kia.
“Hiện tại vẫn chưa”.
Sở Vi Nguyệt đành lắc đầu.
Nàng vẫn chưa xác định được mục đích chính của bọn người đó.
"Vậy chuyện này trẫm giao cho con".
Tuy ông không yêu thương Sở Vi Nguyệt như Sở Vi Diệp nhưng tài năng của nàng ông không thể phủ nhận, ngoài ra cũng chỉ có Sở Vi Nguyệt đã từng tiếp xúc với người đó.
Kẻ cầm đầu chính là đang đứng ở đây nhưng không ai hay biết.
Từ đầu đến cuối Di Ninh chỉ im lặng quan sát.
Nàng còn phải chờ hội hợp với bọn họ để biết ra sao.
Xem sắc mặt của hoàng thượng có lẽ ông không mấy sợ hãi như trước.
A Lạc đã trắng tay trở về?
Trước khi bãi triều, hoàng thượng cũng nhắc nhở mọi người đề cao cảnh giác, tăng cường nghiêm ngặt hơn ở nơi ở của mình.
Ông cũng tự trách bản thân, không chú tâm nhiều đến hậu cung nên hắn mới có cơ hội lẻn vào đây.
"A Ninh, tối hôm qua ngươi đến đây có gặp ai lạ mặt không?".
Sở Vi Diệp vu vơ hỏi
"Không có, sao vậy?".
Di Ninh ngạc nhiên hỏi, chẳng lẽ Sở Vi Diệp nghi ngờ nàng
"Ta chỉ hỏi vậy thôi.
Thế ngươi đến từ lúc nào, ta không hay biết".
Hôm qua vẫn mải mê nên nàng cũng không chú tâm đến Di Ninh đã ở đó khi nào
"Lúc ngươi còn đang ngủ".
Di Ninh trả lời như không trả lời.
Tất nhiên là Sở Vi Diệp đang ngủ nên mới không phát giác
Công chúa cũng không đôi co với Di Ninh.
Nàng định nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt nào đó đang chằm chằm nhìn hai người.
Nàng bỗng ôm lấy cánh tay Di Ninh nhìn lại người kia.
Sở Vi Nguyệt xuất hiện nàng mới nhớ ra lúc trong Đại diện, người kia cứ thi thoảng lại liếc sang phò mã của nàng, vô cùng khó chịu.
Sở Vi Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này cũng có chút khó chịu không kém.
Đôi mắt chuyển dời sang Di Ninh rồi rời đi.
"Quá đáng.
Tỷ ấy nhìn gì chứ?".
Sở Vi Diệp chau mày trách
"Bỏ đi.
Ta thấy Sở Vi Nguyệt cũng không xấu xa như ngươi nghĩ".
Di Ninh cười trừ
"Từ lúc nãy tỷ ấy cứ hay nhìn ngươi.
Không xấu xa thì là gì?".
Nàng vẫn còn nhìn theo bóng lưng quở trách
"Được được, ngươi nghĩ sao thì là vậy".
Di Ninh cũng không cãi lại Sở Vi Diệp ngộ nhỡ lại chọc giận nàng ấy.
Nghe được lời này từ Di Ninh, Sở Vi Diệp liền hạ xuống cơn giận.
Dù cho nàng không thích tam hoàng tỷ là mấy nhưng cũng không phủ nhận tài năng, trí tuệ của người kia.
"Vậy tại sao hai người lại như vậy?".
Di Ninh tò mò hỏi tiếp
"Ta đã từng nói rồi, tỷ ấy là con của thiếp, ta là con của chính thê nên tỷ ấy không thích ta.
Từ nhỏ tỷ ấy đã hay ăn hiếp ta, giấu đồ của ta".
Sở Vi Diệp từ từ nhớ lại kể cho người kia nghe.
Trong lòng Di Ninh có chút cười, nghe bộ dạng kể chuyện của Sở Vi Diệp thì xem ra mối quan hệ của họ không quá nghiêm trọng.
Hoặc do Di Ninh nghĩ quá đơn giản bởi vì hoàng cung Ả Lạp của nàng còn rắc rối hơn nhiều.
"Ngươi cười gì chứ?".
Sở Vi Diệp huýt vào vai người kia
"Không có gì?".
Di Ninh xua tay.
Có lẽ Sở Vi Diệp cũng muốn hàn gắng mối quan hệ với người kia nhưng vì nàng ngại chăng?
"Có vẻ tỷ ấy rất thích ngươi.
Ta không cho phép điều đó".
Nghĩ lại chuyện này, công chúa lại thấy tức điên người
Di Ninh lắc đầu, Sở Vi Diệp thốt ra những lời đó không ngượng sao.
Nàng vẫn chưa đáp lại tình cảm của người kia cơ mà.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chuyện nàng có đáp lại hay không với chuyện công chúa không cho người kia thích nàng không liên quan nhau.
Đây là quyền của công chúa, Di Ninh lại nghĩ gì được chứ.
Một Sở Vi Diệp ngây thơ hồn nhiên và một Sở Vi Nguyệt tài trí đa mưu, tính cách khác nhau nhưng họ đều chung một lí tưởng đó là yêu Di Ninh.
Tuy vậy nhưng giữa bọn họ vẫn có thể hàn gắn lại mối quan hệ, có lẽ Di Ninh chính là cầu nối giúp tình tỷ muội bọn họ.
Và một việc nữa, nàng cũng muốn biết Sở Vi Nguyệt sẽ giải quyết chuyện trong cung ra sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...