Thiển Hạ Vi Lương

Lâm Thiển Hạ thật sự không trở về.

Lúc ban đêm tận tay Lâm Đông Quan nhận được tin nhắn Lâm Thiển Hạ gửi tới, nói mình ở trong nhà một người bạn, đến khi sinh đứa nhỏ sẽ trở về, ông bà không cần lo lắng.

Bây giờ nhà họ Lâm quả thực gà chó không yên, huyên long trời lỡ đất.

Mỗi ngày Trần Cố Cần lấy nước mắt rửa mặt, mỗi ngày bà luôn miệng trách cứ Vương Mộng Khuê. Lâm Đông Quan là trụ cột gia đình tất nhiên không giống Trần Cố Cần một khóc hai nháo ba thắt cổ như vậy, nhưng mỗi ngày lại hút thuốc, uống rượu, thật ra ông cũng chưa từng oán trách ai, chỉ llê quý đônn mắng con gái mình không có lương tâm, đều do nhớ cô trái tim đau xót.

Hai vợ chồng không chỉ một lần lên thành phố K, nhưng tìm Lâm Thiển Hạ tìm khắp cũng không thấy, điện thoại của cô tắt máy, mà Tập Vi Lương, thì vẫn không liên lạc được.

Vương Mộng Khuê miệng lại thật sự rất kín. Cô kiên trì nói mình cũng không biết Lâm Thiển Hạ đi đâu.

Ông bà cùng đường, cuối cùng bất đắc dĩ tự mình làm một đống lớn thông báo tìm người  phân phát nhờ lqd thân thích nơi nơi cùng dán, phần trên thêm một tấm ảnh chụp của Lâm Thiển Hạ.

Nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, một chút tin tức của Lâm Thiển Hạ cũng không có.

Trần Cố Cần vừa lau nước mắt vừa nức nở nói: "Nếu không, hay là chúng ta báo công an đi?"

"Báo công an cái gì?! Loại chuyện xấu hổ này bà cũng dám lấy ra nữa mất mặt?" Lâm Đông Quan tức giận quát: "Loại con gái này không cần! Nhà họ Lâm chúng ta không có đứa con gái này!!!"

Trần Cố Cần nghe xong,  càng khóc nức nở.

Mà Lâm Đông Quan vừa hung hăng nén tàn thuốc "Bẹp ——", sắc mặt xanh mét, cũng không nói thêm gì nữa.

......

Chân trời lửa rực ánh nắng chiều chiếu rọi trên da thịt trắng như sứ, lông tơ đáng yêu theo gió bay lượn, một mình Lâm Thiển Hạ lẳng lặng  đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời vào lúc hoàng hôn, thầm nghĩ, lại một ngày trôi qua.

Đã qua mười ngày, cô ở trong nhà La Văn Tuệ ngây người suốt mười ngày. Mười ngày này, cô không ra khỏi cửa một lần, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, chưa từng ngừng gọi điện thoại Tập Vi Lương.


La Văn Tuệ rất tốt với cô, khi mới gặp cô ấy hỏi cô một câu: Em chắc chắn chứ? Sau khi trả lời nhận được từ khẳng định cô, chị không nói hai lời, vẫn dùng hành động yên lặng giúp đỡ  Lâm Thiển Hạ.

Cô vì Lâm Thiển Hạ mời một chuyên gia dinh dưỡng kiêm bảo mẫu, chuyên phụ trách chăm lo đồ ăn thức uống hàng ngày của cô. Cô thậm chí còn vì Lâm Thiển Hạ mời riêng một bác sĩ gia đình, ngay cả thiết bị y tế cần thiết của phụ nữ có thai cũng được chuẩn bị tốt.

Lâm Thiển Hạ không cần phải đi bệnh viện khám thai định kỳ, mỗi ngày cũng chỉ vào chạng vạng cô mới cùng lê qq uý đôn chuyên gia dinh dưỡng hoặc La Văn Tuệ đi tản bộ ở công viên của tiểu khu.

Bởi vì trước khi thai kì còn chưa ổn định, Lâm Thiển Hạ vì tránh phóng xạ, không  xem TV, không  dùng máy tính, di động cũng sớm thu hồi giao cho giữ La Văn Tuệ.

Mỗi ngày Lâm Thiển Hạ đều đọc sách báo vả tạp chí La Văn Tuệ mang về, bởi vì mang thai, cô rõ ràng thích ăn ngủ hơn trước kia.

Cô sớm hình thành phản ứng không giống với người bình thường, gần như chưa từng xuất hiện hiện tượng buồn nôn, nôn mửa.

Có khi Lâm Thiển Hạ nhịn không được nghĩ, đứa nhỏ trong bụng có lẽ là một tiểu công chúa, thật biết điều, không quá quậy phá, khiến cô ít phải chịu lqd giày vò hơn so với những bà mẹ bình thường, đương nhiên, trừ bỏ khiến tính tình cô trở nên thất thường rõ ràng ra.

"Thiển Hạ, lại đây ăn một chén bánh tôi đi." Là chuyên gia dinh dưỡng, tên Đàm Tiểu Tĩnh, một cô gái trẻ tuổi khoảng ước chừng 23 tuổi.

Tuy rằng Đàm Tiểu Tĩnh tuổi không lớn lắm, nhưng đã tốt nghiệp tiến sĩ. Lâm Thiển Hạ từng hỏi cô, điều kiện tốt như vậy, tại sao lại đồng ý hạ mình làm chuyên gia dinh dưỡng vả bảo mẫu của cô, nhưng thật ra Đàm Tiểu Tĩnh không quan trọng, hay nửa đùa nửa thật nói: "Bởi vì tôi thích chị La đó!"

Lâm Thiển Hạ nghe xong cảm thấy thực bất đắc dĩ, cũng cười, nhưng chỉ cho là bởi vì La Văn Tuệ trả tiền lương đủ cao, cho le quy don nên nghe một chút cũng qua, cũng không có nghĩ nhiều lắm.

Tính cách của Đàm Tiểu Tĩnh và tên của cô thì một trời một vực, không dịu dàng nhã nhặn lịch sự, một cô gái hoạt bát hướng ngoại, thỉnh thoảng còn rất lừa đảo. Bất quá khi cô làm việc thì trái ngược vô cùng chính xác cẩn thận, tuyệt không chậm trễ, Lâm Thiển Hạ nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, rốt cục hiểu được vì sao Đàm Tiểu Tĩnh có thể học đến tốt nghiệp tiến sĩ, cô và bề ngoài thoạt nhìn không giống nhau, người như cô khi quyết tâm dốc lòng đến lqd làm một chuyện, là có thể hoàn toàn xem nhẹ mọi ảnh hưởng của thế giới bên ngoài.

Lâm Thiển Hạ khẩu vị tốt lắm, bánh trôi do Đàm Tiểu Tĩnh làm, nhân bánh bên trong cũng là cô pha chế riêng cho phụ nữ có thai, không chỉ có hương vị ngon, còn không ngấy, hơn nữa dinh dưỡng cũng  được phối hợp vô cùng cân đối, Lâm Thiển Hạ vô cùng nể tình ăn hết toàn bộ.

Khi mà bụng cảm thấy no, người cũng có chút mệt chỉ muồn ngủ. Nhưng Lâm Thiển Hạ biết chắc chắn mình không ngủ được, bởi vì cô hôm nay có một việc chưa làm. Một khi trong lòng cô đã lo lằng điều gì, mặc kệ có mệt bao nhiêu buồn ngủ thế nào, vẫn không ngủ được.

"Đàm tiểu thư, cô có thể đi cùng tôi ra trung tâm thành phố một chuyến không?" Lâm Thiển Hạ muốn đi tìm Ngụy Lễ Quần, cô kiên trì cho rằng Ngụy Lễ Quần có phương thức liên lạc với Tập Vi Lương.

Hiện tại cô khẩn cấp muốn liên hệ với Tập Vi Lương, cô muốn giải thích với anh, cũng muốn nói cho anh biết mình mang thai.


Mặc dù rất có thể mình sẽ bị cha mẹ tìm được, nhưng Lâm Thiển Hạ thà liều lĩnh mạo hiểm, cũng không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội gì có thể liên hệ Tập Vi Lương.

Lâm Thiển Hạ tự nói với mình, một lần cuối cùng, lqd một lần này thôi. Nếu lần này không thành công, cô bắt buộc mình hoàn toàn từ bỏ, ở trong nhà mà dưỡng thai cho tốt.

Đàm Tiểu Tĩnh do dự chốc lát, La Văn Tuệ từng nhắc nhở cô, không  được tùy tiện đưa Lâm Thiển Hạ ra ngoài.

Nhưng cuối cùng cô vẫn đáp ứng rồi.

Bởi vì không muốn ngồi xe buýt Lâm Thiển Hạ mệt nhọc, Đàm Tiểu Tĩnh liền thuê một chiếc xe taxi.

Lâm Thiển Hạ được Đàm Tiểu Tĩnh giúp đỡ, lẳng lặng ngồi chờ dưới tán cây trước cổng khu nhà của Ngụy Lễ Quần.

Cô không xác định Ngụy Lễ Quần có trở về hay không, hoặc là đã trở về, nhưng là cô cảm thấy, đêm nay mình có thể gặp Ngụy Lễ Quần.

Quả nhiên, khi Đàm Tiểu Tĩnh choàng thêm áo khoác cho cô để tránh lạnh, xa xa Lâm Thiển Hạ đã thấy chiếc xe Ngụy Lễ Quần từ cao chạy xuống.

Đêm nay Ngụy Lễ Quần có một cuộc xã giao, uống rất nhiều rượu, anh không tiện lái xe, vì thế đã kêu thư ký  đưa anh trở về. Lại vì trúng gió mà tỉnh rượu, anh để thư ký dừng lqd lại ở cổng tiểu khu, còn mình muốn chạy một đoạn đường.

Kết quả không ngờ tới, vậy mà anh thấy được Lâm Thiển Hạ, nếu thời gian có thể quay ngược, anh tuyệt đối sẽ để thư ký đưa mình về dưới nhà.

Lâm Thiển Hạ vội vàng  đi qua, mắt lộ vẻ cầu xin. "Anh Ngụy, cầu xin anh nói cho em biết cách liên lạc với Vi Lương, em biết anh nhất định có thể liên hệ được với anh ấy."

Ngụy Lễ Quần không nói lời nào, tựa hồ tính trực tiếp coi Lâm Thiển Hạ là không khí, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn cô một cái, đi lướt qua bên cạnh cô.

Lâm Thiển Hạ rốt cục lqd không kiềm chế được bổ sung nói: "Anh Ngụy, em đang mang thai, hi vọng anh có thể vì tình cảm với đứa nhỏ, nói cho em biết cách liên lạc với Vi Lương......"

"Ồ." Ngụy Lễ Quần rốt cục có một chút cảm động. Anh dừng bước lại, xoay người nhẹ nhàng nói một câu: "Vậy bỏ đi."


Lâm Thiển Hạ ngây ngẩn cả người......

Trước khi cô đến gần như nắm chắc mười phần, là Ngụy Lễ Quần nhất định sẽ xem lqd xét tình cảm với đứa nhỏ báo cáo lên cấp trên nói cô cho biết cách liên lạc với Tập Vi Lương. Không nghĩ tới anh không chỉ không nói, còn nói cô bỏ đứa bé?!

Nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn chưa kịp phản ứng từ kinh sợ, Ngụy Lễ Quần lại đột nhiên phát ra tiếng thét thống khổ chói tai.

Nguyên nhân là Đàm Tiểu Tĩnh nghe lời nói của Ngụy Lễ Quần trong nhất thời nhịn không được, trực tiếp đi lên hung hăng đá anh.

Một cước của Đàm Tiểu Tĩnh thật sự đá nhanh, chuẩn, độc! Chỉ thấy Ngụy Lễ Quần đã không còn quan tâm mặt mũi gì nữa, hai tay sống chết ôm lấy lão nhị nhà anh, đau đến mức mặt mày tái nhợt.

Lâm Thiển Hạ hoảng hốt lúng túng, bước lên phía trước nói: "Anh Ngụy, anh không sao chứ, em đưa anh đi bệnh viện......"

"Cút ngay!!!" Ngụy Lễ Quần tức sùi bọt mép, hai mắt muốn phún lửa liều mạng nhìn chằm chằm người khởi xướng - Đàm Tiểu Tĩnh.

Đàm Tiểu Tĩnh vừa bảo lqd vệ Lâm Thiển Hạ, không hề sợ hãi nhìn thẳng  vào Ngụy Lễ Quần. "Bỏ?! Đánh anh em của anh!! Có tin tôi cho anh đoạn tử tuyệt tôn hay không!!!"

Mắng đã, Đàm Tiểu Tĩnh liền dừng lại an ủi Lâm Thiển Hạ chuẩn bị rời đi.

Lâm Thiển Hạ còn có chút lo lắng, thường quay đầu nhìn xuống dưới Ngụy Lễ Quần.

Ngụy Lễ Quần đau đến thân thể gấp khúc, tựa hồ đang gọi điện thoại.

Lâm Thiển Hạ nghĩ rằng, có thể là anh gọi người đưa anh đi bệnh viện.

"Đàm tiểu thư, vừa rồi có phải cô đá quá mạnh hay không......"

"Sẽ không? Tôi chỉ dùng chín phần công lực thôi......" Đàm Tiểu Tĩnh chậc lưỡi đáp, không sao cả nói: "Nhớ ngày đó chồng trước của chị tôi ngoại tình ép buộc chị tôi bỏ đứa nhỏ, tôi đã dùng  mười phần công lực, sau đó anh ta...... Từ đó về sau không thể sinh sản."

"......" Lâm Thiển Hạ thật sự bị dọa cho khiếp sợ, quả nhiên nữ tiến sĩ đều là Diệt Tuyệt sư thái* hóa thân. Cô thật sự không nhịn được quay đầu, hô lớn với Ngụy Lễ Quần: "Anh Ngụy, anh nhất định phải đi gặp bác sĩ đó!"

......

Hai người từ tiểu khu đi đến ven đường lớn, dọc theo đường đi có vài bác gái nhìn Lâm Thiển Hạ và Đàm Tiểu Tĩnh, cũng không ác ý cười nói: "Này hai cô gái trẻ này thật giống hai chị em."


Lâm Thiển Hạ cười cười, ngược lại Đàm Tiểu Tĩnh nhếch miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt không chút thay đổi.

Do mang thai, buổi tối Lâm Thiển Hạ ngủ rất sớm.

Chăm sóc ngủ Lâm Thiển Hạ xong, Đàm Tiểu Tĩnh bước đi ra khỏi phòng chuẩn bị rót ly nước uống.

La Văn Tuệ vừa về nhà, giầy còn chưa đổi, Đàm Tiểu Tĩnh liền hùng hổ  đi qua, hung hăng cắn cổ tay của cô một cái.

"Tôi cảnh cáo chị, nếu trong vòng một năm chủ nhân trong lòng chị không đổi thành tôi, tôi nhất định trực tiếp cuốn gói đi khỏi!" Đàm Tiểu Tĩnh giống như người đàn bà chanh chua hai tay chống  thắt lưng, vẻ mặt thở hồng hộc nói.

La Văn Tuệ Nhất sửng sốt, lập tức hiểu được nha đầu kia đã đoán được cái gì. Cô vả Đàm Tiểu Tĩnh chính thức qua lại chưa tới một tháng, cô thật lòng thích nha đầu này, tuy rằng trong lòng cô vẫn còn Lâm Thiển Hạ.

Thời gian hai người cùng một chỗ  tuy rằng không lâu, nhưng nha đầu Đàm Tiểu Tĩnh này vô tâm, một người không vòng vo quanh co, trong lòng cô nghĩ cái gì, La Văn Tuệ chỉ nhìn là biết.

Đàm Tiểu Tĩnh này bộ dáng "mạnh mẽ như hổ", La Văn Tuệ biết, cô không thật sự tức giận.

La Văn Tuệ cười cười, nhìn Đàm Tiểu Tĩnh vô cùng trịnh trọng nói: "Ừ!"

Đàm Tiểu Tĩnh sinh ra dòng dõi thư hương, khi các bạn cùng tuổi còn cả ngày đi leo trèo nghịch bùn, cô đã bị lqd cha mẹ đưa đến trường học. Mà cô phải học học vị tiến sĩ, cũng là thuận theo yêu cầu của gia đình.

Nhưng cha mẹ nhà họ Đàm dù thế nào cũng không ngờ, luôn luôn cho là con gái mình kiêu ngạo, lại là đồng tính.

Đàm Tiểu Tĩnh mặt ngoài thì nhu thuận nghe lời, nhưng vẫn rất có suy nghĩ của bản thân. Cô không biết mình từ khi nào thì bắt đầu biến thành chỉ thích phụ nữ, cô nghĩ có lẽ là bởi vì cảnh ngộ bi thảm của chị gái, cho nên làm cho cô từ đó về sau hận đàn ông thấu xương.

Chị gái Đàm Tiểu Tĩnh kết hôn hai lẩn, hai lần ly hôn đều là vì chồng ngoại tình.

Khi Đàm Tiểu Tĩnh ồn ào náo loạn cả nhà, liền nói với cha cô một câu:

Bắt con thích đàn ông, tựa như bắt cha thích đàn ông, rất ghê tởm!

Từ đó về sau, không còn thấy Đàm Tiểu Tĩnh trở về nhà.

(*Diệt Tuyệt Sư Thái: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn lê quý đônn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm. Bà cũng nổi tiếng là một nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh lại quá độc ác, lạnh lùng nên đến chết vẫn không chịu đứng ngang hàng Minh Giáo và cũng không chịu nhận lấy sự giúp đỡ của Trương Vô Kỵ. Nguồn: Wikipedia)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui