Sau khi khóc đủ, Lâm Thiển Hạ liền điều chỉnh lại tâm trạng rồi ra khỏi phòng.
Cô cứ nghĩ Tập Vi Lương đã ra ngoài bởi vì lúc nãy ở bên ngoài không có một chút động tĩnh nào, kết quả vừa mở cửa phòng thì đã nhìn thấy Tập Vi Lương đang quỳ gối thẳng tắp lên một khối Washboard.
"Anh đang làm gì vậy?! Chẳng lẽ rèn luyện thân thể??" Lâm Thiển Hạ không giải thích được, còn có chút nghi ngờ nhìn xuống kiểu quỳ gối, bởi vì còn bực mình với Tập Vi Lương cho nên sắc mặt không tốt, giọng điệu cũng không tốt.
Lâm Thiển Hạ cảm thấy quân đội thật kì diệu, quỳ Washboard cũng có thể trở thành hạng mục rèn luyện sao?
". . . . . ." Tập Vi Lương lặng lẽ nhìn dáng vẻ vô tội của vợ mình, trong lòng uất ức muốn rỉ máu."Không phải em nói muốn anh quỳ Washboard sao?"
Lâm Thiển Hạ sững sờ, đôi mắt màu hổ phách chớp vài cái mới nhất thời nhớ lại hình như một tiếng trước quả thật mình có tức giận đem Tập Vi Lương đẩy ra ngoài cửa, hơn nữa còn thuận miệng rống lên một câu "Đi quỳ Washboard cho em đi" .
Lâm Thiển Hạ bất đắc dĩ vỗ trán. Thật ra câu quỳ Washboard căn bản là do cô vô thức nói lẫy mà nói ra.
Những đứa trẻ sau khi phạm lỗi thường đều bị đánh mấy cái vào mông, nhưng Trần Cố Cần ngay từ nhỏ đã lười đánh cô, tất cả đều bắt cô đi quỳ Washboard. Vì vậy, tuổi thơ của Lâm Thiển Hạ đều chỉ nghe mẹ cô rống lên như sư tử hà đông: "Đi quỳ Washboard cho mẹ!!!"
Cho nên, lúc Lâm Thiển Hạ "dạy dỗ" Tập Vi Lương cũng không chú ý mà thuận miệng nói lên một câu như vậy.
Nhưng cũng không trách được cô, không phải đều nói cha mẹ sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới con cái hay sao?!
"Anh ngốc à? Em cũng chỉ là thuận miệng nói ra…" Lâm Thiển Hạ có chút dở khóc dở cười.
Thuận miệng nói một chút…
Nếu không phải bởi vì "Nam tử hán không rơi lệ", Tập Vi Lương có thể sẽ uất ức đến lệ rơi đầy mặt. Cũng bởi vì vợ anh thuận miệng nói một câu, anh lại ngoan ngoãn tìm khối Washboard quỳ, hơn nữa còn không hề nhúc nhích, thái độ nghiêm túc không khác gì tư thế hành quân.
Tập Vi Lương nhận thấy mình đã phạm vào tội lỗi tày đình nên mới nghe lời đi quỳ Washboard chỉ hy vọng vợ anh thấy anh thái độ thành thật của anh sẽ bớt giận. Kết quả phải quỳ hơn một giờ không nói, vợ anh lúc đi ra một chút phản ứng cũng không có làm cho anh thấy thật thê thảm.
"Còn không mau đứng lên?!" Lâm Thiển Hạ thấy Tập Vi Lương vẫn ngây ngốc quỳ ở đó, liền không nhịn được nói.
". . . . . ." Em cho rằng anh không muốn sao? Tập Vi Lương thật là khổ không thể tả. Anh cũng muốn đứng lên nhưng vì đã quỳ hơn một giờ không nhúc nhích làm chân của anh cũng sớm đã tê dại không thể động đậy.
Tập Vi Lương nghĩ thầm quỳ Washboard không phải ai cũng quỳ được, nếu không phải mình đủ thể chất, đủ nghị lực thì có khi chưa quỳ được một giờ thì đã phải tới bệnh viện.
Vợ, mau tới đỡ anh dậy… Tập Vi Lương kêu gào ở trong lòng.
Lâm Thiển Hạ phát hiện Tập Vi Lương hành động bất tiện, mặc dù cô vẫn chưa hết giận nhưng vẫn không đành lòng, đành đi tới nâng anh đứng lên đi tới ghế sa lon.
Tập Vi Lương ngồi vào trên ghế sa lon vuốt vuốt đầu gối tê dại của mình, rốt cuộc thở dài một hơi nhưng trong lòng vẫn còn ở suy nghĩ lát nữa làm như thế nào để vui lòng vợ.
Lâm Thiển Hạ ngồi ở một bên, đột nhiên kinh ngạc hỏi “Nhà chúng ta cũng có Washboard à?" Hình như cô chưa bao giờ thấy?
"Anh đi mượn hàng xóm." Tập Vi Lương hồi tưởng lại lúc anh bị đẩy ra của thì phát hiện nhà mình không có Washboard, vì vậy liền thử đi mượn. Thật ra thì hiện nay gia đình nào cũng có máy giặt quần áo, Washboard cũng bị đào thải, huống chi lại ở khu dân cư cao cấp như vậy? Chỉ là không ngờ thím hành xóm lại vô cùng nhiệt tình chạy đến trong phòng tắm lấy ra một khối Washboard.
"Sao anh lại nghe lời như vậy, em nói anh quỳ Washboard anh lại thật sự quỳ à?" Lâm Thiển nhớ đến trước kia từng đọc trên báo: người đàn ông chịu quỳ Washboard sẽ làm người phụ nữ của mình cảm thấy hạnh phúc. Khi đó cô chỉ cười trừ nghĩ rằng mình sẽ không tốt mệnh như thế.
Hiện tại có một ít đàn ông bị bạn bè của họ cười nhạo "Vô dụng, sợ vợ", thật ra thì bọn họ chỉ nghe lời chứ không sợ vợ, là bởi vì bọn họ quá quan tâm đến vợ của mình mà thôi.
Lâm Thiển Hạ có một chút cảm động, cảm thấy Tập Vi Lương đúng là một người chống tốt.
"Anh đã nói rồi, anh sẽ luôn nghe lời em…" Đôi mắt đen của Tập Vi Lương chăm chú nhìn Lâm Thiển Hạ, nghiêm túc không khác gì lúc tuyên thệ.
"Vi Lương…" Lâm Thiển Hạ chỉ có cảm giác lòng mình như bị nhéo một cái khiến cô không nhịn được mà nhào vào lòng Tập Vi Lươn rơi lệ.
Tập Vi Lương không ngờ một câu nói của mình lại làm cho vợ khóc. Anh nghĩ "nữ nhân là làm bằng nước" quả nhiên không sai, sao lại có thể nhiều nước như vậy chứ…
Lâm Thiển Hạ trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Cô mất bảy năm để tương tư một người đàn ông nhưng lại có một người đàn ông như vậy quan tâm, thương yêu mình.
Cô rất hạnh phúc.
Cảm thấy tiếng khóc của người trong ngực nhỏ dần, Tập Vi Lương không nhịn được mong đợi nói: "Anh ngoan như vậy, em phải có phần thưởng”
"Hả? Phần thưởng sao?" Lâm Thiển Hạ nâng lên một khuôn mặt nhỏ nhắn, nghi ngờ chớp đôi mắt ướt át.
“Em gọi anh là chồng đi" Tập Vi Lương chưa nói, Lâm Thiển Hạ chỉ mới gọi như vậy một lần nhưng lại làm anh nhớ mãi không quên.
Lâm Thiển Hạ có chút ngượng ngùng, mặt đỏ ửng rồi dần dần lan đến vành tai. Chôn cả đầu vào sâu trong ngực Tập Vi Lương, qua hồi lâu mới yếu ớt nói một câu: “Chồng…"
Mặc dù thanh âm yếu ớt tựa như muỗi kêu nhưng Tập Vi Lương lại nghe được rõ ràng. Anh thỏa mãn cười thành tiếng.
Tập Vi Lương thoải mái nằm trên giường, gương mặt luôn lạnh lùng của anh ánh lên vẻ thỏa mãn.
Mà Lâm Thiển Hạ nghiễm nhiên mang dáng vẻ của một cô vợ hiền, quỳ gối đấm bóp đầu gối cho Tập Vi Lương "Khá hơn chút nào không?"
"Ừ. Vợ, em thật tốt." Tập Vi Lương cảm thấy cuộc sống này thật quá hạnh phúc!!!
Lâm Thiển Hạ không nhịn được mắng anh một câu, hơi ghét bỏ nói: "Tập Vi Lương, miệng của anh càng ngày càng dẻo rồi đấy!" Cô vẫn không hiểu, cuối cùng là do Tập Vi Lương thay đổi hay là do ban đầu cô không nhìn ra bộ mặt thật của anh đây?
Lâm Thiển Hạ không biết, bởi vì có cô mà Tập Vi Lương mới có những ngày tháng “sống” thật sự như bây giờ.
Động tác trên tay Lâm Thiển Hạ vẫn không ngừng, nhưng khi nghĩ đến Vương Mộng Khuê và Lãnh Thế Hiên vẫn không được nhịn được, vô cùng đau đớn nói: "Mộng Khuê sao lại đáng thương như vậy, người trong lòng lại mắc căn bệnh như thế? Lãnh Thế Hiên cũng thật khổ, thích Vương Mộng Khuê nhưng vì sợ tổn thương đến cô ấy mới không dám đến gần…"
Vừa nhắc đến đề tài này, Lâm Thiển Hạ và cái cũng máy hát giống như nhau, không ngừng nói về Vương Mộng Khuê và Lãnh Thế Hiên.
Tập Vi Lương lẳng lặng nghe, cảm thụ ngón tay mềm mại của cô vuốt ve trên đầu gối của mình, loại cảm giác đó thật là thoải mái. Anh không nhịn được lại nghĩ đến da thịt trơn mềm của Lâm Thiển Hạ khiến cho anh muốn ngừng mà không được…
Nghĩ đi nghĩ lại, anh liền cảm thấy đột nhiên khát nước…
Nói đến của Mộng Khuê, hai mắt Lâm Thiển Hạ đã ươn ướt. Vốn dĩ cô tưởng rằng Tập Vi Lương nghe cũng sẽ cảm động, cũng sẽ tiếc rẻ than thở, thật không nghĩ đến cũng không thể ngờ dưới đáy quần của anh lại xuất hiện cái đỉnh "Lều"?!
"Tập Vi Lương!!!" Lâm Thiển Hạ tức giận nhảy xuống khỏi giường, hỏa khí đằng đằng chỉ vào lỗ mũi Tập Vi Lương mắng to: "Cả ngày trong đầu anh có thể chứa thứ khác không hả?!" Cô thật sự muốn điên rồi, một câu chuyện bi thương như vậy mà anh cũng có thể vô duyên vô cớ có phản ứng. Cô chưa bao giờ nghe nói đầu gối đàn ông cũng là nơi mẫn cảm?!
Chỉ là cũng đúng, người này vốn dĩ vô cảm, có lẽ trừ cô ra thì bất cứ chuyện của ai cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh.
"Thiển Hạ, em đừng giận, là anh sai. Nhưng chuyện như vậy không phải anh có thể khống chế." Tập Vi Lương vội vàng bắt lấy tay Lâm Thiển Hạ, khiêm tốn nhận sai.
"Hừ, anh còn là một quân nhân đấy." Lâm Thiển Hạ hừ lạnh một tiếng châm chọc.
". . . . . ." Tập Vi Lương uất ức. Quân nhân cũng không phải là hòa thượng, oh không, hòa thượng cũng là đàn ông, tóm lại đàn ông đều khó nhịn. huống hồ anh hiện tại đang ở độ tuổi sung mãn?!
"Anh tự giải quyết đi!" Lâm Thiển Hạ vì đang buồn chuyện của Vương Mộng Khuê nên dĩ nhiên là không có tâm tình cùng Tập Vi Lương làm chuyện “phong hoa tuyết nguyệt”.
"Đừng…" Tập Vi Lương đem Lâm Thiển Hạ ôm ngồi vào trên đùi của mình, cầu khẩn nói: "Em giúp anh."
Lâm Thiển Hạ cảm thấy một cây gậy nóng hổi đang chĩa vào mông mình, mặt thẹn đến đỏ bừng chỉ có thể cứng đờ mặc cho Tập Vi Lương ôm, một cử động cũng không dám.
"Trước kia đều là anh chủ động, lần này em chủ động được không!" Tập Vi Lương tiếp tục hướng dẫn từng bước nói.
"Em … em không biết." Lâm Thiển Hạ cự tuyệt nói. Cô là con gái nhà lành, chuyện chủ động như vậy cô sao có thể làm được.
Tập Vi Lương thất vọng thở dài một cái. Đúng vậy, để cho người có da mặt mỏng như cô chủ động quả thật so với đi đánh giặc còn khó hơn. Anh nghĩ tự động thủ thì cơm no áo ấm.
Anh vội vàng cởi quần của mình và của cô xuống, sau đó đem lão nhị của mình chống đỡ tạm thời ở của huyệt khô khốc, miệng giật giật nhưng vẫn chịu đựng chưa tiến vào, đôi bàn tay ấm áp đưa vào trong quần áo của Lâm Thiển Hạ cởi ra nội y của cô, trên làn da mềm mại bóng loáng nặng nhẹ vân vê, xoa nắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Hạ dần dần nhuốm vẻ phong tình, đỏ ửng. Tuy cô vẫn cố chịu đựng không than thành tiếng nhưng khi một bàn tay nóng bỏng của Tập Vi Lương đưa đến trêu chọc chỗ tư mật hết sức mẫn cảm của cô thì rốt cuộc cũng không nhịn được"A a ——" kêu lên.
Tập Vi Lương vừa nghe đến từ giọng điệu êm tai của Lâm Thiển Hạ đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy ở nơi cửa huyệt ấm áp đã dần dần ướt át thì mới từ từ từng chút một, chậm rãi đi vào.
Trên mặt Lâm Thiển Hạ hiện lên một cỗ tình triều, hai mắt long lanh, khép hờ lại rất quyến rũ. Hai tay cô nắm chặt mép giường, thân dưới truyền đến cảm giác kịch liệt khiến cô vừa ngâm vừa thở gấp, hơi nhíu chân mày khiến không thể phân được đến tột cùng là do cô vui mừng hay khổ sở.
Bị gắt gao bao lấy, khoái cảm khiến Tập Vi Lương hô hấp nặng nề, động tác cũng kịch liệt nhanh chóng.
Chiếc giường lớn bởi vì động tác quá kịch liệt mà lay động, phòng lớn quanh quẩn tiếng than, tiếng thở gắp dồn dập…
Kế tiếp, đương nhiên là một phòng kiều diễm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...