"Không biết vì sao dạo này anh ấy luôn trốn tránh tớ…" Vương Mộng Khuê vừa than thở vừa nghi ngờ "Tiểu Hạ, cậu nghĩ tớ có nên đi tìm anh ấy hỏi cho rõ ràng không?"
"Cần. Nếu không có khi cậu sẽ hối hận cả đời." Lâm Thiển Hạ nhàn nhạt nói ra.
Vương Mộng Khuê vừa nghe, cả khuôn mặt ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi. Cô đang nghi ngờ mình nghe lầm, bởi vì trước đây Lâm Thiển Hạ không hề coi trọng Lãnh Thế Hiên.
"Cứ hỏi một chút đi. Nếu bị từ chối thì khỏi cần dây dưa nữa, ít nhất còn tốt hơn mang theo thắc mắc cả đời." Lâm Thiển Hạ lại tiếp tục nói.
Vương Mộng Khuê sững sờ ngồi nhìn Lâm Thiển Hạ đang đứng bên cạnh cửa sổ.
Bóng mát ngoài cửa sổ làm cho khuôn mặt cô hơi có vẻ tái nhợt, ưu buồn che kín hai mắt.
Vẻ mặt Lâm Thiển Hạ rất nhạt, quanh thân cũng quanh quẩn ở một cỗ ưu thương phiền muộn.
Cái này, giống như một người từng trải.
Vương Mộng Khuê hung hăng vỗ xuống bàn làm Lâm Thiển Hạ giật mình còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì."Lâm Thiển Hạ! Cậu quả nhiên có chuyện giấu tớ!! Nếu không nói tớ liền giết không tha!!!"
Bất đắc dĩ, Lâm Thiển Hạ đành phải đem chuyện xưa với Thiệu Hoa Trạch kể cho Vương Mộng Khuê nghe, sau khi nói xong nước mắt lại không ngừng được mà tuôn rơi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thấm đẫm nước mắt tiếc nuối, hiện tại Lâm Thiển Hạ mới hiểu được lúc đầu mình luôn coi trọng tôn nghiêm và mặt mũi còn hơn sinh mạng thật ra đáng giá như vậy? Nếu như ban đầu cô có thể dũng cảm thêm một chút, có thể không cần tự ti kiêu ngạo, cũng sẽ không hối hận như bây giờ.
Được sự ủng hộ và khích lệ của Lâm Thiển Hạ, Vương Mộng Khuê hạ quyết tâm đi tìm Lãnh Thế Hiên hỏi cho rõ ràng.
Vốn dĩ định sẽ tới dưới lầu kí túc xá nam để chờ Lãnh Thế Hiên nhưng lại không ngờ vừa đi tới bờ hồ liền gặp được anh.
Lãnh Thế Hiên đang đứng ở dưới một thân cây, áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình che lại cơ thể gầy ốm. Thần thái của anh vẫn lạnh lùng, xa cách như trước kia. Thấy Vương Mộng Khuê anh chỉ hơi hơi sững sờ, nhưng dưới đáy mắt lại dậy sóng mãnh liệt.
Vương Mộng Khuê rất khẩn trương, đứng nguyên tại chỗ mà không dám đi lên phía trước.
Lâm Thiển Hạ nhìn hai người chỉ đứng cách nhau vài mét, lại chỉ đứng nhìn nhau như hai pho tượng mà không thèm nhúc nhích thì lòng như lửa đốt.
Cô thật sự không thể hiểu được Lãnh Thế Hiên, anh ta chắc hẳn là thích Vương Mộng Khuê. Từ tất cả những dấu hiện, cô đối với suy đoán của mình càng nắm chắc tám chín phần. Nhưng vì sao anh ta lại cố tình trốn tránh Vương Mộng Khuê? Chẳng lẽ lại có chuyện gì khó nói??
"Đừng đứng như vậy nữa, nếu không hỏi thì anh ta sẽ đi đấy!" Lâm Thiển Hạ khe khẽ đẩy Vương Mộng Khuê một cái, nhỏ giọng thúc giục.
Vương Mộng Khuê hít vào một hơi thật sâu, ở trong lòng tự động viên chính mình sau đó chuẩn bị đi lên trước.
Thật không ngờ Lãnh Thế Hiên vừa nhìn thấy Vương Mộng Khuê tiến lên, liền lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút!" Vương Mộng Khuê gấp gáp kêu lên.
Lãnh Thế Hiên lập tức dừng bước lại, tuy bóng lưng rõ ràng tràn đầy sự tiếc nuối nhưng vẫn không chịu xoay người lại, vẫn như cũ đưa lưng về phía các cô.
Sao cô lại có thể ngốc như vậy?! Tại sao ai cũng không thích mà lại đâm đầu vào thích anh?! Cô không biết rằng hai bọn họ vốn không bao giờ có thể ở cạnh nhau?? ! !
"Lãnh học trưởng, em có lời muốn nói với anh." Vương Mộng Khuê bước đến gần Lãnh Thế Hiên hơn, ở trong lòng cô vẫn không ngừng tự động viên mình, tự nói với bản thân rằng cơ hội còn rất ít, nếu như không hỏi anh ấy có thể sẽ tốt nghiệp mất.
Lãnh Thế Hiên nắm chặt quả đấm khiến gân xanh nổi lên, nội tâm vừa thống khổ vừa giãy giụa.
Một lúc sau, rốt cuộc anh cũng buông quả đấm ra, quay lại.
Nhìn vào khuôn mặt đã sớm khắc sâu vào đáy lòng, Vương Mộng Khuê đột nhiên cảm thấy hình như mình bị mất đi năng lực nói chuyện, rõ ràng có “thiên ngôn vạn ngữ” nhưng một chữ cũng không thể mở miệng nói ra.
Lãnh Thế Hiên không chớp mắt nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp đẽ làm người ta muốn nghẹt thở ngay trước mắt, nghĩ lại, trong đáy mắt lại thoáng qua đau đớn.
Lâm Thiển Hạ mặc dù chỉ đứng xem, nhưng cô lại cảm thấy giữa hai người có một không khí vô cùng thê lương bao quanh.
Lãnh Thế Hiên và Vương Mộng Khuê nhìn nhau rất lâu, giống như một đôi yêu nhau lại không thể đi chung với nhau đến cuối đời…
Lúc này, gió mang một mảnh lá khô lạnh lùng rụng trên vai Lãnh Thế Hiên.
Vương Mộng Khuê nhìn vào chiếc lá khô rơi trên vai anh, giống như bị “ma xui quỷ khiến” đột nhiên vươn tay về phía Lãnh Thế Hiên…
Không kịp chuẩn bị, Lãnh Thế Hiên vội vàng né tránh giống như có dịch bệnh…
Có người từng nói, nếu muốn thử xem người đàn ông có cảm tình với người phụ nữ nào đó hay không thì hãy xem phản ứng của người đàn ông khi bị người phụ nữ đó chạm vào.
Vậy thì sao chứ? Nói cách khác, một người đàn ông dè chừng đối với sự đụng chạm của bạn thì không thể không nghi ngờ rằng anh ta rất chán ghét bạn.
Bàn tay còn lơ lửng giữa không trung của Vương Mộng Khuê khẽ run. Cô cảm giác tim mình như bị dao cắt, phản ứng theo bản năng của Lãnh Thế Hiên đã thật sự làm cô bị tổn thương.
Lãnh Thế Hiên mím chặt môi, thật sự anh không đành lòng nhìn ánh mắt bi thương của cô, chỉ có thể xoay người nhẹ giọng nói với Vương Mộng Khuê: "Thật xin lỗi, chúng ta không thích hợp."
Những lời này, cũng là nói cho chính anh nghe.
Lãnh Thế Hiên rời đi.
Vương Mộng Khuê nhìn bóng lưng quyết tuyệt của anh chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng, tất cả cảnh tượng trước mắt giống như càng ngày càng trở nên mơ hồ, âm thanh ồn ào náo động quanh mình hình như cũng cách càng ngày càng xa…
"Ùm" một tiếng.
"Mộng Khuê!!!" Lâm Thiển Hạ hét lên một tiếng kinh hãi.
Một bóng dáng màu trắng đột nhiên như gió xông về bên hồ, sau đó không chút do dự nhảy vào trong hồ.
Mặt hồ luôn phẳng lặng bỗng dậy sóng mãnh liệt.
Lúc Vương Mộng Khuê từ từ tỉnh lại, liền nghe được tiếng khóc thút thít bên giường.
"Tiểu Hạ...." Cô suy yếu kêu lên.
"Mộng Khuê…" Lâm Thiển Hạ vừa lau nước mắt, vừa nức nở nói: "Làm sao cậu có thể ngốc như vậy hả, chỉ vì chuyện này mà cậu… Cậu có còn nghĩ đến ba mẹ cậu nữa không… Ô ô ô ô…"
Lâm Thiển Hạ nhìn sắc mặt tái nhợt của Vương Mộng Khuê thì rất đau lòng, cô nghĩ đến mình cho dù biết người mình từng thầm mến bảy năm là Thiệu Hoa Trạch có vợ con, cho dù biết thật ra Thiệu Hoa trạch cũng từng thích cô, nhưng dù cô đau lòng thế nào cũng không hề có những suy nghĩ nông cạn. Nhưng Vương Mộng Khuê lại vì Lãnh Thế Hiên mà nghĩ không thông, rốt cuộc cô đã thích anh ta bao nhiêu đây???
"Tớ…" Đối với chất vấn của Lâm Thiển Hạ, Vương Mộng Khuê có chút dở khóc dở cười. Cô khàn giọng, vô lực nói: “Tớ nghĩ không ra, lúc không biết như thế nào thì đã rơi vào trong hồ…"
Cô còn nhớ rõ, lúc mình vừa rơi vào trong hồ thì Lãnh Thế Hiên lập tức đã chạy tới nhảy xuống cứu cô. Nhưng hình như anh ấy bơi không được giỏi lắm, hai người ở trong hồ vật lộn một hồi lâu. Cô còn nhớ mang máng cuối cùng là mình té xỉu ở trong ngực của Lãnh Thế Hiên.
Có thể nhặt về một cái mạng, Vương Mộng Khuê thật sự cảm thấy rất may mắn.
Nghe Vương Mộng Khuê giải thích như vậy, lòng Lâm Thiển Hạ vốn đang bị treo ngược lên mới rốt cuộc có thể hạ xuống. Cô vẫn đang nghĩ Vương Mộng Khuê cố ý nhảy xuống hồ, muốn tự tìm cái chết, vì vậy cô còn đang muốn 24h giám sát cô.
"Anh ấy như thế nào?" Vừa nghĩ tới Lãnh Thế Hiên, đôi mắt của Vương Mộng Khuê liền trở nên trống rỗng.
"Sau khi cứu cậu lên, bác sĩ liền chạy đến, sau đó anh ta…anh ta chưa từng xuất hiện."
Cũng không có xuất hiện nữa sao?
Vương Mộng Khuê khổ sở đè nén nước mắt, đem tất cả đau lòng nuốt vào trong lòng.
Vậy mà anh cũng không đến thăm cô một lần, rút cuộc anh có thật sự thích cô hay không?
"Mộng Khuê, cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Điều kiện cậu tốt như vậy, sẽ không thiếu người khác để thích” Lâm Thiển Hạ vỗ nhẹ nhẹ lên tay Vương Mộng Khuê, im lặng một hồi cũng chỉ biết nói ra mấy câu an ủi.
Chẳng lẽ đây chính là kiếp số của tớ sao?! Vương Mộng Khuê âm thầm kêu gào trong lòng. Tại sao nhiều người đuổi theo cô như vậy, thậm chí so với Lãnh Thế Hiên còn ưu tú hơn nhưng cô lại chỉ động lòng với anh, mà anh lại không thích cô.
Số kiếp đang đùa giỡn cô…
=== ====== =========
"Thật sự em muốn biết?" Tập Vi Lương khẽ nhíu mày, dường như có vẻ rất khó khăn.
"Thật!! Anh nói mau!!!" Lâm Thiển Hạ quỳ gối trên giường, nắm chặt tay áo của Tập Vi Lương, đôi mắt ánh lên vẻ nóng vội.
Thì ra ngày đó sau khi quay về, Lâm Thiển Hạ liền kể lại cho Tập Vi Lương nghe chuyện của Vương Mộng Khuê, hơn nữa còn cầu xin anh đi điều tra hoàn cảnh của Lãnh Thế Hiên.
Ban đầu cô còn sợ rằng Tập Vi Lương sẽ từ chối, dù sao làm như vậy cũng là xâm phạm quyền riêng tư của người khác, hơn nữa cũng vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Giống như cảnh sát muốn điều tra người khác thì cũng cần có lệnh điều tra của cơ quan kiểm sát, nếu chuyện Tập Vi Lương điều tra Lãnh Thế Hiên bị phát hiện, anh ta hoàn toàn có thể kiện anh.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Lâm Thiển Hạ, Tập Vi Lương lại sảng khoái đồng ý.
Tập Vi Lương mặc dù không chuyên về nhiệm vụ điều tra, nhưng điều tra một người bình thường đối với anh mà nói thì dễ như ăn cơm.
Quả nhiên không quá ba ngày, Tập Vi Lương đã điều tra rõ ràng hoàn cảnh của Lãnh Thế Hiên.
Nhưng khi phát hiện ra bí mật của Lãnh Thế Hiên, chính Tập Vi Lương cũng bị kinh hãi rất lâu cho nên thật sự anh không muốn kể cho Lâm Thiển Hạ.
"Vậy em phải hứa không được khóc."
"Em bảo đảm…" Lâm Thiển Hạ đã đoán được Lãnh Thế Hiên có chuyện khó nói, nhưng cô thật sự rất tò mò, cô muốn làm rõ ràng tại sao anh ta lại đối xử như vậy với Vương Mộng Khuê.
"Được rồi." Tập Vi Lương bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó có chút thận trọng nói: "Cha mẹ của Lãnh Thế Hiên đều đã mất, vì bệnh Xiđa. Mà cậu ta, cũng mang theo căn bệnh đó trong người."
Lâm Thiển Hạ vừa nghe xong thì đôi mắt đột nhiên trợn to. Cô ngây ngốc một lúc sau, mới run run nới: "Vi Lương, thật xin lỗi, em muốn nuốt lời." Sau đó vừa nói xong, cô lập tức oa oa khóc lớn lên.
Tại sao lại có thể như vậy? Cô đã nghĩ tới rất nhiều lý do, vì dụ như Lãnh Thế Hiên muốn ra nước ngoài, hoặc có thể anh không được tự do lựa chọn đối tượng kết hôn…Rất nhiều ý nghĩ, nhưng không nghĩ đến sự thật tàn khốc như vậy.
Một người cao lớn như vậy, mặc dù so sánh với bạn cùng tuổi có gầy hơn một chút, nhưng cô chưa từng nghĩ tới anh lại mang trong người căn bệnh đó.
"Bệnh Xida”, mặc dù đối với Lâm Thiển Hạ mà nói cũng không xa lạ, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ ở bên cạnh mình lại có người mang theo căn bệnh đáng sợ đó.
Khó trách, khó trách Lãnh Thế Hiên rõ ràng rất thích Vương Mộng Khuê nhưng vẫn cũng không chịu đến gần cô ấy.
"Ô ô ô…Mộng Khuê…Mộng Khuê phải làm sao đây…" Lâm Thiển Hạ rúc vào ngực Tập Vi Lương, khóc đến khi quân trang của anh đều toàn là nước mắt nước mũi" Lãnh Thế Hiên thật đáng thương... Làm sao anh ấy lại đáng thương như vậy… Ô ô ô… Ông trời thật quá tàn nhẫn mà…Ô ô ô…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...