Thiển Hạ Vi Lương

Buổi giao lưu của đơn vị Tập Vi Lương và đơn vị thành phố B được tổ chức vào chiều nay, dưới sự cầu xin làm nũng của Lâm Thiển Hạ cuối cùng Tập Vi Lương gật đầu đồng ý dẫn cô đi xem thi đấu, cô kích động đến suốt đêm cũng không ngủ được.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Mặc dù Tập Vi Lương không đến đơn vị nhưng anh đã nuôi thói quen chạy bộ buổi sáng từ lâu, vì vậy cho dù Lâm Thiển Hạ dậy rất sớm thì bên cạnh cũng không có bóng dáng của hắn anh.

Đối với lần đi dạo trước đó với Tập Vi Lương bị mấy em gái học sinh châm chọc đến thương tích đầy mình nên trong lòng Lâm Thiển Hạ vẫn còn sợ hãi, vì vậy hôm nay cô quyết định mang giày cao gót.

Lâm Thiển Hạ nhìn thời gian còn sớm, chạy đến phòng tắm dùng sửa rửa mặt rửa mặt sau đó đắp mặt nạ khoảng nửa tiếng.

Lúc Tập Vi Lương chạy bộ trở về đã nhìn thấy một người mặc váy liền áo màu xanh da trời, mang một đôi giày cao gót nữ màu trắng cao mười phân đang bận rộn trong bếp.

Lâm Thiển Hạ đem cháo mà Tập Vi Lương nấu trước đó bỏ vào lò vi sóng hâm lại, bởi vì muốn thuận tiện thích ứng cảm giác mang giày cao gót, cho nên trước khi anh xuất hiện ở cửa liền mang giày cao gót. Cô thấy Tập Vi Lương đứng ở cửa phòng bếp thì như người vợ gọi chồng ở gia đình bình thường : "Anh đã về rồi? Đi phòng khách ngồi một chút đi, cháo xong ngay đây."

Lâm Thiển Hạ không xoay người thì thôi vừa xiay người lại để cho Tập Vi Lương thấy vòng khuyên tai tinh khiết như ẩn như hiện làm khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng trắng nõn càng chói lọi hơn, điều này khiến cho bản tính ham muốn của đàn ông mạnh hơn, suýt chút nửa thì anh không khống chế được mà biến thành sói.

Tập Vi Lương cứng rắn chịu đựng, bởi vì anh biết cô vợ nhỏ của mình là một cô gái rất ngượng ngùng bảo thủ, cô luôn kiên trì nhất định phải làm ở trên giường trong phòng ngủ, hơn nữa còn phải là buổi tối, ban ngày ban mặt thì khỏi phải nghĩ đến sàm sở cô!

Lâm Thiển Hạ nghĩ đến buổi chiều mình sẽ đi xem thi đấu ở đơn vị quân đội, vui vẻ đến cả khuôn mặt đều dồi dào sắc xuân, hé ra cái miệng nhỏ nhắn thế nào cũng không thể khép lại, khóe miệng nỡ rộ hai lúm đồng tiền nhỏ khiêu chiến tự chủ của Tập Vi Lương, anh buồn bực đến ngay cả nhìn cũng không dám nhìn cô một cái, cũng chỉ có thể cúi đầu húp cháo.

Dĩ nhiên là Lâm Thiển Hạ không có phát hiện Tập Vi Lương khác thường, giờ phút này cả người cô đều đắm chìm trong một mảnh vui sướng, còn đột nhiên hăng hái bừng bừng nói: "Lát nửa em và anh cùng đi mua thức ăn đi. Buổi trưa hôm nay em nấu ăn!"


Rốt cuộc ánh mắt của Tập Vi Lương cũng chịu dời từ chén cháo đơn điệu lên trên mặt Lâm Thiển Hạ rồi. Chỉ thấy một đôi con ngươi màu hổ phách sáng láng của cô đang nhìn mình, trên làn da trong suốt trắng noãn ửng lên hai mảnh hồng, kích thích anh không nhịn được nuốt mấy ngụm nước miếng.

...

Hai người một trước một sau đi ở lối đi trong siêu thị, Lâm Thiển Hạ đi ở phía trước nghiêm túc chọn đồ gia vị, mà Tập Vi Lương kiên nhẫn đẩy xe theo ở phía sau.

Lúc Lâm Thiển Hạ thấy muối ăn đột nhiên nghĩ đến túi muối trong nhà phòng bếp, liền không nhịn được dặn dò Tập Vi Lương nói : "Sau này nếu như chúng ta mua muối ăn liền không cần mua thêm muối iot, bởi vì chúng ta ở khu ven biển, bản thân ăn hải sản tương đối nhiều, không cần phải ăn thêm muối iot nửa."

Muối iot thích hợp dân ở khu đất liền ăn vào, bởi vì cơ hội bọn họ ăn hải sản cũng không nhiều. Đây là giáo viên dạy Anh văn của Lâm Thiển Hạ ở trường trung học cơ sở nói, mặc dù đã qua gần bốn năm, cô vẫn nhớ rất rõ.

Khóe miệng Tập Vi Lương nhếch nhẹ, nghĩ thầm cô vợ nhỏ của anh có mùi vị hơi giống bà quản gia, như vậy không cần bao lâu nửa cũng chính là lúc có đứa bé.

Lúc hai người đi dạo đến khu hải sản Lâm Thiển Hạ liền lúng túng. Trái cây và rau dưa cô còn có thể miễn cưỡng ứng phó được, nhưng hải sản cô liền hoàn toàn không biết phải chọn thế nào.

Lúc này đương nhiên phải trông cậy vào Tập Vi Lương rồi.

Anh chỉ chỉ một con cá ở đang bơi trong hồ: "Em xem con cá bên trái này, có phải nó có đầu to đuôi nhỏ, da biến vàng, phần đuôi biến xanh hay không?"

Lâm Thiển Hạ cẩn thận nhìn một chút, phát hiện quả nhiên đúng như Tập Vi Lương nói. Hơn nữa cô nhìn xung quanh, cảm giác sao con cá này có dáng vẻ hơi khác thường?"Đúng vậy."

"Ừ, giống cá như vậy chính là bị nhiễm bẩn rất nặng, tuyệt đối không thể mua." Tập Vi Lương lại nhìn mấy lần những con cá khác trong hồ mấy lần, cũng không có phát hiện vấn đề khác, vì vậy liền đi tới bên cạnh hồ cá trước, nghiêm túc chọn cá.


Anh lần lượt dạy Lâm Thiển Hạ nhìn mắt cá, ngửi mang cá, sờ thịt cá, bấm thịt cá, nhìn bụng cá để phân biệt cá có tươi hay không, phía sau còn bổ sung: "Chúng ta nên lựa chọn loại giống như cá trắm. Loại có đầu cá lớn như vậy chính là thực phẩm tốt, bởi vì nó ăn cỏ nước để sống, so với những loại cá mú, cá rô, cá mè hung hãn ăn thịt, hàm lượng chất độc hại trong cơ thể nó sẽ ít hơn."

Lâm Thiển Hạ nghe xong hơi lâng lâng, cô nghĩ rốt cuộc là mình có vận cứt chó gì có thể tìm được ông xã lợi hại như vậy! Cô không khỏi sùng bái nhìn Tập Vi Lương, thở dài nói: "Trong bộ đội học được cũng thật nhiều!"

Tập Vi Lương hết cách nói : "Đây cũng không phải là học được trong bộ đội, cha anh là dân đánh cá, những thứ này trước kia cha cũng đã dạy anh." Mặc dù cha anh cũng không có văn hóa gì, nhưng đối với cá thì hiểu rõ chuyên gia bình thường cũng không thể so được.

Mới vừa Tập Vi Lương nói rất chuyên chú, Lâm Thiển Hạ cũng học rất nghiêm túc, vì vậy không có phát hiện mình đã bị khách hàng xung quanh nhất trí cho rằng là vợ chồng mẫu mực!

"Vợ chồng thật đằm thắm, thật là làm người bên cạnh ao ước!"

"Hơn nữa còn rất xứng đôi!"

Mấy bà chủ gia đình không nhịn được hâm mộ nói.

Lâm Thiển Hạ bị nói xong hơi ngượng ngùng, cô dè dặt lôi kéo vạt áo Tập Vi Lương thúc giục anh mau rời đi.

...

Sau khi hai người về đến nhà vốn là nói Lâm Thiển Hạ sẽ nấu ăn, kết quả máy hút khói dầu trong nhà bị hư, Lâm Thiển Hạ bị viêm họng nhẹ, vừa ngửi mùi khói dầu sẽ không nhịn được ho khan, Tập Vi Lương đau lòng không nhìn nổi, liền hoàn toàn không cho ý kiến đẩy cô ra phòng bếp.


Lúc đem món ăn cuối cùng lên bàn Tập Vi Lương liền gọi Lâm Thiển Hạ đang xem TV tới dùng cơm, mới phát hiện cô nhóc này bởi vì mang giày cao gót mà đau chân, cho dù lúc đi cố ý che giấu thì anh cũng nhìn ra.

Lâm Thiển Hạ vừa vào ngồi, Tập Vi Lương liền không vui đi tới cỡi giày của cô ra, không nhìn thấy không biết, nhìn thấy mới phát hiện vì mang giày mà lòng bàn chân của cô nhóc này đã bị đè ép biến dạng, hơn nữa nó còn không thể lập tức khôi phục hình dạng vốn có giống như người bình thường, thấy thế anh sợ hết hồn hết vía.

Lâm Thiển Hạ vội vàng thu chân trở lại, cô hơi tự ti địa nhỏ giọng nói: "Trời sanh em có bệnh chân dẹp cho nên mới như vậy, không có gì đáng ngại."

Bệnh chân dẹp là không thích hợp mang giày cao gót, cho nên dù bạn học nữ bên cạnh mỗi ngày đều mang giày cao gót dáng vẻ thướt tha mềm mại ra ngoài, thì Lâm Thiển Hạ gần như là chưa từng mang giày cao gót. Hôm nay nếu không phải vì phải đi tới đơn vị bộ đội gặp đồng chí của Tập Vi Lương sợ mất mặt, cô cũng sẽ không đem đôi giày cao gót trắng cao mười cm kia ra mang.

Cô nhóc này, sao lại thích giày vò mình như vậy chứ?

Tập Vi Lương kiềm nén lửa giận, lạnh giọng nói: "Sau này không cho phép mang giày cao gót nửa !" Thấy Lâm Thiển Hạ còn hơi do do dự dự anh liền lập tức bổ sung: "Anh thấy em bình thường mang giày đế bằng liền rất tốt, nhìn rất thoải mái."

Lâm Thiển Hạ cũng biết mặc dù bình thường Tập Vi Lương cũng rất dung túng cô, nhưng thật ra anh là một người có chủ nghĩa đàn ông, anh không cho phép coi như làm lật trời cũng không có đường sống, vì vậy định im câm miệng tiết kiệm một chút hơi sức.

Cô hơi ủy khuất mà thầm nghĩ, mình mang giày cao gót còn không phải là vì mặt mũi của anh sao? Đến lúc đó anh bị các đồng chí cười nhạo đừng trách mình làm cho anh mất mặt! Hừ! !

...

Mặc dù không thể mang giày cao gót hoàn toàn bại lộ thiếu sót của mình, nhưng Lâm Thiển Hạ ngồi ở trong xe Land Rover quân dụng vẫn không kiềm nén được hân hoan nhảy cẫng.

Lúc bọn họ đến thì làm binh lính đã hoạt động làm nóng người, Lâm Thiển Hạ đi theo Tập Vi Lương ngồi vào phòng khán giả mới phát hiện thì ra là những người khác cũng đều dẫn người thân tới đây.

Lâm Thiển Hạ là khuôn mặt mới, tất cả mọi người từng nghe nói có đồng tá trung tá mới tới đã có gia đình, cho nên cũng đối rất tò mò đối với vợ trung tá thần bí kia.

"Thiển... Lâm Thiển Hạ?"


Lâm Thiển Hạ vốn là cũng cảm giác được ánh mắt sắc bốn phía bắn tới như muốn đâm thủng mấy cái lỗ trên người cô, đột nhiên nghe được có người kêu tên của mình cô càng là ngu ngơ cả người giống như bị sét đánh.

"Thiệu... Thiệu Văn Trạch?" Trái tim nhỏ của Lâm Thiển Hạ bị dọa đến sắp nhảy ra cổ họng.

"Thiển Hạ, thật sự là em!" Thiệu Văn Trạch vừa mừng vừa sợ, liếc mắt nhìn Tập Vi Lương bên cạnh cô liền nghi ngờ nói: "Em đã kết hôn? Anh nghe nói em vẫn còn đi học. Mấy ngày trước gặp cha mẹ em, bọn họ cũng không có nói với anh là em đã kết hôn?"

"Cha mẹ em? !" Phải nói người làm việc trái với lòng sợ nhìn thấy nhất chính là cha mẹ của mình , Lâm Thiển Hạ say rượu mất lý trí, len lén kết hôn sợ nhất chính là bị cha mẹ phát hiện!

"Đúng vậy, anh đã dọn về đó ở."

Không cần nói cũng biết, Thiệu Văn Trạch chính là em trai của Thiệu Hoa Trạch.

"À anh hiểu lầm, em đâu có kết hôn, ngay cả bóng dáng bạn trai em cũng còn chưa có." Lâm Thiển Hạ không thể không nói dối, mặc dù đã cảm nhận được khí ép cực thấp và rét lạnh thấu xương từ người Tập Vi Lương, cô vẫn vừa len lén lau mồ hôi lạnh vừa tiếp tục nói : "Tập VI Lương chỉ là một người bạn bình thường của em, vợ của anh ấy và em có quan hệ cũng không tệ, đúng lúc hôm nay em nghĩ liền theo anh ấy tới xem một chút. Ôi? Chẳng lẽ anh còn chưa gặp vợ của anh ấy sao?"

Thuộc Văn Trạch bừng tỉnh nói : "Anh đã nói rồi, nếu em kết hôn làm sao lại không mời anh và anh trai uống rượu mừng chứ."

Lâm Thiển Hạ không nhịn được oán thầm ở trong lòng, anh trai anh kết hôn cũng không có mời tôi uống rượu mừng đấy? ! Vừa nhắc tới Thiệu Hoa Trạch hai tròng mắt cô liền u ám không lý do.

Tập Vi Lương cũng không vui, vừa nghe Thiệu Văn Trạch nhắc đến anh trai lập tức khẳng định suy đoán của anh, lúc ấy anh nghe được tên Thiệu Văn Trạch này cũng đã đoán cậu ta và Thiệu Hoa Trạch có quan hệ hay không rồi.

Thiệu Văn Trạch quan sát Lâm Thiển Hạ, cười như không cười nói : "Em gái Thiển Hạ, em đã trưởng thành! Khi đó lúc anh đi em mới mấy tuổi! Nhưng vẫn đáng yêu như trước đây! Em còn chưa có bạn trai, không bằng suy nghĩ anh trai anh đây một chút?"

"Ha ha..." Nghe được Thiệu Văn Trạch chẳng qua là đang nói đùa, Lâm Thiển Hạ cũng chỉ có thể cười khúc khích. Cô vẫn luôn rất quý trọng người khác khen ngợi cô, bởi vì từ nhỏ đến lớn không có mấy người sẽ khen cô. Nhưng bây giờ cô không vui nổi, đối với tính tình đa nghi của Tập Vi Lương cô chưa từng xem thường, bây giờ ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh một cái, lời của Thiệu Văn Trạch bây giờ có khả năng thêm dầu vào lửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui