Bốn mùa vội vàng lần lượt qua đi, xuân về hoa nở, công việc không đồng đều, hai phụ tử Hình gia ngày như ngày lại qua, luyện đao thì luyện đao, gẩy đàn thì gẩy đàn, bình thản ngọt ngào bên nhau trong ngôi nhà nhỏ.
Tiết đại nương đều nhìn ra hai người kia đích thực không được bình thường, nàng còn trẻ theo bên ngoài bôn ba, tuổi già tại thanh lâu, loại sự tình cảm kinh thế hãi tục nào không chứng kiến qua? Ngược lại giờ này hâm mộ bọn họ lưu luyến tình thâm, lúc còn trẻ nếu mình cũng có thể gặp được chính người có thể đem đến hết lưu luyến yêu thương, hôm nay cũng không đến nỗi cô đơn.
"......Lạc tình hoan ái khổ si nữ nhân, cầm tỳ bà đàn khúc phiền muộn......" Dây cung gẩy leng keng, Tiết đại nương tại trong nội viện tấu hát, giải sầu tịch liêu.
(Đông Huyền: nó kêu leng keng thật sao =.=)
Nàng tịch liêu nhưng người khác rất không tịch liêu, Hình Bất Quy lúc trước luôn ru rú trong nhà hôm nay đã mang theo Hình Vũ ra ngoài, mấy ngày hôm trước xong việc chuyền hàng trở về, nghe Lâu Chiêu Dương nói hoa hải đường ở thành Bắc đúng lúc đang nở, hắn hừng hực hứng thú muốn lôi kéo nghĩa tử đi ngắm hoa, đêm nay là thượng nguyên tiêu, trong thành có lễ hội đèn lồng, mang theo nghĩa tử là cũng muốn hắn đi xem đèn.
Phụ thân có chủ ý. Hình Vũ trên đường khoa tay múa chân nói.
"Tổng nghĩ cùng ngươi cùng một chỗ nhìn gì đó, chơi gì đó" Hình Bất Quy đáp.
Đã từng từng có lúc ái mộ ai đó một thời gian, cũng có thời gian vội vã rời đi quê cũ, đem sự tình tất thảy nghĩ về Cao Như Nhi, yêu thương bị vùi dập, không nghĩ rằng nhiều năm nữa sau này, hắn có thể đối người khác dấy lên tình ý như thế, bóng tối trong lòng cũng tản ra.
Ta cũng như vậy. Hình Vũ đối với mắt Hình Bất Quy, trong nội tâm nghĩ.
Chợ đêm trong hoa đăng với mấy đống lửa khiến nó sáng như ban ngày, tiểu hài tử tay cầm đèn lồng bên cạnh chơi đùa, miếu thờ giăng đèn kết hoa, người trong toàn thành dìu dắt già trẻ đều đến đây. Xung quanh bán điểm tâm mức quả, cây cối muôn màu muôn vẻ, cái gì cần có đều có, Hình Bất Quy cùng Hình Vũ cũng chen chúc vào, người cao lớn nắm chặc kẻ nhỏ bé để tránh đi lạc, đi nhiều cũng mệt, hai người mua bánh trôi ngồi một bên ăn, lúc về thì liền vào một quán bán ngọc thạch, chủ tiệm liền đối Hình Bất Quy hô lớn.
"Gia, năm nay được mùa mua vòng tay xuyến ngọc cho công tử mang, hưởng phúc cát tường!"
Hình Vũ nghe xong vội lắc tay. Hắn không mang những thứ lòe loẹt kia, làm việc chỉ tổ vướng chân vướng tay.
Chủ tiệm không chịu ngừng, xem xét chỉ biết Hình Bất Quy là phú gia chịu dùng tiền, hắn lắc lắc đồ trang sức trong tay tiếp tục thuyết phục: "Này là ngọc quý Tây vực, chất ngọc băng thuận thanh thấu, tiểu thiếu gia như châu tròn ngọc sáng, đeo rất đẹp. Gia ngài nhìn, ngọc này khắc thành tiểu nguyên bảo, làm cho vận lộc của thiếu gia tứ phương tụ hội, cũng mang đến cho gia ngài đầy đủ tài......"
( Tàn: anh Quy là phú gia, choáng!!!, ngọc đó quả thực có tác dụng vậy ta cũng muốn có....)
Hình Vũ cười khoát tay, tiền đều là nghĩa phụ vất vả mới kiếm được, không nên lãng phí ở những thứ đẹp mắt này, không có chút ích lợi nào, Hình Bất Quy ngược lại nhíu mày.
Dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn vào vòng ngọc, phản phất ánh sáng thật đẹp, dù cẩn thận nhưng những thứ vòng được làm ra kia bất quá cũng chỉ là ngọc tạp chủng, không có như lão bản nói, hắn thấy bình thường tiểu hài đều đeo chút ít vật hộ thể bình an trên người.
"Bao nhiêu tiền?" hắn mở miệng hỏi.
Lão bản ra giá thật cao, Hình Bất Quy đem giá tiền đưa xuống còn ba thành. Mua xong, lão bản tới giúp Hình Vũ đeo vào vòng tay.
Mua cái này làm gì vậy nha. Hình Vũ hỏi nghĩa phụ, không cho là đúng.
"Ta hy vọng Vũ nhi vĩnh viễn đều bình an." Hình Bất Quy nói.
Ta sẽ a, bởi vì cha tuổi so với ta lớn hơn, ta đương nhiên khỏe mạnh an khang hơn, mới có thể hảo hảo chiếu cố cha đến già. Hình Vũ đáy lòng nghĩ như vậy, tuyệt đối không lộ ra, gần đây cha tựa hồ dường như đối với tuổi tác đặc biệt mẫn cảm.
Đây là đương nhiên, Hình Bất Quy có một tình nhân con trẻ, tự nhiên mà vậy sẽ để ý sự chênh lệch của hai người, hiện tại hắn liền nghe được ngoại nhân gọi mình là cha của Hình Vũ, trong nội tâm đều có một chút không thoải mái.
Bất quá, Hình Vũ trong lòng vẫn là hoan hoan hỉ hỉ, bởi vì là phụ thân tặng quà, ý nghĩa đều có chút bất đồng, trên đường về nhà hắn thỉnh thoảng giơ tay, nhìn ngọc thạch trên tay được chiếu sáng ngọn đèn, phát ra mấy điểm quang mang đẹp mắt.
Cả đời đều muốn đem ngọc này mang ở cổ tay, chết cũng không rời bỏ ___ Hắn nghĩ.
Hình Bất Quy thấy hắn như vậy, lòng cũng cao hứng, kéo Hình Vũ ra đằng sau.
Cha? Hình Vũ kinh ngạc.
Hình Bất Quy buông vai Hình Vũ ra, bắt hắn hộ ở sau lưng, sau đó hướng trong sân phát ra tiếng.
"Là ai lén lén lút lút?"
Trong chỗ tối của cái sân nhỏ bước ra hai người nam tử, lưng hùm vai gấu nhanh nhẹn dũng mãnh sắc bén, trên tay tất cả đều cầm bả đao, đồng dạng với thanh đao Hình Bất Quy hay dùng.
"Sư huynh!" hai nam tử nắm tay thành quyền cung kính hô.
"Bắc Sơn, Thư Minh?" Hình Bất Quy giương động đôi mày, quả thực kinh ngạc: "Làm sao biết ta ở đây?"
Hình Vũ từ phía sau ngó đầu ra, đồng dạng kinh ngạc. Hình Bất Quy từ trước đến nay ít cùng người giao tiếp, trong thành cũng chỉ cùng mọi người quảng thông tiêu cục quen biết, cũng chỉ là ngẫu nhiên nói vài lời lời nói mà thôi, hiện tại xuất hiện hai kẻ xa lạ này cũng không biết là ở đâu ra, tựa hồ đối với nghĩa phụ lại rất thân thuộc.
Hai người kia thật ra là Lục sư đệ cùng Thất sư đệ của Hình Bất Quy, tới đây tìm y, Tiết đại nương nói Hình gia hai phụ tử đi ra ngoài xem hội đèn lồng, bọn họ vì vậy ở chỗ này chờ, cũng đã được hơn một canh giờ.
"Sư huynh, ngươi mấy tháng trước xuất hiện ở Thục trung, có đệ tử thấy được, hỏi thăm được ở của hàng ngươi ghé, mới biết được ngươi đến quảng thông tiêu cục làm việc. Sư phụ nghe được tin tức, phân phó chúng ta tiến đến tìm ngươi trở lại Huyền Đao môn." Bắc Sơn trả lời câu hỏi của Hình Bất Quy.
"Sư phụ? " Hình Bất Quy sửng sốt hồi lâu, trầm giọng đáp: "Ta đã rời đi Huyền Đao môn cùng cái tên của đại đệ tử Hình Lộ, không mặt mũi nào trở về."
"Đừng như vậy a, Đại sư huynh." Minh Thư tuổi so với Hình Vũ lớn hơn không được bao nhiêu nói: "Sư phụ nói ngươi tính tình bướng bỉnh, nhất định không chịu trở về, cho nên viết phong thư, cho ngươi xem rồi hẵn quyết định."
" Bên trong nói cái gì? " Hình Bất Quy hỏi.
"Sư phụ nói chỉ có ngươi có thể xem." Bắc Sơn theo trong ngực áo móc ra một phong thư đưa đến.
Hình Bất Quy lo lắng tiếp nhận, xé toạc, đi đến một bên đọc.
Thư Minh hiếu kỳ chằm chằm vào Hình Vũ nhìn, hỏi: "Nghe đại nương bên kia nói, Đại sư huynh thu nhận ngươi làm nghĩa tử? "
Trừ cha hắn ra Hình Vũ rất sợ những ai bên ngoài mang binh khí. Bắc Sơn, Thư Minh trên tay hai bả đao lại cứ sáng lắc lắc, hắn sợ tới mức rút lui hai bước, sau đó gật đầu.
Thư Minh muốn hỏi, Bắc Sơn ngăn cản hắn, nói: "Sư đệ chớ quên, đại nương nói qua, tiểu hài này mang thương tật, không có nói chuyện được."
Hình Vũ nghe ra Bắc Sơn trong lời nói có chút ít khinh ý, tựa hồ thấy hắn không thể nói lại kém đi một bậc, nhịn không được tâm tối sầm lại, lại đi lui về phía sau một bước, hướng chỗ Hình Bất Quy nhìn, chính là đối phương đang cúi đầu đọc thư tín, hết sức chuyên chú, không chút chú ý đến hắn.
Khẽ há mồm, chính là......
Ta đã từng có thể nói, hơn nữa cha cũng chưa từng ngại qua ta câm a.
Cùng Hình Bất Quy chưa bao giờ có câu nói nào khó khăn, chẳng biết tại sao, hắn có khi chỉ là nháy mắt mấy cái, đối phương chỉ biết ý của hắn, cho dù không nháy mắt, nội tâm của hắn nghĩ gì cũng đều đơn giản bị đoán được, dần dà, Hình Vũ thậm chí đều đã quên chính mình không nói lời nào đã lâu rồi.
Rất nhiều tâm tư rõ ràng đều như vậy dễ hiểu, không cần phải nói được mới có thể hiểu ra, vì cái gì nhất định phải nói chuyện? Tư tưởng như biển nước rộng lớn bao la, ngôn ngữ bất quá chỉ là nỗi lòng tạo nên một đạo sóng, đạo sóng này cũng tuyệt đối không đủ sáng tỏ triều hà.
Cho dù có thể nói cũng vô dụng, năm đó võ lâm minh kiên quyết cho rằng Hoàn Đan môn là tà ma ngoại đạo, liền một lời giải thích cũng không có thể nói ra, đao kiếm cứ thế vung xuống, đều chẳng phải là do những kẻ ngang ngược kia?
Chỉ là một đứa nhỏ, so với những kẻ cầm đao cường tráng kia chẳng là gì sao? Hình Vũ trong mắt nói như vậy, đáng tiếc, Bắc Sơn cùng Thư Minh không hiểu ý nghĩ của hắn, Hình Bất Quy thì cầm thư ngẩn người.
"Đại sư huynh, sư phụ mấy năm này kỳ thật nhớ kỹ chuyện của ngươi....." Thư Minh khuyên bảo: "Ngươi mau theo chúng ta trở về đi."
"Ta làm cho sư môn hổ thẹn, không mặt mũi nào trở về." Hình Bất Quy nói: "Tính, các ngươi đường xa mà đến, vào nhà ngồi. Vũ nhi, thay ta mang chút trà nóng đến cho hai vị thúc bá."
Hình Vũ lập tức vào phòng đốt đèn nhóm lửa, lại vào trong bếp lấy bâu nước trong ra nấu, sau đó ngoan ngoãn đợi một bên nghe ba người nói chuyện.
Sư huynh đệ ba người trước khách sáo vài câu, sau mới bắt đầu tiến vào chính sự.
Bắc Sơn ho nhẹ một tiếng, nói: "Đại sư huynh, sư phụ nói năm đó chuyện kia có chút kì quặc, ngươi đi không lâu, nàng vũ kĩ kia cũng đã bị giết bằng thuốc độc, tú bà ở đó nói có người cầm cho nàng một số tiền lớn, muốn nàng đi, nàng lại không chịu......"
Hình Bất Quy rùng mình, nhớ tới sự kiện gì đó, bật thốt lên hỏi: "Là Chậm Độc của Hoàn Đan môn? "
Hình Vũ ở một bên nghe nhắc đến hai chữ Chậm Độc, không biết làm sao cả người run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch, Hình Bất Quy lại không phát giác dị trạng của hắn, một mực chuyên tâm nghe hai vị đệ đệ nói tiếp.
Bắc Sơn rồi cũng nói tiếp: "Bị giết bằng độc của một con hạt tử, đã bị đánh chết dưới giường, ta theo lệnh của sư phụ mang về, người nói đó là độc hạt của Thục trung Sơn Hoa môn nuôi luyện ra, nọc độc cắn người là phải chết, chính là không biết nó như thế nào lại chạy xuống núi mà còn mang nọc độc trong người."
"Hoa Sơn môn từng theo Đường Môn được xưng là Thục trung song độc, cũng có lần hai mươi năm trước cùng Đường môn ác đấu, về sau tiêu thanh biệt tích, hẳn không phải là....." Hình Bất Quy cười khổ.
"Chính là___" Thư Minh đột nhiên xen vào: "___Bốn, năm năm trước, sư phụ vô duyên vô cớ trúng độc, võ công thiếu chút nữa bị phế, may mắn lão nhân gia người kịp thời ăn đan dược bảo vệ tính mạng giải độc, nếu không, Đại sư huynh ngươi cho dù trở về, cũng không thấy được người."
Hình Bất Quy nghe xong trong mắt đau xót. Hắn từ nhỏ bái Cao Xuân Minh làm sư phụ, hắn kỳ thật kính người như cha, chính mình bề ngoài mặc dù lãnh đạm, nhưng lại nặng tình người, nghe sư đệ nói như vậy, ngược lại hận không thể bay đến bên sư phụ.
"......Có người cho rằng...... là Chậm Độc đã hạ thủ, cho nên Nhị sư đệ dẫn đầu đệ tử lên Hoàn Đan môn....."
"Người bên ngoài truyền như vậy, kỳ thật không có chứng cớ. Nhị sư huynh nóng lòng nghĩ muốn lập công với võ lâm, hảo hảo đạt được sự khẳng định của sư phụ, cho nên dẫn theo một đám đệ tử đến Trung Nguyên, thiếu chút nữa chết tại Tử La sơn...."
"Như vậy a......"
"Đại sư huynh, chúng ta trước khi đi sư phụ còn đặc biệt công đạo, nói chờ ngươi sau khi trở về người muốn quyết định chút ít việc, ngươi nếu không trở về, chúng ta không có mặt mũi nào gặp sư phụ. Ngươi rời đi lâu như vậy, chuyện gì cũng đều qua, mời ngươi lấy đại cục làm trọng."
"Đại cục?" Hình Bất Quy thì thào nói.
Năm đó chính là vì đại cục, Huyền Đao môn vội vã cắt đứt quan hệ cùng hắn, sư phụ cực kỳ lạnh lùng muốn giết hắn, các sư đệ cũng nhìn hắn như người lạ, vài lời giao hảo cũng đóng của cự tuyệt cùng hắn vãng lai, hắn buồn phiền nản chí, mới quyết định rời xa cố hương, nhưng bây giờ sư phụ trong thư cũng ân cần nói rõ, muốn hắn vì Huyền Đao môn trở về.
Không nghĩ sẽ trở về, nhưng là sư ân công ơn nuôi dưỡng trùng trùng điệp điệp, nhân tình nghĩa lý không cách nào bác bỏ.
"Hảo, trở về đi " rốt cục hắn nói.
Hình Vũ ở một bên nghe xong, cũng không biết là tư vị gì, chỉ biết mình có chút sợ hãi, cái chỗ kia là nơi nghĩa phụ qua lại, đồng dạng cũng sẽ có rất nhiều kẻ cẩm dao giấu trong người, cùng Bích Sơn và Minh Thư kia đồng dạng.
Phụ thân sẽ biến thành phụ thân không hoàn toàn thuộc về hắn, làm sao bây giờ? Có thể vô luận như thế nào, hắn đều khó có khả năng lay chuyển ý định của đối phương.
Hình Bất Quy lúc này đối Hình Vũ nói: "Vũ Nhi, ngươi dọn dẹp một chút, theo ta cùng trở về Huyền Đao môn "
Hình Vũ nhịn không được lại cố suy nghĩ tích cực, chỉ cần cha nguyện ý mang theo hắn, lên núi đao xuống vạc dầu hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Bắc Sơn lúc này rồi lại có chuyện nói: "Đại sư huynh, nghĩa tử ngươi trời sinh cốt nhược, không có khả năng luyện võ, đất Thục ta lại lạnh lẽo ẩm ướt, hắn đi dễ nhiễm bệnh, mang về Huyền Đao môn cũng là vướng víu, còn không bằng ở tại chỗ này......"
Lục sư đệ nói như vậy, là vì hắn trời sinh xem thường đứa nhỏ nhỏ bé và yếu ớt, càng nhiều hơn đối với Hình Vũ, chắc hẳn không cách nào đi theo Đại sư huynh khoái mã hồi hương, hành trình khẳng định nhiều lắm sẽ bị làm lỡ vài ngày.
Hình Vũ vừa nghe có chút nóng nảy, quay đầu vừa nhìn Hình Bất Quy, đôi mắt điềm tĩnh so với dĩ vãng mở lớn hơn mà còn sáng rực, long lanh.
Phụ thân đừng vứt ta, ta tuyệt đối không để cho ngươi thêm phiền toái!
Hình Bất Quy nhịn không được trong lòng cười trộm, Hình Vũ lúc này hai mắt đẫm lệ lưng tròng, như làm cho người ta thương xót một tiểu cẩu, thật đúng cho là mình sẽ vứt hắn...
Làm sao cam lòng? Hình Bất Quy biết trong nội tâm Hình Vũ lo lắng cho hắn càng nhiều, lần này đi có thể cũng vài năm hắn tuyệt đối nào có thể để Hình Vũ một mình ở lại nơi đây lâu như vậy, tiểu gia hỏa này không có hắn, nhân thế hiểm ác, ai có thể thay hắn che mưa chở gió?
Share this
Đêm đó, hai sư huynh đệ kia ra phụ cận tìm khách điếm nghỉ ngơi, Hình Bất Quy ôm Hình Vũ tinh tế nói nhỏ.
"Ta trở về xem sư phụ, có lẽ nghỉ ngơi lại mấy tháng, ngươi đi theo ta, cho là du sơn ngoạn thủy, cái gì xảy ra cũng không có quan hệ."
Sư phụ cha chính là sư tổ của ta, ta sẽ lễ phép, không để cho cha khó xử .
"Huyền Đao môn lần này có lẽ sẽ có đại biến động." Hình Bất Quy phỏng đoán trầm giọng nói: "Sư phụ có lẽ nghĩ tới việc ta trở về giao ta tiếp quản Huyền Đao môn a, nhưng điều này, đối với Nhị sư đệ đã vất vả nhiều năm thì không công bình, sợ càng đưa đến một hồi mưa gió......."
Nhân sự phức tạp, có thể lần này khó trôi chảy? Hình vũ nghi vấn chút ít trong tâm dùng mắt hỏi.
"Chỉ có thể nghĩ biện pháp là không quan tâm đến." Siết chặt vòng tay một chút "Từ trước ta luôn nghi ngờ, nghĩ muốn tại chốn võ lâm tạo một phen danh hào, nhưng bây giờ ta mệt mỏi, nghiệp lớn vô pháp để trong tâm tư, một trông mong Vũ Nhi ngươi không ghét bỏ, cái ta có thể cho ngươi cũng không nhiều. "
Quần áo thô, cơm nhạt cũng có thể hảo hảo qua, muốn những thứ khác nhiều đi chăng nữa cũng vô dụng a.Hình Vũ cười lắc đầu.
"Bình thường việc chuyển đồ bên ngoài đi quá lâu, ta sẽ rất nhớ ngươi, lo lắng ngươi có thể hay không bị ăn hiếp. Chờ lần này xong việc trở về, ta nói Lâu lão bản giới thiệu chút việc gì đó hộ viện, không cần trường kỳ bên ngoài bôn ba, có thể hảo hảo bên ngươi."
Hình Vũ lúc này mặt một mảng đỏ hồng, thân thể nóng lên, đêm nay ăn cái chén bánh trôi nước đã ngọt mà còn vương lại trên miệng, nghe phụ thân nói những lời ngọt ngào bỗng thấy hưng phấn, cùng đó vị ngọt khắc sâu trong tâm khảm.
Sáng sớm hôm sau Hình Bất Quy mang theo Hình Vũ đến tiêu cục tìm Lâu Chiêu Dương trước, nói mình phải về cố hương mấy tháng. Lâu Chiêu Dương thật sự là không muốn không được, quảng thông tiêu cục hắn có Hình Bất Quy một võ công cao cường làm Hình tiêu sư đã lưu truyền rộng rãi, cho nên nếu chen vào quảng thông tiêu cục mấy tiêu xa bình thường khác đều có thể thông suốt đi mà không gặp trở ngại, nhưng nếu Hình Bất Quy không trở lại, hắn có thể bị sa sút.
"Đường xá xóc nảy, Vũ nhi thể cốt nhược, chịu được loại tra tấn đó? Lưu hắn lại ta giúp ngươi chiếu cố." Lâu Chiêu Dương giả tốt bụng nói, nhưng thật ra là vì biết rõ Hình Bất Quy yêu thương nghĩa tử, nếu Hình Vũ lưu lại, hắn sẽ rất sớm trở về.
Hình Vũ rất gấp gáp, trốn phía sau lưng Hình Bất Quy, sợ nghĩa phụ bị Lâu Chiêu Dương nói động, đem hắn lưu lại.
"Ta trở lại Huyền Đao môn giải quyết xong chút chuyện sẽ trở lại." Hình Bất Quy nhàn nhạt nói.
"Ân, nguyên lai ngươi là đệ tử Huyền Đao môn, Hình Lộ......" Lâu Chiêu Dương mở tiêu cục, tin tức đương nhiên linh thông, thu thập tình báo tốc độ cũng mau, như vậy dù có cân nhắc, cũng đã đoán ra lại lịch Hình Bất Quy từ lâu, cùng với nguyên nhân bộ dáng hào sảng của hắn đến đây.
"Cáo từ." Hình Bất Quy chắp tay, không nghĩ muốn cùng hắn nói nhiều chuyện của mình.
"Chậm một chút." Lâu Chiêu Dương gọi ngược hắn lại: "Ta nghe nói a, Huyền Đao môn Lam Mẫn gần đây động thủ liên tiếp, nghe nói có ý bức vua thoái vị, ngươi nên coi chừng."
"Đa tạ." Hình Bất Quy chắp tay vi lễ.
Rời đi tiêu cục, cùng Bắc Sơn, Thư Minh gặp ngoài khách điếm, hắn không để ý hai sư đệ phản đối, mướn chiếc xe chiếu cố chính mình cùng Hình Vũ, để hai sư đệ kỵ mã đi đầu, trở về Huyền Đao môn bẩm báo với sư phụ hắn sắp trở về, hơn nữa còn mang về nghĩa tử.
Qua Thục Sơn thì đường xá khó đi, Hình Bất Quy bảo xa phu trở về, chính hắn mua cho Hình Vũ một con la. Dùng la qua sơn đạo tốt hơn là cưỡi ngựa, Hình Bất Quy nói thời cổ cũng có đế vương cưỡi la qua đây tạo nên một sự tích, Hình Vũ nghe xong, chính là mỉm cười, chính mình cũng không phải là đế vương, bất quá là giống tiểu hài nhi cưỡi la chơi đùa.
Chính là, đi theo phụ thân như vậy du sơn ngoạn thủy, thật sự không tệ, cho dù hắn hiểu đến Huyền Đao môn, thời gian sau sẽ không có sống được nhàn nhã.
Trong núi rất nhiều xà trùng cùng thú dữ, bất quá, có Hình Vũ ở bên, nửa đêm tại trên núi ngủ lại, liền phi trùng gì đó cũng chẳng có xung quanh, Hình Bất Quy sớm thấy nhưng không thể trách, hắn gần đây hàng đêm quấn quít cùng Hình Vũ. Mỗi khi hai người yêu thương kịch liệt, hương vị càng rừng rực, nghe thì có nghe nhưng liền cháng váng đầu cũng không phát sinh nữa, ngược lại có chút cảm giác phấn chấn tinh thần.
"Vũ nhi là trời sinh trong người có mùi hương khác thường?" Hình Bất Quy hỏi.
Không phải. Hình Vũ chỉ chỉ vùng đan điền của mình. Trong này mới có
"Châu thai ám kết?" Hình Bất Quy thậm chí cũng rất hay đùa.
Hai đóa mây đỏ hồng ửng lên, Hình Vũ ảo não xấu hổ. Cha nói lung tung, ta làm sao có thể......
(Tàn: ã....ngã ngửa....)
Hình Bất Quy cười ha ha, đến nỗi lông mày đều khép chặt lại.
"Tà môn ma đạo vì khống chế người khác, đem đưa vào cơ thể người khác trứng trùng, nếu đối phương phản khán thì dùng tà thuật bức trùng trứng ấp trứng, nở ra ấu trùng ký sinh điều khiển đầu óc..... Vũ nhi, từ trước Hoàn Đan môn chủ có đối với ngươi làm thế...."
Không có không có, trong cơ thể ta bất quá là khỏa luyện qua đan châu, chỉ cần ta nguyện ý, ta có thể cả đời không thúc hóa nó, cha ngươi yên tâm.
Hình Bất Quy thấy Hình Vũ cư nhiên vội vã lắc đầu, hiển nhiên hiểu là không nhận, chối bỏ câu hỏi vừa mới hỏi của mình, hắn thả lỏng trong lòng, không hề hỏi nhiều. Hình Vũ dựa vào trong lòng ngực của hắn, không để biểu tình của mình bị thấy rõ.
Phụ thân, muốn thúc hóa viên đan châu này, tu dùng độc của độc xà dẫn mở, mà ta, tuyệt đối sẽ chú ý không cùng xà cận thân. Tuy sư phụ nói qua, ta giương tay ra có thể đoạt đi sinh mệnh trong nháy mắt, chính là, ta không muốn......
Ta vĩnh viễn cũng không muốn trở thành Châm Độc.
Hai phụ tử ngày đi đêm nghỉ, trên đường ngắm nhìn cảnh vật, hai người một la đi qua vùng núi hiểm trở, đi tới Huyền Đao môn.
Huyền Đao môn là Thục trung đệ nhất đại môn phái, trước đại môn khí phái phi phàm, ngói xanh cùng hành lang, đệ tử ra vào đều đeo đao, nghiêm chỉnh túc mục, cho thấy kỷ luật vô cùng tốt.
Hình Vũ thật sự rất sợ những kẻ đeo đao kia, xuống la thì mang đầy khiếp sợ mà trốn đằng sau, Hình Bất Quy còn chưa tới cửa, bên trong đã có người lao ra ngênh đón, Bắc Sơn cùng Thư Minh đã báo với sư phụ hay Đại sư huynh sắp về, tính ra chỉ mấy ngày nữa sẽ tới, đối đệ tử thủ vệ đã miêu tả tướng mạo, chỉ cần họ vừa đến, liền vào báo lại.
Cả Huyền Đao môn đều xôn xao lộn xộn, các đệ tử thế hệ trước đối với Hình Bất Quy tựa không lạ lẫm, năm đó đối với =võ công của đao pháp đều là nguyện ý phục tùng, giờ phút này nghe được hắn trở về, đều chạy đến nghênh đón, những đệ tử mới cũng nghe qua người tên Hình Lộ này, tò mò đều phía bên trong dù đang luyện võ cũng chạy đến chen chúc, đem cái kẻ sợ người lạ như Hình Vũ dọa đến tựa như con gà con nhát gan.
Quả đáng chán ghét. Hình Vũ nghĩ. Chính là, muốn nhẫn nại, nơi này là quê quán của phụ thân, cho dù không muốn, hắn nhất định vì phụ thân nhẫn nại.
Hình Bất Quy lúc này trở lại địa phương xa cách nhiều năm, chứng kiến mọi chỗ loạn nháo đều muốn nhìn xem gì đó, không để ý tới Hình Vũ đang sợ hãi, hắn nhìn thấy mấy sư môn quen thuộc thuận miệng hô lên tên đối phương, muốn Hình Vũ hành lễ, cứ như vậy đường đi đã bị bao vây hết.
( Tàn: giống ngôi sao thần tượng quá =.=!!)
Ngang qua vài căn phòng, lướt qua thềm đá cẩm thạch, xa xa trông thấy sư phụ ngồi ngay ngắn trong nội đường. Đó là một lão giả tóc trắng. Hình Bất Quy phát hiện tinh thần của người đó đã không còn như trong dĩ vãng quắc thước, rõ ràng là một lão thái, trong tâm làm đại đệ tử như hắn âm thầm than thở.
Rất nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn nghẹn ngào, chỉ có thể quỳ xuống gọi: "Sư phụ......"
Hình Vũ vừa thấy cũng quỳ xuống theo, hắn không biết nguyên do Hình Bất Quy năm đó rời đi, chỉ đoán là nghĩa phụ bị đuổi ra đi, nhìn thấy hắn quỳ xuống, giống như là sẵn sàng chịu đòn nhận tội, rất lo lắng, chỉ có thể cúp đi tròng mắt đen như mực, khẩn cầu vị lão nhân kia không xử phạt phụ thân hắn.
"Trở về là tốt rồi, đứng dậy." Lão lão không có tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ là nhìn xem Hình Vũ phía sau đại đệ tử: "Nghe nói ngươi thu dưỡng một người câm, chính là hắn?"
"Dạ, sư phụ, hắn gọi Hình Vũ." Hình Bất Quy đứng dậy đáp.
"Tại đất khách muốn tìm người làm bạn, cũng cho phép ngươi. Bất quá Huyền Đao Môn không thu người vô dụng, nếu là hắn gây phiền toái, ngươi phải thụ toàn bộ trách nhiệm".
(Đông Huyền: ts ông đã cầu đệ tử về còn đòi hỏi)
"Dạ!" Hình Bất Quy trả lời ngắn gọn, hắn cũng không cãi mệnh lệnh sư phụ, bất quá trong lòng hắn suy nghĩ, Hình Vũ cũng tuyệt đối không phải là người thích đâm đầu vào phiền toái.
Hình Vũ chỉ là cúi đầu xuống, cảm thấy vạn phần ủy khuất, hắn thật biết điều, chỉ là không nói lời nào mà thôi, vì cái gì tất cả mọi người cảm thấy hắn là vướng víu? Phụ thân rõ ràng đều thường tán thưởng hắn chịu khó, giúp hắn rất nhiều việc, hắn tuyệt đối không phải kẻ vướng víu hoặc là vô dụng.
Nhìn trộm Hình Bất Quy, Hình Bất Quy trước mắt tâm tư lại không chú ý tới khổ sở của nghĩa tử, hắn đứng ở một bên, chờ nghe sư phụ tiến thêm một bước dạy bảo.
Đứng ở bên cạnh Cao Xuân Minh là một nam tử, nói: "Sư phụ, Đại sư huynh bôn ba đường xa mà về, đường đi vất vả, ta ở hậu đường đã an bài dạ tiệc giúp hắn cùng hài tử đón gió tẩy trần."
Người nói này tướng mạo trông tuấn tú, dáng người cao, tiếng nói trong trẻo, lời nói nghe thật thoải mái, tuổi nhìn như so với Hình Bất Quy còn trẻ hơn vài tuổi.
"Nhị sư đệ, đa tạ." Hình Bất Quy nói, người này chính là Lam Mẫn.
Lam Mẫn đáp: "Không cần khách khí, Đại sư huynh, ngươi mấy năm này biệt tích, sư phụ cùng các sư đệ còn nghĩ ngươi gặp chuyện, Ngư Nhi muội cũng thường thường nhớ đến ngươi...... Có tiếng người đến, là nàng đến đây."
Hình Bất Quy nghe được danh tự quen thuộc, mặt ngoài duy trì như thường, Hình Vũ thế nhưng lại chấn động, mạnh ngẩng đầu xoay người, nhìn hướng Lam Mẫn chỉ, bên ngoài thềm son chậm rãi đi tới chính là một vị nữ tử trẻ tuổi.
Nữ tử này thướt tha đoan trang diễm lệ, tóc đen tuyền cung môi son răng trắng, thoạt nhìn thật nhu nhược, trên trán đã có ẩn ẩn âm liệt, khó được chính là cái liệt khí này cũng không giảm bớt vẻ đẹp của nàng, lại càng tăng thêm một chút cường thế.
Hình Vũ có kinh sợ cũng không phải là nữ tử xuất chúng ở bên ngoài, mà tại là danh tự Lam Mẫn vừa mới hô lên, đó là chính là danh tự nghĩa phụ tại buổi tối ngày đó ảm đạm say rượu hô lên, chính là nữ tử duy nhất mà Hình Bất Quy trước kia yêu.
Chính là nàng? Khó trách, khó trách...... Nam nhân đều bị dạng nữ tử này làm cho si mê, phụ thân cũng không ngoại lệ, thực sự với phụ thân rất xứng đôi.
( Tàn: em nghĩ cái gì vậy....)
Hình Vũ nghĩ như vậy, trong lòng nâng lên một tầng ám ảnh, hắn quay đầu lại tìm Hình Bất Quy, quả nhiên gặp hắn đang nhìn chằm chằm nữ tử kia, hoảng thần.
Yêu mến người khác chính là thế này sao, Hình Vũ si ngốc nghĩ. Hắn cũng yêu mến phụ thân, cho dù có chia lìa bảy năm, mười bảy năm, thâm chí bảy mươi năm, tâm tư luyến mộ sẽ luôn một mực bảo trì, giống như phụ thân yêu mến nữ tử kia, như vậy trong mắt hắn, lúc này không chứa cái gì khác đi?
Hắn cùng phụ thân vào đêm đầu tiên kia, không phải chỉ là chính mình nguyện ý trở thành thế thân an ủi phụ thân? Tuy nói hắn hiến thân là vì ít nhiều cũng muốn thỏa mãn một ít tư tâm, sau cũng rất sợ phụ thân sinh khí, may mắn lại không, hơn nữa còn cho hắn thêm một hồi mộng đẹp, nghĩ rằng hai người có thể vĩnh viễn như vậy cùng một chỗ, làm tình nhân, làm phu thê....
Mộng ảo cũng tan (hay nói chuẩn hơn: vỡ mộng). Hình Vũ khôi phục tinh thần lại cúi đầu lạc quan nghĩ, không quan hệ, cho dù chỉ làm phụ tử cũng không quan hệ, cho dù phụ thân thật sự muốn cùng nữ tử này cùng một chỗ, chỉ cần không đem hắn ném qua một bên, hắn nguyện ý làm đứa con trong chừng mực, nếu không rất muốn cái khác, làm nhiều cái khác.
Đối hắn như vậy là đủ rồi, muốn hắn biểu tình như thế nào cũng có thể, kể cả nhìn xem nữ tử này cùng Hình Bất Quy kết duyên, hoặc thay y sống chết, thoải mái làm chuyện cả đời Hình Vũ có thể làm.
"Đại sư huynh." Cao Như Nhi đi đến bên người Hình Bất Quy, ngẩng đầu gọi.
"Như Nhi muội." Mang theo hàm ý khách khí, Hình Bất Quy cũng nhàn nhạt chào hỏi.
Có điểm tận lực, Lam Mẫn tiến tới sát vào Cao Như Nhi, đối Hình Bất Quy nói: "Đại sư huynh, ngươi trở về thật vừa vặn, ta đã được sự cho phép của sư phụ, cộng thêm Như Nhi cũng nguyện ý, sau ba tháng sẽ cữ hành hôn lễ. Như Nhi còn nói, ngày này Đại sư huynh nếu không tới tham gia, không có hoàn mỹ...... Như Nhi ngươi có phài là nói vậy hay không?"
Hắn nói xong khẽ kéo Cao Như Nhi, muốn nàng đồng ý lời của mình, Cao Như Nhi nhìn nhìn Hình Bất Quy, lộ ra một chút bất đắc dĩ, cắn môi, khẽ gật đầu.
Hình Bất Quy kìm lòng không được giật giật, muốn mở miệng nói cái gì đó, lại một chữ cũng không thoát ra được, cuối cùng chỉ là hướng Lam Mẫn nhấc lên nhướng mày, đoạn chúc mừng, lại hướng sư phụ nói:"Nhị sư đệ có khả năng có thể đảm đương, sư phụ đem Như Nhi muội gả cho hắn, Nhị sư đệ từ nay về sau coi như là con rể sư phụ, đem Huyền Đao môn giao cho hắn, hợp tình hợp lý."
Lam Mẫn ngấp nghé chức vị Huyền Đao môn chủ đã lâu, nghe được Đại sư huynh nói như vậy, cảm thấy mừng thầm, về phần những sư đệ khác hướng sư phụ muốn sư phụ truyền ngôi vị môn chủ cho ai cũng phải suy đoán thật lâu, cũng không dám trược tiếp hỏi, Đại sư huynh đã đưa ra đề nghị, đủ để biết nghe sư phụ nói thế nào.
Cao Xuân Minh giận đến tái mặt, nói: "Môn chủ vị truyền cho ai cần phải bàn bạc kỹ hơn, Hình Lộ, ta muốn ngươi trở về, đều có một ít suy tính, hôm nay trước giúp ngươi tẩy trần, nghỉ ngơi hai ngày, ta hảo hảo nói cho ngươi việc này."
Hình Bất Quy nghe sư phụ khẩu khí rắn chắc, tựa hồ trong nội tâm đã có chủ ý không thể làm trái, trong lòng hắn thở dài, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Xưa đâu bằng nay, Hình Bất Quy nghĩ, nếu là cùng sư phụ nói rõ, nói từ trước hắn muốn, hôm nay trong lòng hắn lại chỉ là muốn vứt bỏ như một như giày cũ, nhất định sẽ bị sư phụ mắng nói là vong ân phụ nghĩa a.
Chỉ có thể đi một bước tính một bước, từ từ rồi tính a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...