Quay về bởi vì không có cậu nhóc Bình Minh làm vướng chân nên tốc độ nhanh hơn không ít, cùng với lão sư gia ngày đi đêm nghỉ. Chạng vạng tối ngày hôm sau đã quay về đến Vân Vụ thôn.
Cả đi cả về mất 5 ngày, cũng may có Siêu lão quản lí nên thôn trang vẫn phát triển ổn định.
Theo như Siêu lão, trong số npc lưu dân mới chiêu mộ, có 1 thợ may, 1 thợ mộc, thậm chí có cả 1 thợ rèn nên lão đã cho xây tiệm may cũng với xưởng mộc. bởi vì không có sắt nên tạm thời xưởng rèn chỉ dùng để sửa vũ khí, chứ chưa sản xuất được.
Tên thôn: Vân Vụ.
Cấp: 1
Dân số: 130
Số công trình: 50
Công trình đặc thù:3
Kinh tế: 350 đơn vị lương thực; 800(đơn vị) gỗ; 560 đá; 0 sắt; 145 kim tệ
3 ngân tệ 10 đồng tệ
Chỉ số hài lòng:(Văn hóa-xã hội) 69 (nếu thấp dưới 50 dân chúng sẽ tự bỏ đi)
Điều kiện lên cấp: tối thiểu 100 dân và 30 công trình.
Npc đặc thù: Trương Phi: võ tướng (võ lực), Trương Siêu: văn sĩ
Mặc dù đã đủ điều kiện để lên cấp, Long vẫn suy nghĩ xem có thăng cấp hay không. Theo như diễn đàn công bố, bình thường thôn cấp 1 ít phải chịu sự quấy nhiễu ở bên ngoài hơn (trừ khi chiến hỏa lan đến nơi). Nhưng lên đến trấn cấp 2 người chơi sẽ phải đối mặt với 1 số thử thách của hệ thống như giặc cướp, thú dữ….
Thôi, có gì để mai tính.
Tối đó, Long mang một đống quà mua ở thành Vạn Xuân ra chia ọi người, trẻ con được phát kẹo, người dân được chia ấy bộ quần áo mới, Siêu lão được tặng hẳn tấm da hổ Long thu thập được.
Riêng Uyển Như, cô nàng được hắn cứu lần trước, sau đó đã quấn quýt lấy hắn, đợt rồi cũng muốn đi theo Long nhưng không được phép bởi đi đường xa rất nguy hiểm thì được Long tặng thêm ột cái vòng ngọc và một cái trâm cài tóc làm nàng đỏ hây 2 má.
Tim đập thình thịch, không dám nhìn lâu Long vội quay đầu sang chỗ khác.
Uyển Như lí nhí:
_ cám ơn huynh nha, mấy món đồ đẹp lắm, muội rất thích.
Lấy hết dũng cảm hôn lên má Long một cái, rồi bối rối chạy thẳng vào phòng, trong lòng loạn như con hươu con đang chạy.
Sờ sờ chỗ Uyển Như hôn, Long khóc không ra nước mắt: phi lễ a! lại còn không phải là phụ nữ xinh đẹp nữa chứ (muốn biết về quan niệm phụ nữ đẹp của Long xin coi lại mấy chương trước).
Cuối cùng cũng đến ngày thu hoạch vụ lúa đầu tiên, hôm nay Long cùng Trương Phi và mấy người nông dân ra ruộng gặt (Trương Phi làm culi khuân vác thì thôi rồi). Cánh đồng lúa chín vàng ươm, từng làn gió nhẹ đưa hương lúa bay khắp mọi nơi, tham lam hít cái mùi của tự nhiên, Long thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Đặt chân xuống nền ruộng còn ẩm ướt Long thấy mát rượi, cái cảm giác được quay về tự nhiên, về với đất mẹ thật tuyệt vời.
Công việc gặt hái diễn ra nhanh chóng, cầm chặt thanh nứa cật sắc lẹm (không có sắt để làm nông cụ), xoàn xoạt, từng ôm lúa vàng to tướng được ôm lên bờ. Đến trưa một khoảnh ruộng chỉ còn trơ lại gốc rạ, ruộng lúa bên cạnh cũng sắp chín. Long và mọi người ngồi dưới gốc cây cổ thụ trà đá thuốc lào chém gió. Đang lúc chém gió hăng say chợt một nông dân hét lên:
_thú rừng đến phá lúa, mau mau cản nó lại.
Long giật mình nhìn theo hướng ngón tay của người nông dân thì thấy một con vật đen sì, hai sừng cong nhọn hoắt, đang lao ầm ầm về phía ruộng lúa sắp chín. Nếu để nó lao vào ruộng thì đúng là tai họa, lúa sẽ hỏng hết. Vội bật dậy, nhưng Trương Phi còn nhanh chân hơn đã lao về phía con trâu rừng (người dân ở đây gọi như vậy).
Đi tắt đón đầu được con trâu, Trương Phi vội chắn trước mặt nó (trâu bò vãi, nó húc một cái thì chả lòi ruột ra à). Con trâu không hề giảm tốc mà còn dậm mạnh chân lao thẳng về Trương Phi, Trương Phi lách mình đợi nó lao ngang qua chợt lao vào ôm lấy cổ nó, ầm, cả Trương Phi và con trâu mộng đều bị ngã xuống đất, lực va chạm không nhỏ làm Trương Phi rất vất vả mới đứng dậy được. Tuy nhiên cậy sức trẻ trâu Phi tiếp tục lao vào vật nhau với con trâu đấy, Long nhìn vậy cũng lo lắng lắm tuy nhiên không dám can thiệp (ngu gì lao vào, trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết), nhìn xung quanh chợt thấy sợi dây thừng to dùng để kéo lúa Long chợt nảy ra chủ ý.
Vội gọi mấy người nông dân kia lại đóng một cái cọc to xuống đất một đầu buộc dây thừng lại, Long cầm một đầu dây thừng lại gần chỗ Trương Phi và con trâu đang vật nhau, vội gọi:
_Trương Phi, anh cố giữ chặt lấy nó để tôi trói nó lại.
Lúc này, Phi cũng đã hơi mệt, vật lộn cả chục phút đồng hồ với con trâu chứ ít gì. Gồng hết sức bình sinh ghì chặt đầu nó lại. Long vội lại gần chưng cũng phân vân chưa biết buộc vào đâu, chỉ có 1 sợi thừng muốn giữ chặt nó thì thật khó, thôi cứ buộc vào cổ nó (ngu vãi, buộc vào cái đấy của nó, con trâu mà chạy thì chỉ có đứt đố nó dám chạy).
Cuối cùng cũng chế trụ được con trâu. Trương Phi thở hồng hộc:
_Đáng tiếc ta không mang theo đại chùy nếu không thì đã không phải mệt thế này.
Nói rồi nằm bắn một bi thuốc lào rồi nằm lê tê phê. (nghỉ ngơi ấy mà).
Con trâu nghe vẻ cũng mệt nằm thở phì phò, đấu sức với tên nhân loại kia làm nó mệt quá chừng.
Long thầm thở phào, con trâu chết tiệt, về ông đem mày xào khế. Tí nữa thì phá hết ruộng lúa rồi.
Mon men lại gần xem con trâu ra sao bất chợt nó lại vùng lên muốn chạy. Giật mình thấy cái cọc lung lay sắp đổ, Trương Phi chưa thể tới kịp được, Long vội giữ chặt cái cọc (ngu thí mồ mà đi giữ trâu, nó húc thì sao), đang định tối nay về làm thịt nó sao lại để nó chạy được. Con trâu thì ra sức chạy, Long thì ra sức ghì chặt cái cọc xuống đất. Chả mấy chốc một khoảnh đất đã bị xới tung. Linh quang chợt lóe, đằng nào mình chả phải xới đất này lên để trồng vụ lúa mới, có con trâu này làm culi thì nhàn đi bao nhiêu.
Vội gọi mấy người nông dân lại và bày tỏ ý kiến của mình, mấy người nông dân sáng hết cả mắt vội khen Long thông minh.
Buổi chiều đã gặt xong cánh đồng, Long và mọi người mang thóc về thôn. Trương Phi thì có nhiệm vụ áp tải con trâu mộng về.
Về đến đầu thôn, Siêu lão đã ra đón thấy con trâu thì vội hỏi, sau khi nghe mọi việc và ý kiến của Long về việc xử lí con trâu, Siêu lão liên tục khen sáng suốt làm Long cũng phải đỏ mặt.
Rồi Siêu lão vuốt râu:
_Tuy nhiên con thú này dã tính chưa thuần, khó có thể đem đi cày ruộng luôn được.
Long cũng gật đầu:
_Lão cứ yên tâm, ta đã tính cả việc này rồi. Chỉ cần bỏ đói nó, nếu chịu nghe lời ta mới cho ăn. Chỉ cần qua một thời gian là ổn thôi.
Rồi Long trầm ngâm:
_Ta có ý kiến thế này, Siêu lão xem thế nào nhé: thôn chúng ta tại sao không đi bẫy thú rừng về nuôi. Chúng sẽ là nguồn cung cấp thực phẩm sẵn có cho chúng ta đấy.
Siêu lão gật gù:
_cậu nói phải lắm, tại sao trước đây ta lại không nghĩ ra nhỉ. Đúng là hậu sinh khả úy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...